Rốt cuộc, mười phút sau một cái đại lu giấm cao 1m89 sẽ từ trên trời giáng xuống, hắn còn tâm tình nào mà xem kịch bản nữa.
Mặc dù tình huống hiện tại cũng không đến nỗi nào.
Giang Nghiên ở phía sau kêu: "Ai ai ai đừng đi, anh đi đâu vậy? Bên ngoài nóng như thế sẽ làm tổn thương làn da... a, không phải đứng dưới ánh mặt trời sẽ làm tổn thương đôi mắt." Mặt trời tháng sáu vô cùng chói chang, nhóm nhân viên công tác bận rộn bên ngoài mồ hôi ướt đẫm, khách mời thì ngồi trong phòng hóa trang bật điều hòa.
Vừa rồi Thích Bạch Trà ở trong phòng hóa trang của Giang Ngiên nghỉ ngơi, bên trong có điều hòa mát mẻ, ra đến bên ngoài mới biết không khí oi bức thế nào, phơi đến mức hắn muốn tan thành nước luôn.
Nhiệt độ cơ thể Thích Bạch trà vẫn luôn thấp, không hiểu vì sao rõ ràng mặt trời phía trên vẫn rực rỡ nhưng hắn cảm giác sau lưng có chút lạnh lẽo.
Sợ là tốc độ phải đến 200km/h mất... không biết là có bị cảnh sát giao thông ghi vé phạt không nữa.
Phó Minh Dã hừ lạnh một tiếng, không muốn nói chuyện.
Thực tế là y vừa cúp điện thoại liền lập tức thuấn di đến đây. Nhưng tốc độ này quá phản nhân loại, không muốn để Thích Bạch Trà hoài nghi nên chỉ có thể nhẫn nhịn không lập tức xuất hiện trước mắt hắn mà trước tiên đi tìm hiệu trưởng tìm hiểu tình hình. Sau đó mới bay đến khu dạy học phía Bắc thờ ơ lạnh nhạt nhìn Thích Bạch Trà cùng với Giang Nghiên ở một phòng trò chuyện vui vẻ.
Phó Minh Dã một chút cũng không tức giận.
Một chút cũng không ghen đâu.
"Anh thấy em mới từ trong phòng hắn đi ra." Phó Minh Dã mở miệng đã là một nồi giấm chua lè.
Thích Bạch Trà: "...... Kia chỉ là phòng hóa trang mà thôi." Có thể đừng nói khiến người ta hiểu lầm như vậy hay không.
Phó Minh Dã nói: "Phòng hóa trang cũng có thể làm được rất nhiều việc." Ví dụ như ghé sát vào nhau nói chuyện.
Khoảng cách gần như vậy !!!
Lông của con hồ ly kia cơ hồ là muốn dính vào 1 Trà Trà luôn rồi!!!
Nếu không phải nhìn thấy hồ ly kia trên người toàn là linh khí, không có ý đồ thương tổn trà trà, chỉ sợ Tà Thần đại nhân đã lập tức vọt vào lột da hồ ly làm áo khoác.
Đương nhiên, hiện tại y vẫn có cái ý niệm này trong đầu.
Không muốn Trà Trà cùng với những người khác đến gần như vậy, không muốn Trà Trà bị bất luận sinh vật nào nhúng tràm.
Đáy mắt Tà Thần một mảnh u ám.
Lại nghĩ đến việc mang Trà Trà về Thần điện, chỉ thuộc về một mình hắn...
Thần sắc Thích Bạch Trà bỗng nhiên phai nhạt.
Hắn bình tĩnh hỏi: "Chẳng lẽ anh nghi ngờ em với cậu ta ở phòng hóa trang làm chuyện gì có lỗi với anh sao?" - phòng hóa trang cũng có thể làm được rất nhiều việc.
Lời này quá gây tổn thương người.
Có thể làm chuyện gì? Phó Minh Dã hiện tại hoài nghi cái gì?
Thích Bạch Trà có thể hiểu được tính cách thất thường của Phó Minh Dã, nhưng lại không thể nào chịu đựng được nghi ngờ như vậy.
Hắn đã trả cái giá lớn thế nào mới đủ dũng khí yêu một người, hắn sao có thể chịu đựng được sự hoài nghi của đối phương.
Thích Bạch Trà là thật sự tức giận, lạnh nhạt xoay người rời đi.
Phó Minh Dã sửng sốt.
Thiếu niên Tà Thần mang bản tính trung nhị (ở VN có từ sửu nhi nghĩa gần như vậy á) cả đầu đều là " Muốn mang hắn về Thần Điện giấu đi" " không để bất luận kẻ nào nhìn thây" " muốn hoàn hoàn chỉnh chỉnh chiếm hữu Trà Trà".
Bỗng nhiên toàn bộ ý niệm nháy mắt tan tành, đổi thành "Trà Trà tức giận rồi làm sao đây," " Có phải mình lại nói sai cái gì rồi hay không?" " Mình phải làm sao mới dỗ Trà Trà vui vẻ được bây giờ!!!" "Trà Trà!" Thân thể so với đầu óc phản ứng còn nhanh hơn, Phó Minh Dã nhanh chóng bắt lấy tay hắn, chạy nhanh đứng trước mặt Thích Bạch Trà.
Thích Bạch Trà rũ mắt không nhìn y.
Thần sắc thanh niên từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, đôi mắt không hồng lên, không cắn môi, không run rẩy, dường như cái gì cũng không thèm để ý.
Nhưng Phó Minh Dã biết Trà Trà đang thương tâm.
2 Y làm tổn thương Trà Trà.
Phó Minh Dã vừa đi theo vừa khổ sở áy này nói :" Anh xin lỗi!" "Anh không phải là hoài nghi hai người... chỉ là hai người ngồi cùng với nhau, dựa vào nhau gần như vậy anh cũng không vui..." Phó Minh Dã ngập ngừng giải thích.
Thích Bạch Trà giương mắt: " Sao anh biết em với cậu ta ngồi cùng nhau?" Hắn nhớ rõ cửa phòng hóa trang không phải là đóng lại sao?
Phó Minh Dã mở thiên nhãn chắc?
Phó Minh Dã: "....." cũng không thể nói mình là thần nên có thiên nhãn đi.
Phó Minh Dã nói: "Anh đoán." Thích Bạch Trà không thể tin nói: " Anh chỉ bởi vì suy đoán mà giận em?" Nghe xong hắn càng tức giận.
Mặc dù cái Phó Minh Dã đoán là sự thật.
Phó Minh Dã không thể không tiếp tục nói :" Trong tay em còn đang cầm kịch bản, ở cạnh hắn không dựa gần như vậy chẳng lẽ một người nam một người bắc coi đối phương là không khí?" Thích Bạch Trà: "Anh đừng nói nữa, càng nói em càng muốn đánh anh." Phó Minh Dã không biết sự tình sao tự nhiên lại biến thành như vậy, rõ ràng là y hùng hổ tới hưng sư vấn tội (phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương) giờ lại thành đi nhận lỗi với Thích Bạch Trà, quyền chủ động lại nằm toàn bộ trên tay Thích Bạch Trà.
Đừng hỏi, hỏi chính là bị vợ quản nghiêm.
Phó Minh Dã dỗ nửa ngày, rốt cuộc mới nhớ đến chuyện chính, mặt nghiêm túc nói :" Em nói đi, em rốt cuộc là vì cái gì mới tham gia chương trình này?" Thích Bạch Trà nói: "Em thích." Mặc kệ là Phương Nhã Nhi, hệ thống hay là cửu vĩ hồ với hải yêu, từng đó nguyên nhân đều không thích hợp để người thường như Phó tiên sinh biết.
Phó Minh Dã không tin: "Nhưng trước kia em đâu có thích đâu." Trà Trà trước đây ngay cả chụp ảnh cũng không thích chụp.
Thích Bạch Trà buột miệng thốt ra: "Bởi vì em thích anh." Thần xuống nhân gian, Tuyết đi qua không dấu vết, cho đến khi gặp được Phó tiên sinh liền cũng muốn lưu lại trên đời một chút dấu vết.
Chứng minh em từng tồn tại, chứng minh em từng yêu anh.
"...... Anh?" Phó Minh Dã rất bối rối, Trà Trà tham gia chương trình thì có quan hệ gì đến mình đâu?
Nhưng mà khóe miệng Phó tiên sinh vẫn thành thật mà nhếch lên, Trà Trà đột nhiên thổ lộ làm y rất vui vẻ.
"Tóm lại không phải bởi vì Giang Nghiên, anh đừng có suy nghĩ vớ vẩn." Thích Bạch Trà quay đầu đi.
"Được, anh không suy nghĩ vớ vẩn, em thích, em vui vẻ là được. Người chế tác chương trình này là ai, anh đi gặp hắn nói một tiếng, không để em bị bắt nạt." Phó Minh Dã nói.
Thích Bạch Trà: "Em cảm thấy không cần thiết......" "Anh cảm thấy cần thiết." Phó Minh Dã kéo tay Thích Bạch Trà lại không cho phản kháng, "Đi." Hai người nắm tay, còn chưa đi đến chỗ ngoặt, Phó Minh Dã đột nhiên ngừng bước chân, khuôn mặt hơi trầm xuống.
Thích Bạch Trà hỏi: "Làm sao vậy?" "Đợi chút." Phó Minh Dã híp mắt nhìn mấy khách mời đang đứng trên hành lang sau khi trang điểm xong.
Cửu vĩ hồ đang dựa vào cây cột õng ẹo tạo dáng 1 kia cũng thôi đi, người phụ nữ ác độc tối hôm qua nhìn thấy cũng ở đây, còn có một người mang theo hệ thống, một con hải yêu tuổi còn nhỏ...
Đây đều là khách mời của tổ tiết mục?
Cái chương trình khỉ gió gì thế này, không quay nữa!
Phó Minh Dã sao có thể yên tâm để Trà Trà ở trong cái đám đầu trâu mặt ngựa này được.
Phó Minh Dã quay đầu lại nói với Thích Bạch Trà :" Em muốn tham gia chương trình như thế nào, anh giúp em lấy tài nguyên. Nếu không thì chúng ta tự đầu tư một cái, đừng tham gia cái này." Thích Bạch Trà khó hiểu: "Chương trình này không phải rất tốt sao?" "Không tốt." Phó Minh Dã nghiêm túc nói.
Thích Bạch Trà nói: "Em cảm thấy khá tốt." "Anh không thích." Phó Minh Dã nhíu mày.
Thích Bạch Trà cố chấp: "Nhưng em thích." Đi tổ tiết mục khác thì có ý nghĩa gì? hắn lại không muốn tiến quân vào giới giải trí, hắn chỉ vì muốn giải quyết cái người dị thường này mà thôi.
Phó Minh Dã không lay chuyển được hắn, bất đắc dĩ nhường nhịn: "được rồi." có thể bảo vệ Trà Trà chu toàn.
Đám nhãi ranh này liệu có thể làm được gì dưới mí mắt y đây?
Phó Minh Dã nghĩ như vậy, đang định tiếp tục đi về phía trước Thích Bạch Trà lại kéo hắn :" Không cần phải thể hiện chăm sóc đặc biệt với em, coi như hai chúng ta không quen biết đi." Thân phận thương nhân giàu nhất Trung Quốc của Phó Minh Dã quá phô trương. Nếu thể hiện có quen biết Phó Minh Dã, mấy người kia có thể cảnh giác với hắn, không dễ để điều tra.
Vẫn là thân phận bình thường tiện hơn.
" ?" Phó Minh Dã: " Em muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh?" Thích Bạch Trà: " Em nghĩ là không nên quá phô trương." Phó Minh Dã: " Em dùng gương mặt này tham gia chương trình còn nghĩ là khiêm tốn sao?" Y đã dự cảm được sau khi chương trình phát sóng, Trà Trà hóa thân thành nam thần quốc dân, cả trai lẫn gái đều vì hắn mà si cuồng.
...... Không được, ngẫm lại liền hít thở không thông.
Nội tâm chiếm hữu của Tà Thần đại nhân lại bắt đầu ẩn ẩn quấy phá, y cảm thấy mình đã bắt đầu tức giận rồi.
Thích Bạch Trà không nói lời nào, chỉ nhìn y.
Phó Minh Dã nhìn lại hắn ba giây, tự giác nói :" Được rồi, không thành vấn đề, đều nghe em." Thích Bạch Trà nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn Phó tiên sinh." Nhìn thấy Thích Bạch Trà cười, Phó Minh Dã thở phào nhẹ nhõm, vừa chua xót cừa thoải mái nghĩ, đáng giá.
Phó Minh Dã vì thần tính luôn khiến hắn muốn mang người kéo vào trong bóng tối cùng nhau trầm luân, chỉ để một mình y thưởng thức.
Nhưng để Trà Trà vui vẻ mà nói, kể cả sau này bản thân có ghen ghét đến điên cuồng, y cũng nguyện ý để Trà Trà đứng dưới ánh mặt trời, dưới sự chú ý của vạn người tỏa sáng lấp lánh.
Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã ước định xong việc giả vờ không quen biết, Phó Minh Dã theo lý mà nói cũng không cần chạy đến trước mặt người chế tác xoát độ tồn tại, muốn người ta cẩn thận chăm sóc Thích Bạch Trà.
Nhưng mà "Cái gì? Ngài nói ngài muốn đầu tư?!" Từ Lệ đột nhiên đứng lên, bởi vì quá mức khϊế͙p͙ sợ, ngay cả râu cũng run rẩy.
Vị này chính là thương nhân giàu nhất Trung Quốc nha, bọn họ hôm nay đụng vào cái vận mệnh gì thế này, có thể ở đây gặp được người, lại còn được đại lão (người có tiền, có địa vị) đầu tư?
"Ngồi xuống." Phó Minh Dã nói.
Từ Lệ vội vàng ngồi xuống: "Thất lễ. Ngài vừa rồi nói, là thật sự muốn đầu tư?" "Phải." Phó Minh Dã ngồi trên sô pha, bưng ly cà phê, " Tôi là đại diện theo pháp luật của trường học tư thục này, hôm nay tới đây xem xét, vừa lúc gần đây cũng định hướng đến giới giải trí phát triển một chút. Nếu đã gặp cũng coi như có duyên phận, muốn từ chỗ các ông thử xem sao." Từ Lệ chỉ cảm thấy bị một khối bánh nhân thịt khổng lồ rơi trúng đầu.
Vị này chính là tư bản trong tư bản, phú hào trong phú hào, sản nghiệp trên danh nghĩa có thời trang, trang sức, ăn uống, địa ốc, trò chơi các loại chỉ duy nhất không có giới giải trí.
Đây là rốt cuộc cũng đụng đến khối bánh kem này rồi?
Gã cho rằng lựa chọn trường học này để quay chụp thật sự là bên trường học gặp may, hiện tại xem ra, căn bản người may mắn chính là tổ tiết mục rồi.
"Không, không thành vấn đề, vinh hạnh được hợp tác cùng với ngài. " "Còn có một yêu cầu." Phó Minh Dã buông ly cà phê.
"Mời ngài nói." "Tôi muốn trở thành khách mời đặc biệt." "...... A?" Từ Lệ hoài nghi lỗ tai chính mình có vấn đề.
Gã không nghe lầm đi? Phó đại tổng tài một giây kiếm trên dưới mấy trăm triệu lại muốn tham gia chương trình nhỏ này của gã.
"Có vấn đề sao?" Phó Minh Dã hỏi.
Không thể tham gia đầy đủ lịch trình để bảo vệ, y sao có thể yên tâm Trà Trà không bị người ta bắt nat.
"..... Không thành vấn đề, đương nhiên không thành vấn đề." Đầu tư phương ba ba nói cái gì cũng không thành vấn đề.
"Như vậy, hợp tác vui vẻ." "Sao anh cũng tham gia vào làm gì?" Sau khi người ngoài đều dời đi, Thích Bạch Trà mới hỏi.
Phó Minh Dã đặt ly cà phê lên bàn, lười nhác dựa lên sô pha :" Vẫn là bạch trà uống ngon hơn." "Đừng nói sang chuyện khác." Thích Bạch Trà nhìn y. Hắn càng muốn nói Phó Minh Dã vì sao lại muốn nhảy vào vũng nước đục này, nguyên dàn khách mời của chương trình này đã đủ loạn rồi, mấu chốt là Phó Minh Dã tới quả thực thêm phiền...
Phó Minh Dã trả lời làm Thích Bạch Trà không còn lời gì để nói: "Bởi vì anh muốn ở bên em." "Ngày thường quá bận rộn công tác, không có nhiều thời gian ở cạnh em. Vừa lúc nhân cơ hội này, vừa có thể thêm sản nghiệp ngành giải trí, vừa có thể ở bên em, không phải rất tốt sao?" Phó Minh Dã kéo người đến bên cạnh mình ngồi xuống.
"Anh chuẩn bị sáng lập công ty quản lý?" "Nói không chừng." Chủ yếu vẫn là vì em.
Thích Bạch Trà lại hỏi: "Anh từ khi nào thì thành người đại diện pháp luật của trường học thế?" Hắn nhớ rõ Phó tiên sinh chỉ là tặng cho trường học một đống phòng học thôi mà.
Phó Minh Dã nói: "Vừa rồi." Phó Minh Dã không muốn Thích Bạch Trà bị nhiều người biết đến nhưng cũng không nghĩ sẽ ngăn cản sự nghiệp của Thích Bạch Trà. Không chỉ không ngăn cản, còn muốn trở thành chỗ dựa lớn nhất của Thích Bạch Trà ở trường học cũng như tổ tiết mục. Cho nên vừa tức giận ăn giấm, vừa chuẩn bị tốt hợp đồng.
Sau đó trực tiếp thâu tóm cổ phần, vì Thích Bạch Trà tạo điều kiện tốt nhất.
Y ủng hộ tất cả những gì Trà Trà thích.
Chẳng sợ vi phạm Bình chọn vào ý nguyện bản thân mình.
0 6 Chia sẽ nán 9 có quảng