Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui

Chương 102

Chuyển ngữ: Dú


Chính tả: 紫


"Làm tốt lắm, lão Bạch!" Anh lớn tiếng khen.


Trong quãng thời gian thằng con "cực kì có hiếu" này đi theo anh thì kĩ năng được phát triển nhất chắc chắn là sở trường của anh – Diễn xuất.


Lần đầu gặp nhau, anh đã qua mặt lão Bạch, nay lão Bạch lại qua mặt anh. Những người khác nghĩ rằng y có thể nhận bất kì ai làm bố, chẳng nghi ngờ tẹo nào.


Cho mãi đến khi anh nhận ra lời nhắc nhở âm thầm của y.


Anh nhìn lướt qua chiếc áo bào vàng của Đô Thành Hoàng, lại nhìn sang bức tượng tạc...


Vừa nãy lão Bạch có nhắc đến phần thưởng, anh được âm ty Đông Nhạc khen ngợi, sở hữu bức tượng của riêng mình ở miếu Đông Nhạc, đồng thời được phổ cập kiến thức liên quan về tượng.


Tượng thần giống như bản thể của thần linh, sau khi tạc xong, mọi người sẽ "nhồi nhét" cho nó, tức là đục một cái lỗ ở phía sau pho tượng, đặt thuốc Đông y tượng trưng cho lục phủ ngũ tạng rồi mới làm lễ mở vải phủ tượng.


Nhét "nội tạng" xong, đến khi có phủ tạng rồi, tượng đất do người phàm trần tạc ra mới mang tính thần thánh, mới có thể thông linh, và thần linh hưởng thụ hương khói hiến tế thông qua môi trường trung gian này. Nó là mối quan hệ như bài vị, người giấy cùng với bản tôn.


Anh nghĩ đoạn, nhận ra không phải trùng hợp, chắc cú lão Bạch không buột miệng nói đại mà là đang nhắc nhở mình nên đối phó với Đô Thành Hoàng ra sao, và quả thật y cũng rất ăn ý giữ chân ngài ta lại. Anh nghĩ bụng, thảo nào y lại "bỏ đá xuống giếng" hô lên "Chạy đi đâu". Chạy ra ngoài cũng vô ích, bởi Bắc Kinh là địa bàn của ngài ta, thì cậu còn chạy đi đâu cơ chứ.


Ông thần này khó đối phó nhưng tượng thần thì lại được làm từ bàn tay người phàm trần.


Đô Thành Hoàng biết tỏng bọn anh có ý định gì, ngặt nỗi cái lưỡi nhỏ nước miếng kia quấn chặt quá, ngài ta nắm lưỡi y, kéo căng ra hết cỡ rồi cắt thành mấy đoạn như cách đối xử với xích câu hồn của Lan Hà.


Lưỡi y ứa máu tung tóe, cả khuôn mặt máu me be bét, ấy vậy mà y chẳng lau đi, may là lưỡi dài nên lại cuốn Đô Thành Hoàng chặt cứng, nói ồm oàng, "An Thủ Tín, ngươi còn nhớ vì sao ngươi lại thành thần không?!"


Y không gọi "Ngài" nữa mà gọi thẳng tên của Đô Thành Hoàng.


Từ xưa đến nay, các anh hùng nhân gian sau khi chết sẽ đảm nhiệm chức Thành Hoàng, điều ấy giống như việc lão Bạch hồi còn sống là pháp sư, thì An đại nhân có thể làm Thành Hoàng hoặc Đô Thành Hoàng, dĩ nhiên phải có cống hiến cao đẹp mới đảm đương được chức vụ, bảo vệ sự bình an một phương trời.


Ngài ta nhoẻn miệng cười câng câng: "Cho ngươi nhận hối lộ mà không cho ta được tăng công trạng à?"


Thần có nhân tính, nhân tính dễ đổi.


An đại nhân đã không còn biết suy nghĩ mình sai ở đâu, thậm chí còn tẩy não người khác. Lão Bạch muốn thức tỉnh lương tâm của y cũng chỉ uổng công mà thôi.


...


Lan Hà muốn leo lên thần vị, Hồ Tứ náu mình trong bóng tối nay mới lắc mình xuất hiện. Cô ta đang cầm đinh ba thép trong tay tượng Đầu Trâu Mặt Ngựa trong miếu – thứ Đô Thành Hoàng ban tặng.


"Cút cút cút." Anh không muốn bỏ phí cơ hội lão Bạch tranh thủ cho mình, giơ gậy Lâm Tế vung không nể nang gì.


Hồ Tứ cười, anh nhìn ra chút cay đắng và tự giễu từ nụ cười đó. Cô ta né khỏi cây gậy, tay cầm đinh ba xiên thẳng vào anh. Anh chợt nhận ra: Hồ Tứ chỉ còn một vía, thay vì nói là cô ta đang cầm đinh ba thì không bằng nói rằng Đô Thành Hoàng sử dụng hồn vía cô ta làm linh hồn phụ trợ cho pháp khí.


Anh còn dư lại một sợi xích câu hồn, dùng nó cuốn lấy đinh ba và giật lại, giằng co với cô ta. Bỗng, anh dùng thêm sức giật ra sau nữa, song Hồ Tứ lại như hình với bóng, nhào lên như bóng ma. Anh trở tay, một tay bóp vai cô ta, móng tay hồ ly dài ngoằng đâm thẳng xương, nhấc gậy đánh lên đỉnh đầu!


Hồ Tứ bị Đô Thành Hoàng mê hoặc, nhưng anh sẽ không mềm lòng ở thời điểm này.


Cô ta ôm đinh ba ngã thụp xuống đất.


"Không hổ là thần tướng phủ Nhạc dưới trướng Bích Hà nương nương." Đô Thành Hoàng liếc sang màn thể hiện quyết đoán, lưu loát của anh mà chẳng thấy ngạc nhiên cho lắm. Ngài ta một tay lôi cổ lão Bạch xuống, bóp nghẹt bằng tay, muốn đích thân tóm được anh.


Bão tố ngoài miếu tưởng như bị dẫn vào miếu hết cả, rít gào thẳng hướng anh.


Anh mới xông đến trước thần vị thì thấy linh hồn mình đau nhói. Không biết cơn gió này khác thường ở đâu mà mang theo lốc xoáy như thể muốn xé toạc linh hồn anh vậy. Anh chịu đau một tay ôm cột để mình khỏi bị thổi bay, đoạn ráng lấy một tờ giấy từ lồng ngực ra, đang định gấp thì bị cơn gió xé tan thành mảnh nhỏ.


Đô Thành Hoàng vươn tay ra phía anh, anh cảm giác tay mình không ôm nổi nữa, bị cơn lốc cuốn đi, càng lúc càng cách thần vị xa hơn.


Bỗng, một âm thanh xé gió truyền tới, một thanh kiếm vụt lại.


Đô Thành Hoàng đanh mặt xoay người đi thì gặp ngay mũi kiếm nhắm thẳng vào mình!


Hóa ra là Tống Phù Đàn ném kiếm đặng giúp đỡ. Đây là di vật của cao tăng thời cổ, chí bảo Thiền tông, ngài ta chả dám khinh thường, giơ hai tay ra chắn. Hắn ném thanh kiếm ra khỏi tay, bản thân chỉ còn mỗi một lá bùa, cặp mắt đỏ lòm của lũ ác quỷ càng sáng quắc hơn nữa.


Anh biết hắn đang tranh thủ cơ hội cho mình bèn không chần chờ nữa, xoay người gạt phăng lũ quỷ, nhảy lên thần vị.


Bức tượng Thành Hoàng dát vàng cao sừng sững chừng ba mét, anh lấy cả hai tay nắm gậy Lâm Tế rồi đập tới tấp vào lưng bức tượng mới đập ra một cái lỗ. Anh đưa tay vào lục lọi, đào hết tất thảy phủ tạng của thần!


Bóng dáng Đô Thành Hoàng chớp tắt, quả nhiên thần lực đã bị ảnh hưởng, mũi pháp kiếm đâm vào vai ngài ta một tấc.


Tượng thần bị hư hại là một sự sỉ nhục quá lớn đối với thần linh, chẳng khác nào bày rạp trên mộ mình cả.


Nụ cười ung dung trên gương mặt ngài ta tắt lịm. Ngài ta nghiến răng, tay không rút kiếm, sau đó nắm hai tay lão Bạch kéo căng ra hai bên.


Lão Bạch cảm giác cả người mình đau ứa nước mắt, muốn thốt lên cũng chẳng thành lời, chừng như cả cơ thể sắp bị xé toạc...


Ngài ta nghiêm giọng: "Ta nói rồi, thành phố này, ta định đoạt!"


Đào phủ tạng đã sao, cùng lắm chỉ hao tổn chút sức mạnh mà bức tượng hay hương khói đem lại mà thôi, ngài ta vẫn là Đô Thành Hoàng.


"A! A!" Lão Bạch tru lên, người vặn vẹo, gần như sắp đứt lìa, nhắm mắt gào, "Bố, con tin ở người!"


Chắc chắn bố biết phải làm như thế nào!


Cùng lúc đó, Tống Phù Đàn bị tách ra khỏi Hồ Bảy Chín và bị ác quỷ cắn một nhát ở cổ tay. Hắn nhịn đau không hé răng, không muốn anh bị phân tâm.


Anh nhìn "nội tạng" bị đào ra, một tượng thần bị phá hủy đi nửa...


Không đúng, phải có cách chứ. Anh cho rằng mình còn có thể làm gì đó nữa.


Anh nghe tiếng lão Bạch gào thảm thiết, chợt nhớ ra Huyền Quang từng nói, thần đạo nhân thế, cử chỉ của Đô Thành Hoàng không thuận ý trời, không hợp ý người, phẩm đức không xứng với chức vị. Đương lúc ngàn cân treo sợi tóc này, anh cũng nghĩ đến lời lão hòa thượng đã nhủ, bất tục nãi tiên cốt, đa tình tức phật tâm.


Mọi người tận mắt trông thấy anh giơ chân lên, quả quyết đá bức tượng của Đô Thành Hoàng xuống khỏi thần vị.


"Sầm!"


Một tiếng động inh tai vang lên, bức tượng cao hơn ba mét nằm sõng soài trên sàn lát đá.


Sau khi bức tượng dát vàng ấy rơi xuống đất, phần mặt nứt toác, rãnh đen bao phủ khắp đôi mắt uy nghi và sống mũi thẳng tắp rồi lan thẳng xuống cổ, nhìn mà rợn gáy.


Còn Lan Hà, sau khi đá tượng xong, anh xoay người lại, tự mình ngồi trên thần vị!


Anh yên vị trên bàn thờ thần, đoạn nói: "Thành Hoàng không còn đạo, giờ là lúc ta ngồi vào."


Trên màn ảnh, trong miếu thờ đổ nát dựng nên từ đá xanh, rêu xanh mọc um tùm trên bờ tường nom tối tăm phát sợ, Tiểu Lai tắm máu chiến đấu, áo bào đỏ bị máu tưới lên trông thật đẹp, nổi bần bật giữa gam màu u ám.


Anh vung kiếm giết đến trước mặt vị thần cần được tín ngưỡng nọ.


Tiểu Lai đứng ra tấn công, lật đổ vị thần. Khán giả không dám tin anh có thể giết được thần, đến cả người bạn đồng hành cũng chẳng ôm hi vọng gì, vậy mà Tiểu Lai vào đúng thời khắc rơi xuống đã đâm một kiếm xuyên tim, mặt mày sắc bén, lạnh giọng thốt: "Để ta dạy ngươi cách tu hành thành thần!"


Lúc này, chiếc áo bào đỏ bay phấp phới theo cú nhảy mới dần dần hạ xuống...


Ở góc áo bào là hoa văn "Hải thủy giang nha"*, ngay phía trên là rồng bốn móng nằm chễm chệ trên áo bào. Lan Hà ngồi lên thần vị, chẳng mấy chốc sau đã được khoác áo mãng bào đỏ rực!


(*Hải thủy giang nha: Là một loại hoa văn cát tường thường thấy trên long bào, quan phục thời cổ đại. Trong hình, những đường cong xéo xuống song song, được gọi là thủy cước (vết nước, hoặc dòng chảy), trên thủy cước có rất nhiều sóng nước cuồn cuộn, trong nước dựng đứng nhiều núi đá, đồng thời có tường vân tô vẽ thêm. Nó ngụ ý cho phúc sơn thọ hải (phúc cao như núi thọ dài như biển), cũng chứa hàm ý thống nhất giang sơn.)


Khán giả trong rạp chiếu hú hét lên vì kích động trước cốt truyện lôi cuốn: "Ngầu đét má ơi."


Trong điện, Hồ Bảy Chín cũng nhảy cẫng lên: "Tôn gia đỉnh của đỉnh!"


Đẩy tượng thần xuống, tự mình thế chỗ, Vô Thường sống trở thành Thành Hoàng sống, khoác thêm áo mãng bào.


An Thủ Tín nhìn quan bào trên người dần phai mờ đi, thần lực cũng bị cướp đoạt, mặt dữ tợn: "... Đoạt vị?"


Chẳng phải đổi thần quan phải có điều lệnh của âm ty sao, vậy mà Lan Hà lại cưỡng ép đoạt vị bằng thân phận người sống?!


Trên người anh hiện áo mãng bào chứng tỏ anh đã đoạt được thần vị, nay miếu thờ đã thay hương khói, không còn là địa bàn của An Thủ Tín nữa.


Thành Hoàng đã mất đạo, tại sao anh không thể thuận ý trời mà thay? Kiếp trước làm thần tướng, kiếp này có thừa tư cách để hưởng hương khói, tấm lòng này chính là Phật tâm, đạo này tức là đạo làm Thần. Một lời ứng với ý trời, thay thân đổi phận, chính là vào thời khắc khai ngộ nọ.


Quan ấn đã từ từ hạ xuống, tất thảy ác quỷ, âm sai trong miếu đều ngạc nhiên dừng tay...


Kể từ khi thành quỷ, chúng chưa bao giờ gặp cách thế chỗ một cách ngang ngược đến thế, vả lại Vô Thường sống thì gặp rồi, chứ đã gặp Thành Hoàng sống bao giờ!


Hương khói đổi thay, đoạt vị thường cần sự hỗ trợ của nhân loại, bởi thần đạo nhân thế.


Vậy mà, vậy mà người này chỉ là một con người, chẳng những biết làm hương và nhận hương khói, thậm chí còn sở hữu "tín chúng" của riêng mình, cũng tức là các fans. Những yếu tố cần có đều có đủ, lại đúng với ý trời.


Thế là đạp An Thủ Tín khỏi vị trí rồi mình thế chỗ.


Anh ôm bát hương vào ngực, dốc hết toàn bộ tàn hương của An Thủ Tín xuống sàn rồi bỏ tất cả tàn hương Đỉnh Vàng của mình vào, rồi ỷ vào thân phận người sống nên bước an lư cũng tự làm luôn...


Anh hếch cằm lên: "Giờ ngươi nói đi, nơi này là địa bàn của ai?"


Chúng quỷ câm như hến.


...


Lão Bạch thoát khỏi bàn tay đã không còn sức mạnh của An Thủ Tín, lảo đảo đứng dậy, xoa cánh tay suýt thì bị kéo lìa khỏi cơ thể, cười sang sảng: "Ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha ha! Không ngờ tới chứ gì, Tiểu Lai bọn ta trên dương thế sớm đã là "thần tượng" cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bị người sống đoạt vị, ngươi đúng là vị thần nhục mặt nhất lịch sử!"


An Thủ Tín đi lững thững trên khoảnh sân vắng tanh. Đây đã từng là quyền lực tuyệt đối của gã, nay địa bàn bị cướp đoạt triệt để, gã không giữ được vẻ nho nhã nữa, quay sang nhìn anh với ánh mắt phẫn hận: "TA GIẾT NGƯƠI!"


Ban nãy An Thủ Tín đã xoay anh như dế, anh nhảy xuống khỏi thần vị, vươn tay ra với lòng trả thù to lớn. Gã ta được một chuyến vi vu tất cả điểm du lịch của Bắc Kinh trong một giây phút ngắn ngủi, hệt như anh lúc trước.


Chẳng qua, lần này điều An Thủ Tín phải đối mặt là những nhân viên đang tăng ca ở khu phố tài chính, là khán giả đang cười roi rói trong rạp phim, là lũ quỷ bồi hồi ngoài chùa miếu, là đạo sĩ đang canh gác ở miếu Đông Nhạc...


Làm gì có chuyện gã ta nhìn lọt mắt chứ, gã ta không cam lòng bị đoạt vị, đi được nửa đã giãy dụa, thoát khỏi khống chế của anh, đặt chân xuống sân vận động "Tổ Chim".


"Ồ?" Anh nhìn xuống tay, "Không thạo nên gã giãy thoát rồi."


Những người khác: ""


Lũ quỷ lại thấy thời thế đã đổi thay, đương nơm nớp lo sợ, muốn cúi đầu vái lạy thì nghe anh thốt một câu như kia, thế là chẳng biết phải làm sao nữa.


"Không sao không sao." Anh nảy ra một ý, tống hết lũ ác quỷ và quỷ lại vào ngục Thành Hoàng rồi lôi các gia tiên ra sân vận động.


Cơn mưa tầm tã ngoài kia đã ngớt từ lâu, nước hãy còn đọng ứ trên đường. Nhìn một vòng sân vận động vào đêm khuya dưới ánh đèn quạnh hiu trông trống trải khôn cùng.


Vào giây phút này, khán giả trong rạp chiếu phim vừa sôi nổi thảo luận nội dung phim vừa đi ra ngoài thì nghe nhân viên nói: "Các bạn may thật đấy, ban nãy thời tiết vừa mưa to vừa gió lốc như độ kiếp vậy, chẳng ai đi được, tôi còn tưởng sắp ngập lụt đến nơi cơ..."


Khán giả mù tịt, chỉ biết cười: "Thế hả?"


Chỉ duy vũng nước đọng trên đường là chứng minh lời nhân viên nói không hề giả trân, ngặt nỗi trời mưa đúng lúc họ ngồi xem phim nên chẳng ai hay biết.


An Thủ Tín đứng trước sân vận động băng bó vết thương bị đâm bởi kiếm trên vai mình. Tuy đã mất thần vị, sức mạnh linh hồn của gã ta chẳng hề yếu đi, chỉ là... Chỉ là dễ bị áp chế khi ở địa bàn của người ta mà thôi.


Lan Hà nắm tay Tống Phù Đàn lên ngắm nghía thì phát hiện hắn bị ác quỷ cắn một nhát, cả mảng da đen sì, xót hết cả ruột. Anh vuốt ve chỗ đó, đoạn bảo Bạch Ngũ qua thổi khí cho rồi đắp thêm lô dược.


An Thủ Tín nhìn anh bận bịu, dòm rất thảnh thơi, y đúc trạng thái gã ta trước khi bị lật đổ nên cho rằng anh đang cà khịa mình: "... Nếu cho ta thêm một cơ hội nữa, ta sẽ thức tỉnh những sinh vật vĩ đại ở Bắc Kinh này và tống ngươi về vị trí cũ."


"Đừng nói xằng nói xiên nữa, xuống âm ty chịu phạt đi." Chị Hồ lạnh giọng quát, nhích móng tay, chuẩn bị trừng phạt trước cho hả giận.


"Cô Hồ, lẽ nào cô không thấy tiếc sao? Cả các ngươi nữa." An Thủ Tín chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Gã ta cho rằng Lan Hà và Tống Phù Đàn bị tác động bởi cái xã hội xốc nổi này nên mới không nghe theo mình, nhưng đám gia tiên và lão Bạch thì hiểu hơn chứ. "Năm xưa con người đối xử với các ngươi như nào, hiện nay bọn chúng đối xử với các ngươi ra sao?"


Lão Bạch khoanh tay, giở giọng quái gở: "Nếu ngươi nghĩ con người không tốt thì nên đi đầu thai làm người để thay đổi bọn họ từ nội bộ chứ. Cơ mà ta thấy tội ngươi không được đi đầu thai đâu."


Hồ Bảy Chín cũng chêm thêm: "Tra tấn ngươi, lăng nhục ngươi, cắn xé ngươi..."


Đám động vật mỗi con một câu, vừa ồn ào vừa khó nghe, toàn là về việc trước và sau khi xét xử, An Thủ Tín sẽ phải chịu hình phạt gì. Gã ta ba máu sáu cơn nhấc tay lên, làn gió đen ngòm nổi lên từ dưới chân rồi lan rộng ra. Hoa cỏ trong bồn bật rễ, làm lớp áo khoác của gã cũng bay phần phật.


Thế nhưng, đúng ngay lúc này, một cơn lốc to hơn nổi lên từ bên cạnh, một khí thế hùng hậu xưa nay chưa từng có quét tới!


Lão Bạch sửng sốt: "Bố mạnh thế á?"


Anh ngơ ngác: "Không phải tôi."


Chị Hồ cũng nhận ra điều khác lạ: "Khoan đã..."


Có vẻ An Thủ Tín tưởng anh tạo ra nên bước lại muốn chiến với anh tới cùng.


Cơn lốc khổng lồ của ai đó đột nhiên hóa thành hình rắn, nhẹ nhàng ngoạm gã ta. Miệng rắn chỉ há ra khép lại vài cái mà gã ta đã bị cắt thành 3 khúc tàn hồn dễ như bỡn, thậm chí đến gã còn chẳng kịp phản ứng lại.


Sau đó, cơn lốc kia lại rút đi như thủy triều, chỉ còn tiếng "Hừ" đầy bực dọc tiêu tán trong không khí.


Lan Hà: "..."


Anh trợn mắt há mồm, vài giây sau mới ngộ ra.


Bên cạnh nơi đây là miếu nương nương Đỉnh Bắc – một trong năm đỉnh, có vai vế cao nhất chỉ thua mỗi miếu thờ Bích Hà Nguyên Quân ở Đỉnh Vàng núi Diệu Cảm. Và đó chính là vị Liễu gia mới nghe đến tên chứ chưa thấy mặt!


An Thủ Tín từng nói, nếu có cơ hội, gã nhất quyết sẽ thức tỉnh các sinh vật vĩ đại ở Bắc Kinh đến giết anh.


Không ngờ chẳng tới vài phút sau, gã đã bị sinh vật vĩ đại nọ ghét bỏ cắn thành ba khúc.


Vị Liễu gia này chỉ ra tay rất chóng, để lại một tiếng "Hừ" rồi đi mất, thế nhưng khí thế của nó vẫn khiến người ta phải hoảng sợ.


Tàn hồn của An Thủ Tín đã nhạt đến nỗi gần như không nhìn rõ được nữa. Anh bước lại, trói ba khúc bằng xích câu hồn, nhìn như lạp xưởng, "Ngươi nói xem, ngươi cần gì phải làm khổ mình thế. Bắc Kinh là nơi hổ cư rồng ngụ, ngươi gây sự ở đâu chẳng được mà cứ phải ở trước miếu nương nương..."


Chị Hồ nói: "Ngươi muốn làm nhiều chuyện, nhưng giả như người bị ngươi lừa mà biết thì còn ai sùng kính dâng hương lên nữa? Hương khói lừa được, giả vẫn hoàn giả thôi."


An Thủ Tín mặt xám mày tro, vừa thê thảm vừa nhạt màu, không còn sức chiến đấu nào nữa. Ấy vậy mà tàn hồn bị xếp lại một chỗ, bị bọn anh nói mấy câu, mặt đã vặn vẹo.


Lúc này, Qua Nhị chân nhân dè chừng đi lên ngó gã ta rồi bỗng dưng kính cẩn vái lạy.


Gã ta lấy làm lạ nhìn nó.


Qua Nhị chân nhân xoa chi trước cười toe toét: "Ta từng xin ngài cho con gái ta được gửi nhờ thành công. Ngài Lan đã nhận bức "Tám mươi bảy vị thần tiên" của ta, lại còn đốt nữa, thì chắc chắn không thể không nhận nuôi con gái ta."


Lan Hà: "..."


Qua Nhị chân nhân: "Tuy có thể không nhờ ngài phù hộ cho nhưng đúng là đã hỗ trợ to lớn, coi như vô tình cắm liễu liễu lại xanh, dùng bản thân ngài để thành toàn cho gia đình bọn ta. Bất kể kẻ khác có nghĩ sao, ta vẫn phải cảm ơn ngài."


Nó cúi người vái: "Cảm ơn ngài nhiều nha!"


"..." An Thủ Tín tức bay màu, "AAAAA!!!"


*Chú thích:


Hải thủy giang nha: