Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

Chương 82

“Vì họ có yêu cầu khá nghiêm ngặt về mối quan hệ giữa người đến dự tiệc và người đi cùng.”
Rất nhanh, Lục Thái Phàn đã bình tĩnh lại, bắt đầu cẩn thận giải thích với Tô Lương.


“Dưới tình huống bình thường, những người đi dự tiệc cùng sẽ chỉ ở một trong hai loại quan hệ, hoặc là bạn lữ, hoặc là người thân.”


Xà chủ bình tĩnh liếc nhìn thiệp mời, vô cùng thản nhiên che giấu việc bản thân là anh hùng đã giết chết Hoàng đế Canaan nên sẽ chẳng hề có bất cứ hạn chế nào với anh cả.


“Nếu không phải “bạn lữ”, anh thực sự không thể nói với người tổ chức rằng anh là chú của em, lần này dẫn cháu mình tới tham dự cùng……”
Nghĩ đến cảnh Tô Lương gọi mình là chú Lục, ánh mắt Lục Thái Phàn hơi loé lên.


Nhưng mãi tới khi Lục Thái Phàn giải thích xong, Tô Lương vẫn chưa hề nói gì.
Thiếu niên bé nhỏ im lặng nhìn chăm chú Alpha kia, tuy không nói gì, nhưng bản thân sự im lặng này cũng đã biểu hiện rõ thái độ của cậu rồi.


Người đàn ông từng lãnh đạo toàn bộ Độc xà hạ gục Hoàng đế Canaan cũng chưa từng do dự, nhưng dưới ánh mắt trong suốt cuả thiếu niên, anh nhanh chóng đầu hàng.


“Xin lỗi em.” Anh nói, “Thực ra dù mang thân phận gì, em vẫn có thể tham dự tiệc tối cùng anh, nhưng anh quả thực rất muốn cho tất cả mọi người trong buổi tiệc đó biết…..em là bạn lữ của anh.”
Vừa nói, Lục Thái Phàn vừa nâng tay vỗ vỗ nhẹ lên mặt Tô Lương.


Khi nói chuyện, vẻ nguỵ trang trên gương mặt anh từ từ rút đi, chỉ còn lại vẻ chân thành tha thiết của một người đàn ông đã lớn tuổi nhưng chưa từng yêu đương.
“Em không muốn dùng thân phận bạn lữ của anh đến dự tiệc là vì em sợ hãi, phải không?”
“Tị tiên sinh, thực ra em…….”


“Trước kia chỉ yêu đương cùng Lục Chi Chiêu thôi đã khiến em chịu nhiều đau khổ như vậy, mà giờ em lại trở thành bạn lữ của anh. Anh là chú của Lục Chi Chiêu, lớn hơn em khá nhiều tuổi, chắc chắn sau này sẽ có rất nhiều kẻ nói những lời đáng ghê tởm sau lưng em, có lẽ những lời đồn vớ vẩn đó sẽ hoàn toàn bao phủ Lục gia, sau này có lẽ chỉ cần em đang đi đường thôi cũng sẽ có những kẻ tuỳ tiện chạy tới hỏi em đã làm cách nào để câu dẫn anh, dụ hoặc anh……”


Nói tới đây, giọng Lục Thái Phàn bỗng trở nên vô cùng trịnh trọng và nghiêm túc.
“Nhưng anh có thể cam đoan với em, tất cả những việc đó sẽ không xảy ra. Anh tuyệt đối sẽ không cho phép những việc đó xảy ra. Lục Chi Chiêu không thể bảo vệ em, nhưng anh có thể.”


“Sẽ không có bất luận kẻ nào dám làm phiền em, cũng sẽ không có bất kỳ lời đồn nào khiến em cảm thấy phiền chán, họ có thể nghĩ trong lòng, nhưng vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không thể dùng lời nói hoặc bút lực xúc phạm đến em.”
Em vĩnh viễn không cần sợ hãi bất cứ điều gì cả.


Lục Thái Phàn khẽ nói trong lòng.
Tô Lương nhìn Lục Thái Phàn, thật lâu sau, cậu mới bất đắc dĩ thở dài một hơi.


“Em vốn đâu có sợ những kẻ kia đàm tiếu, cũng không quan tâm họ nói gì đâu.” Thiếu niên nhẹ giọng nói, “Em do dự là vì buổi tiệc này sẽ được phát sóng trực tiếp, nên chị gái em nhất định cũng sẽ thấy. Chị ấy mà thấy là sẽ phát hiện quan hệ giữa em và anh. Vừa rồi em chỉ đang nghĩ, nếu chị em phát hiện thì em phải giải thích sao đây.”


Thiếu niên có vẻ rất bất đắc dĩ.


“Trước kia chị ấy không đồng ý cho em kết giao với Alpha, ờm, đặc biệt là Alpha Lục gia các anh. Anh biết đó, Lục Chi Chiêu thực sự đã khiến em gặp rất nhiều phiền toái, mà những chuyện này chị gái em đều biết hết, vì thế nên mới khiến chị ấy mang chướng ngại tâm lý. Hơn nữa dựa theo tiêu chuẩn mà chị ấy đặt ra cho em, đối tượng lý tưởng của em nên là một Beta thành thật ôn hoà có gia cảnh khá giả bình thường, tốt nhất cũng là sinh viên đại học Tinh Xuyên.”


Tô Lương duỗi ngón tay liệt kê những kỳ vọng của Tô Noãn.
Tính cách ôn hoà.
Gia cảnh bình thường.
Bản thân không có bất cứ phiền toái gì cần che giấu.
Không có bất cứ liên hệ gì với hào môn thế gia.
Thành thật.
Biết chăm sóc người khác.
……


Nghe những điều kiện đó, Xà chủ vẫn luôn lãnh khốc cường thế chợt cứng người.
Cũng đúng lúc đó, Tô Lương ngẩng lên trộm nhìn Lục Thái Phàn.
Vẻ mặt Lục Thái Phàn cứng ngắc, ánh mắt ngưng trọng, Tô Lương cảm thấy hình như mình còn nghe thấy âm thanh đầu óc anh đang xoay vù vù.


Cuối cùng, cậu thực sự không nhịn được cười ra tiếng vì biểu hiện của anh già này.
Rồi lập tức cười lăn ra, lăn luôn vào ngực Lục Thái Phàn.


“Nhưng mà không sao đâu, chị em rất thương em, nếu chị ấy biết, em sẽ cố gắng nói tốt cho anh với chị ấy là được. Em sẽ nói, ờm, em thích vị Alpha Lục gia địa vị cao, lại lớn tuổi hơn em, lại còn cực kỳ mạnh nữa, chắc chắn chị ấy sẽ không nói gì em nữa đâu.”


Thiếu niên cười cong mắt, đôi mắt như chứa đựng cả những vì sao.
Lục Thái Phàn thấy vậy mà hít sâu một hơi, muốn giảm như chút lửa đang bùng lên trong lòng.


Tô Lương vô cùng vui vẻ nhìn Alpha đang bối rối trước mặt, ai bảo mấy ngày nay cứ trêu cậu như trêu trẻ con chứ, giờ cuối cùng mình cũng trả đũa được rồi.
Một mùi hương thoang thoảng ngọt ngào tràn ngập giữa hai người.


Tô Lương đã làm Beta rất lâu nên gần như quên mất giờ mình đã là Omega, sâu trong cơ thể còn có chút rung động rất nhỏ.


Cảm giác giống như hơi say rượu, bị tin tức tố của Alpha lây nhiễm tới mức hơi choáng váng, vì thế tối nay cậu bỗng nhiên không nghiêm túc như trước nữa, cũng trở nên có vẻ rất…..nghịch ngợm.
Thậm chí cậu còn cả gan vít cổ Lục Thái Phàn, khiến đối phương cúi thấp đầu xuống.


Cách miếng chặn cắn, cậu cho anh một cái hôn giữa hư không.
“Cho nên anh phải dỗ dành cho em vui vẻ chút nha,” Cậu chớp chớp mắt với Lục Thái Phàn, “……Nha, chú Lục.”
Lục Thái Phàn không thể kìm nổi ngọn lửa đen đang rực cháy trong lòng nữa.
“Rắc…..”
Là tiếng kim loại bị đứt gãy.


Tô Lương khϊế͙p͙ sợ mở to mắt, chỉ thấy Lục Thái Phàn giơ tay tháo miếng chặn cắn vốn cực kỳ bền chắc giờ đã nứt vỡ kia ra.
Tươi cười trên mặt cậu cũng cứng lại rồi.


“Đừng sợ.” Vẻ mặt Lục Thái Phàn rất dịu dàng, còn dịu dàng hơn bình thường rất nhiều, nhưng đôi mắt lại sáng hơn bao giờ hết.
Tô Lương bị ấn trên sofa, cả người lập tức không thể động đậy nữa. Tin tức tố nửa thực chất đã hoá thành con rắn đang vui vẻ lướt qua, cuốn lấy tay chân cậu.


“Anh sẽ khiến em……vô cùng vui vẻ.”
Alpha cường đại lạnh lùng ấy đang ách giọng nỉ non bên tai Tô Lương.
“A, nhìn này……”
Trong phòng gieo trồng hoa Riar của Trung tâm y tế, một nhân viên quan sát đang dụi mắt nhìn những đoá hoa diễm lệ sau lớp pha lê.


“Mau mau, ghi lại nhanh lên! Quá trình hoa Riar thành thục chuyển sang kết quả hiếm gặp lắm đấy!”
Nhân viên quan sát trông thấy cảnh tượng trong nhà kính, lập tức cao giọng nói.
Thực ra chẳng cần anh ta ra lệnh thì những hệ thống trí năng trong đây đã tự động ghi lại quá trình loại thực vật ngoại tinh này biến hoá rồi.


Đầu tiên là những bông hoa. Chính giữa những bông hoa mảnh mai đó bắt đầu chảy ra một chất lỏng tinh thể có mùi thơm ngọt ngào, nửa sền sệt. Sau khi lấy mẫu, từ kết quả phân tích có thể kết luận, tất cả những chất lỏng này là mật hoa của hoa Riar.


Nhưng loại mật hoa này trước đây chưa từng xuất hiện, lượng mật hoa ban đầu cũng không nhiều lắm, nhưng chẳng bao lâu, những mật hoa đó bắt đầu tiết ra với tốc độ rất nhanh, thậm chí một số còn chảy trực tiếp dọc theo cánh hoa xuống nền.


Sau thời gian tiết ra một lượng lớn mật hoa, hình dạng của những bông hoa mảnh mai và đơn giản ban đầu cũng đã thay đổi.


Đài hoa của nó bắt đầu phồng lên, những cánh hoa mỏng dần chuyển sang màu hồng đậm, và những cánh hoa ẩm mật khi nãy cũng bắt đầu dày lên khi chúng đổi màu. Chẳng bao lâu, các noãn của hoa tương tự như của các loài thực vật địa cầu cũng phồng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.


Vị ngọt đặc thù trong không khí càng ngày càng đậm, ở một mức độ nào đó, tuy là thực vật ngoài hành tinh nhưng quá trình ra hoa của hoa Riar cũng không khác nhiều so với thực vật địa cầu, chỉ có điều tốc độ của nó nhanh hơn nhiều, hơn nữa trong quá trình kết quả, phần cuống lộ ra ngoài vẫn luôn tiết ra mật ngọt trong suốt.


So với lúc tiết mật hoa, dịch mật khi kết quả có vẻ loãng hơn nhiều và chứa ít chất có tác dụng với cơ thể con người hơn, có lẽ là do phần lớn chất dinh dưỡng được chuyển đến quả của nó.
Sau vài giờ, hầu hết tất cả những bông hoa Riar xanh tươi trong phòng đã chuyển thành quả Riar màu hồng nhạt.


Những quả đó còn căng mọng hơn lúc trước, trĩu đến mức cành cây cũng rũ xuống, nhẹ nhàng đong đưa không ngừng.
Chỉ cần nhìn vào bề ngoài và mật hoa vẫn đang thi thoảng rỉ ra từ các kẽ nứt của cuống quả là có thể tưởng tượng những quả này sẽ ngon ngọt, mềm mại như thế nào khi chúng chín hẳn.


Nhưng…….
"Vẫn giống như những lần trước, sau thời gian kết quả nhanh chóng, nhưng nó vẫn luôn ở trong trạng thái chưa hoàn toàn thành thục. Có khả năng chuyện này có liên quan đến việc Tô Lương thiếu gia còn chưa phân hoá thành công."


Nhân viên quan sát có hơi thất vọng ghi lại từng chỉ số, sau đó thầm thở dài.
“Giờ chỉ có thể hy vọng Tô Lương thiếu gia nhanh chóng phân hoá hoàn toàn, bằng không chúng ta sẽ không thể tiếp tục nghiên cứu được mất……”
Một đồng nghiệp khác cũng không nhịn được thở dài.


Tuy nhiên, hai người mới nói không bao lâu đã phát hiện ra một đồng nghiệp mới đang đứng ngây người trước cửa sổ quan sát pha lê của phòng trồng trọt, cậu ta đang đỏ mặt nhìn mấy quả Riar.


“Ê, người mới! Sao lại ngơ ngác đứng đó thế! Đã xem lại hồ sơ thí nghiệm chưa?! Lén lười biếng thì cũng không thể lười trước mặt bọn tôi chứ? Thật là…..”
Nhân viên quan sát không nhịn được cao giọng nhắc nhở.
Đồng nghiệp mới kia giờ mới hoang mang hồi thần lại.


“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không lén lười biếng, tôi chỉ đang nghĩ đến một việc.” Cậu ta lắp bắp giải thích.


“Nghĩ gì mà chăm chú thế? Tôi thấy mặt cậu đỏ hết lên rồi kìa.” Vị đồng nghiệp kia vừa có ý tốt muốn giảng hoà thì đã thấy đồng nghiệp mới kia thành thực nói: “Tôi đang nghĩ, hoa Riar chính là do tinh thần lực của Tô Lương thiếu gia nuôi dưỡng, cho nên giữa họ mới có hiệu ứng về tinh thần lực đặc biệt như thế - nhưng mà, vừa rồi những đoá hoa này chẳng hề có dấu hiệu kết quả nào cả.”


Ánh mắt đồng nghiệp mới kia hơi loé, hơi xấu hổ nói tiếp.
"Tôi chỉ là đang nghĩ, vừa rồi Tô Lương thiếu gia đã xảy ra chuyện gì mà lại gây ra kết quả quy mô lớn như vậy?"
Nhân viên quan sát A: “………”
Nhân viên quan sát B: “………”
Đêm khuya, phòng quan sát thực vật vô cùng yên tĩnh.


Một lúc lâu sau mới có người xấu hổ ho khan.
“Nghĩ cái gì thế hả, đúng là! Đi làm việc đi!”
“Đúng đúng đúng, đi làm việc đi……”
……