Edit: Yan
——
Lần quay lại thứ ba là khi nào đây?
Kỳ Dạ đứng trong nước lũ thời không hỗn loạn cụp mắt suy tư.
Trước khi gặp y Trà Trà đã sống mấy vạn năm, không phải việc gì Trà Trà cũng kể tỉ mỉ cho y nghe được. Kỳ Dạ lục soát khắp biển ký ức cũng không thể tìm ra được đoạn quá khứ cho thấy Trà Trà đã gặp phải nguy hiểm gì.
Là khi nào……
Vô số ký ức bàng bạc nhanh chóng chảy trong đầu Kỳ Dạ, đột nhiên y như bắt được cái gì. Kỳ Dạ thả chậm ký ức hồi tưởng lại một cách rõ ràng.
“Anh không nhận được tin nhắn mà thiên thần thế giới 108 gửi cho anh sao? ma vương thế giới này từ khe hở thời không đi vào thế giới của chúng ta, thiên thần các hạ đã gửi tin nhắn nhắc nhở.”
Kỳ Dạ đột nhiên trợn mắt.
Lần tưr kiếp thứ ba thật sự rất gần, Không xảy ra lúc y chưa gặp Trà Trà mà là sau khi y và Trà Trà đã gặp gỡ, thậm chí yêu nhau.
Trà Trà từng không hiểu sao gãy xương phải nằm viện, Kỳ Dạ vẫn luôn không tìm thấy hung thủ. Sau đó Trà Trà nói cho y biết đó là bút tích của Ma Vương Pascal đến từ thế giới khác. Nhưng vào lúc Pascal sắp đào thần cách của Trà Trà đi thì em ấy hôn mê, sau khi tỉnh lại không hiểu vì sao Pascal lại biến mất, sau đó nhận được tin nhắn của thiên thần Hermann gửi tới tuyên bố Pascal đã chết.
Trà Trà tưởng Hermann vận dụng bí pháp bắt Pascal về thế giới ban đầu rồi đánh chết, việc đã qua Kỳ Dạ cũng không tiếp tục truy cứu được nên không để ý quá nhiều.
Nhưng buổi tối nọ, Kỳ Dạ vô ý click vào khung chat với thiên thần Hermann, phát hiện đoạn đối thoại này.
Thiên thần: Tà Thần các hạ tôn kính, Ma Vương Pascal bên ta đã lẩn trốn đến lãnh địa của ngài. Pascal có thực lực cường đại, thỉnh đừng cứng đối cứng với gã, ta sẽ tận lực thỉnh cầu hiệp trợ từ chủ thần, mong các vị cẩn thận.
Tà Thần: 【 tự động trả lời 】 xin đừng quấy rầy.
Tà Thần: Đã đánh chết
Đã đánh chết……
Trong trí nhớ của Kỳ Dạ, y chưa bao giờ gửi tin nhắn này đi.
Lúc đó Kỳ Dạ định tìm Hermann hỏi rõ ngọn ngành, không ngờ sau đó lại gặp Lê Tẫn, bản thân thì rơi vào trận pháp khiến tư duy hỗn loạn nhất thời quên mất chuyện này.
Lại sau đó bị kích phát tà tính rồi mất trí nhớ, ngay cả thần thoại cũng bị dỡ cài đặt mới hoàn toàn quên mất việc này.
Lúc này nghĩ đến ba chữ “Đã đánh chết” này chính là điểm đáng ngờ lớn nhất.
Thần thoại của thần minh không thể bị trộm tài khoản, ba chữ này tuyệt đối là do y gửi. Nhưng nếu trong đầu không có ấn tượng gì chứng tỏ là do y từ tương lai trở lại quá khứ gửi ba chữ này đi, để lại lời nhắc nhở vào lúc này.
Nghĩ kỹ tiền căn hậu quả, Kỳ Dạ lập tức trở lại ngày Trà Trà xảy ra chuyện.
_
Kỳ Dạ vừa mới đáp xuống thời gian này, đứng trên đám mây thả thần thức dừng ở biệt thự liền nghe được một đoạn đối thoại.
Trả em ấy lại cho ta!”
Phó Minh Dã tức giận đến cả người phát run: “Em ấy là của ta… Ngươi không thể động vào em ấy…”
“Không thể động vào hắn? Lời này nghe có chút quen tai.” Pascal cố ý làm bộ nghĩ nghĩ, “a, đúng rồi, vừa rồi lúc hắn nghe điện thoại của ngươi cũng nói như vậy, hắn bảo ta không được làm hại ngươi. Giọng điệu kia, ta nghe xong rất là không vui cho nên liền giết hắn. Ngươi nhìn xem ngươi, hắn dùng sinh mệnh làm cái giá để ta buông tha ngươi, ngươi lại vì cái gì còn muốn tự mình đưa tới cửa?”
“Câm miệng!”
“Ngươi kích động như vậy, không phải là yêu hắn đi? Tà Thần thế mà lại hiểu được tình yêu?”
“……”
“Thật là trẻ con.” Pascal lắc lắc đầu, cảm thấy có chút nhàm chán. Kẻ trước mắt này so với kẻ lúc trước còn trẻ hơn không ít, gã không có hứng thú chơi đùa với mấy kẻ mới sinh ra này.
” Cho dù thế nào một thế giới hoàn chỉnh đều có sáng và tối, chính và tà, ngươi là Tà thần của thế giới này đương nhiên là trời sinh không hiểu tình yêu, chỉ có tâm lý đoạt lấy và chiếm hữu. Ngươi và ta là hai tồn tại giống nhau, sao có thể yêu hắn, ta thấy ngươi chỉ là muốn chơi hắn đi? Còn phải giả làm một người yêu dịu dàng thâm tình, lừa hắn cũng thật là vất vả.” Pascal thở dài, ” Hà tất phải ép mình? Phóng thích bản tính của ngươi chẳng phải ngươi càng thêm vui sướng.”
“Ta và ngươi sao có thể giống nhau. Đừng tự dát vàng lên mặt mình.” Phó Minh Dã đỏ mắt căm tức nhìn hắn, “Ngươi không được vũ nhục Trà Trà, ta sẽ xé xác ngươi thành trăm mảnh!”
Y nói xong lập tức ra tay với Pascal nhưng căn bản không phải đối thủ của đối phương, rất nhanh đã bị một chưởng đánh ngất, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Kỳ Dạ: “……”
Y cũng có thời điểm yếu như vậy cơ đấy.
Ký ức Kỳ Dạ đã gần như khôi phục hoàn toàn. Trong trí nhớ của y, y vẫn luôn là cường giả, cho dù có đối thủ cũng là ở cấp bậc của vị đang ở Vạn Thần giới kia chứ không phải loại ma vương không lên nổi mặt bàn này.
(Đoạn này có lẽ ý Kỳ Dạ là Pascal không được xếp vào hàng đại lão có thể ngồi cùng bàn để nói chuyện ý, mình ko biết nên giải thích sao nữa, bạn nào hiểu rõ chỉ mình với nha.”
Đã vậy còn không đỡ nổi một kích.
Vạn năm này thực lực của y chịu hạn chế của thế giới tân sinh, bị áp chế dồn nén tới mức yếu ớt.
“Nhìn xem dáng vẻ của ngươi, thật làm mất mặt ác ma, khi nào thì giữa chúng ta đây ấy thế mà lại xuất hiện một kẻ si tình. Pascal tiếc nuối lắc đầu, ” Thật là uổng phí thần cách, một khi đã như vậy, viên thần cách này vẫn nên cho ta dùng đi. Ta nhất định sẽ làm nó phát huy tác dụng lớn nhất.”
Gã nói rồi bước lên duỗi tay cướp thần cách Tà Thần.
Kỳ Dạ thấy thế, trực tiếp bám vào người Phó Minh Dã thời điểm này.
Còn tiếp tục nhìn nữa đừng nói là Trà Trà mà cả Tà Thần thời điểm này cũng sẽ ngã xuống. Chủ Thần đã thoát khỏi trói buộc của pháp tắc nên không chịu ảnh hưởng của thời không đối nghịch, Tà Thần của quá khứ dù có ngã xuống cũng sẽ không khiến Kỳ Dạ đã khôi phục thành Chủ Thần chết theo, nhưng chắc chắn sẽ thay đổi lịch sử.
Thần hồn cường đại nhập vào thân thể Tà Thần lập tức khiến ý thức của Tà Thần lâm vào hư vô, thay vào đó là ý thức của Chủ Thần.
Pascal nhìn thân thể không hề có động tĩnh nghi hoặc nhíu mày.
Gã nhìn không thấu thần cách của Tà Thần này.
Đây là chuyện gì?
Không nhìn được thần cách chỉ có hai tình huống, một là đối phương không phải thần hai là đối phương còn cường đại hơn so với gã.
Cái thế giới mới sinh này sao có thể có thần cường đại hơn gã được.
Pascal nghĩ nát óc không ra, trong lúc còn đang suy tư đột nhiên ngực truyền đến một trận đau nhức.
Kỳ Dạ mở đôi mắt thâm trầm vắng lặng như bóng đêm không mang chút tình cảm nào. Tay hóa ra một lưỡi dao màu bạc cắt sống trái tim Pascal.
Đôi đồng tử màu đỏ của Pascal co rụt lại, không tin nổi nói:” Sao ngươi có thể…”
Kỳ Dạ thong thả ung dung đứng lên, mí mắt khẽ nâng, ngay trước mặt gã bóp nát trái tim kia.
Tay y vẫn thon dài sạch sẽ như cũ, máu trên tay không mảy may lây dính lại một giọt. Kỳ Dạ nhìn nét mặt khổ sở của ma Vương cầm dao bạc đâm một nhát nữa, chậm rãi xoay vòng cắt lục phủ ngũ tạng của gã thành một đống máu me be bét.
Cả người Pascal đổ mồ hôi lạnh nửa quỳ trên mặt đất, môi trắng bệch.
“Khiến ta phóng thích bản tính.” Kỳ Dạ trên cao nhìn xuống gã rút lưỡi dao bạc ra, cười như không cười ” chỉ sợ mạng ngươi cũng không còn.”
“Chính ngươi làm em ấy bị thương.” Kỳ Dạ vừa hung ác vừa nham hiểm nhìn chằm chằm gã, “Ta tìm ngươi thật lâu.”
“Đôi mắt này cũng coi như xinh đẹp, móc ra đưa cho Trà Trà, em ấy nhất định……” Kỳ Dạ lưu loát móc đôi mắt đỏ như bảo thạch của Ma Vương ra, nghĩ nghĩ lại ghét bỏ mà bóp nát đôi mắt thành bột mịn, ” Được rồi, em ấy nhất đinh là không thích, long châu cũng đưa rồi lại tặng thêm một đôi mắt cũng chẳng mới mẻ. Ngươi xem ngươi, ngay cả giá trị làm lễ vật cũng không đủ.”
Pascal đau đớn kêu lên, đang định chạy trốn lại bị Kỳ Dạ dễ như trở bàn tay tóm lấy cánh kéo về.
“Cướp thần cách của em ấy, ngươi cũng xứng?” Kỳ Dạ cười nhạt.
“Đồ của ta đưa em ấy tốt nhất là ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ đến.”
_
Sau khi tước tên này thành một khung xương xong Kỳ Dạ gửi cho thiên thần Hermann thế giới 108 một tin.
Tà Thần: Đã đánh chết
Y và Tà Thần ở thời không này về bản chất đều thuộc về một thần hồn đương nhiên có thể dùng thần thoại gửi tin nhắn.
Y để lại ba chữ này chính là để lại nhắc nhở cho mình vào lần thứ ba quay về quá khứ, nói cho bản thân thời điểm lần thứ ba quay về chính là lúc này.
Pascal, là bị y đánh chết.
Xử lý xong những việc này Kỳ Dạ vội vàng kéo bức màn ra.
Cảnh tượng lọt vào mắt y khiến trái tim y co chặt.
Đập vào mắt là cảnh tượng khiến y đau đớn, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Thiếu niên đã hóa thành bản thể cuộn tròn trên mặt đất hôn mê. Tóc bạc uốn lượn trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt mỹ lệ và cả người loang lổ vết máu.
Kỳ Dạ lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra thương thế của hắn. Kết quả khiến lòng y trầm xuống, lệ khí kịch liệt trào lên:” Còn tiện cho gã!”
Gân mạch đứt từng khúc, thần cốt vỡ vụn.
Nghiêm trọng hơn tình trạng lúc y biết được rất nhiều.
Nếu không phải Pascal đã bị hắn nghiền xương thành tro, Kỳ Dạ quả thực muốn giết M Vueoeng kia thêm một vạn lần để tiết hận.
“Hoá ra lúc trước em bị trọng thương như vậy…” Kỳ Dạ rủ mắt trầm mặc.
Y chưa từng bảo vệ tốt cho Trà Trà, cho dù ở bên cạnh cũng vẫn để Trà Trà bị thương nặng như vậy.
Cho dù là nanh vuốt ác long khiến Tuyết Thần mình đầy thương tích.
Hay là giờ phút này thiếu niên vết máu loang lổ.
Hoặc là lần sớm nhất trong trí nhớ đó….
Y luôn đến chậm một bước.
Nhìn Tuyết Trắng của y dần dần tan rã.
Tuyết trắng không thể gặp ánh mặt trời, gặp phải nhất định sẽ tan biến, thế nhưng vạn vật chúng sinh lại chẳng thể rời bỏ thái dương. Có lẽ từ lúc bắt đầu, trời cao đã chú định Tuyết Thần phải tao ngộ kiếp nạn, để hắn rõ ràng sinh ra đã mang yêu thương dịu dàng với vạn vật thế gian, lại cũng không thể chống lại vận mệnh nhiều chông gai, không thể ngăn cản tử thần gõ cửa.
Không thể gặp ánh sáng thì sao.
Đêm tối không màng tất cả mà yêu hắn.
Đêm tối lưu chuyển thời gian cũng muốn giữ lại hắn.
Kỳ Dạ lẳng lặng nhìn chăm chú, ngữ khí dịu dàng lại bất đắc dĩ:”Mỗi lần gặp em, em đều biến mình thành như vậy. Thật là…… Làm ta nhọc lòng.”
Cũng khiến y vô cùng đau lòng.
“Giai đoạn này Kỳ Dạ quá yếu không thể bảo vệ tốt cho em, ngay cả thân phận của em cũng chẳng nhìn ra, ngoại trừ yêu em còn lại chẳng được cái gì.” Kỳ Dạ vừa trị liệu cho hắn vừa hoài niệm “Đồ vô dụng, tức chết ta.”
Y của lúc này ngay cả thân phận Tuyết Thần của Trà Trà cũng không biết, nói gì là bảo vệ.
Chủ thần cao cao tại thượng giọng nói bình tĩnh, hốc mắt lại ửng đỏ.
“Trà Trà em đừng ghét bỏ y, rồi y sẽ trở thành ta tới bảo vệ em.”
“Em nói không có trái tim liền không có tư cách làm thần. Nhưng mà Trà Trà, ” Kỳ Dạ nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt hắn, ” Ta không có tâm làm thần bảo hộ thế giới, ta chỉ có tâm bảo vệ em.”
Ta từ bỏ thần cách và thần vị, thay đổi bản năng và bản tính, vứt lại quyền binh và vinh quang, phong ấn sức mạnh và ký ức.
Sáng lập ra thế giới mới này vốn là để bảo vệ em.
Thương thế của Tuyết thần dưới sự trị liệu của Thần lực rất nhanh đã chuyển biến tốt đẹp, đôi mày thiếu niên dần dần dãn ra.
Kỳ Dạ nhìn hắn thật lâu, cúi đầu hôn hôn trán thiếu niên: “Ta ở tương lai chờ em.”
Quá khứ đã thay đổi.
Tương lai của chúng ta là vô hạn.