Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

Chương 55

Động tác của Tô Lương chậm rãi, từng chút từng chút cởi đồ của Lục Thái Phàn.
Thân thể Xà chủ nhìn càng cường tráng hơn lúc mặc đồ. Thậm chí Tô Lương còn không dám nhìn thẳng vào ngực anh, tránh cho tâm mình nhiễu loạn.
“Thứ lỗi.”


Cậu lại nói lại câu đó, sau đó hít sâu một hơi, rồi trực tiếp phủ thân thể mình lên người anh.


Có lẽ là do tinh thần lực bị mất kiểm soát, hoặc do nguyên nhân gì khác nữa mà giờ khắc này thân thể Lục Thái Phàn vô cùng nóng, hơi nóng như có tính ăn mòn, men theo những nơi thân thể hai người kề cận mà không ngừng thẩm thấu vào thân thể Tô Lương.


Ngay sau đó, thân thể Tô Lương cũng nổi lên một màu hồng nhạt ái muội.
Tị tiên sinh…..quả thực giống như sắt thép được bọc trong vải nhung.
Trong đầu Tô Lương bỗng hiện lên ý niệm này.
Và gần như đồng thời, cậu nghe thấy tiếng hít khí.


Cậu vô thức ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Lục Thái Phàn. Đối phương đang nhìn cậu, một tia sáng nguy hiểm lóe lên trong con ngươi đen thẳm của anh.
Đối diện với ánh mắt này, lập tức Tô Lương cảm thấy sau gáy mình căng chặt.
“Đừng sợ, em tiếp tục đi.”


Lục Thái Phàn như muốn trấn an Tô Lương, anh khàn giọng nói.
“Vâng, vâng ạ……”
Tô Lương vội vàng đáp.


“Trước đây em từng nghiên cứu nguyên lý điều trị tinh thần lực rồi, đồng phục trên cơ thể chúng ta, còn có dịch cách ly, thậm chí đại đa số những ống dẫn truyền đều có tác dụng ngăn chặn tinh thần lực mất kiểm soát.”


Tô Lương hít sâu một hơi, cố gắng để thân thể của mình và Lục Thái Phàn dán sát lại bên nhau hơn.


“Nhưng em nghĩ những dụng cụ này hẳn sẽ không có tác dụng với một Alpha như anh, hơn nữa, dù đối với em, những thứ này ngược lại sẽ trói buộc em, khiến tinh thần lực vốn đã rất thấp của em sẽ rất khó có thể truyền ra ngoài. Cứ như vậy, tinh thần lực của anh càng lúc càng tăng cao mà em lại bị hạn chế, vậy thì tình hình sẽ càng lúc càng tệ…..”


Lúc này, đột nhiên Tô Lương trở nên hơi hoạt ngôn, cậu cứ nói liên tục không ngừng, giống như làm vậy là có thể giảm bớt cảm giác thẹn thùng đang tràn ngập trong cậu, hay nói đúng ra cũng không hoàn toàn là thẹn thùng, mà là một loại tâm trạng khác tinh tế hơn nhiều.


“Cho nên em mới bỏ toàn bộ những vật có thể ngăn cản tinh thần lực của em đi, rồi dùng một cách…..càng đơn giản hơn để xử lý tình huống này.”
Tô Lương lắp bắp nói, giờ cậu đã hoàn toàn dán lên thân thể Lục Thái Phàn rồi.


Thực ra hành động này của Tô Lương ít nhiều gì cũng có hơi mạo hiểm, rất có thể tinh thần lực của cậu sẽ lại bị tiêu hao quá mức, rồi bị hút khô.


Thậm chí cậu đã bỏ hết cả những dụng cụ phòng vệ cuối cùng, sử dụng cách thức nguyên thủy nhất để tiếp xúc với tinh thần lực của Lục Thái Phàn – cái kẻ trộm sửa lại thông số kia, cố tình nâng cao giá trị tinh thần lực của Lục Thái Phàn mà nhìn thấy cảnh này chắc sẽ vui mừng khôn xiết, bởi rất có thể kết cục của Tô Lương sẽ còn thảm hại hơn những gì kẻ đó muốn.


“Em vẫn luôn cảm thấy dùng dụng cụ thật không thoải mái, như này sẽ tốt hơn chút.”
Nhưng lúc này Tô Lương chỉ đỏ ửng mặt, ngượng ngùng giải thích với người đàn ông dưới thân.


“Quản gia nói lần trước ở trong cơ giáp, em đã dùng bản năng của mình để trấn an tinh thần lực của anh, thực ra đó cũng có thể coi như một cách làm phải không? Nếu khi đó em làm được thì sao giờ em lại không làm được chứ.”
Vốn Tô Lương còn nghĩ Lục Thái Phàn sẽ khuyên can mình.


Nhưng, anh không hề.
Người đàn ông ấy chỉ trầm mặc cầm tay Tô Lương.
Sau đó mười ngón tay đan vào nhau, thân thể tương liên.
Lục Thái Phàn chăm chú nhìn thiếu niên trên thân mình, chẳng hề nói gì khác.


Anh trầm mặc như một tảng đá, một tảng đá nóng bỏng được bọc nhung bên ngoài; như một đoạn gạc hươu chưa gỡ xuống, phía dưới phần thịt nóng hầm hập là mạch máu đập rõ ràng; lại như một loài dã thú tàn bạo khát máu nhưng lại có bộ lông mềm mại.


Đúng như những gì Tô Lương yêu cầu, anh đang cố gắng thực “ngoan”.
Nhưng cùng với sự trầm lặng ấy, hơi thở như rêu phong ẩm ướt cũng trở nên vô cùng nồng liệt.


Mùi tin tức tố của Alpha cấp SS có thể khiến cảm quan của người khác mơ hồ, trong thảng thốt, dịch thể sền sệt xung quanh như đã biến thành tin tức tố của hai người họ, ướt dầm dề bám vào da thịt hai người, thẩm thấu đến từng lỗ chân lông họ.
Lúc này, Tô Lương đã nhắm hai mắt lại.


Cậu cảm thấy bản thân thật nhỏ yếu vô lực, gần như đã bị tinh thần lực của Lục Thái Phàn ép tan vào hư vô.
Cậu bắt đầu muốn kiểm soát nó.
Mùi tin tức tố mạnh mẽ thơm ngát đang bao lấy cậu.


Trong thấp thoáng, dường như Tô Lương cũng cảm nhận được một mùi hương thơm như mật ong đang chảy ra từ cơ thể mình.
Như một bông hoa đang từ từ nở.
Giữa cảm giác tin tức tố đan chéo, Tô Lương có thể cảm nhận rõ ràng, tinh thần lực của cậu đang trở nên mạnh hơn.


Giống…..một bé rắn ẩm ướt dịu ngoan.


Tô Lương như nhìn thấy được tinh thần lực của chính mình, nó đang nở ra từng chút một, chẳng mấy chốc đã từ một sợi mảnh mai trở thành một "con rắn" trưởng thành. Hơn nữa con rắn này từ trạng thái hấp hối, giữa làn hương ngào ngạt, nó dần dần thành thạo mà luồn lách qua vô số “con rắn đen” đang vờn quanh.


“Rắn” cùng “rắn” quấn lấy nhau, khó bỏ khó phân.
Không có cắn nuốt, không có áp chế, chỉ có quấn quýt đến vô tận.
……


Tinh thần lực của Lục Thái Phàn dần thư hoãn lại rồi trở nên dịu ngoan, hơi thở bạo ngược đã rút đi toàn bộ, thay vào đó là cảm giác mãn nguyện, chúng bỗng trở nên mạnh mẽ hơn trước nhưng lại không hề có bất kỳ dấu hiệu mất khống chế nào.


“Tích – tích – tích – giá trị tinh thần lực đã đạt tới trạng thái hoàn mỹ, quy trình trị liệu tinh thần lực đã hoàn tất, hiện tại giá trị tinh thần lực của Alpha…..”
Cuối cùng Tô Lương cũng đã tỉnh táo lại từ trạng thái thất thần.


Cậu cũng đã nghe được âm thanh điện tử máy móc kia, sau khi hao phí một lượng lớn tinh thần lực, cuối cùng cậu đã hoàn tất quy trình điều trị, nhưng giờ Tô Lương cũng không để ý nổi các chỉ số của Lục Thái Phàn sau khi điều trị nữa.


Cậu mở mắt, vẫn duy trì tư thế trước đó, đối diện với người đàn ông kia.
Hai mắt Lục Thái Phàn thâm thúy, anh nhìn Tô Lương chăm chú, trong con ngươi mang một cảm xúc cực kỳ mãnh liệt khiến cho người ta run rẩy.
Thình thịch--------
Thình thịch--------
Thình thịch--------


Tô Lương nghe thấy tiếng tim mình đang đập.
Cậu vốn nghĩ đó là tiếng tim đập do bản thân không kiềm chế nổi. Nhưng rất nhanh, cậu phát hiện âm thanh như đang reo vang này rõ ràng phát ra từ cơ thể cực kỳ cường tráng và mạnh mẽ phía dưới mình.
“Gia chủ đại nhân…..”


Tô Lương kìm lòng không được khẽ gọi.
“Anh thích em gọi anh là Tị tiên sinh hơn.”
Lục Thái Phàn bỗng nhiên khàn khàn nói với Tô Lương.
“Đương nhiên, nếu em muốn, thực ra em còn có thể gọi anh là a Tị.”