Tận đến lúc rời đi, Lục Chi Chiêu vẫn còn chưa hết kinh ngạc.
Tô Lương nhớ số liệu về tất cả các hạng mục của Lục Chi Chiêu đều rất hoàn mỹ, nhưng một Alpha như vậy, khi bị Tô Lương “mời” đi lại suýt trượt từ trên cửa sổ xuống.
Người đàn ông trẻ tuổi ấy quả thực đang rất bối rối.
Lục Chi Chiêu không hiểu vì sao không lâu trước đây Tô Lương còn dịu dàng hiểu chuyện như vậy mà giờ đôt nhiên lại thay đổi giống như một người khác vậy.
Một Tô Lương hoàn toàn xa lạ mà Lục Chi Chiêu không biết phải làm sao.
Dựa theo hiểu biết của Lục Chi Chiêu về Tô Lương, Tô Lương không thể nào nổi giận vì một việc nhỏ như vậy được, càng sẽ không so đo với Ninh Gia Dật. Hắn đã giải thích rõ ràng là Ninh Gia Dật đã bước vào giai đoạn tiền phân hóa, những người ở giai đoạn này sẽ cảm thấy khó chịu nghiêm trọng do sự thay đổi mạnh mẽ của nội tiết tố, và Tô Lương trước giờ cũng không phải người tính toán chi li.
Nhưng gương mặt lạnh lùng khác thường của Tô Lương đã làm lung lay suy nghĩ của Lục Chi Chiêu.
Hắn vẫn không hiểu vì sao một việc nhỏ mà lại rối tung thành như vậy.
[Cậu ta cố ý.]
Giọng nói kiên định của Tô Lương dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Lục Chi Chiêu đứng ở dưới lầu nhà Tô Lương, nhìn rèm cửa bị kéo không do dự, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Ninh Gia Dật thực sự cố ý sao?
……
Tô Lương xuống lầu, một lần nữa thiết lập lại hệ thống bảo mật của nhà chị gái mình.
Sau khi xác nhận robot bảo vệ đã bắt đầu tuần tra và Lục Chi Chiêu không còn nằm trong phạm vi giám sát, Tô Lương mới rũ mắt đóng bảng điều khiển.
“A Lương?”
Giọng nói ngái ngủ của Tô Noãn đột nhiên vang lên từ trên lầu.
Hẳn là cô đã nghe thấy tiếng động trong phòng khách nên mới thức giấc.
Tô Lương biết từ khi gả vào Lục gia, Tô Noãn đã phải chịu rất nhiều áp lực. Sau nhiều năm như vậy, người chị vốn dĩ vô tư lự cũng đã bị suy nhược thần kinh trầm trọng, chỉ cần một cử động nhỏ cũng có thể dễ dàng đánh thức chị ấy.
Mà lúc này, Tô Noãn đang đứng cạnh chiếc đèn nhỏ nhìn em trai mình: “Sao muộn vậy rồi em còn chưa ngủ? Thật chẳng chịu chăm sóc mình gì cả…..mà khoan, em nghịch hệ thống phòng hộ đó hả?”
Có vẻ như Tô Noãn đã không được nghỉ ngơi tốt, nhìn thấy Tô Lương vẫn đứng bên cạnh bảng điều khiển, cô có chút căng thẳng.
“Có ai bên ngoài sao?!”
Cô mở to mắt hỏi.
Tô Lương vừa nhìn vẻ mặt Tô Noãn liền biết chị mình đã bị dọa – bởi Lục gia đã chiến đấu với người Canaan mấy năm nay mới từng bước bước vào tầng lớp quyền quý của liên minh.
Tận đến hiện tại, trên tay Lục gia vẫn còn nắm giữ hơn 20 quân đoàn, hay nói chính xác là trên tay “Độc Xà” kia của Lục gia.
Với bối cảnh cùng thế lực như vậy, tất nhiên sẽ khó tránh khỏi có những kẻ không sợ chết âm mưu lẻn vào Lục gia.
Tô Noãn cũng đã xui xẻo đụng độ mấy lần, khi đó cô đã bị những cảnh máu me đó dọa sợ, đến tận bây giờ vẫn còn bóng ma tâm lý.
Tô Lương vội vàng điều chỉnh vẻ mặt, cậu cười trấn an Tô Noãn, giọng điệu rất thoải mái nói: "Làm gì có người nào đâu? Vừa rồi em nghe thấy tiếng sột soạt trong bếp, xuống kiểm tra thì thấy có chuột vào thôi ấy mà."
Sau đó, sắc mặt Tô Noãn lại càng kém hơn.
“Ngày mai gọi người tới xử lý là được rồi, chị, chị cứ đi ngủ đi, ở đây cứ giao cho em.”
Tô Lương ra vẻ trấn định nói.
Tiện tay báo cho nhà chính về việc sắp xếp một công ty kiểm soát sinh vật gây hại tới.
Mãi mới dỗ được Tô Noãn đi ngủ, Tô Lương cũng trở về phòng mình.
Cậu nhớ trước khi rời khỏi, Tô Noãn vẫn chưa yên tâm hẳn, cô cứ lầm bầm rằng Tô Lương không nên quan tâm đến những việc vặt như vậy, cậu chỉ cần tập trung học hành là được rồi…..
Tô Noãn vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết, ở một thời không khác, người em trai mà cô nâng niu trong tay, không muốn để cậu làm dù chỉ là một chút việc nhà bình thường, đã từng rơi xuống đáy bãi rác chỉ vì một tên đàn ông, còn vì vài tinh tệ mà làm việc chăm chỉ đến nỗi dấu vân tay trên ngón tay biến mất, móng tay cũng bong tróc.
Cuối cùng, người em trai mà cô vất vả nuôi lớn đó đã chật vật chết đi trong đống rác.
"Chị ơi, em sẽ nghe lời chị."
Tô Lương đứng bên cửa sổ, nhìn khoảng sân trống trải dưới lầu, lẩm bẩm.
"Em sẽ tập trung vào việc học, và em sẽ ổn thôi."
Ninh Gia Dật……Lục Chi Chiêu……
Tô Lương thầm đọc những cái tên quen thuộc rồi khẽ cười lạnh.
Thực ra, kiếp trước, những ngày đầu cậu bỏ trốn cùng Lục Chi Chiêu cũng không quá khó khăn.
Đương nhiên, dựa theo lẽ thường, hai người họ hẳn phải trải qua hiện thực sinh hoạt củi gạo mắm muối, sau đó hiểu được vợ chồng nghèo trăm điều buồn tủi rồi đường ai nấy đi mới đúng.
Nhưng trên thực tế, trong suốt hai năm bỏ trốn kia, Tô Lương và Lục Chi Chiêu vẫn yêu nhau.
Đúng, cuộc sống thật khó khăn, và việc kiếm tiền khó khăn hơn nhiều so với những gì họ nghĩ trước khi bỏ trốn.
Nhưng ngày tháng của họ cũng không quá mức gian nan.
Một Alpha đỉnh cao như Lục Chi Chiêu có thể tìm được rất nhiều công việc, Tô Lương cũng không phải người sống trong vinh hoa phú quý không dính khói lửa nhân gian. Ngày cha mẹ mất, cậu cùng chị gái mình đã nương tựa nhau nên cậu đã học cách tỉ mỉ sinh hoạt từ khi còn rất trẻ.
Chẳng qua là không thể sống một cuộc sống xa hoa mà thôi, nhưng khói lửa nhân gian cũng rất có tư vị.
Trong một vài khoảnh khắc ngắn ngủi ở kiếp trước, từ tận đáy lòng, Tô Lương từng nghĩ mình và Lục Chi Chiêu có thể cùng nhau già đi.
Tuy nhiên, năm thứ hai sau khi họ bỏ trốn.
Thanh mai trúc mã của Lục Chi Chiêu, Ninh gia tiểu thiếu gia, Ninh Gia Dật đã bước vào thời kỳ phân hóa.
Không có gì ngoài ý muốn, cậu ta đã phân hóa thành Omega.
Ngay cả những gì xảy ra tiếp theo, nói một cách nghiêm túc, cũng không nằm ngoài mong đợi của mọi người - theo dữ liệu được lưu giữ trong hệ thống, sau khi phân hóa, độ xứng đôi của Ninh Gia Dật và Lục Chi Chiêu có thể đạt đến 90%.
……
Sau đó, Lục gia bắt đầu nghiêm túc truy tìm Lục Chi Chiêu.
Tài khoản của họ bị đóng băng hết.
Hồ sơ tín dụng cũng biến thành đen.
Họ không thể tìm được việc làm, không có nguồn thu nhập – Lục gia sẽ không cho phép họ có bất kỳ nguồn thu nhập nào nữa.
Tệ nhất là lúc ấy bệnh tình của Tô Lương cũng bắt đầu xuất hiện các dấu hiệu.
Chỉ là lúc đó, cả Lục Chi Chiêu lẫn Tô Lương đều chỉ nghĩ rằng do họ quá mệt mỏi khi không có cuộc sống cố định mà thôi.
Sinh hoạt bình thản êm đềm của họ trong giây lát đã bị phá thành từng mảnh nhỏ, không thể duy trì nổi nữa.
Đó mới chính xác là cảnh vất vả trong tuyệt vọng. Tô Lương ốm đến mức nôn ra máu mà cũng không còn đường sống. Mọi gánh nặng đều đè lên vị thiếu gia trẻ tuổi tiêu sái Lục Chi Chiêu.
Hắn càng ngày càng im lặng, càng ngày càng ủ rũ.
Cứ như vậy, sau một hồi trốn tránh, Lục Chi Chiêu cuối cùng cũng đưa ra quyết định của mình.
Hắn nói với Tô Lương, hắn chỉ về Lục gia cho có lệ mà thôi.
Hắn nói, chỉ cần Lục gia ngừng truy bắt, ít nhất Tô Lương có thể ổn định trong một khoảng thời gian rồi chăm sóc thân thể mình thật tốt.
Hắn còn nói, cho dù Lục gia sẽ luôn luôn nhàm chán mà nói về việc xứng đôi kia, hắn cũng có thể nói chuyện rõ ràng với Ninh Gia Dật.
Ninh Gia Dật chính là người bạn từ nhỏ lớn lên cùng hắn, chắc chắn cậu ta sẽ luôn giúp đỡ hắn.
“A.”
Đời này, Tô Lương tắm rửa xong liền mặc đồ ngủ thoải mái rồi nằm ở trên giường.
Vào giây phút cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu vừa nhớ lại quá khứ vừa cười chế nhạo.
Đêm nay, những giấc mơ của cậu thật bình yên.
……
Nhưng ngay cả chính Tô Lương cũng không ngờ Ninh Gia Dật lại tới tìm cậu nhanh như vậy.
Một ngày sau, lúc Tô Lương đang chuẩn bị quay lại trường học thì bị một chiếc xe huyền phù cao quý nhưng điệu thấp chặn lại trên đường.
“Anh Tô Lương.”
Sắc mặt Ninh Gia Dật có hơi tái nhợt.
Cậu ta cố nén tiếng ho một lúc lâu rồi mới tiếp tục nói với Tô Lương: “…..Em, em tới xin lỗi anh…..khụ khụ….khụ…..a Chiêu đã nói với em rồi, em cảm thấy nhất định là giữa chúng ta có hiểu lầm….khụ khụ khụ……”