Chuyển ngữ: Dú
Đậu Xuân Đình nói xong mới biết mình lỡ miệng, mồm nhanh hơn não, đến lúc này mới cười mếu máo, "Ý cháu là, sô-cô-la... có nhân... thật lòng đóng phim..."*
"(*Đoạn này cũng chả hiểu sao tự dưng sang nghĩa này, gốc là: 夹心... 巧克力...)"
Cậu chàng lắp bắp, chẳng tìm được lí do nào cho hay nên tuyệt vọng lắm, chỉ còn nước nói với Tống Phù Đàn: "Anh đánh em đi cho rồi."
Tống Phù Đàn: "..."
Tống Khởi Vân nhìn cả hai, "Hai đứa nói đi."
Lan Hà không biết Đậu Xuân Đình đoán được từ bao giờ mà bán đứng họ như vậy, song hiện nay không rảnh truy cứu, anh muốn cứu vãn tình thế hơn: "Đạo diễn Tống à, thật ra..."
Ông hơi nâng tay lên, nhìn anh với ánh mắt mong đợi.
Anh càng nghĩ càng thấy toang, liếc một cái khẳng định với Tống Phù Đàn xong mới mở lời: "Cháu xin lỗi vì đã lừa bác quá nhiều lần, giờ mà lừa bác nữa thì cháu thất đức quá."
Tống Khởi Vân: "..."
Đến giờ mới thấy quá thất đức à?!
Tống Khởi Vân bị sốc, nhắc lại một chuyện: "Cháu kêu cháu không nuôi cổ..."
Lan Hà, một người từ xưa đến nay luôn hết mình phản đối ấn tượng rập khuôn: "Cháu không nuôi thật mà, chỉ nuôi hai gia tiên trong nhà thôi."
Tống Khởi Vân: "..."
Tống Phù Đàn chẳng đắn đo lắm về chuyện come out. Hắn nhìn sang Đậu Xuân Đình, để ý đến tiểu tiết hơn: "Cậu vừa mới nói đến "thật lòng" gì đó?"
Anh cũng thắc mắc. Không phải anh mặt dày, mà là giả như người bình thường biết chuyện anh và hắn chắc sẽ thốt tình yêu đích thực cơ, rốt cuộc đứa em này đang nói gì vậy.
Đậu Xuân Đình hốt hoảng: Mình đã làm gì?
Lan Hà chợt ngộ ra: "A, liên quan đến cái vụ cậu cứ khuyên anh đừng tin vào tình yêu ấy hả?"
Tống Phù Đàn: "...?"
Đậu Xuân Đình: "..."
Cậu ta bị anh họ lườm tóe khói, còn hơi đâu đi nói xạo, tay chắp thành chữ thập: "Hiểu lầm thôi, thực sự chỉ là hiểu lầm thôi. Tại em nghĩ sai cả đó. Em thấy anh không nhìn thấy quỷ, trong khi anh họ em qua lại thân thiết với một con quỷ khác ngoài anh, cho nên em tưởng anh là thế thân của con quỷ đó."
Tuy cậu ta nói không chi tiết lắm nhưng cả Lan Hà lẫn Tống Phù Đàn đều đoán ra được mạch suy nghĩ đại khái của cậu chàng rồi.
Anh chợt vỡ lẽ ra vì sao Đậu Xuân Đình cứ nhìn mình đầy trìu mến. Đúng rồi, còn nhủ mình sau này trở mặt với Tống Phù Đàn thì đi tìm cậu ta, cũng tốt bụng đáo để cơ...
Ánh mắt Tống Phù Đàn bất thiện hơn anh nhiều.
Đậu Xuân Đình run bắn, nhìn cách Lan Hà và lão Bạch nói chuyện với nhau là cậu chàng nghĩ ra sự thật rồi, khá khen cho đầu óc nhanh nhạy, dù đôi khi có hơi ngờ nghệch. Cậu chàng xin tha liên hồi: "Nay em đã biết rồi, là tình yêu đích thực, là tình yêu đích thực!"
"..." Tay Tống Khởi Vân không chần chờ nữa, nhấn vào ngực.
"Ơ, đạo diễn Tống." Lan Hà đỡ ông.
Lão Bạch thừa dịp hiện trường hỗn loạn định rón rén đánh bài chuồn.
"Anh không được đi!" Anh gọi y lại.
Anh muốn phi ngay đến âm ty Đông Nhạc hỏi bên công văn tại sao lại là anh, tại sao lại chọn anh đi làm Vô Thường bán thời gian?
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn diễn một cách hoàn hảo, gần như chưa bao giờ bị vạch trần, mãi đến sau này hợp tác với lão Bạch mới lòi đuôi nhiều lần. Còn Tống Phù Đàn hay Bạch Ngũ lại khác, anh qua lại với họ tại cõi âm nhiều nên mới quyết định chủ động ngả bài... Ban nãy anh cũng diễn sâu lắm, thế mà lại bại lộ ngay tại chỗ lão Bạch.
Tống Khởi Vân chứng kiến cảnh Lan Hà quay đầu quát quỷ, hình tượng đổ vỡ, mắt càng trợn trắng hơn.
Đậu Xuân Đình trưng bản mặt thương yêu và áy náy...
Cậu ta và bác đều bị Lan Hà lừa quá lâu, anh kêu anh không tin tà, kết quả người khác sợ quỷ, trong khi quỷ lại sợ anh một phép, bác sốc nặng hơn cậu ta nhiều.
Cậu chàng dìu Tống Khởi Vân vào phòng, anh cũng đi vào. Đứng nói ngoài hành lang không hay, lỡ có người nghe thấy.
Anh bước vào phòng bèn trông thấy một người nằm mê man trên giường, tranh linh phán giá bảy chữ số đắp lên người, "Bác ấy bị làm sao?"
Đậu Xuân Đình kể chuyện xảy ra ban ngày.
Giờ anh mới biết tại sao cả hai lại ở đây gặp quỷ. Anh sợ ông lại bị sốc nữa, cẩn thận tìm từ: "Vậy để bọn anh xem xem có giúp gì được không."
Tống Khởi Vân đang rúc trên sofa run lẩy bẩy.
Cả ba: "..."
Lão Bạch không biết Đậu Xuân Đình nhưng chí ít cũng đã gặp, biết thừa cậu ta là em họ của Tống Phù Đàn, giờ phút này nảy sinh tình cảm chiến hữu, liếc mắt với cậu ta, "Này, ta nghĩ hai cậu nên ngồi tâm sự đàng hoàng với bố Tiểu Tống đi, chứ bọn ta ở lại đây cũng vô ích. Bọn ta sẽ tránh mặt một lát, các cậu tâm sự xong hẵng tìm tới ta."
Đậu Xuân Đình lanh trí đáp: "Phải đó, tôi sẽ đưa Vương Tiến sang nghỉ ở phòng bên cạnh."
Đúng là hiện nay tình trạng của Tống Khởi Vân cần kíp hơn cả. Tống Phù Đàn nói: "Đi đi."
Lan Hà biết lão Bạch tránh mặt cái là thừa cơ trốn ngay, bèn lạnh giọng nói: "Nếu đi, anh sẽ mất tiền."
"..." Lão Bạch đấu tranh tâm lý, "... Bố à, lần sau con sẽ đến tạ tội sau!"
Tống Khởi Vân bắt đầu giãy dụa, giọng căm uất: "Tại sao cháu còn có cả con trai lớn bằng này?! Cháu kết hôn lần hai? Rốt cuộc cháu là sinh vật gì hả Phù Đàn, con tỉnh lại đi! Bố không đồng ý!!!"
Lan Hà: "..."
Đậu Xuân Đình thừa dịp đưa cả Vương Tiến lẫn bức tranh chạy té khói, lão Bạch cũng bay cái vèo, trên đường chạy trối chết còn nhìn nhau cười.
Tống Khởi Vân nhìn cửa phòng bị khóa mới hỏi bằng giọng khó chấp nhận nổi: "Nguyên mẫu của Tiểu Lai chính là cậu ấy, đúng không? Hai đứa quen nhau dưới âm phủ?"
Ông nghe mấy câu buột miệng của Đậu Xuân Đình, cũng chẳng ngu, nghĩ cái là biết ngay. Nếu vậy, "Quỷ thú" lấy nguyên mẫu là Lan Hà. Tía má ơi... Thế mà ông còn kêu Lan Hà phải đáng yêu hơn!
Tống Phù Đàn gật đầu.
Ông nhìn sang Lan Hà: "Cháu tá thi hoàn hồn, đoạt xác hay hạ cổ... thì bác vẫn không đồng ý! Cháu sống đã mấy trăm năm, hãy tha cho con trai bác đi. Trời ơi, người và yêu quái không chung đường đâu!"
Mới đầu Tống Khởi Vân chỉ sang chấn tâm lý mà thôi, giờ nghĩ lại mới cương quyết phản đối. Bạn nhìn mà coi, đến cả Vô Thường còn gọi Lan Hà là bố, con tôi tâm chí kiên định cũng bị mê hoặc, thì đó phải là đại yêu cấp bậc nào cơ chứ.
Lan Hà dở khóc dở cười: "Đạo diễn Tống hiểu lầm rồi ạ. Cháu là người, cũng không biết hạ cổ thật mà. Bác nghe "Đi Vô Thường" bao giờ chưa? Đó là một kiểu làm Vô Thường bán thời gian, y là cộng sự của cháu, không phải con ruột, y chỉ gọi vậy vì cháu hay cúng tiền cho y thôi. Kiểu, chỉ cần ai có tiền là y... y sẽ gọi người đó là bố liền!"
"Không phải hả? Thảo nào một yêu quái khủng cỡ này mà còn đi lăn lộn giới giải trí." Tống Khởi Vân mừng rỡ, người ông chưa bao giờ cứng đờ đến vậy, "Tức là con cũng tỉnh táo?"
Câu sau hỏi Tống Phù Đàn.
Hắn đáp: "Đúng ạ, pháp sư Bất