Edit: Yan
—-
Cảm xúc của người phụ nữ nghe rất không ổn định. Thích Bạch Trà trấn an nói: “Buổi chiều tôi nhìn thấy em ấy cùng bạn học ở trong tiệm mua bánh kem, có phải là cùng bạn học ra ngoài chơi rồi không?”
“Tôi cũng nghĩ là Tĩnh Y đi với bạn học mới yên tâm chờ, nhưng chờ mãi đến gần giờ ăn cơm cũng chưa về tôi mới vội vàng gọi điện thoại cho Tĩnh Y, kết quả là không gọi được.” Mẹ của Trang Tĩnh Y sốt ruột nói, ” tôi liền gọi điện thoại cho bạn học của con bé, mấy đứa nói nửa đường đã tách ra với Tĩnh Y, con bé chỉ có một mình đi về nhà. Một đứa bé gái đi một mình buổi tối có bao nhiêu nguy hiểm? Tôi và ba con bé sau khi nghe vậy sợ muốn chết lập tức báo cảnh sát, nhưng bên đó nói mất tích không quá 24 giờ sẽ không thụ lý. 24h, nếu như bị người xấu bắt cóc còn kịp hay sao, chỉ là một đứa bé gái, nếu con bé có chuyện gì tôi cũng không sống nổi …..”
“Chị đừng nóng vội.” Thích Bạch Trà biết lúc này nói cái gì đối phương cũng không bình tĩnh được, chỉ có thể trấn an một câu, “Tôi sẽ hỗ trợ tìm kiếm.”
Hắn tắt điện thoại, thần sắc hơi lạnh lùng, lập tức mặc quần áo rơi rụng trên giường vào.
“Học sinh trong lớp em xảy ra chuyện.” Thích Bạch Trà đứng dậy xuống giường, vừa đi giày vừa nói “Em phải đi ra ngoài một chuyến.”
“Có cần anh hỗ trợ không?” Phó Minh Dã cũng nhanh chóng mặc quần áo vào.
Thích Bạch Trà cũng không quay đầu lại, cầm di động và chìa khóa xe rồi đi ra ngoài:” Không cần đâu.”
Nếu là do con người làm hắn có thể giải quyết rất nhanh. Còn nếu không phải… Nhớ đến tà khí nồng đậm gần trường học, Thích Bạch Trà mím môi.Vậy cũng chỉ có hắn mới có thể giải quyết.
Thích Bạch Trà vội vàng đi tới cửa, lại bị Phó Minh Dã gọi lại: “Từ từ.”
Hắn quay đầu lại thấy Phó Minh Dã bước nhanh đuổi theo, khoác một chiếc áo khoác lên người hắn, cẩn thận dặn dò: “Buổi tối gió lớn, em cẩn thận kẻo bị lạnh.”
Thích Bạch Trà liếc nhìn y gật gật đầu, xoay người ra cửa.
Phó Minh Dã nhìn theo hắn rời đi.
Cửa vừa đóng lại, sắc mặt Phó Minh Dã liền lạnh xuống.
Thần có nhĩ lực rất tốt, Thích Bạch Trà nói chuyện điện thoại với phụ huynh của Trang Tĩnh Y y đều nghe rõ.
Làm việc được một nửa bị quấy rầy khiến tâm tình của Tà Thần đại nhân rất khó chịu, vô cùng khó chịu, cực độ khó chịu.
Nhưng mà một phân lửa giận cũng không thể nhằm vào Thích Bạch Trà mà phát tiết, cũng không thể lấy phụ huynh đang nôn nóng vì lo lắng cho con gái mất tích mà bùng nổ được, càng không thể đổ lên đầu nữ sinh mất tích.
Vậy thì đầu sỏ gây tội là kẻ bắt cóc kia đành phải bất hạnh thừa nhận toàn bộ tức giận của Tà thần đại nhân thôi.
Thích Bạch Trà đi đến bãi đỗ xe ngầm, mở của chiếc Chevrolet ngồi vào ghế lái, hắn lấy di động nhắn tin vào nhóm lớp trên wechat.
Thầy Thích: Bạn học nào sau khi tan học đi về cùng Trang Tĩnh Y giúp thầy một chút @ toàn thể thành viên
Chu Thanh Toàn: Dạ, Thầy Thích.
Tăng Dĩ Nhu: Có chuyện gì thế ạ, Thầy Thích?
Hạ Phóng Nhạn: Vì Trang Tĩnh Y còn chưa về nhà sao ạ? Vừa rồi mẹ bạn ấy gọi cho em và Hoàng Mộng Giai nói là Trang Tĩnh Y chưa về nhà.
Vương Hiên Vũ: A? Sao lại thế này? không thấy Trang Tĩnh Y?
Cù Tôn Thịnh: Không phải đâu? đã muộn như vậy rồi, bạn ấy có thể đi đâu được?
Trang Tĩnh Y lớn lên xinh đẹp, tính cách rộng rãi, nhân duyên trong lớp không tồi. Cô bé vừa xảy ra chuyện, nhóm chat lớp liền nháy mắt muốn nổ tung, không ít người tỏ vẻ kinh ngạc và lo lắng, tin nhắn một giây xoát đến 99+.
Admin đã bật chế độ tắt tiếng của tất cả các thành viên
Admin đã tắt tính năng tắt tiếng của tất cả các thành viên
Thầy Thích: trước tiên đừng spam, chiều nay người cuối cùng ở cùng với Trang Tĩnh Y là ai?
Ngụy Huyền: Là em, @Thầy Thích
Ngụy Huyên: Hôm nay sau khi tan học em cùng Trang Tĩnh Y, Chu Thanh Toàn, Hạ Phóng Nhạn, Hoàng Mộng Giai đi cùng nhau. Em với bạn ấy cùng đường nên vẫn luôn đi với nhau đến cuối mới tách ra, khoảng 5h30 đi, em đợi xe bus còn bạn ấy đi vào hẻm Hoàng Thủy.
Thầy thích: Đã biết, cảm ơn em.
Thích Bạch Trà tắt di động, lái xe ra khỏi gara.
Hẻm Hoàng Thủy là đường từ trường về
nhà mà Trang Tĩnh Y nhất định phải đi qua, mỗi ngày Trang Tĩnh Y đều đi qua ngõ nhỏ này, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện.
Trang Tĩnh Y 5 giờ rưỡi mất tích, hiện tại đã 8 giờ tối, nếu thật sự xảy ra cái gì đó ngoài ý muốn, chỉ sợ không kịp.
Cảnh đêm ngoài cửa sổ xe không ngừng lùi lại, Thích Bạch Trà nắm tay lái, đôi mắt dần trầm như đêm tối.
Từ ôn nhu như nước đến lạnh như băng sương, một cái chớp mắt liền chuyển biến.
Hắn rõ ràng đã nhận thấy trường học có điểm không thích hợp, cũng dặn dò học sinh về nhà sớm, cuối cùng vẫn sơ sẩy.
Nếu như thật sự gặp phải tà vật, học sinh bình thường làm sao có sức phản kháng.
Hôm nay là sinh nhật Phó Minh Dã, Thích Bạch Trà vốn định chọn ngày khác điều tra rõ ràng sau nhưng mà phát sinh ngoài ý muốn luôn đột nhiên xuất hiện không kịp phòng ngừa.
Xe dừng ở bên cạnh hẻm Hoàng Thủy. Nơi này đèn đường đã hỏng, ban đêm hẻo lánh ít người qua lại.
Thích Bạch Trà xuống xe, đầu hẻm trống rỗng chỉ có mình hắn, gió đêm thổi tới làm nổi lên vài sợi hàn ý.
Tuyết Thần không cảm giác được lạnh lẽo nhưng Phó Minh Dã phủ thêm áo khoác lại làm cho hắn cảm thấy có chút ấm áp.
Hẻm Hoàng Thủy chỉ là một cái ngõ nhỏ vừa dài vừa hẹp, không có camera theo dõi không có đèn đường, giờ phút này yên tĩnh không tiếng động đen tối đến đáng sợ.
Thích Bạch Trà một mình đi vào.
Bên trong ngõ nhỏ còn lưu lại một cỗ tà khí nhàn nhạt, trên mặt tường quấn quanh từng vệt nhỏ màu xanh thẫm, không lâu trước đây có tà vật đi qua nơi này.
Trên người yêu ma quỷ quái đều có tà khí, ác niệm càng sâu tà khí càng nặng. Nếu một lòng hướng thiện cũng có thể hóa tà khí thành linh khí, có thể xếp vào hàng thần tiên.
Người thường không có tà khí. Nhưng Tuyết Thần có một trái tim tỏ tường, đôi mắt trong sạch, có thể hiểu rõ thị phi phân biệt thiện ác, biện giải nhân tâm.
Hơi thở còn sót lại ở ngõ nhỏ này có vẻ là ma vật cấp thấp.
Manh mối đến đây thì đứt đoạn, yêu vật không để lại chút dấu vết nào nữa để tìm. Thích Bạch Trà đứng trong hẻm một lát, giơ tay, lòng bàn tay hóa ra một tinh cầu bằng băng trong suốt, tái hiện lại quang cảnh hai tiếng rưỡi trước đây.
Hình ảnh rõ ràng xuất hiện Trang Tĩnh Y đeo cặp sách một mình đi vào ngõ nhỏ,
đang đi thì bị một đoàn tà khí màu xanh thẫm bao phủ sau đó liền biến mất tại chỗ.
Nếu nơi này có camera theo dõi cũng không quay lại được tà khí trên người yêu ma, càng không thấy được chân thân được che dấu bằng tà khí của yêu vật. Người phàm chỉ nhìn được một người đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, từ cổ chí kim không biết có bao nhiêu án mất tích như vậy chưa giải quyết được.
Thích Bạch Trà có thể nhìn thấy đoàn sương mù màu xanh thẫm kia bọc một bộ mặt xấu xí của sắc ma, nó bắt cóc Trang Tĩnh Y lao về phía Tây Bắc. Đầu ngón tay hắn lại lần nữa ngưng kết ra một bông tuyết: “Tìm sắc ma này cho
ta.”
Bông tuyết lĩnh mệnh, xoay một vòng trên không trung rồi vèo một cái bay về phía Tây Bắc.
Thích Bạch Trà cũng hóa thành một đạo bạch quang nhanh chóng đuổi theo.
Hắn căn bản không cần hoảng hốt như vậy, nếu là thời kỳ toàn thịnh của Tuyết Thần muốn tìm người chỉ cần trực tiếp thi pháp định vị là được, phạm vi lục giới đều có thể tìm. Nhưng hiện tại hắn phong ấn chỉ còn lại một phần vạn thần lực nên không thể cảm ứng được hơi thở mong manh của người phàm, chỉ có thể tìm kiếm nơi ở của ma vật.
Nếu muốn giải trừ phong ấn còn phải thiết lập kết giới sau đó chậm rãi phóng thích, bằng không trong nháy mắt bùng nổ thần lực cường đại sẽ trực tiếp làm thành phố này sụp đổ. Hơn nữa muốn phong ấn lại một lần nữa sẽ phải tiêu tốn thời gian mấy tháng. Đến lúc đó hắn nên giải thích với Phó Minh Dã như thế nào đây? Bệnh trĩ tái phát sao?
Mất thời gian như vậy, Thích Bạch Trà đã sớm cứu người về rồi.
Phía Tây Bắc có một kho hàng bỏ không, bên trong một ma một quỷ đang cãi nhau ầm ĩ.
Quỷ đói giương nanh múa vuốt phun ra hơn nửa đoạn đầu lưỡi dài ngoằng:” Chúng ta hẳn là nên lập tức ăn vị tiểu mỹ nhân này đi, ta đã ngửi được hương vị thịt non mềm từ người nó rồi.”
Sắc ma trưng ra bộ mặt xấu xí dữ tợn hất móng vuốt nó ra:” Cút ngay, người như thế này là phí phạm của trời, mỹ nhân xinh đẹp như vậy phải để lại giúp ta tiết dục.
“Chịch phụ nữ, chịch phụ nữ, cả đầu ngươi chỉ biết có chịch phụ nữ!” Quỷ đói nhào đến nữ sinh đang nằm trên mặt đất, phun ra đầu lưỡi thật dài, ta muốn ăn nó!!!”
“Ngươi cũng chỉ biết ăn ăn ăn! đồ không có tiền đồ.” Sắc ma hung hăng túm chặt đầu lưỡi quỷ đói, ” người là ta bắt tới, xử lý như thế nào phải nghe ta!”
“Hừ, nếu không phải ta kéo ngươi đến trường học, ngươi lại có thể nhìn thấy nhục thể tươi mới nhiều năm như vậy? có thể trốn ở WC nữ nhòm trộm váy nữ sinh nhiều năm như vậy?” Quỷ đói cũng không cam lòng yếu thế mà lao vào đánh nhau với sắc ma.
“Xem ra hai vị thật sự đã làm không ít việc thiếu đạo đức.”
Một giọng nam thanh lãnh truyền đến, một ma một quỷ đang đánh thành một đoàn không khỏi dừng động tác.
Đồng thời quay đầu nhìn về phía thanh niên lãnh diễm đột nhiên xuất hiện trong kho hàng, trợn mắt há hốc mồm.
Bông tuyết dẫn đường nhẹ nhàng dừng lại trong lòng bàn tay Thích Bạch Trà rồi biến
mất vô hình. Hắn nâng mắt lên, dung sắc ôn hòa đáy mắt lại lạnh lẽo khiến người sợ hãi.
Thanh diễm vô song, đẹp như một vị thần.
Sự thật cũng chính là như thế.
“Ngươi là ai?”
“Ngươi vào đây khi nào?”
Sắc ma và quỷ đói đồng thời lên tiếng.
Thích Bạch Trà nhìn Trang Tĩnh Y ngất xỉu trên mặt đất, đi qua xác nhận tình trạng cô bé một chút, rất may vẫn bình yên vô sự.
Quỷ đói lập tức ồn ào muốn nhào lên trước: “Ngươi nhìn ngó đồ ăn của ta làm gì?”
Sắc ma lại lập tức ý thức được sự không thích hợp, xoay người mau chóng chạy trốn. Người đàn ông xa lạ đột nhiên xâm nhập vừa nhìn liền biết không phải người thường. Nhìn thấy bộ dáng chúng nó cũng không sợ hãi không phải là thiên sư cố ý tới nơi này đi?
Sắc ma và quỷ đói đều là ma vật và quỷ vật thấp kém nhất, đụng phải một thiên sư gà mờ cũng chưa chắc đánh thắng được. Trước đây có tà tâm mà không có gan làm, vẫn luôn chỉ dám trốn ở Wc phía Đông Bắc trường học rình xem, bao nhiêu lâu cũng không có người nào phát hiện chúng nó nên liền to gan lớn mật, nảy sinh tà niệm, cuối cùng giờ mới dám thực hiện.
Không ngờ lần đầu tiên thực hiện, nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.
Sắc ma không nói cái gì gọi là giang hồ nghĩa khí, hiện tại chỉ nghĩ làm sao để quỷ đói vướng chân người kia để nó nhanh chân chạy đi mà thôi.
Thích Bạch Trà rủ mắt, thân hình chưa động cửa kho hàng lập tức khép lại.
Độ ấm trong kho hàng giống như giảm xuống mấy chục độ lbiến thành một cái kho hàng đông lạnh. Ma vật và quỷ vật vốn dĩ không có cảm giác với độ ấm của nhân gian, giờ phút này lại thực sự cảm nhận được rét lạnh.
“Ngươi……” Quỷ đói cứng ngắc dừng bước chân lại, cũng ý thức được sự không thích hợp.
Người đàn ông trước mắt này, mẹ nó thật khủng bố.
Một ma một quỷ nhìn nhau, không cốt khí mà quỳ xuống khóc đến thiên hôn địa ám.
“Thực xin lỗi thiên sư đại nhân! Là chúng ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới làm chuyện xấu, về sau cũng không dám nữa! Thiên sư đại nhân tha mạng!”
“Ta còn chưa từng ăn người đâu! Thiên sư đại nhân! xin Ngài buông tha ta đi!”
Thích Bạch Trà đánh giá bọn chúng một lát: “Tà khí sâu nặng đến tận đây, cũng không phải thật tình ăn năn. Hôm nay ta buông tha các ngươi, ngày sau các ngươi cũng sẽ không bỏ qua người khác.” Hắn ôn nhu cười cười: “Không bằng đông chết.”
Luồng khí lạnh bằng chỉ nhằm vào sắc ma và quỷ đói, Trang Tĩnh Y nằm bên cạnh không bị ảnh hưởng chút nào. Thích Bạch Trà đang định bế Trang Tĩnh Y đang hôn mê lên, động tác đột nhiên dừng lại.
Có người tới.
Không thể để người thường nhìn thấy sinh vật phi nhân loại.
Khí lạnh như dòi trong sương khiến sắc ma và quỷ đói bị đông lạnh đến run bần bật, lại thấy thanh niên vung tay lên, bọn chúng
liền có được một bộ da người mà trước nay vẫn luôn thiết tha mơ ước.
…… Tay còn bị mạnh mẽ nhét thêm gậy gộc.
Chúng nó là loại sinh vật cấp thấp, vốn dĩ cả đời cũng không tu luyện ra hình người được, lúc này miễn cưỡng được tặng một bộ lại là ngày chết gần kề.
Phó Minh Dã mở cửa ra, liền thấy vợ nhỏ nhà mình đang kiên cường bảo vệ trước người học sinh. Hai kẻ vạm vỡ tay cầm gậy gộc đứng chính diện, khuôn mặt dữ tợn hung thần sát ác mà trừng mắt nhìn Trà Trà nhu nhược đáng thương lại bất lực.
Sắc ma và quỷ đói: Chúng ta mẹ nó là bị đông lạnh đến khuôn mặt vặn vẹo được chứ!
Thích Bạch Trà thấy người tới là Phó Minh Dã, ngoài ý muốn chớp mắt một cái ngay sau đó như tìm được chỗ dựa, thở phào tiến vào lòng ngực hắn:” sao anh lại tới đây?”
“Anh lo lắng cho em.” Phó Minh Dã đau lòng ôm chặt hắn, “Em làm anh sợ muốn chết, một mình chạy tới đấu với bọn bắt cóc, em nghĩ gì thế có bị làm cho sợ hãi hay không?”
“Thật là đáng sợ.” Thích Bạch Trà lòng còn sợ hãi nói, “Anh làm sao tìm được em?”
“Định vị di động”
Trên thực tế là Tà Thần đại nhân hấp thu tà niệm trong phạm vi nơi này rồi đi theo tà khí, rất dễ dàng có thể tìm thấy nơi giấu Trang Tĩnh Y.
Chỉ là không ngờ Trà Trà nhà mình lại có bản lĩnh như vậy, rất nhanh cũng đã tìm tới rồi.
Nếu không phải y đuổi tới kịp thời một mình Trà Trà làm sao ứng phó nối?
Phó Minh Dã nghĩ lại mà sợ.
“Em đưa học sinh về nhà đi, hai người kia giao cho anh xử lý.” Phó Minh Dã nhíu mày.
Thích Bạch Trà gật gật đầu, bế Trang Tĩnh Y lên đi ra ngoài. Việc cấp bách là mang Trang Tĩnh Y đưa về nhà, cha mẹ cô bé hẳn là đang rất lo lắng.
Sắc ma với quỷ đói bị hàn khí nhập thể đã không hề có sức phản kháng, sống không được lâu lắm, điều tra ra cũng chỉ là chết bất đắc kỳ tử vì bệnh mà thôi.
Thích Bạch Trà vừa đi, kho hàng cũng chỉ còn lại Phó Minh Dã cùng một ma một quỷ bị đông lạnh đến chết khϊế͙p͙.
Phó Minh Dã quay đầu lại, mặt vô biểu cảm.
Sắc ma và quỷ đói trước mắt ốc còn không mang nổi mình ốc, run run đến một câu cũng nói không nên lời, hiện tại không quản nổi người thường từ đâu nhảy ra này.
Ai ngờ người kia lấp lửng nói một câu làm bọn chúng càng thêm kinh hãi.
“Một con sắc ma với một con quỷ đói, không biết là nhờ cái dạng tạo hóa gì lại có thể tu thành hình người.” Ánh mắt Phó Minh Dã sắc bén, ngữ khí lạnh lùng, “Nếu dám dọa đến Trà Trà thì tạo hóa này cũng chỉ đến đó mà thôi.”
Giây tiếp theo, theo một trận tiếng kêu thế lương vang lên, một ma một quỷ hóa thành sương đen hoàn toàn tan thành mây khói.