Edit: Yan
———
Ánh mắt Kỳ Dạ tối xuống “Trà Trà, lời này ai dạy em nói?”
Trà Trà không đáp, hỏi lại: “Ca ca không đồng ý sao?”
Kỳ Dạ kiên nhẫn nói: “Trà Trà biết ý nghĩa của việc này không?”
“Em biết, nghĩa là chúng ta thích nhau.” Trà Trà trả lời.
Kỳ Dạ cảm thấy hô hấp hơi nhanh, cố kiềm chế trái tim đang đập hỗn loạn hỏi một câu xác nhận cuối cùng:” Thích của em, như là thích anh trai…”
“Không phải, ca ca.” Trà Trà kiên định nói, “Từ thời kỳ Hỗn độn em đã thích ca ca, là…” Cậu châm chước chọn từ ngữ để dùng “ Là muốn ôm ca ca, hôn môi với ca ca, giao cấu với ca ca… Thích, không, sâu hơn một chút so với thích là…” Cậu dừng một chút, dù nghĩ sao cũng không nghĩ ra nên hình dung như thế nào.
“Là yêu.” Kỳ Dạ dịu dàng ngắt lời cậu, ánh mắt là bừng tỉnh trong kinh ngạc và vui vẻ.
Chữ yêu này vốn phải được nhân loại phát minh.
Thần lại là sinh linh đầu tiên lĩnh ngộ loại tình cảm này.
Kỳ Dạ dùng thần ngữ sáng tạo ra một từ mới: “Trà Trà, ta yêu em.”
“…… Yêu.” Đây là một âm tiết xa lạ khiến Trà Trà nhất thời không thể lĩnh ngộ ý nghĩa trong đó, cậu hỏi “Ca ca, ca ca đáp ứng em ư?”
Kỳ Dạ chỉ hỏi: “Trước tiên Trà Trà nói cho ta, vì sao lúc em mới thành thần câu đầu tiên gọi ta lại là Phụ Thần.”
Nếu không phải tại cái xưng hô kia y cũng không hiểu lầm rằng Trà Trà chỉ có tình thân với mình rồi ẩn nhẫn nhiều năm như vậy.
Trà Trà nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ Phụ Thần không phải dùng để gọi thần có quan hệ thân mật nhất sao?”
Kỳ Dạ: “…… Trà Trà, Phụ Thần là không thể ôm em, không thể hôn môi, không thể giao cấu với em.”
Xong, Trà Trà nhà y vốn không nghĩ nhiều như vậy chỉ thuần túy coi y trở thành thần thân mật nhất với mình.
Mà y, Kỳ Dạ, một tên ngu ngốc tiền thế vô nhân hậu vô lai giả cũng vì vậy mà nhẫn nhịn ba thời đại.
(tiền thế vô nhân hậu vô lai giả, ý chỉ chưa từng có trên đời.)
Nhất thời Kỳ Dạ vừa mừng vừa tức, mừng vì y và trà trà lưỡng tình tương duyệt trước đây không phải là y hiểu sai, tức bởi vì y thế mà lại tưởng lầm rằng Trà Trà không có tình cảm với mình nhiều năm như vậy, lãng phí mất bao nhiêu thời gian. Mấy năm nay nhẫn nhịn tịch mịch thật sự khiến y đau lòng không thôi.
Sớm biết vậy đã không học mấy cái chính nghĩa thủ tự của đám thanh khí đó, sớm chút cường thủ hào đoạt thì giờ cái gì cũng xong rồi.!
Kỳ Dạ vì tức giận bản thân mà trầm mặc tự kỷ tại chỗ.
Trà Trà thấy y im lặng thật lâu, ánh mắt lộ vẻ bị thương cúi đầu nói:” Em biết rồi, ca ca không có tình cảm với em. Ca Ca không cần phải tìm lý do cự tuyệt em, em … em không sao. Chuyện hôm nay coi như em chưa nói gì.”
Lần đầu tiên thiếu niên lấy hết cam đảm thổ lộ lại bị cự tuyệt trong im lặng. ngoài miệng nói không sao nhưng đôi mắt đã đong đầy nước mắt cùng với âm thanh nức nở không thể giấu giếm.
Kỳ Dạ hít một hơi, nhéo cằm thiếu niên: “Sao lại khóc rồi.”
Trà Trà giấu đầu lòi đuôi: “Bị mặt trời hun.”
Kỳ Dạ chọc thủng cậu: “Ánh mặt trời không chiếu tới Tà Thần Điện.”
Trà Trà tiếp tục giả vờ: “Bụi bay vào mắt chứ em không khóc đâu.”
Kỳ Dạ cười: “Được, vậy ta liền đi giết Thần Sa Mạc.”
Trà Trà vội vàng ôm lấy tay y: “Đừng ——” Cậu không muốn liên lụy đến thần khác.
Kỳ Dạ nhìn cậu: “Cảm thấy ca ca không thích em, thương tâm thành như vậy?”
Trà Trà dời tầm mắt.
Kỳ Dạ cười khẽ: “Em biết cái gì nào? Còn nói coi như em chưa từng nói chuyện này, trà trà nhà ta thích ta như vậy, ta sao có thể coi như không nghe thấy?”
“Em sẽ không khiến ca ca phải bối rối.” Trà Trà thấp giọng nói, “Đừng đuổi em đi.”
“Vật nhỏ, tự tin một chút nào.” Kỳ Dạ vừa đau lòng vừa buồn cười, “ Ngoại trừ em, trên đời này ca ca chưa từng thích cái gì.”
“Em thích ca ca, ca ca cũng rất vui vẻ, vui vẻ choáng váng mới quên đáp lại.” Kỳ Dạ nâng chiếc cằm tinh xảo của cậu lên.
“Ca ca dạy em hôn môi.”
Nụ hôn rơi xuống. Tuyết Thần môi hồng răng trắng, cánh môi mềm mại ngay cả nước bọt cũng ngọt trong như tuyết.
Trà Trà bị hôn hừ nhẹ một tiếng, bàn tay đang ôm lấy cánh tay Kỳ Dạ nắm lại thật chặt.
Mắt Kỳ Dạ tối xuống, phất tay khiến màn che trong Tà Thần Điện tự động buông xuống che chắn kỹ càng quang cảnh bên trong.
_
Một lần màn che rủ xuống này, rủ đúng một tháng.
Sự thật chứng minh, Tà thần đã nhịn bấy nhiêu năm quả thực biến thái, một sớm khai trai thì kẻ khổ cũng chỉ có Tuyết Thần. Ỷ vào việc thân thể thần minh dẻo dai, Kỳ Dạ gần như không để Trà Trà nghỉ ngơi chút nào.
Một tháng sau, Kỳ Dạ vén tấm rèm lên, mặt trời đang độ lên cao chỉ là một tia sáng cũng không dám chiếu vào Tà Thần Điện.
Kỳ Dạ quay đầu lại chăm chú nhìn thiếu niên đang hôn mê trên giường.
Một thân da thịt tuyết trắng của Tuyết Thần bị che kín bởi vệt đỏ, dung nhan thanh lãnh tái nhợt thường ngày cũng phiếm hồng, thiếu niên đang trong mộng hơi nhíu mày, cánh môi kiều diễm ướt át.
Búp bê sứ nhìn như dễ vỡ nhưng thân thể lại rất mềm dẻo, dù có uốn như thế nào cũng không sợ gãy…
Kỳ Dạ kịp thời phanh lại bước lên muốn giúp cậu đắp kín chăn, vừa mới chạm vào Trà Trà đã nhẹ giọng lẩm bẩm:”Đừng mà… Ca ca.”
Kỳ Dạ: “……”
Nhẹ tay nhẹ chân đắp chăn cho cậu xong, sắc mặt Kỳ Dạ liền lạnh lẽo.
Mọi chuyện xong xuôi, nhưng về việc Trà Trà ra ngoài một chuyến rồi trải qua cái gì mới có chuyển biến này y vẫn nên điều tra rõ ràng.
Muốn điều tra một việc đối với Kỳ Dạ rất đơn giản, chỉ lần là chuyện xảy ra trong đêm tối hoặc trên mặt đất thì không có gì có thể thoát được tai mắt của y. Rất nhanh, ánh mắt y dừng lại trên người của hai thần Hắc, Bạch Xà.
Lúc tìm được, hai gã xà còn đang định thân thiết, mới chạm mỏ một cái đã phát giác quanh thân chợt lạnh, bị vị Tà Thần bệ hạ khiến cho cả Thượng Cổ vừa nghe tiếng đã sợ mất mật nhìn chằm chằm.
Ánh mắt kia còn âm lãnh hơn so với rắn độc bọn họ.
…Mặc dù họ có thể tự nhiên thân mật trước thần khác nhưng hiển nhiên người đứng xem này không bao gồm Tà Thần.
Hắc, Bạch Xà thần nhanh chóng tách ra, phản ứng đầu tiên là lần giao thoa một tháng trước đó với Tuyết Thần mang tới họa sát thân.
Quả nhiên, Tà Thần lạnh lùng nói: “Là các ngươi dạy Trà Trà lưỡng tình tương duyệt là phải làm chuyện đó?”
Hắc Xà Thần lập tức tiến lên một bước che trước mặt Bạch Xà Thần: “Là mở miệng bất kính với Tuyết Thần Điện hạ việc không liên quan đến tiểu Bạch, thỉnh Tà Thần bệ hạ hướng chuyện này lên ta.”
Bạch Xà Thần vội vàng nói: “Những lời ngày đó rõ ràng là ta nói với Tuyết Thần điện hạ, ngài muốn giết xin giết ta!”
Tà Thần nhàn nhạt nói: “Một kẻ ta cũng sẽ không bỏ qua.”
Hai gã xà thần liếc nhau, cảm thấy đồng sinh cộng tử cũng coi như là kết cục mỹ mãn.
Ngay sau đó, Tà Thần ném xuống hai quả linh đan, bình tĩnh nói: “Làm không tồi, đây là khen thưởng cho các ngươi.” Sau đó vèo cái biến mất tại chỗ.
Hắc Bạch xà thần: “……”
Hẳn là không phải độc dược ăn vào là chết bất đắc kỳ tử nhỉ?
Hắc Xà Thần nhặt hai quả linh đan lên ngửi thử, kinh ngạc nói:” là linh đan, ăn một viên tăng vạn năm công lực.”
Bạch Xà Thần mờ mịt: “Ngài ta tới đây là để…… Cảm ơn chúng ta?”
“Nếu ta không nghe lầm thì,” Hắc Xà Thần chần chờ nói, “Hẳn là vậy.”
Bạch Xà Thần: “……”
Có bệnh sao, nào có ai tới cửa nói lời cảm ơn lại làm như là tới diệt môn nhà người ta không bằng vậy!
Thật không hổ là Tà Thần bệ hạ.
_
Sau khi Trà Trà tỉnh lại liền ôm chăn chui vào một góc, ánh mắt nhìn Kỳ Dạ cực kỳ không tự nhiên.
Một tháng này, Kỳ Dạ lôi kéo cậu làm đủ thứ việc, không chỉ khai phá thân thể còn làm thần hồn dung hợp, thần minh kết giao…
Thần hồn của họ vì là hai khí thanh và đục vốn nên như nước với lửa, thế nhưng từ thời Hỗn Độn đã vô cùng quen thuộc nên lúc giao triền dễ như trở bàn tay, khó bỏ khó phân. Thân thể cậu từ ký ức đến ảnh ngược trong nội tâm đều rộng mở nghênh đón Kỳ Dạ. Kỳ Dạ cũng vậy, y không hề giữ lại gì với cậu.
Lúc thần hồn tương giao có thể nhìn thấy biển ý thức của đối phương, cũng chính là thế giới nội tâm của người đó.
Trà Trà là Tuyết Thần tạo nên từ thanh khí, biển ý thức vốn phải là một mảnh núi tuyết trắng tinh liên miên không dứt, thế nhưng thứ Kỳ Dạ nhìn thấy lại là một khoảng tối mênh mông bát ngát cùng với đại địa thênh thang.
Trà Trà cũng nhìn thấy thế giới nội tâm của Kỳ Dạ, không phải là đêm đen tượng trưng cho trọc khí mà là ngàn dặm băng nguyên, vạn dặm tuyết phủ, một mảnh trắng tinh rộng lớn.
Hai người họ sớm đã một lòng trao đổi, trong lòng tràn đầy chỉ có lẫn nhau.
Cùng với cảm động, lúc này Trà Trà nhìn thấy Kỳ Dạ cũng phản xạ có điều kiện mà sợ hãi.
Rõ ràng là làm cùng một việc, vì sao nhìn Bạch Xà Thần hưởng thụ như vậy còn nói là rất vui sướng.
Cậu lại cảm thấy… đau như thế chứ?
Vui sướng cũng có, nhưng vui sướng là nhất thời, lúc xong việc nhớ đến thì Trà Trà vẫn cảm thấy rất đau.
Đau đến mức cậu còn có chút không muốn thích Kỳ Dạ.
Không hài hòa trong sinh hoạt phu phu là vấn đề rất nghiêm trọng!
Tà Thần bệ hạ cấm dục bấy nhiêu năm không biết là kỹ thuật trúc trắc của mình bị Trà Trà ghét bỏ, thậm chí xuất hiện nguy cơ về mặt tình cảm mà trước nay chưa từng có.
Kỳ Dạ cũng mới kết thúc thân xử nam nên lúc này đối mặt với Trà Trà khiến lòng y có chút thấp thỏm, y mở miệng nói chuyện không dùng não: “Trà Trà, ca ca ôm em đi ra ngoài phơi phơi nắng.”
Trà Trà ngước mắt: “…… Ca ca, ca ca muốn em chết sao?” Mặc dù bây giơg cậu không còn cứ nhìn thấy mặt trời là rơi lệ nhưng cũng cảm thấy không thoải mái, lúc trước trốn trên cây ngủ cũng là mượn lá cây che ánh mặt trời.
Kỳ Dạ sửa miệng: “Mang em ra ngoài hóng gió.”
Trà Trà do dự một lát vì tôn nghiêm của Kỳ Dạ mà suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nói ra cảm nhận không tốt lắm.
Dù sao ngoại trừ phương diện này không quá tốt những phương diện khác của kỳ Dạ đều rất tốt.
……
Từ khi đột phá phòng tuyến cuối cùng, sủng ái của Kỳ Dạ với Trà Trà lại bay cao lên mười độ.
Ban đầu đã chiều chuộng nhưng lúc tiếp xúc thân thể vẫn có điểm dừng. Nhiều nhất cũng chỉ sờ sờ tay, ôm một cái, hiện tại đã có thể không chút cố kỵ mà hôn môi lên giường.
Trà Trà có thể nói là nhẫn nhục chịu đựng, chưa bao giờ kêu đau… Cũng không phải là không thể chịu được.
Cũng may sau khi có thêm kinh nghiệm, cuối cùng Kỳ Dạ cũng luyện kỹ thuật tăng tiến một bậc, sinh hoạt cũng trở nên tốt đẹp hài hòa.
Trà Trà thật là nhẹ nhàng thở ra.
Còn tiếp tục không tăng tiến cậu sợ cậu sẽ phải đề nghị ly hôn mất.
Phải, bọn họ kết hôn. Ngày tổ chức hôn lễ toàn bộ thần minh thời đại thượng cổ đều tới, vô cùng phô chương.
Kỳ Dạ thề phải cho Trà Trà một hôn lễ thật long trọng, y đã mời có ai dám không vâng. Lại nói, Thần duyên của Tuyết Thần cũng không tồi.
Một đoạn ái tình… Không biết là bao nhiêu lần một tỷ năm, thời gian từ Hỗn Độn đến tận Thượng Cổ hai vị này mới coi như tu thành chính quả.
Một đám Tự Nhiên Chi Thần đều cảm thấy thật đúng là thần sinh quá không dễ dàng.
Hôn lễ dùng phương thức thần hôn trang trọng nhất —— ký kết Kế Ước Cộng Sinh.
Đôi bên thần hồn tương liên, cùng sinh cùng tử.
Trừ phi thần cách bị hủy, nếu không cả đời thần minh dường như là không có giới hạn, khế ước này tượng chưng cho tới chết không phai.
Từ nay về sau hai người họ chính là một đôi thần tiên quyến lữ.
Hai người vượt qua vô số năm tháng, lại đến thời đại cận cổ.
Thời Cận Cổ, nhân loại ra đời.
Thế sự phồn hoa, nhân gian thịnh vượng. Kỳ Nguyện Chi Thần và Kỹ Nghệ Chi Thần cũng vì vậy mà sinh.
Trà Trà từ thần minh nhỏ nhất Tự Nhiên Chi Thần thời Viễn Cổ, biến thành Tuyết Thần điện hạ tôn quý trong miệng thần minh đời sau.
Một sợi thanh khí nhỏ bé yếu ớt thời kỳ Hỗn Độn cũng tu luyện trở nên vô cùng mạnh mẽ. Đôi khi Trà Trà cũng cảm thấy mình đã sống lâu lắm, lâu đến độ cảm thấy chán ghét với việc “tồn tại.”
Nhưng cũng may, mỗi ngày tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt Kỳ Dạ cậu lại cảm thấy tồn tại là việc tốt đẹp nhất trên đời.
Trong mắt những Kỳ Nguyện Chi Thần, Kỹ Nghệ Chi Thần, Tuyết Thần là ký hiệu của thời đại Viễn Cổ, bọn họ cung kính tôn cậu thành tôn giả và trưởng bối. Nhưng trong mắt Kỳ Dạ, Trà Trà vĩnh viễn là tiểu thanh khí vừa mới ra đời đã ngây ngốc nhào vào trong lồng ngực y thời Hỗn Độn.
Năm tháng lặng yên trôi, nhân loại kết thúc xã hội nô lệ bước vào thời kỳ vương triều phong kiến.
Đột nhiên có một ngày, Kỳ Dạ nhận được một chỉ dẫn của Pháp tắc.
Pháp tắc của Thần cao hơn pháp tắc của thế giới, là triệu hoán đến từ vạn thần giới.
—— Y đã mạnh đến độ có năng lực đột phá cảnh giới chủ thần, cần đến Vạn Thần giới thông qua mấy khảo nghiệm để tranh đoạn tôn vị Vạn Thần Chi Chủ.
Kỳ Dạ lúc này mới biết, hóa ra không phải chỉ có một thế giới này của bọn họ, trong thế giới vô biên có vô vàn thế giới, thứ y chứng kiến chẳng qua chỉ như muối bỏ biển.
Vạn Thần Chi Chủ, là thần minh tối cao chưởng quản vô vàn thế giới, cũng là vị đứng trên vạn Thần, nhưng lúc này chưa ra đời.
Tâm cao khí ngạo tựa như Kỳ Dạ vậy, ở thế giới của mình đã quen quân lâm thiên hạ, đâu chịu cúi đầu xưng thần, nghe lệnh một kẻ không biết từ đâu ra xưng là thần tối cao. Theo lý thuyết, y nhất định muốn đi tranh tôn vị Vạn Thần Chi Chủ này.
Nhưng mà lúc ấy Kỳ Dạ chỉ tỏ vẻ lười đi.
Đi một chuyến còn không biết sẽ mất thời gian bao lâu, y chỉ muốn ở bên Trà Trà.
Câu tiếp theo của Pháp tắc chính là—— Nếu ngươi không đi, Tuyết Thần thân vẫn.
Cái này rốt cuộc khiến Kỳ Dạ không trấn định được nữa.
Y lạnh giọng hỏi: “Ý gì?”
Pháp tắc tỏ vẻ —— thiên cơ không thể tiết lộ.
Thiên cái con mẹ nó cơ.
Pháp tắc sẽ không nói dối, Kỳ Dạ có không vui cũng chỉ có thể đi, y sẽ không mang an nguy của Trà Trà ra nói đùa.
Kỳ Dạ đi lên Vạn Thần Giới, nói với Trà Trà rằng mình muốn đi tranh đoạt tôn vị Vạn Thần Chi Chủ, tranh được rồi liền mang Trà Trà đi du ngoạn các thế giới khác, như vậy sẽ không còn chán nữa.
Trà Trà gắng duy trì biểu hiện tự nhiên.
“Chờ ngài trở về, ca ca.” Thiếu niên mặt mày trong sáng cười đến ôn nhuận, bạch y lay nhẹ tựa như trống rỗng.*
(* 若流风回雪。một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là liú fēng huí xuě, có nghĩa là sự xuất hiện nhẹ nhàng và trống rỗng.)
Kỳ Dạ ôm ôm cậu, lại cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn nhẹ nhàng.
Y không ngờ rằng, đây là lần cuối cùng y được nhìn thấy Trà Trà.
Y không đi, cả y và Trà Trà chắc chắn phải chết. Y đi rồi, Trà Trà vẫn phải chết chỉ là y trở thành chủ thần rồi sẽ có thể cứu Trà Trà về.
Khi đó Kỳ Dạ không biết, cho dù ra sao Trà Trà cũng khó thoát một kiếp này, bọn họ sẽ chia lìa nhiều năm như vậy.
Nếu biết, y nhất định sẽ hôn cậu lâu hơn một chút.