Edit + Beta: Snail
“Đây là điểm tâm mẫu thân muội làm, đây là… Đây là điểm tâm muội làm… Đây là bột gạo kê cha muội mài làm bánh dày…” Từ Oánh vừa nói, vừa đỏ bừng mặt, hưng phấn vô cùng.
“Minh chủ, mời ngài dùng.” Bận rộn đến bận rộn đi, lại thay Trình Dục pha một ly trà. Sau khi Từ phụ Từ mẫu ngỏ ý cảm tạ Trình Dục, liền muốn đến sau bếp nấu ăn khoản đãi, Trình Dục chối từ không kịp, cũng không tiện bỏ đi một mảnh tâm ý của người ta, liền tiếp nhận.
Nhìn chén trên bàn, mặt Trình Dục hơi hơi đỏ, càng lộ ra vẻ tuổi trẻ tuấn tú của y, Từ Oánh trộm nhìn y, thấy y cầm ly lên khẽ nhấp một ngụm trà, ngực nhảy thình thịch thình thịch, gần như muốn nhảy ra.
Hiệp khách trẻ tuổi, nhân phẩm tốt, đối đãi cũng tốt, nàng thích y, vốn cũng là đạo lý hiển nhiên.
Phượng Thăng Minh mỉm cười, nói: “Đôi mắt của Từ cô nương, đều dừng trên người Minh chủ.”
Từ Oánh rụt lại, mặt càng đỏ hơn, mặt tựa như bôi son, ngay cả trên lỗ tai cũng đỏ lựng lên, níu ống tay áo bên phải, không dám nhìn phản ứng của Trình Dục khi nghe lời này, cúi đầu nói: “Phượng đại hiệp nói đùa.”
Trình Dục cúi đầu ho khan liếc nhìn, nháy mắt với Phượng Thăng Minh, Phượng Thăng Minh làm như không phát hiện, cười nói: “Từ cô nương huệ chất lan tâm như vậy, tương lại ai có thể lấy được Từ cô nương, thật sự là thiên đại phúc khí.”
Từ Oánh nghe hắn nói trắng ra chuyện gả cưới, càng thẹn thùng hơn chút, nếu nàng không thích Trình Dục còn tốt, một khi thích, đương nhiên trong lòng đều nhớ mong việc này, nghe vậy nói, “Muội, muội còn nhỏ, không gấp…”
Lời tuy như thế, nàng yên tĩnh cười, lại liếc nhìn Trình Dục.
Lúc này Trình Dục đã minh bạch ý đồ của Phượng Thăng Minh — nếu là lúc trước, y chắc chắn cho rằng hắn muốn trêu ghẹo mình, nhưng hiện tại, y lại biết một tầng tâm tư khác của hắn, hắn muốn phá hỏng nhân duyên của mình.
Ôn hòa cười, Trình Dục nói: “Từ cô nương sáng dạ khéo tay, từ những điểm tâm liền có thể thấy được một hai, Thăng Minh nói không sai, sau này ai cưới Từ cô nương, tất nhiên là phúc khí của người nọ.”
Từ Oánh hết sức kích động, gần như muốn hoan hô, nếu không phải Phượng Thăng Minh ở đây, chỉ sợ nàng liền muốn tiến lên bắt lấy tay Trình Dục, hỏi y rằng nàng có thể theo đuổi y hay không, trong giang hồ không thiếu chuyện nữ truy nam, chỉ cần nàng nghiêm túc theo đuổi y, nhất định có thể!
Có điều, thêm vài phần rụt rè, hẳn là không sai.
Cố gắng bình phục lại tâm tình kích động, Từ Oánh ngược lại thấy may mắn vì Phượng Thăng Minh ở bên cạnh, khiến chính mình không thất thố, hơi hơi cong cong môi, lại nói, “Lời này của Minh chủ đại nhân cũng không tốt, muội còn là cô nương chưa lấy chồng.”
Trình Dục cười, nói: “Xin lỗi, ta vừa thấy cô thật giống như nhìn thấy một người thân thân thiết, trong nhất thời đã mất lễ nghi, mong Từ cô nương thứ tội.”
Người thân à… Từ Oánh có chút thất vọng, có điều lại có chút phấn chấn, Trình Dục chưa gặp nàng mấy lần, đương nhiên sẽ không thích nàng nhanh như vậy, “Không sao cả, Minh chủ trong lòng muội, cũng giống như đại ca ca, huynh đối xử với muội rất tốt… huynh đối xử với một nhà muội rất tốt. Một nhà muội đều rất cảm kích huynh.”
Trình Dục đứng dậy, nói: “Lúc trước bất quá là một cái nhấc tay, Từ cô nương không cần để ý như vậy.”
Từ Oánh nghiêm túc lắc đầu, nói: “Đối với huynh mà nói có lẽ là một cái nhấc tay, đối với cả nhà muội mà nói, e rằng chính là một đời, chúng ta cảm ơn, là phải.”
Trình Dục hơi hơi sửng sốt, tim đập chậm một nhịp, trong lòng vừa động, nói đến Từ Oánh đích xác là một cô gái tốt, gia thế có lẽ không quá hiển hách, nhưng cô nương nhà người ta, không hiển hách chút lại có quan hệ gì? Nói không chừng y cùng nàng thật sự có thể thành đôi.
Chẳng qua, y đã nói ra một người yêu vô căn cứ rồi, huống chi Phượng Thăng Minh lại ở một bên như hổ rình mồi.
Trình Dục khẽ liếc nhìn về phía bên cạnh, thấy ngón tay thon dài như ngọc của Phượng Thăng Minh đang vân vê một miếng bánh dày, chậm rãi cắn, cũng không giận, cũng không cười, tựa hồ là chăm chú nhìn mình. Chẳng qua cũng quá chăm chú đi.
Trình Dục kìm lòng không đậu rùng mình. Cảm giác chính mình như miếng bánh dày kia.