Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui

Chương 99

Chuyển ngữ: Dú


Chính tả: 紫


Thấy chị Hồ bỗng dưng yêu cầu, âm sai ngẩn ra: "Cô Hồ à, việc này không đúng với quy trình."


Nếu là trước đây thì được, nhưng giờ quy định của miếu Đô Thành Hoàng nghiêm ngặt, làm sao có thể nói cho cô xem là cho luôn được.


Nhưng người ta lại là nhân vật đứng đầu núi Diệu Cảm, mọi người lại thuộc cùng hệ thống âm phủ, âm sai bèn khách sáo: "Cô muốn thăm tù hả, có người thân hay bạn bè nào bị giam? Ta đưa cô một tờ đơn để cô điền nhé..."


Chị Hồ nhìn gã ta bằng ánh mắt âm u, "Mở ra, ngay bây giờ."


"Chị đại à, sao vậy?" Anh đang định ngồi rung đùi đợi nhận tài liệu, thấy chị Hồ tự nhiên hầm hố nên thấy khó hiểu. Chị Hồ tuy là người kiêu căng nhưng sẽ chẳng vô cớ làm khó người... hoặc quỷ khác.


"Ta nghĩ ở đây có thể có một người quen." Chị Hồ day mũi, giác quan thứ sáu của chị rất nhạy, chị phát hiện thứ ánh mắt rình mò thoắt ẩn thoắt hiện, cơn hắt xì này cũng có vấn đề.


Con người có thể hắt hơi vì dị ứng hoặc cảm sốt, song chị là hồ ly thành tinh, hắt hơi tức là bị ai đó nghĩ đến.


Chị Hồ nói vậy, một suy nghĩ cũng nảy lên trong đầu anh, "Vãi, không thể nào."


Tống Phù Đàn cũng hoàn hồn, nảy ra một ý, càng ôm mối nghi ngờ nặng hơn: "Mở ra nhìn thử xem."


Hắn im hơi lặng tiếng ra hiệu cho anh.


Anh im lặng gật đầu.


Hai Liễu Môn dưới trướng anh tuy hơi ngáo đá, không biết vì sao lại muốn mở nhưng chúng lại thích tỏ ra hung hãn, bèn trừng trộ nhìn âm sai.


Đến cả Qua Nhị chân nhân vốn dĩ sắp đi cũng lấy làm lạ dừng bước lại, "Có chuyện gì?"


Dưới áp lực bậc này, âm sai không còn cách nào khác, ngoài miệng thì nào là chế độ nào là quy định, nhưng đứng giữa hai sự lựa chọn bị đánh hoặc vi phạm quy định thì vẫn quyết định vi phạm, mở ngục giam Thành Hoàng ra. Chỉ thấy gã ta kết tay làm ấn, lôi ra, một cánh cửa hiện lên trong thinh không, trên rào chắn sắt là nhà ngục nom cực kì sống động, ánh đỏ lập lòe trong ngục, thi thoảng có tiếng quỷ tru đầy thê lương thoát ra.


"Ở, ở trong này, sắp kín ngục rồi. Các người thăm ai thì ta gọi ra cho." Âm sai lí nhí. Gã ta nghĩ bụng, giả sử chị Hồ muốn xông lên cướp ngục thì mình chỉ còn nước chuồn lẹ báo tin.


Anh ngó vào trong bèn trông thấy lửa đỏ hừng hực, bóng quỷ khắp mọi ngóc ngách, ngục ở đây chính là hỏa ngục.


Chị Hồ gọi với vào trong: "Hồ Đa Bảo, ta gọi ngươi ngươi dám trả lời lại không?"


Lan Hà: "......"


Ơ kìa, chị Hồ đang nhập vai vào Tây Du Ký hả. Anh chợt vỡ lẽ, nhận ra chị Hồ đang gọi tên thật của Hồ Tứ, thì ra cô ta tên là Hồ Đa Bảo. Vừa nãy anh đứng nghĩ, chị Hồ chợt để bụng như vậy thì có thể một vía của Hồ Tứ ở trong kia.


Đó là một không gian độc lập, vô số linh hồn mang tội đang bị giam giữ, hơi thở rối loạn và ác nghiệt. Nếu Hồ Tứ nghĩ cách trà trộn vào, chắc sẽ khó tìm ra đây...


Anh chưa nghĩ ra cách thì nghe chất giọng mạnh mẽ của cô ta truyền ra từ trong kia, nghe chẳng giống chỉ còn một vía, "Tại sao ta không dám?"


"Biết ngay là ngươi." Chị Hồ cười lạnh. Hồ Tứ ôm lòng cố chấp rất nặng về chị, lại còn thêm cục tức nữa. Chị không biết cô ta đã làm như thế nào, song nếu ban nãy cô ta không âm thầm quan sát chị thì sẽ không bị phát hiện.


Đó là phản ứng bản năng của Hồ Tứ, không phải phép thuật.


"Mở cửa ra, ta bắt cô ta." Chị Hồ vén tay áo lên.


"Chẳng cần ngươi phải lo." Bệ ngạn* trên cửa há miệng, cửa mở cùm cụp, một cánh tay trắng nõn ngọc ngà vươn ra, mười ngón nhỏ và dài, riêng móng tay đỏ chót là bắt mắt nhất.


(*Bệ ngạn: một giống thú, xưa hay vẽ lên cánh cửa nhà tù.)


Người ở đây đều ngạc nhiên, anh kịp phản ứng sờ xuống xích câu hồn bên hông mình thì bỗng trời đất đảo điên, anh sa chân vào một nơi mềm mại!


Cái quái gì đây...


Mặt anh vùi hẳn trong chất vải mềm mịn. Anh ngẩng phắt đầu lên, phát hiện mình đang n