“Xảy ra chuyện gì sao? Khụ khụ…..bác trai lại làm khó dễ anh sao…..”
Ninh Gia Dật chịu đựng cơn đau, cố gắng hết sức để tỏ ra yếu đuối và ân cần, gian nan hỏi thăm Lục Chi Chiêu.
Chứng nghiện tin tức tố này quả thực dày vò người hơn Ninh Gia Dật nghĩ.
Tuyến thể sau gáy đau đến mức khiến cậu ta phát điên, mọi dây thần kinh như ngâm trong axit sunfuric đậm đặc, cậu ta mong chờ Lục Chi Chiêu hơn bao giờ hết, người đàn ông kia thấy rõ cậu ta chật vật, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều đứng ở cửa, không tiến lên một bước.
Là thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy nhưng Lục Chi Chiêu luôn luôn chiều chuộng Ninh Gia Dật. Theo như hiểu biết của Ninh Gia Dật về hắn, nếu không phải đã xảy ra chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn bạn bè mình như vậy mà không giúp.
Alpha trẻ tuổi đang quan sát Ninh Gia Dật, ánh mắt dò xét cùng suy đoán của hắn khiến Ninh Gia Dật run lên.
“A Chiêu?”
Ninh Gia Dật khịt mũi, và cũng không cần cố gắng nhiều để khiến giọng nói của mình trở nên nghẹn ngào.
“Anh nói chuyện đi, anh đừng làm em sợ.”
Một mùi hương ngọt ngào, thoang thoảng độc nhất vô nhị của Omega toát ra.
Căn cứ vào bản tính của Alpha, trái tim cứng rắn vốn có của Lục Chi Chiêu đã mềm đi một chút.
“Chuyện Tô Lương bị người Ninh gia tập kích trong Xà quật là sao?”
Lục Chi Chiêu bước từng bước tới giường Ninh Gia Dật, hắn quay đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt Ninh Gia Dật rồi hỏi.
Ninh Gia Dật chớp chớp mắt. Cậu ta bỗng cảm thấy may mắn vì sắc mặt mình đã rất khó coi do đau đớn rồi, không thể tái thêm được nữa.
“Em không hiểu anh đang nói chuyện gì.”
Nỗi kinh hoàng trong lòng cũng không ngăn được Ninh Gia Dật đỏ mắt.
Cậu ta không nao núng nhìn lại Lục Chi Chiêu, bởi cậu ta biết rõ, càng lúc này càng không thể dời ánh mắt đi chỗ khác.
Cậu ta càng phải bình tĩnh một chút.
“Anh Tô Lương bị người nhà em tập kích trong Xà quật sao? Sao có thể chứ?! Nơi đó là Xà quật mà! Hơn nữa, sao người nhà em lại tập kích….” Nói vài câu, Ninh Gia Dật làm như đã hiểu ra chuyện gì đó, cậu ta cao giọng lên.
“Anh cảm thấy việc này là do em làm sao? Bởi vì em với anh có hôn ước, cho nên em lòng dạ hiểm độc, em ghen ghét, em cả gan làm loạn, em vận dụng thế lực của gia đình, chạy tới cái nơi như Xà quật kia để hại anh Tô Lương?”
Thiếu niên Omega nhỏ yếu vừa nói vừa giống như đã phải chịu tủi thân gì lớn lắm, nước mắt bắt đầu đảo quanh.
Trước những giọt nước mắt của Ninh Gia Dật, Lục Chi Chiêu vốn có thái độ lạnh lùng lại vô cùng sửng sốt, tuy sắc mặt hắn vẫn u ám, nhưng giọng điệu đã hơi buông lỏng.
“Ninh gia vẫn luôn muốn em lôi kéo anh. Chuyện anh thích Tô Lương, chắc chắn họ cảm thấy cực kỳ không xong.”
Lục Chi Chiêu nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve cái gáy nóng hổi của Ninh Gia Dật rồi chua xót nói.
Trong một khoảnh khắc, hắn cũng không biết tại sao mình lại đau lòng như vậy. Tâm hồn hắn dường như bị chia cắt thành hai nửa, một nửa là Lục gia thiếu gia, tốt bụng và điềm đạm, không bao giờ muốn làm tổn thương Ninh Gia Dật, cậu bé yếu ớt luôn tin tưởng mình như em trai; nửa còn lại vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, sau khi đọc hết tài liệu do Xà quật gửi tới, hắn thậm chí còn muốn túm cổ Ninh Gia Dật hỏi tại sao cậu ta dám làm chuyện như vậy, tại sao lại dám làm tổn thương tiểu Lương của hắn——
Hắn ghé vào tai Ninh Gia Dật, lặp lại từng câu từng chữ của Lục Hà cùng tên tùy tùng Ninh gia kia cho Ninh Gia Dật nghe.
Giọng điệu giống như rắn độc đang tê tê phun khí mà thuật lại hành động của hai người đó.
“Bọn họ đều đã bị Ninh gia mua. Còn người kia, không phải nó vẫn luôn đi cùng em sao? A Ninh, em thực sự không biết nó đã làm gì sao?”
“Không phải như vậy, a Chiêu, anh nghe em nói, em không biết, em thực sự không biết mà…..Em hoàn toàn không nghĩ đến việc họ sẽ làm vậy, huhuhu…..”
Bởi vì lên cơn nghiện tin tức tố, khuôn mặt của Ninh Gia Dật đầy mồ hôi lạnh, tứ chi như bị vô số con kiến cắn, cơn đau gần như khiến cậu ta như phát điên.
Trong lòng Ninh Gia Dật đang điên cuồng nguyền rủa Ninh Đường Sinh, chính y đã để cậu ta biết cảm giác khi Omega phát tác sẽ như thế nào, nhưng y không hề nói cảm giác ấy lại đau đớn đến vậy.
Vốn dĩ phải dùng một lượng thuốc cực kỳ lớn để bài trừ phản ứng mới có thể sinh ra tuyến thể, nhưng giờ khắc này lại giống như bàn ủi nóng đang đốt cháy thần kinh cậu ta.
Thay vì nói cậu ta cần tin tức tố của Lục Chi Chiêu để kiểm soát rung động trong cơ thể, chẳng thà cứ nói thẳng là cậu ta chỉ đơn giản là muốn giảm bớt cơn đau còn hơn.
Thế mà giờ cậu ta lại còn phải giả bộ là một Omega đang ý loạn tình mê, nhu nhược đáng thương.
Không phải trước đây cậu ta không nghĩ tới Lục Chi Chiêu sẽ biết chuyện, chỉ là cậu ta không ngờ hắn lại biết nhanh như vậy. Nhưng chuyện tới nước này cũng chẳng còn cách nào, cậu ta chỉ có thể dùng biện pháp kia….
Ninh Gia Dật ôm lấy chính mình, ngoài mặt là khóc lóc, nhưng thật ra cậu ta đang lấy thứ gì đó trong túi ra, dùng đầu ngón tay bóp nát.
Thứ kia rất mỏng và nhẹ, chỉ hơi dùng sức đã biến thành bột phấn nửa trong suốt.
Mà Ninh Gia Dật lại dùng tay xoa bột phấn, khi Lục Chi Chiêu tiến gần thêm chút, cậu ta liền khóc nức nở rồi nhào vào lòng hắn.
“Là lỗi của em.” Ninh Gia Dật kêu khóc nghe vô cùng tuyệt vọng, “Nếu không phải do em thì nhà em cũng sẽ không động thủ với anh Tô Lương, em đã nói rất nhiều lần, em với anh không thể nào đâu, nhưng…..huhu…..nhưng….”
Giống như mất khống chế, Ninh Gia Dật đột nhiên đập ly nước trên tủ đầu giường, hai mắt cậu ta đẫm lệ, cong lưng nhặt mảnh vỡ sau đó đâm vào sau gáy mình: “Nếu em đào tuyến thể của mình ra, có phải anh Tô Lương sẽ an toàn không! Có phải em sẽ không còn là chướng ngại vật giữa anh và anh ấy nữa không?!”
“A Ninh, em đang làm gì vậy, em điên rồi sao?”
Đồng tử Lục Chi Chiêu mở to, hắn theo bản năng nắm chặt tay Ninh Gia Dật, khiến cậu ta buông lỏng mảnh ly vỡ ra.
Nhưng chỉ trong tích tắc, máu đã chảy ra từ miệng vết thương trên lòng bàn tay Ninh Gia Dật, màu máu đỏ sẫm trông thật đáng sợ.
“Em chỉ muốn chuộc lỗi….đều là do em…..” Ninh Gia Dật thuận thế ghé vào ngực Lục Chi Chiêu, xuất phát từ bản năng, cậu ta nhận ra được hơi thở cổ quái trên người Lục Chi Chiêu khiến mình sợ hãi khi nãy đã tiêu tan.
“Em phá hủy tuyến thể xong sẽ không khó xử như vậy nữa, em thực sự không muốn phân hóa thành Omega, a Chiêu, em cũng muốn giống anh Tô Lương, làm một Beta bình thường là tốt rồi…….”
Ninh Gia Dật vừa nói vừa khóc, thân thể đau đớn đã khiến cậu ta không khống chế nổi nước mắt.
Đương nhiên lần này là khóc thật, cậu ta sắp bị chứng nghiện tin tức tố tra tấn đến phát cuồng.
“A Chiêu, em đau quá…..”
Vừa khóc, Ninh Gia Dật vừa duỗi tay ôm Lục Chi Chiêu. Mà lúc này, Lục Chi Chiêu cũng không đẩy cậu ta ra nữa.
“Bỏ đi.”
Sắc mặt Lục Chi Chiêu biến ảo hồi lâu.
Mùi tin tức tố của Ninh Gia Dật càng ngọt ngào và dịu dàng hơn trước, nó quấn lấy Lục Chi Chiêu, và cuối cùng, Lục Chi Chiêu đau đớn thở dài.
“Em cũng chỉ là công cụ.” Lục Chi Chiêu bất giác ôm chặt thiếu niên gầy gò vào lòng, “… Anh và em đều chỉ là công cụ để người ta đùa giỡn mà thôi.”
Tuy nhiên, lúc này Ninh Gia Dật không quan tâm đến những lời thì thầm của Lục Chi Chiêu nữa.
Cậu ta thô bạo kéo cổ áo mình xuống rồi chôn mặt trong hõm vai Lục Chi Chiêu.
“A Chiêu, cầu xin anh, cắn em một ngụm đi.”
Cậu ta sụt sịt.
“Em thực sự rất khó chịu.”
Tay chân mềm mại quấn chặt lấy Alpha trẻ tuổi, hắn bị tin tức tố ngọt ngào bao bọc đến mức trở nên yếu ớt, không thể đẩy thiếu niên ra khỏi mình.
“A Ninh, anh… anh không thể làm điều đó được.” Lục Chi Chiêu thở gấp, hắn khó khăn nói, “Anh đã nghĩ rồi, không thể làm vậy được. Nếu Tô Lương anh làm vậy với em, cậu ấy thực sự sẽ không quay lại với anh nữa."
“Anh ấy sẽ không biết, a Chiêu, chỉ cần em không nói, anh cũng không nói, vậy anh ấy sẽ không biết gì cả.” Ninh Gia Dật ghé vào tai Lục Chi Chiêu, đáng thương nói, “… Cho dù anh ấy thực sự biết, thì cũng không quan trọng. Làm sao một người tốt bụng như anh Tô Lương lại có thể khúc mắc vì chuyện như vậy. Anh ấy cũng sẽ biết rằng anh làm vậy là vì anh ấy mà."
“A Ninh, đừng như vậy……”
“A Chiêu, anh nghĩ xem, nếu anh ấy thực sự giận mới là tốt, chính vì quan tâm đến anh nên anh ấy mới giận. Không sao, anh và em vốn dĩ chỉ là bạn bè đơn thuần mà thôi, trước giờ em đều không muốn xen vào giữa hai người các anh, chờ chuyện này kết thúc, em sẽ trốn đến một nơi rất xa, không bao giờ làm phiền anh nữa…..”
Tin tức tố ngọt nị khiến Lục Chi Chiêu dần dần không nghe thấy những lời Ninh Gia Dật nói nữa.
Mọi sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào gáy cậu ta.
Tuyến thể chưa hoàn toàn phát dục ấy đang dụ hoặc hắn.
Vốn dĩ mọi chuyện không nên như vậy.
Một suy nghĩ mơ hồ xẹt qua trong đầu hắn.
Nhưng rất nhanh, bản năng Alpha đã chiếm thế thượng phong. Chờ đến khi ý thức được, Lục Chi Chiêu phát hiện mình đã hung hăng cắn sau gáy Ninh Gia Dật. Mà đáng lẽ chỉ phóng thích một chút tin tức tố rồi buông ra, vậy mà hắn đã cắn sâu.
Mùi vị thực ngọt, thật mê người, trong cơn hoảng hốt, Lục Chi Chiêu cảm thấy như mình đã biến thành một Alpha chân chính, còn người mà hắn đang ôm…..
Là Tô Lương.
Hắn đang đánh dấu Tô Lương của mình.
Lần này, hắn sẽ không để đối phương chống cự nữa.
“Ưm……”
Tin tức tố của Alpha theo dấu răng không ngừng tràn vào gáy Ninh Gia Dật.
Một cơn nóng ập đến, cơn đau dữ dội cũng dịu đi.
Thiếu niên không nhịn được phát ra tiếng kêu rên thỏa mãn.
Khi cơn đau giảm bớt, và cơn nóng vẫn chưa hoàn toàn chiếm lấy khoảng trống trong cơ thể, Ninh Gia Dật lén rắc chút bột cuối cùng ở giữa các ngón tay vào góc giường.
Đó là tiêu bản hoa Riar.
Vài ngày trước, hiểu biết của Ninh Gia Dật về hoa Riar cũng chỉ như tất cả mọi người trên Liên bang – nó là một loài hoa quý của ngoại tinh.
Nhưng đại thiếu gia Ninh gia còn hiểu biết nhiều hơn người thường một chút, y biết hoa Riar cực kỳ hiếm. Mà mùi hương của nó là thứ duy nhất có thể trấn an Alpha đẳng cấp cao khi tinh thần bạo động.
Hơn nữa còn không có bất kỳ tác dụng phụ nào cả.
Cũng không có kẻ nào thực sự có thể nghiên cứu ra nguyên lý hoạt động của nó.