Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui

Chương 104

Chuyển ngữ: Dú


Chính tả: 紫


Lâm Côi là một Bồ Câu Hà Bình, mặc dù cả fan cp lẫn fan Lan Hà đều kêu "gù gù" nhưng vẫn dễ phân biệt lắm, bởi trên tường nhà cô dán chi chít poster chụp riêng mình Lan Hà, xung quanh cũng chỉ có Lan Hà, không hề xuất hiện bất cứ quyển truyện đồng nhân nào kèm tên Tống Phù Đàn trên giá sách...


Lão Bạch đến nhà là nhận ra ngay.


Lâm Côi mắc bệnh nan y, đã không thể qua khỏi nữa. Theo thường lệ, người nhà sẽ quyết định đưa cô về nhà, cho cô ở trong phòng mình và chấm dứt quãng hành trình cuối cùng trong cuộc đời thân thuộc.


Nếu lão Bạch đã có mặt canh ở đây thì ắt hẳn cô chẳng sống được bao lâu nữa. Trước khi chết, ý thức cô nhòe đi, thậm chí còn bắt gặp bóng dáng trắng trắng của lão Bạch đang đếm ngược từng giây dựa theo thời gian ghi lại trên tờ điệp.


"Ba. Hai. Một."


Lâm Côi tắt thở.


Người nhà bật khóc nức nở, cô bị kéo đi bởi xích câu hồn của lão Bạch. Một người mắc bệnh lâu nay nay mới được nhẹ nhõm lần đầu trong đời, cảm giác giải thoát dấy lên, chỉ là vẫn vương vấn nhìn người nhà: "Bố ơi, mẹ ơi..."


Họ đang đau buồn ôm lấy cô.


Thật ra họ đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi, song đến thời khắc thật sự, bố mẹ cô vẫn tan nát cõi lòng. Và điều càng thực tế hơn cả là họ hàng đã bắt đầu thu xếp mọi thứ. Họ phải thay áo liệm cho cô trước khi xác cô cứng hẳn, phải dọn hết đồ đạc quần áo lẫn đệm chăn của cô đi và đốt trụi ngay trong hôm nay, thậm chí đến cái giường nơi cô trút hơi thở cuối cùng cũng phải dịch vị trí... Con người ta đi rồi, hãy còn để lại rất nhiều chuyện.


Ngay cả bản thân Lâm Côi cũng chỉ biết lấy làm may trong cái xót xa rằng đã có họ hàng lo toan cho, chứ không mình bố mẹ thì lao lực quá, chắc hẳn không chu toàn hết được.


"Đến lúc đi rồi. Ngày đầu thất* sẽ còn cơ hội về thăm." Lão Bạch khuyên.


(*Trong phong tục tang lễ của người xưa, "đầu thất" là chỉ ngày thứ 7 sau khi người chết tạ thế. Mọi người đều tin rằng vào ngày "đầu thất", linh hồn người chết sẽ trở về nhà.)


Lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới sau khi chết, cảm xúc cô rối bời khôn tả. Cô lưu luyến nhìn bố mẹ mình, đoạn dạm bước đi theo lão Bạch.


"Đi nhanh lên. Trên giấy tờ cô có chỗ chưa rõ ràng, phải đến miếu Thành Hoàng một chuyến." Y nói.


Lâm Côi mắc bệnh lâu quá, hiếm khi trò chuyện với người khác – dù cho trước mắt chỉ là một con quỷ đeo bản mặt vô cảm. Hoàn hồn rồi, cô bắt đầu quấn rít lão Bạch hỏi tới tấp: Từ việc mình sẽ đi đâu, bao giờ được gặp lại bố mẹ, đến việc có thể cho họ nhìn thấy mình không, anh là Bạch Vô Thường hả, v.v...


Lão Bạch hết chịu nổi mấy câu lải nhải này. Khi cô hỏi đến chuyện trông ngài Thành Hoàng như thế nào thì lạnh giọng hỏi: "Cô muốn biết dáng dấp của Thành Hoàng?"


Lâm Côi gật đầu: "Liệu có râu dài, bụng bia, mặc quan bào,... như tượng tạc không?"


"Đó toàn là phỏng đoán của người dương gian các cô thôi." Y ba hoa, "Thần linh không có hình dạng cố định. Để người sống phải kính sợ, Thành Hoàng sẽ sở hữu ngoại hình để lại ấn tượng sâu nhất trong mắt các cô. Dĩ nhiên về bản chất họ cũng là những ông cụ sống trăm ngàn năm rồi."


Lâm Côi: "Ý anh là sao? Trông giống chàng trai tôi thích đơn phương hay mẹ tôi?"


Cô tiếp thu thiết lập này rất nhanh, còn cho là hợp lý.


Đúng thế, đúng với logic lắm. Vả lại, những truyền thuyết mình đọc được cũng chỉ là truyền thuyết, nay chết rồi mới là thế giới âm phủ thực thụ. Bởi vậy, cô lại hỏi.


Lão Bạch nói vớ nói vẩn, đưa cô đến miếu Đô Thành Hoàng, đối chiếu lệnh bài với quỷ sai nơi đây, "Đến kiểm tra tờ điệp."


"Mời vào, sếp đang ngồi trên công đường." Quỷ sai gọi cấp trên của chúng như vậy.


Lâm Côi được dẫn tới điện chính bèn trông thấy một chàng trai khoác áo bào đỏ đẹp đẽ đang xử lý công văn, nước da nổi bần bật dưới màu nền của áo mà chẳng mất sự tôn quý. Đôi má lúm đồng điếu thoắt ẩn thoắt hiện bên má, tăng nét cuốn hút, làm cô phải đưa mắt nhìn ngẩn ngơ...


Đúng thật rồi, ngài Thành Hoàng trong mắt cô là dáng dấp của ngôi sao cô thích nhất – Lan Hà!


Anh nhận tờ điệp, đọc lướt, đối chiếu tên tuổi: "Lâm Côi?"


Đó là một cô gái trẻ. Anh thấy cô nhìn mình chằm chằm nên tưởng mình bị phát hiện ra rồi, thân phận của anh đã không còn là bí mật dưới âm phủ.


Không ngờ rằng, ánh mắt ngẩn ngơ của cô tắt lịm, "Đúng vậy, thưa ngài."


Thái độ rất đỗi kính cẩn. Dù gì thì trong nhận thức của cô, dưới ảo giác anh dựng nên là một ông cụ bụng bia.


Ồ, lạ thật. Anh nhìn cô thêm giây lát, viết một mẩu giấy rồi sai tiểu lại đi lấy công văn đến.


Lâm Côi đứng yên đợi trong điện, tiện thể ngắm nghía cái vỏ ngôi sao của "cụ" đặng thỏa nỗi mong mỏi được gặp Lan Hà. Chợt, lộc cộc, cô quay đầu lại thì thấy một người giống Tống Phù Đàn dắt lừa tới.


"Trời đất ơi." Cô kéo áo lão Bạch, "Đỉnh quá. Đây là vị thần nào vậy, tôi nhìn sao cũng giống Tống Phù Đàn."


Anh và hắn đều nghe được lời cô, nghĩ là thấy sai sai rồi, đành hạn hán lời liếc lão Bạch, khẳng định là y lại ba xạo.


Lão Bạch cười khục khặc: "Cô nghĩ là ai?"


Tống Phù Đàn chỉ biết thở dài.


Ở cõi âm Bắc Kinh, ai cũng ngầm coi hắn là "phu nhân Thành Hoàng", hắn biết nhưng cũng chả làm được gì...


Lâm Côi dè chừng: "Trương Quả Lão* chăng?"


Tống Phù Đàn: "......"


Lan Hà: "..."


Tống Phù Đàn: "Không phải..."


Lão Bạch cười lăn: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Trương Quả Lão ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"


Cô nàng nghệt mặt: Không phải à... Dắt một con lừa, không phải Trương Quả Lão thì là ai nữa, Effendi*?


Lão Bạch vỗ đùi cái đét: "Cô nhìn cho kĩ đi, đây là phu nhân Thành Hoàng."


Cô nàng như bị sét đánh.


(*Trương Quả Lão: Còn có tên Trương Quả, là một trong số 8 vị tiên (Bát Tiên) của Đạo giáo. Cùng với Hán Chung Li và Lã Động Tân, ông là vị tiên có nguyên mẫu là nhân vật có thật trong lịch sử; các vị tiên còn lại chỉ có trong truyền thuyết. Người ta vẽ hay khắc ông hoặc là đứng hoặc là ngồi, nhưng thường là vẽ ông cưỡi ngược một con lừa trắng (bạch lư), ông có đặc điểm đặc biệt là hay cưỡi lừa ngược, ẩn dụ của hàm ý "Phản bổn quy chân", tiến về phía trước chính là thụt lùi.


*Effendi: Nhân vật trong phim hoạt hình "Truyện cổ của Effendi" với hình ảnh một người thầy giáo Thổ Nhĩ Kỳ cưỡi lừa.


Lần này, đến phiên cô kích động, ôm đầu: "Không, tại sao trong tiềm thức tôi lại cho rằng phu nhân Thành Hoàng trông giống Tống Phù Đàn? Lẽ nào tôi đã sa đọa thành fan cp từ lâu? Không! Không!! Tại các cô ấy tẩy não tôi!"


Tống Phù Đàn: "..."


Lan Hà nhìn Lâm Côi đang nhắm mắt đầy đau đớn: ""


Lão Bạch giơ tay ra dấu "suỵt": "Hê hê hê..."


Nhìn cái miệng ba hoa chích chòe của y đi.


Lâm Côi ăn trọn cú sốc, không đứng vững, ngồi thụp xuống điện thì nhác thấy một người đàn ông đồ sẫm mặt sẹo đi vào, tay cầm một tập giấy tờ, ném chuẩn trúng bàn: "Lấy rồi đây, bổn long tìm được đó."


Bổn long... Đây là rồng... Cô hãy còn sốc lắm, nhưng sau khi ý thức được rằng mình tưởng tượng Lan Hà và Tống Phù Đàn là một đôi xong, chẳng còn chuyện gì có thể làm cô ngạc nhiên hơn được nữa.


Vậy nên, cô nhìn con rồng đen lom lom.


"Cảm ơn nha." Anh làm đến chức Thành Hoàng, gia tiên cũng thành "hàng của công", sai sử việc vặt.


Lúc anh đọc công văn, Liễu Mười Ba ngồi xổm bên cạnh, móc di động ra, xem chương trình tạp kĩ anh tham gia.


"!!!" Lâm Côi sửng sốt. Con rồng này có thể chơi điện thoại, xem tivi và dùng chiếc điện thoại người già anh từng quảng cáo ở dưới âm phủ ư! Chả lẽ mình có thể làm quen với rồng?


Cơ mà nhìn y hung dữ quá.


Cô vừa ôm lòng mong ngóng vừa sợ nơm nớp, cuối cùng vẫn cầm lòng không đậu nhích lên trước, "Cho tôi xem cùng được không? Tôi cũng thích Lan Hà."


Liễu Mười Ba chậm rãi ngoái đầu, một dấu chấm hỏi hiện lên: "?"


Cô đối mặt với gương mặt đầy sát khí của y lại càng cun cút hơn, nhưng vẫn gắng nói hết: "Hồi còn sống tôi là Bồ Câu Hà Bình. Anh cũng vậy hả?"


Liễu Mười Ba: "..."


Ủa rồi cô gái này có bị điên không? Hay cũng mắt kém như cục gai kia?


Chính chủ đang ngồi trước mặt lại không nhìn... mà cứ đòi nhìn trong màn hình với ta? Cho tới nay cũng có một vài quỷ là fan gặp Lan Hà, nhưng cách thể hiện sau khi nhận ra anh khác Lâm Côi.


Mặc dù chả hiểu gì nhưng y vẫn nói: "Tùy ngươi."


Giọng y hòa nhã, không phải kiểu mừng rỡ khi tìm được đồng đội nên Lâm Côi không chắc y có phải fan hay không, vì cô cũng từng gặp fanboy rồi. Ôi, dù gì y cũng chả phải người, không thể phán xét một fan rồng là bình thường hay không.


Trong chương trình, Lan Hà đang bắt chuyện cùng MC và các khách mời khác. Lúc kể đến những câu nói gây trào lưu trên mạng về mình, anh còn tự trêu bản thân nữa là.


Lâm Côi bưng mặt: "Aaaaa! Lan Hà ơi, anh cách xa đời sống của fans tí đi màaa!"


Lan Hà: "......"


Liễu Mười Ba vỡ lẽ: Ra là chỉ thích vẻ ngoài! Thảo nào không đoái hoài đến chính chủ, kiểu fan này không thích thần tượng quá gần mình.


Lâm Côi: "Áuuuuuu đáng yêu quá đi thôi! Tôi chết mấtttt!"


Anh muốn nói lại thôi.


Liễu Mười Ba bâng quơ: "Ừ, ngươi chết rồi mà."


Lâm Côi: "..."


...


"Được rồi, đã kiểm tra xong. Cho linh hồn này qua!" Anh tra cứu thông tin xong, đóng dấu Thành Hoàng rồi thốt.


"Đi thôi đi thôi." Lão Bạch muốn đưa Lâm Côi đi, cô vẫn nấn ná đứng dậy, lại liếc ngài Thành Hoàng thêm cái nữa. Dù là giả nhưng giống quá...


"Sau này tôi được tới đây nữa không? Giờ tôi đi đâu? Mấy giờ rồi? Trong mắt anh, ngài ấy trông như nào?" Cô lại bắt đầu mười vạn câu hỏi với lão Bạch.


Y mất kiên nhẫn lườm cô.


"Khoan đã." Anh vén áo choàng đi xuống, "Em muốn hỏi cái gì?"


Y nở nụ cười kì quặc: "Đô Thành Hoàng sẽ đích thân giải đáp câu hỏi cho cô, phải nắm chặt cơ hội nhé."


Lâm Côi vừa nhìn mặt anh là lại nảy lên cảm giác si mê. Cô bình tĩnh lại. Nếu Đô Thành Hoàng trả lời thắc mắc cho mình thì mình cũng nghiêm túc suy nghĩ. Cô không hỏi điều liên quan đến thần tượng nữa, mà hỏi: "Ngày đầu thất tôi về, bố mẹ tôi có nhìn thấy tôi không?"


"Nhân quỷ thù đồ. Tuy nhiên, chỉ cần ý thức em đủ mạnh thì họ có thể cảm nhận được sự hiện diện và mùi hương của em." Anh dừng đoạn, nói tiếp, "Nếu có duyên, kiếp sau sẽ gặp lại nhau, nhưng chưa chắc đã thành người một nhà. Có thể kiếp sau, có kẻ sẽ thành người, có kẻ sẽ thành cỏ cây chim muông, song cũng là một kiểu gặp lại."


Lâm Côi lẩm bẩm: "... Ra vậy."


Tuy khác với tưởng tượng nhưng cô nghĩ mình hiểu ngụ ý của ngài Thành Hoàng. Nhân quỷ thù đồ, nhưng vẫn thuộc mối bận tâm của âm phủ.


Anh hỏi bất ngờ: "Mà, em thích anh hả?"


"... Hả? Không phải thế!" Lâm Côi giật mình, hốt hoảng nhìn ngài Thành Hoàng. Phu nhân Thành Hoàng đang đứng đó, sao ngài ta dám trắng trợn thả thính với quỷ mới, thốt cái câu mờ ám như này?


Lão Bạch hết nín cười nổi, ôm bụng cười nắc nẻ: "Há há há há há há há!"


Anh cũng phì cười trước biểu cảm của cô, hỏi lão Bạch: "Rốt cuộc anh đã nói gì với fan tôi vậy? Nhìn cô ấy sợ ra nông nỗi này kìa."


Lão Bạch: "Há há há há há. Ta, ta nói là gặp thần linh thì mắt sẽ tự động nhìn thành người mình ấn tượng sâu nhất. Há há há há!"


Thảo nào, thế mới hợp lý. Anh vỡ lẽ, "Anh lắm trò quá."


Lâm Côi ngớ người: "Tức là sao?"


Anh đáp thoải mái: "Tức là, bất cứ ai nhìn thấy anh, anh cũng sẽ trông như này, bởi vì anh chính là Lan Hà."


Lâm Côi: ""


"Không thể nào, ngài là Thành Hoàng mà!" Cô nhìn sang Tống Phù Đàn, "Và anh ấy, anh ấy nữa... Phu nhân Thành Hoàng. Rồi còn rồng... Y, y cũng là Bồ Câu Hà Bình, y nhìn anh đâu có phấn khích gì... Không đúng, không đúng, Lan Hà là người theo thuyết vô thần mà!"


Cô nhớ tới điểm đáng ngờ lớn nhất, rằng anh không tin bất cứ vị thần nào.


"Ta không phải Bồ Câu Hà Bình." Liễu Mười Ba khinh khỉnh, "Ta là fan cp, không có hint thì việc gì phải phấn khích chứ."


Anh cũng nói thêm: "Đấy là hình tượng trong giới giải trí thôi."


Lâm Côi: "......"


Xỉu ngang.


Tống Phù Đàn cho thêm một câu khẳng định nữa: "Tôi là Tống Phù Đàn."


Lâm Côi: "........."


"Đi thôi đi thôi, thần tượng cô tiễn cô đi, cô phải vui lên chứ." Lão Bạch kéo cô đi, "Lần sau ta sẽ kể cô nghe vụ Thành Hoàng."


"Không, không, anh nói rõ vì sao anh ấy lại là Thành Hoàng luôn đi! Cả phu nhân Thành Hoàng nữa! Đừng lôi tôi đi, đợi đã, tôi muốn tỏ tình!" Lâm Côi gào lên.


"Anh biết rồi, cảm ơn em. Nhưng anh có phu nhân Thành Hoàng rồi." Anh nín cười bắt tay cô, "Đi lại bình an nhé."


Nước mắt cô giàn giụa.


Cô vô cùng hối hận vì đã biết sự thật quá muộn, "Hu hu hu, em không muốn đi, em vẫn muốn ngắm anh thêm nữa."


Mặc dù anh đã tạo dựng một hình tượng giả dối, mặc dù có vẻ anh đang hẹn hò với Huyền Quang thật rồi.


"Này, âm phủ bọn ta cũng tuyển nhân viên công vụ đó. Lý lịch của cô tốt chán, nếu không vội đi đầu thai thì suy xét đến chuyện ứng tuyển rồi thi vào Bắc Kinh nha." Lão Bạch khuyên, "Giờ thì phải đi thật rồi."


Anh nghi đây là kế tuyển dụng của lão Bạch.


"Lão Bạch vì tuyển người mà ra lắm trò thật, còn lừa fan bạn gái của em cơ." Anh nhìn Lâm Côi đi một bước lại quay đầu rồi lại bị lôi đi, mà cảm khái.


Tống Phù Đàn: "Fan bạn gái?"


Lan Hà: "Ha ha, anh lên mạng nhiều là biết ngay. Có nhiều thể loại fan lắm. Fan bạn gái này, fan mami này, fan cp này..."


Hắn cười khẽ, không hổ là người bị fans la ó hãy rời xa đời sống các cô một chút.


Lâm Côi thấy mình sắp ra khỏi điện, đứng ngẩn nhìn anh và Tống Phù Đàn cạnh anh. Bây giờ còn gì cô không biết nữa, họ là một đôi đích thực. Cô đau lòng khôn xiết: "Hu hu hu, em chấp nhận. Nhưng thầy Huyền Quang ơi! Thầy nhớ đối xử tốt với vợ em đó!!!"


Tống Phù Đàn: ""


Lan Hà: ""


Tống Phù Đàn: "Đây là loại fan gì?"


Anh cũng chả biết đáp sao, "Em chịu rồi. Em nghĩ mình không muốn tìm hiểu sâu cho lắm..."


Chỉ duy Liễu Mười Ba là vén ống áo rống lên, giọng oang oang khắp miếu Thành Hoàng: "Cô ta đang nói linh tinh gì vậy, vợ với chả chồng! Cô ta muốn phá cp phải không!!"


*Tác giả:


Người dắt lừa chưa chắc đã là Effendi, chưa chắc là Trương Quả Lão, mà có thể là Tống Phù Đàn...


*BONUS ảnh bìa truyện do họa sĩ *吔糖狂魔* vẽ: