Edit: Yan
——
“Đã trễ thế này bệ hạ còn phê tấu chương?” Lý Thanh Đường nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài, ánh mắt lộ ra sầu lo, “Người cũng không biết tự mình nghỉ ngơi.”
“Bệ hạ của chúng ta quả là minh quân.” Cung nữ cười nói.
Lý Thanh Đường hơi mỉm cười, lòng cảm thấy tự hào.
Mấy năm trước nàng cùng gia mẫu vào cung dự tiệc đã từng nhìn thấy Thái Tử điện hạ khi ấy vẫn còn thiếu niên, người còn khen nàng trông đáng yêu, chỉ một câu đã câu lấy tim nàng đi mất. Từ đó lòng nàng nảy sinh ngưỡng mộ không thôi, sau đó lại tiến cung tham gia tuyển tú rồi lọt vào mắt xanh người nọ, nàng chỉ cảm thấy vận khí cả đời này cũng đều dùng hết rồi.
Nàng được gả cho thiếu niên lang nàng yêu mến, đây là phúc phận có bao nhiêu người hâm mộ mà không được.
“Canh giờ này, người hẳn đã đói bụng.” Lý Thanh Đường nói rồi bước vào phòng bếp nhỏ, ” Ta nấu một chút canh mang đến cho người vậy, người thích nhất uống canh ta nấu.”
Lý Thanh Đường nấu xong canh đi đến Ngự Thư Phòng, từ xa đã thấy trước cửa Ngự Thư Phòng thị vệ đang ngăn cản một người ở ngoài cửa.
Đến gần nhìn hóa ra là Trần mỹ nhân vào cung cùng lúc với nàng.
Tay Trần mỹ nhân cầm theo một hộp đồ ăn, có vẻ như cũng muốn đưa đồ ăn khuya cho bệ hạ.
“Quý tần nương nương.” Thái độ của thị vệ với nàng khách khí hơn với Trần Mị Nhi nhiều.
“Tỷ tỷ cũng tới đưa đồ ăn cho bệ hạ sao?” Trần Mị Nhi cười, cảm xúc trong lòng lạnh xuống, “Bệ hạ đối đãi với tỉ tỉ khác với ta, tất nhiên sẽ gặp tỷ tỷ. Tỷ tỷ có thể giúp ta một chút, mang chỗ điểm tâm ta làm này đưa vào được không? nói là tỷ tỷ làm, ta chưa hề tới đây cũng được.”
Lý Thanh Đường do dự một lát cầm lấy hộp đồ ăn nói:” Được.”
“Cảm ơn tỷ tỷ.” Trần Mị Nhi nói lời cảm kích, xoay người lại lập tức cong môi cười lạnh.
Ả biết cốt truyện, biết giai đoạn đầu nữ chính vốn là kẻ ngây thơ ngu xuẩn, nhất định sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của ả, cũng nhất định không chiếm công của ả.
Không phải nữ chính dựa vào một tay trù nghệ hấp dẫn sự chú ý của nam chính hay sao? Điểm tâm của ả là đổi từ hệ thống hương vị tuyệt đối ngon hơn so với nữ chính làm trăm lần. Thử tay nghề của ả rồi, không tin Tư Mã Phục còn có thể nuốt trôi đồ ăn Lý Thanh Đường làm.
Ả muốn nữ chính tự tay đẩy nam chính lên tay ả.
Lý Thanh Đường tới chơi thị vệ lập tức thông báo, Tư Mã Phục cũng để nàng đi vào.
Nàng vừa bước vào định uốn gối hành lễ, Tư Mã Phục đã lập tức kéo nàng qua ngồi cạnh:” Nàng với ta không cần đa lễ, lần này lại mang đồ ăn ngon gì tới nha?”
“Thϊế͙p͙ hầm canh bồ câu canh.” Lý Thanh Đường ôn nhu mỉm cười, ” Vừa rồi gặp Trần mỹ nhân, nàng ấy làm điểm tâm nhờ thần thϊế͙p͙ đưa tới cho người.”
“Người khác nào bằng tay nghề của nàng.” Tư Mã Phục vội vàng uống chén canh bồ câu bỏ đĩa điểm tâm kia qua một bên.
“Cẩn thận kẻo nóng.” Lý Thanh Đường nhắc nhở.
Đợi đến khi uống được phân nửa canh bồ câu, Tư Mã Phục mới nhớ đến đĩa điểm tâm ăn lót bụng tiện tay lấy một miếng, vừa vào miệng liền khựng lại.
……Không ngờ ăn lại rất ngon.
Tư Mã Phục nhấm nuốt, ăn xong một cái lại lấy một cái, uống canh bồ câu vào thế mà có vẻ như không có vị gì.
“Điểm tâm này không tồi.” Tư Mã Phục cầm lấy một miếng nhét vào miệng Lý Thanh Đường trong, “Nàng cũng nếm thử đi.”
Lý Thanh Đường nếm một miếng, ngẩn người.
Tay nghề của Trần mỹ nhân quả thực… Hơn nàng rất nhiều.
“Hương vị không tồi phải không?” Tư Mã Phục nhướng mày nói, “Đây là điểm tâm ngon nhất Trẫm từng ăn.”
Lý Thanh Đường “vâng” một tiếng rất nhỏ. Lời này trước đây bệ hạ cũng từng nói với nàng.
Từ đó về sau, Tư Mã Phục không thường xuyên nếm tay nghề Lý Thanh Đường nhưng lại thường xuyên bảo Trần Mị Nhi nấu cho hắn ăn.
Tư Mã Phục để ý đồ ăn không để ý đến người, vẫn thường xuyên đến Vị Ương cung thăm hỏi Lý Thanh Đường, nghe nàng đánh đàn xướng khúc, chỉ là không ăn điểm tâm chỗ nàng nữa. Thưởng thức tay nghề của Trần Mị Nhi rồi ngay cả ngự thiện trong cung cũng mất vị.
Trần Mị Nhi vẫn không có nhiều cơ hội gặp Tư Mã Phục, ả đều chỉ phụng mệnh làm đồ ăn trong nhà bếp để cung nhân đến mang đồ ăn đi. Đây cũng coi như là an ủi duy nhất của Lý Thanh Đường —— bệ hạ ít nhất không để bụng nhiều đến Trần Mị Nhi.
Dù cho có tự nói với mình rằng việc bệ hạ có người khác là hết sức bình thường, nhưng tiểu cô nương vẫn có chút chạnh lòng tủi thân.
Là nàng trù nghệ không bằng người, Lý Thanh Đường cam bái hạ phong sau đó càng thêm khổ luyện trù nghệ, thẳng đến một hôm không cẩn thận cắt phải tay.
Tư Mã Phục nhìn miệng vết thương trên tay nàng nhíu mày:” Sau này đừng vào phòng bếp nữa, việc nấu ăn giao cho Trần Mị Nhi đi.”
Sắc mặt Lý Thanh Đường trắng bạch.
Bệ hạ ghét bỏ nàng sao?
Tư Mã Phục lại nói: “Trần Mị Nhi trù nghệ tinh vi, làm một mỹ nhân ở hậu cung quả là mai một, vậy…”
Vậy phong cho nàng tấn vị phải không?
Tư Mã Phục: ” Vậy để nàng đi Ngự Thiện Phòng làm đầu bếp đi.”
Lý Thanh Đường: “……”
Trần Mị Nhi nhận được tin tức: “……”
Cẩu hoàng đế thật sự coi ả là công cụ làm đồ ăn
_
Tư Mã Phục ở hoàng cung nếm đủ mỹ vị, Thích Bạch Trà ở giang hồ lại bị bắt lấy thân thử độc.
“Kỳ huynh, ngươi thật sự không cần…… phải đi theo ta.” Thích Bạch Trà bất đắc dĩ nói.
Kỳ Dạ không tán đồng nhìn hắn: “Vẻ ngoài Thanh Hoan dễ chọc đến người xấu lại tay trói gà không chặt, ta không đi theo bảo hộ ngươi sao có thể yên tâm?”
Thích Bạch Trà: “…… Đa tạ Kỳ huynh.”
Hắn sống không còn gì luyến tiếc xoay người tiếp tục đi.
Sao lại bỏ cũng không xong đây hả trời?
Lần này hắn xuống nhân gian cũng chỉ vì du lịch, đi dạo tùy ý, lang thang không có mục tiêu mà thôi.
Là một hành trình cô độc.
Cố tình lại dính phải một cái kẹo mạch nha, quẳng cũng quẳng không ra. Người nọ rốt cuộc cũng coi như giúp hắn, cứ vậy mà thuấn di đi luôn có vẻ rất là vong ân phụ nghĩa. Lương tâm của Tuyết Thần không cho phép nên vẫn luôn do dự mãi, cuối cùng đành tùy y đi theo.
Thích Bạch Trà dù sao cũng không ngại thêm một bạn đường chỉ là đồng hành với phàm nhân hắn cũng phải ngụy trang thành phàm nhân, cái này thực sự rất không tiện. Phàm nhân phải ăn phải uống nếu không sẽ chết. Đoạn đường từ tái ngoại đến Đại Lê không có nhiều khách điếm, ăn lương khô xong hắn cũng không nấu cơm, Kỳ Dạ liền săn thú nướng thịt cho hắn.
Một đường ăn uống này khiến hắn ăn đến độ tinh thần hoảng hốt, suýt nữa thần hồn xuất khiếu.
Đồ ăn của phàm nhân đều khó ăn như vậy sao?
Trước đây hắn từng ăn trong tửu lầu, hình như không phải như thế…
Mỗi ngày đều muốn đường ai nấy đi với Kỳ huynh.
Tội tình gì hắn lại phải gặp loại tra tấn này cơ chứ.
Kỳ Dạ nhìn hắn bước chân lảo đảo, sờ sờ mũi có chút mềm lòng.
Y cũng không muốn để Trà Trà ăn những thứ kia.
Nhưng một đường này hoang tàn vắng vẻ, y cũng không thể cứ thế biến ra sơn hào hải vị. Trà Trà giả làm phàm nhân y cũng phải giả phàm nhân.
Trong trí nhớ của Trà Trà, Kỳ Dạ của 2500 năm trước chỉ là một du hiệp giang hồ bình thường. Kỳ Dạ không thể làm đổ vỡ hình tượng này.
Y cũng làm bộ không biết mỗi lần Trà Trà ăn đồ y làm đều che chắn vị giác.
Kỳ Dạ đuổi theo: “Không cần nói cảm ơn, chúng ta là bằng hữu, bảo hộ bằng hữu vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
(thiên kinh địa nghĩa: đương nhiên)
Thích Bạch Trà: “……”
Trước nay hắn không bao giờ kết giao bằng hữu với phàm nhân. Vị huynh đài này cũng quá quen thuộc rồi đi.
Bất quá Tuyết Thần đại nhân ôn nhu lương thiện đương nhiên sẽ không thẳng thừng không cho người ta mặt mũi.
Thật vất vả mới tới được một trấn nhỏ có mùi vị con người, Thích Bạch Trà thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thị trấn có tửu lầu, hắn không cần phải ăn đồ ăn Kỳ huynh làm nữa rồi!
Hai thần ở tửu lầu trên trấn ăn một bữa cơm như người bình thường, Thích Bạch Trà cuối cùng cũng sống lại.
“Nơi đây đã là địa phận Lê triều, ban ngày ban mặt chắc hẳn cũng không có người nào dám phạm vào vương pháp. Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, ta cùng với Kỳ huynh từ đây nói tiếng……” Cáo từ.
Thích Bạch Trà không quen tiếp xúc với một người quá lâu, nếu sinh ra nửa điểm cảm tình cuối cùng kẻ khổ sở vẫn là hắn.
Trường sinh chi đạo quá dài, sau cùng cũng chỉ mình hắn một người lên đường. Cho dù là những người gặp gỡ trên đường đi nữa, cuối cùng người ta vẫn đi một con đường khác, tên là hoàng tuyền.
Như vậy, không bằng ngay từ đầu đã không kết bạn.
“Nơi này chẳng qua là trấn nhỏ biên thùy của Lê triều đã một đường náo nhiệt như vậy, nghe nói kinh đô càng thêm phồn hoa, không biết Thanh Hoan có muốn đến xem.” Kỳ Dạ mỉm cười đánh gãy hắn.
Thích Bạch Trà trầm mặc một lát, còn đang suy tư nên cự tuyệt như thế nào.
“Thanh Hoan luôn cự tuyệt người khác đến gần ngàn dặm.” Kỳ Dạ nhìn hắn chăm chú, “Ngươi không chịu nói ngươi từ đâu mà đến, ta vẫn luôn cảm thấy ngươi vốn là thần tiên từ trên trời hạ xuống lại chưa từng nhập hồng trần.”
Thích Bạch Trà bất động thanh sắc nắm chặt ly.
Nói vậy cũng không sai. Hắn đang ở nhân gian nhưng cũng cách biệt với thế nhân.
Hắn không phải chưa từng có giao tế gì với phàm nhân, thường nhân đều thấy hắn là người ôn nhuận, quân tử chi giao đạm như nước, phảng phất vốn nên như thế. Kỳ Dạ lại là người đầu tiên nói hắn là người lạnh nhạt.
(Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt”.
Người quân tử khi kết giao thì đạm nhạt như nước, còn tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu. Kết giao của người quân tử tuy nhạt nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào, vồ vập nhưng rồi lại dẫn đến tuyệt giao.)
Nguồn trithucvn.org.
“Nhưng cao xử bất thắng hàn. Vị tiên nhân này, nhân gian phồn hoa như vậy ngươi một người đứng ở đám mây quan sát còn có ý nghĩa gì, chẳng lẽ không muốn tìm một người khác cùng mình đứng xem, cũng coi như không phụ non sông gấm vóc.” Kỳ Dạ làm như nói giỡn mà làm dấu mời đáy mắt lại nghiêm túc, “Cổ nhân có câu ” Nhân gian có mùi vị gọi là Thanh Hoan (vui vẻ) không vào nhân gian tất sẽ vô vị, đâu ra Thanh Hoan nữa? Sống phải trân trọng từng khoảnh khắc không phải sao?”
(Cao xứ bất thắng hàn – 高处不胜寒 – gāo chù bù shèng hán (xuất từ bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức). Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không thắng nổi phong hàn lạnh lẽo. Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ.)
Trà Trà, em muốn sống vui vẻ một chút, không cần lúc nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí như vậy, rõ ràng khát vọng rồi lại tránh đi.
Em sẽ chẳng tịch mịch quá lâu bởi vì anh sẽ đến yêu em.
Ngoại trừ anh ra, thế giới này cũng có rất nhiều điều tốt đẹp đáng giá để em đi nhìn ngắm.
Đây là em dạy anh.
Bây giờ đến lượt anh đến dạy em.
Thích Bạch Trà rủ mắt: “Ngươi hiểu ta, Kỳ huynh.”
Phàm nhân này thế mà lại nói trúng toàn bộ tâm tư của hắn.
Kỳ Dạ cười hỏi: “vậy là Thanh Hoan đáp ứng rồi?”
Thích Bạch Trà cười, uống nước một hơi cạn sạch. Kỳ Huynh đã nói đến mức này, ta cũng không thể cự tuyệt.”
Hai người vẫn tốt hơn một người, trên đường còn có thể trò chuyện.
Chỉ cần Kỳ huynh không nấu cơm, hết thảy dễ nói chuyện.
Sau cơm chiều, Kỳ Dạ đi khách điếm thuê hai gian phòng muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm.
Kỳ Dạ rất muốn nói với chưởng quầy rằng chỉ cần một gian, cuối cùng dựa vào nghị lực kinh người nhịn lại.
Hình tượng bằng hữu này không thể vỡ.
Kỳ Dạ chẳng muốn làm bạn bè với Thích Bạch Trà tí nào. Bọn họ sớm đã là tình cảm chân thành đến chết không phai, liếc mắt nhiều thêm một lần cũng đã muốn triền miên không dứt.
Nhưng Trà Trà đối với Kỳ Dạ ở giai đoạn này chỉ có tình bạn, nếu như là tình yêu vậy bản thân ở tương lai không phải là toi rồi.
Kỳ Dạ cũng không muốn tự mình cắm sừng mình để bản thân 2500 năm sau không có cơ hội.
Còn có một việc quan trọng.
Y không thể dừng lại quá lâu ở thời không này, nhiều nhất là một năm, giải quyết việc này xong y phải lập tức rời khỏi đến cứu vớt trà Trà ở lần tử kiếp tiếp theo.
Trà Trà là vị thần trọng tình nghĩa. Chỉ là một đoạn giao tình cũng khiến Trà Trà vì y quét trăm năm mộ, còn nhớ nhiều năm như vậy. Nếu nảy sinh tình yêu với Trà Trà hiện tại chẳng lẽ sau khi y xong việc ở thời không này lập tức đi luôn để Trà Trà một mình vô vọng chờ đợi mấy ngàn năm sao?
Kỳ Dạ sẽ không cho phép bản thân làm ra loại chuyện khốn nạn này.
Cho nên y biến thành một dáng vẻ khác, ẩn nhẫn khắc chế thu liễm bản tính bảo trì khoảng cách, không làm ra hành động quá giới hạn bạn bè với Trà Trà, không để Trà Trà sinh ra loại cảm tình khác ngoài tình bạn.
Làm một giang hồ bằng hữu đơn thuần, nhìn hắn bình bình an an.
Như vậy đủ rồi.
_
Kỳ Dạ bên này nhẫn thật sự vất vả, Thích Bạch Trà cũng nhẫn thật sự vất vả.
Hắn nhịn Kỳ Dạ làm cơm một đường, nhất thời nóng đầu còn đáp ứng đồng hành một đoạn đường dài với Kỳ Dạ, lúc phục hồi tinh thân lại toàn bộ thần đều không tốt.
Nếu như lại tiếp tục đi ngang vùng hoang vu dã ngoại không có tửu lầu khách điếm, chẳng lẽ hắn còn phải chịu đựng tấn công từ đồ ăn bóng đêm của Kỳ huynh?
Thật là đáng sợ.
Thích Bạch Trà dứt khoát đứng dậy, ẩn thân vào phòng bếp của tửu lầu học trộm.
Tuyết thần đại nhân không dính khói lửa phàm tục, bình sinh lần đầu tiên bước vào nhà bếp khói lửa mịt mù.
Hắn học rất nhanh, cơ bản là quét mắt một cái là có thể làm.
Đợi đến lần tới lúc Kỳ huynh nấu cơm, hắn nhất định phải đè Kỳ huynh lại, kêu một tiếng: ” Buông những nguyên liệu nấu ăn đó ra ngay, để taaaa!”