Trên thế giới này, sở dĩ số lượng Omega cao cấp thưa thớt như vậy chính là bởi vì họ có thời kỳ phân hóa khó khăn hơn những người khác rất nhiều. Thân thể của Omega đều rất yếu ớt, nhưng tinh thần lực của những Omega cao cấp lại rất cao. Một khi tiến vào thời kỳ tiền phân hóa, những Omega cao cấp khi ấy sẽ giống như đang dùng một lớp màng mỏng để ngăn sóng triều – thậm chí họ có khả năng rất lớn sẽ gặp thương tích khi sử dụng tinh thần lực quá độ.
Mà người từ nhỏ đã thể hiện nhiều đặc điểm sinh lý của Omega như Ninh Gia Dật lại càng yếu ớt.
Nói cách khác, khi để Ninh Gia Dật đến Lục gia điều trị tin tức tố và tinh thần lực, gia trưởng Ninh gia cũng cực kỳ lo lắng việc cấp bậc của Ninh Gia Dật quá cao mà dẫn đến việc phân hóa không thành công. Lần này, Ninh Gia Dật tự mình chạy ra khỏi bệnh viện để đi tìm Tô Lương, nếu là một Omega bình thường khác thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng khổ nỗi người này lại là Ninh Gia Dật.
Có lẽ là do gió nhẹ buổi sáng, cũng có thể là do mệt mỏi khi xe huyền phù di chuyển, hoặc có thể do cảm xúc dao động khi nói chuyện với Tô Lương và Lục Chi Chiêu….. Tóm lại, Ninh Gia Dật không chỉ ngất xỉu mà còn ngất xỉu đến mức phải vào bệnh viện nằm khoang trị liệu chuyên sâu.
Tất cả các chỉ số của cậu ta đều trở nên rất xấu, xấu đến mức Lục Chi Chiêu quên đi mọi thứ, hắn chỉ biết đứng bên ngoài tái mặt lo lắng.
Tất nhiên, Tô Lương, người vừa hoàn thành tất cả các tiết học của ngày hôm nay không hề biết gì về những chuyện đã xảy ra trong bệnh viện tư nhân của Lục gia.
Lúc này Tô Lương đang ngồi trong lớp học của Đại học Tinh Xuyên, cậu cảm thấy cực vui mừng khi trông thấy những bạn học thanh xuân dào dạt đang ồn ào nhốn nháo kia.
Đối với các bạn cùng lớp, cậu mới chỉ không đến lớp có một tuần vì không khỏe mà thôi, nhưng đối với Tô Lương, những người bạn xung quanh cậu, lớp học này, và cả những tiết học mà giáo sư vừa dạy….giống như đã cách xa một đời.
Mà ở một khía cạnh nào đó, quả thực cũng đã “cách xa một đời” rồi.
Kiếp trước, Tô Lương đã lựa chọn tình yêu mà cùng Lục Chi Chiêu bỏ trốn khỏi Lục gia, dưới hoàn cảnh như vậy, tất nhiên Tô Lương không thể tiếp tục đi học.
Hồi đó, khi hoàn cảnh còn chưa quá khó khăn, thỉnh thoảng Tô Lương vẫn có thể nhận được tin tức từ vị giáo sư đã dạy mình và một vài người bạn thân.
Tất cả đều vô cùng tức giận và mắng Tô Lương là quá vội vàng, tuy nhiên, kiếp trước Tô Lương không thể từ bỏ Lục Chi Chiêu mà quay trở lại trường học được, cậu chỉ có thể nghe mọi người hận rèn sắt không thành thép mà phê bình, sau đó ngày tháng ngày một gian nan, cậu cũng càng ngày càng ít liên lạc với họ.
Sau đó, không có liên lạc nữa.
Nghĩ đến những sai lầm mình mắc phải trong quá khứ, Tô Lương phải dùng rất nhiều ý chí mới có thể kìm nén nước mắt ngay trong lớp học.
"Tô Lương, đợi chút, cậu đừng đi vội, có lẽ mấy hôm trước cậu nghỉ ốm nên chưa biết tin, giáo sư đang giục mọi người nộp đơn xin việc trước khi tốt nghiệp. Cả lớp còn mỗi mình cậu thôi, lát nữa cậu nhớ lên văn phòng nộp cho giáo sư! Đây là sự kiện trọng đại trong đời, cậu phải nhớ đừng quên đó!"
Kết thúc tiết học cuối cùng, các sinh viên lần lượt ra khỏi lớp, xách cặp ra về.
Cuối buổi rồi bỗng nhiên lớp trưởng mới nhớ ra rồi dặn với vào trong phòng.
“Hả?”
Tô Lương sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ tới đời trước còn có một sự kiện lớn như vậy.
"Cảm ơn vì đã nhắc nhở, tôi sẽ đi ngay."
Cậu cảm kích nói với đối phương.
Sinh viên của Đại học Tinh Xuyên đều là những thiên tài thực sự, trước khi tốt nghiệp hầu hết đều sẽ được các tập đoàn lớn trong khu vực tuyển dụng, không giống như những người bình thường khác, họ không cần lo lắng về sinh kế tương lai của mình.
Chỉ cần có thể tốt nghiệp thành công, họ đương nhiên sẽ vào làm việc trong các tập đoàn lớn, sau đó sẽ nhận được mức lương cao và có cuộc sống cực kỳ tốt.
Tất nhiên nguyên tắc ngầm này cũng sẽ phụ thuộc vào ý kiến của chính sinh viên đó, dù sao có thể học ở Tinh Xuyên thì chắc chắn cũng là người của các thế lực khác nhau, giống như một chú chim ưng không thể tiến vào làm việc chung với một đàn bồ câu, mà các tập đoàn của phái cấp tiến chắc chắn cũng sẽ không để con em mình vào làm việc ở các tập đoàn của phái bảo thủ.
Vì vậy, trước khi tốt nghiệp, tất cả sinh viên của Tinh Xuyên cần phải nộp cho nhà trường một mẫu đơn xin việc trông có vẻ bình thường - điều này biểu thị trong tương lai họ sẽ đầu nhập vào thế lực nào, trở thành tân nhân của tập đoàn nào.
Trước khi sống lại, trước khi Tô Lương còn chưa bỏ trốn cùng Lục Chi Chiêu, đương nhiên cậu không suy nghĩ gì mà chọn Lục gia, cho dù khi đó cậu chẳng hề thích thú gì với những cuộc đấu tranh trong nội bộ Lục gia, chỉ vì ở Lục gia có Lục Chi Chiêu.
Tô Lương chỉ muốn được ở bên Lục Chi Chiêu.
Nhưng bây giờ, Tô Lương nhìn đơn xin việc, chẳng do dự bao lâu, cậu đã điền nguyện vọng của mình vào.
……
“Tô Lương, đơn này của em….đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Giáo sư tháo kính ra rồi dùng khăn tay xoa xoa.
Cô đọc lại đơn của Tô Lương một lần nữa, rồi lo lắng nhìn học trò yêu quý của mình.
“Vâng, em đã suy nghĩ kỹ rồi ạ.”
Đứng trước mặt giáo sư, Tô Lương có hơi thấp thỏm.
Trước khi sống lại, giáo sư là người mắng cậu dữ dội và không thương tiếc nhất, lần này cậu cũng đã sẵn sàng nghe những lời trách móc của giáo sư, nhưng không ngờ giáo sư chỉ trầm tư hồi lâu, cuối cùng cũng chẳng hề nói một câu nặng lời.
Trong đôi mắt hằn lên những nếp nhăn chỉ còn lại sự lo lắng, lo lắng cho học trò của mình.
“Cô biết em là người Lục gia, nhưng….em không mang họ Lục. Nếu nộp đơn này xong mà em hối hận, muốn quay lại trung tâm thì sẽ cực kỳ khó khăn. Những tập đoàn lớn đều rất có thành ý coi trọng các em, nếu giờ em cự tuyệt, chắc chắn sẽ mất đi tín nhiệm của họ. Mà thời buổi này, nếu sống ở ngoài khu vực trung tâm thì sẽ rất vất vả. Hơn nữa em còn muốn đến khu 48…..”
“Thưa giáo sư, em biết. Khu 48 là bãi rác, là nơi tập kết của cặn bã, cũng chính vì vậy mà hầu như chẳng ai muốn tới đó. Những đứa trẻ được sinh ra ở đó dù có muốn đi học cũng không thể tìm nổi giáo viên. Thậm chí ngay cả những robot giáo dục mà chính phủ cung cấp cho nơi đó đều là những loại lỗi thời nhất, đám trẻ con sẽ không thể học được những gì hữu dụng cả. Cho nên chúng chỉ có thể lăn lộn kiếm sống ở bãi rác đó, cuối cùng cả cuộc đời cũng chỉ có thể sinh hoạt trong tầng chót của xã hội. Giáo sư, em biết ý tưởng này cực kỳ ngây thơ, thậm chí khả năng thành công cũng rất thấp, nhưng em vẫn muốn thử một lần.”
Tô Lương thì thào lặp lại suy nghĩ của mình.
Vừa nói chuyện, những gương mặt ở khu 48 đã từng giúp đỡ khi cậu giãy dụa trong tuyệt vọng lần lượt hiện lên.
Thực ra không bao lâu sau khi sống lại, cậu đã ra quyết định này rồi.
Sở dĩ ông trời cho cậu thêm một cơ hội, có lẽ cũng vì muốn để cậu báo đáp những người đó.
“Lục gia vĩnh viễn cũng sẽ không thiếu nhân tài muốn cống hiến sức lực cho họ, nhưng những đứa bé không được đi học ở khu 48 thực sự rất cần một giáo viên.”
Giáo sư im lặng.
Một lúc sau, cô dịu dàng cười với Tô Lương.
“Nếu em đã có suy nghĩ như vậy, vậy thì đừng hối hận, cũng đừng lo sợ gì cả, cố gắng lên.”
Thực ra giáo sư rất lo lắng, Tô Lương cũng có thể nhìn ra được, nhưng cô vẫn gửi đơn cho Tô Lương.
Trước khi đi, cô còn nhét cho Tô Lương một đống đề cương nữa.
“Nếu muốn làm một thầy giáo, vậy những thứ em cần tất nhiên sẽ nhiều hơn những người chỉ ngồi trong văn phòng thực tế ảo, vậy em cứ nghiên cứu mấy thứ này đi, tôi sẽ kiểm tra định kỳ đó.”
Giáo sư đã nói vậy.
“Dạ?”
Tô Lương vốn đã thả lỏng, nhưng giờ cũng không tự chủ được há hốc miệng.
Chẳng qua lúc ôm một đống tài liệu ra khỏi khu dạy học, khóe miệng Tô Lương vẫn luôn vui vẻ nhếch lên.
Hôm nay cậu không có nhiều tiết học nên giờ cũng chưa muộn lắm.
Tô Lương nhìn sắc trời rồi tính đến thư viện, cậu muốn ôn lại bài vở một chút, còn phải xem đống tư liệu mà giáo sư đã “tặng kèm” cho mình nữa.
Đại học Tinh Xuyên có đến mấy tòa thư viện, nhưng Tô Lương muốn tìm nơi yên tĩnh nên cậu đã tới thư viện cũ nhất, ít người đến nhất.
Có thể nói, toà thư viện cũ này chính là tòa nhà lâu đời nhất trong toàn bộ Đại học Tinh Xuyên, nó được xây dựng trước cả Chiến tranh Canaan. Tuy nhiên, chính vì quá cũ nên ngay cả những phương tiện tạo ảnh ba chiều cơ bản cũng không thể lắp đặt được, chỉ có thể đọc vài cuốn sách giấy cũ bên trong.
Hơn nữa, trong khuôn viên trường Đại học Tinh Xuyên đã có rất nhiều lời đồn về tòa thư viện cũ này, người ta nói ở đó có ma ám, ban đêm luôn xảy ra những chuyện kì quái.
Theo thời gian, ngay cả những sinh viên giỏi nhất cũng hiếm khi đến đó.
“Đàn em Tô, sao giờ vẫn còn ở trường thế? Thật là ham học nha?”
Trên đường tới thư viện, một nam sinh cao lớn bỗng tiến đến gần cậu.
“Đàn anh?”
Khi Tô Lương nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, vẻ mặt cậu hơi cứng lại.
Nam sinh bên cạnh có khuôn mặt đoan chính, thân hình cao lớn, từng tế bào như đang hét vào mặt người qua đường: Ta là một Alpha cấp cao.
Tô Lương cũng chẳng biết tại sao lại có đàn anh khác khoa cứ để ý một Beta như cậu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ cũng là vì khuôn mặt này.
Từ khi vào Tinh Xuyên học đến giờ, có không ít người thấy Tô Lương xinh đẹp nên để ý cậu, nhưng chẳng ai mặt dày như đàn anh này, rõ ràng Tô Lương đã từ chối rất nhiều lần rồi nhưng vẫn quấn lấy cậu.
“Em tới thư viện cũ.”
Tô Lương vừa lãnh đạm vừa lễ phép mà trả lời đàn anh của mình, còn quơ quơ cuốn sách trên tay.
“Vậy hả, vừa lúc mấy hôm nữa anh cũng phải thi, mình đi cùng nhé?”
Mắt đàn anh Alpha sáng lên, thản nhiên nói.
“Tùy anh.”
Tô Lương nhẹ giọng đáp.
Vì có ký ức đời trước nên Tô Lương biết, không bao lâu nữa, đàn anh Alpha mặt dày này sẽ tìm được Omega mệnh trung chú định của mình, mỗi ngày sẽ như si như cuồng mà quấn quýt lấy Omega đó, không thể làm phiền mình nữa.
Cho nên cậu cũng không quá để ý việc đàn anh bây giờ đang dây dưa.
…….Hơn nữa, dựa theo những gì cậu biết về đàn anh, ngồi ở thư viện tầm nửa tiếng chắc anh ấy sẽ nhàm chán mà bỏ đi thôi, cũng chẳng bận gì đến cậu.
Cứ như vậy, Tô Lương cùng đàn anh đi về hướng thư viện cũ.
Đàn anh bên cạnh cứ như thể đã nhận được phần thưởng lớn, cả khuôn mặt tràn đầy ý cười, trông rất kiêu ngạo.
Tuy nhiên, khoảnh khắc hạnh phúc một sớm một chiều này chỉ kéo dài trong thời gian ngắn.
Bởi vì đang đi, Tô Lương nhận thấy bước chân của đàn anh bắt đầu chậm lại, giống như đột nhiên không khỏe, thậm chí còn không cử động được chân mình.
“Đàn anh, anh sao vậy?”
Tô Lương quay đầu, lễ phép hỏi.
Ban đầu cậu cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ, khi nhìn thấy khuôn mặt của đàn anh, cậu không khỏi giật mình.
Lúc cậu còn chưa để ý, khuôn mặt của đàn anh đã tái xanh, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
“Ha, ha, anh không sao.” Đàn anh khẳng định nói, “Anh chỉ cảm thấy hơi chóng mặt… em có thấy không khí ở đây hơi không thoải mái không?”
Đàn anh ngập ngừng hỏi.
Tô Lương bối rối nhìn xung quanh, hoàng hôn rực rỡ, gió chiều mát rượi.
“Không có mà.”
Thật ra, nếu đàn anh không nói thì Tô Lương cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ, không hiểu sao Tô Lương lại cảm thấy có một hơi thở gì đó rất thoải mái đang lơ lửng trong không khí.
Cứ đứng cho gió thổi một lúc, ngay cả tâm tình cậu cũng đã trở nên tốt hơn.
“Vậy hả?”
Đàn anh khô khan nói.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi đi phía sau Tô Lương vài bước, cuối cùng sắc mặt tái nhợt gọi Tô Lương: "Thực xin lỗi, anh quả thực hơi mệt, có lẽ hôm nay không đi cùng em được rồi."
Tô Lương còn chưa kịp nói gì thì Alpha có sức mạnh vô song, xưa nay luôn tự cao tự đại về cấp bậc của mình đã bỏ chạy, khi anh ta rời đi, bóng lưng còn hiện lên một tia hoảng sợ.
Như thể…...anh ta đang chạy trốn điều gì đó vậy.
Thực ra Tô Lương cũng chẳng hiểu sao tự nhiên đàn anh lại như vậy, mà vị đàn anh này vừa rời khỏi khu vực thư viện cũ đã tỉnh táo trở lại.
"Chết tiệt, mình đang làm cái quái gì vậy?!"
Đàn anh đấm ngực dậm chân, hoàn toàn không hiểu vừa rồi tại sao mình lại hành động khó hiểu như vậy.
Thật ra anh ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể mơ hồ nhớ lúc vừa đến gần thư viện cũ, sau lưng anh ta đã cảm thấy ớn lạnh, đến lúc phản ứng lại thì bản thân đã chạy trốn rồi.
Tựa như bản năng Alpha trong cơ thể anh ta đang gào thét, muốn anh ta mau chóng rời đi.
Nếu không thì…..
Chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?
Alpha trẻ tuổi không biết.
Anh ta thậm chí không chắc liệu luồng khí khiến mình chật vật bỏ chạy đó có phải là tin tức tố của Alpha khác hay không: một Alpha cấp cao thực sự có thể ép buộc một Alpha cấp thấp hơn nhanh chóng rời khỏi lãnh thổ bằng uy áp của mình.
Tuy nhiên, bản thân là một Alpha cấp AA, đàn anh chưa bao giờ nghĩ ở trường mình lại có người có thể phóng ra một luồng khí tức đáng sợ như vậy.
Đó đơn giản không phải là sức mạnh mà con người có thể tỏa ra.
Cứ như thể một con quái vật nào đó đã bò ra khỏi địa ngục vậy.
Thậm chí một Alpha mạnh như anh ta mà sợ tới mức ôm đầu bỏ chạy, còn quên dẫn theo Tô Lương——
Khoan đã, Tô Lương.
Đàn anh sực nhớ ra, đúng là Tô Lương muốn tới thư viện cũ.
Vô số lời đồn đáng sợ về trường học mà trước đây anh ta luôn cho là vớ vẩn giờ lại lướt đầy qua tâm trí. Anh ta thầm nghĩ như vậy không ổn, muốn nhắn cho Tô Lương để cậu mau chóng rời khỏi thư viện, nhưng khi đưa tay lấy máy truyền tin, đàn anh kinh ngạc thấy tay mình đang run rẩy vô cùng, thậm chí còn không cầm nổi máy truyền tin.
Xảy ra chuyện gì thế này?
Đàn anh sững sờ nhìn đôi tay đang run rẩy của mình.
Đột nhiên, anh ta lờ mờ nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Rất nhanh anh ta đã phát hiện, cũng có một vài Alpha đang bị như anh ta, suy yếu vô lực, sắc mặt trắng bệch, hơn nữa toàn thân đều đang run rẩy như chim cút.
Hơn nữa trong số đó còn có rất nhiều người mà anh ta quen.
Những Alpha đó đều là cấp A trở lên.