Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Có biến:<
Dung Dữ nghe vậy nhăn mặt tức giận nói: "Ai muốn làm tang thi? Tôi thà xe hư người chết còn hơn biến thành bộ dáng xấu xí như anh ban đầu."
Vừa tưởng tượng thôi hắn đã thấy bị sỉ nhục!
Tay cầm tay lái của Yến Chiêu khựng lại, vẻ mặt phức tạp: "...Rất xấu à?"
"Xấu muốn chết! Anh không tự biết bộ dạng trước kia của mình hả? Cũng đúng, anh không thấy bề ngoài của anh ra sao, không ngửi được mùi gì, chỉ có mắt và mũi tôi mới bị đầu độc thôi." Dung Dữ muốn phàn nàn lâu lắm rồi, trước kia Yến Chiêu nghe không hiểu bây giờ hiểu rồi thì hắn phải nói.
Yến Chiêu: "..."
Yến Chiêu mím môi im lặng lái xe, cả quãng đường không nói một lời.
Lúc y không nói chuyện đường cong bên hàm căng ra, môi mỏng mím chặt mắt nhìn thẳng phía trước, dáng vẻ nghiêm túc thận trọng.
Ánh mắt nhìn con đường thênh thang, trong lòng chợt thấy không vui.
Trong mắt chứa ưu tư phức tạp mà ngay cả y cũng không biết.
Y lái xe rất vững trông còn an toàn hơn Dung Dữ lái, xe hư người chết gì đấy đều là lo xa.
Dung Dữ quay đầu nhìn về phía cửa xe, hắn đút hai tay trong túi lười rút ra bèn nói với Yến Chiêu: "Hạ cửa xe xuống chút, tôi muốn hóng gió."
Xe vẫn chạy như thường, cửa kính không chút động tĩnh.
Dung Dữ nghiêng đầu qua, thấy Yến Chiêu nhìn thẳng về phía trước như hoàn toàn không nghe thấy hắn nói.
Dung Dữ tăng âm lượng: "Hạ, cửa, xe, xuống."
Yến Chiêu đáp một câu: "Khó chiều như thế, em không có tay à?"*14*
Dung Dữ nhìn y đầy vẻ khó tin.
Có chuyện gì với nhóc con này vậy?
Đến kỳ phản nghịch hả?
Có lẽ ánh nhìn của Dung Dữ quá mãnh liệt, Yến Chiêu bị nhìn chằm chằm như mọc gai sau lưng, y giơ tay lên ấn một cái nút, cửa kính xe bên phía Dung Dữ lập tức hạ xuống.
Gió mát thổi vào cũng không dập được lửa giận trong lòng Dung Dữ.
"Mi dỗi cái gì mà dỗi? Còn muốn ba dỗ mi?"
Dung Dữ cây ngay chẳng sợ chết đứng, "Không phải chỉ nói một câu anh xấu thôi à, cũng chẳng phải mắng anh, tôi chỉ nói sự thật thôi!"
Yến Chiêu: "..."
Giải thích chẳng bằng không giải thích.
Yến Chiêu không mặn không nhạt đáp: "Ồ."
Y liếc qua nhìn, cười như không cười nhẹ giọng nói: "Mấy ngày nay người tự xưng ba là ai?"
Dung Dữ: "..."
"Yến Chiêu!" Dung Dữ gọi thẳng tên y.
Tay Yến Chiêu run một cái: "Sao?"
"Anh làm rồi không chịu nhận người đúng không." Dung Dữ lạnh lùng nhìn y chằm chằm, "Ba ngày trước anh không có thái độ lồi lõm như vậy, sao nào? Tới tay rồi ngủ rồi, bắt đầu làm đại gia rồi?"
Câu tố cáo này phải nói là cực kỳ nghiêm trọng, Yến Chiêu nhíu mày ánh mắt né tránh: "Tôi, tôi không có."
"Vậy thái độ của anh bây giờ là sao?" Dung Dữ hùng hổ dọa người.
Yến Chiêu không dám nhìn hắn: "Tôi...thái độ của tôi bình thường."
Dung Dữ nhìn y thật lâu, trong mắt đầy thâm ý.
Yến Chiêu hơi cứng người, sợ bị phát hiện ra khác thường.
Dung Dữ càng nghĩ càng thấy có vấn đề.
Trước kia hắn mắng Mặt Trời xấu xí không ít lần, nói y bẩn đừng đến gần hắn, hồi đó Mặt Trời không dị nghị gì chỉ là tủi thân đi theo hắn cách một khoảng.
Được, cứ cho rằng trước đó chỉ số thông minh của Mặt Trời thấp nên miễn dịch với mấy lần công kích của hắn, sau khi thăng cấp hiểu được hắn đang chửi y nên bắt đầu chán ghét bài xích mấy lời này. Theo hiểu biết của hắn với Mặt Trời, người nọ có biểu hiện ra cũng chỉ là tự đau lòng khổ sở khó chịu thôi, chứ không phải thái độ quái gở châm chọc ngược lại hắn.
Mặt Trời nào nỡ trút giận lên hắn.
Rốt cuộc vấn đề ở đâu?* *
Dung Dữ nhớ lại chuyện mấy ngày nay. Ba ngày trước Mặt Trời biết nói chuyện, biểu hiện là một tang thi ngây thơ hay xấu hổ nói chưa lưu loát, không thể nào mới qua ba ngày "trải đời" đã...kỳ quái như vậy.
Miệng lưỡi sắc bén không hề khách khí với hắn.
Trong mắt Dung Dữ đầy tìm tòi nghiên cứu, Yến Chiêu không biết hắn đã nhìn ra gì rồi, cũng không dám nghĩ tới, vờ bình tĩnh tiếp tục lái xe.
- --
Cả quãng đường im lặng lái đến một cái trấn nhỏ, một người một tang thi đi tìm nhà dân ở. Dung Dữ vừa vào nhà đã chiếm phòng ngủ chính còn Yến Chiêu đi đến phòng ngủ phụ.
"Anh đi đâu đấy?" Dung Dữ gọi y lại.
Yến Chiêu dừng chân: "Tôi đến phòng ngủ phụ."
Dung Dữ hơi bất ngờ quan sát y: "Không bám lấy tôi nữa à?"
Nhớ đến trước kia mình mặt dày bám theo Dung Dữ, dù bị chê vẫn nhất quyết muốn ở cùng một phòng, Yến Chiêu đờ đẫn nói: "Không, giường trong khách sạn rộng còn chen chúc được."
Ánh mắt sắc bén của Dung Dữ nhìn y: "Anh là lạ."
Yến Chiêu: "...Lạ chỗ nào?"
"Nếu là anh trước kia, giường nhỏ như vậy chắc chắn hợp ý anh vì được ôm tôi ngủ." Dung Dữ khoanh tay nhìn y.
Yến Chiêu chối: "Tôi chưa từng nghĩ như vậy."
"Thế anh muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con?"
Bọn họ thành cha con từ bao giờ!
Yến Chiêu im lặng một giây mới dịu giọng nói: "Thực sắc tính dã*, em khiến tôi rất thèm ăn, tôi sợ ở cùng một phòng với em sẽ không nhịn được... Đã...làm nhiều ngày vậy rồi, ừm...bao cũng hết rồi, tôi muốn em nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe."
Lý do này còn được.
Dung Dữ rủ mi mắt: "Ồ, nói cũng phải."
Hắn cong khóe môi: "Tôi trách lầm anh, anh đi đi."
Yến Chiêu như được đại xá, tự cảm thấy thành công qua cửa lập tức xoay người đi.
Dung Dữ nhìn bóng lưng y, ánh mắt dần lạnh.
Dung Dữ mở miệng: "Hắn nổi cơn gì vậy?"
Vòng Huyết Ngọc: Đã nói rồi mà? Muốn anh nghỉ mấy ngày cho khỏe.
Dung Dữ: "Mi nghĩ ta tin?"
Vòng Huyết Ngọc:...Sao không tin?
Dung Dữ: "Khinh ta mù à? Bóng lưng đó rõ ràng là hoảng hốt muốn chạy khuất mắt ta chứ không phải vì tốt cho ta. Hôm nay trong xe hắn cũng lạ..."
Vòng Huyết Ngọc lo lắng cảnh giác: Lạ chỗ nào?
Dung Dữ hừ nhẹ: "Chỗ nào cũng lạ, cương như khúc gỗ."
Vòng Huyết Ngọc: Tang thi vốn đã cương như gỗ rồi, dù cấp bậc tang thi có cao đi nữa cũng không linh hoạt bằng con người, anh cả nghĩ rồi đó.
Dung Dữ cụp mắt: "Sao mi nói đỡ cho hắn?"
Vòng Huyết Ngọc: Đó là chủ nhân của tôi mà! Tất nhiên tôi phải theo phe ngài ấy rồi.
Dung Dữ sâu xa nói: "Nhưng không phải thế giới này mi đã quyết định bung lụa, quán triệt tư tưởng chơi xỏ chủ nhân vĩ đại nhà mi đến cùng rồi à?"
Vòng Huyết Ngọc: A? Có, có hả? Tôi nói chơi thôi mà, sao phản bội chủ nhân thật được, ha ha...
Dung Dữ lười quan tâm nó, tự lẩm bẩm: "Rốt cuộc bây giờ hắn cấp mấy? Cấp năm không thể nói chuyện lưu loát như thế... Cấp sáu? Cấp bảy? Nếu là cấp bảy vậy chỉ số thông minh như người thường rồi."
Vòng Huyết Ngọc: Đúng là tang thi cấp bảy khác một trời một vực với cấp sáu. Nếu nói trước cấp bảy chỉ là cái xác biết đi, hành động theo bản năng thì sau cấp bảy sẽ hình thành tính cách rõ rệt, có suy nghĩ độc lập hoàn toàn, hơn nữa còn ôm ác ý vô cùng mãnh liệt với con người. Tình huống anh nói không phải không thể xảy ra.
"Nói được câu thực sắc tính dã vậy đoán là cấp bảy cũng không ngoa." Dung Dữ suy đoán nói, "Lúc hắn còn là tang thi cấp thấp trí tuệ cũng thấp nốt, vì hiệu ứng chim non* nên hắn đi theo ta, rồi vì thèm ăn nên mới lên giường với ta. Không có bất kỳ chứng cứ nào cho thấy hành động này xuất phát từ tình yêu. Cho nên khi hắn thăng cấp lên cấp bảy, sau khi đã có suy nghĩ độc lập rồi mới phát hiện không yêu ta hoặc chưa thể chắc rằng bản thân yêu ta, vì vậy mới lạnh nhạt với ta, vả lại còn sinh ra hành động trốn tránh."
Vòng Huyết Ngọc: Sao Chủ Thần đại nhân không yêu anh được chứ? Thế giới nào ngài cũng tốt với anh vậy mà.
"Đúng là mấy thế giới trước hắn rất tốt với ta." Dung Dữ nói, "Thế nên càng có khả năng thế giới này hắn sẽ không tốt với ta."
Vòng Huyết Ngọc: Đây là logic kiểu gì vậy?
"Tuyến thời gian của ta và hắn khác nhau. Lần đầu ta gặp hắn là ở thế giới 6666, khi đó ta yêu hắn. Vậy còn hắn thì sao? Lần đầu hắn yêu ta là ở thế giới nào? Các thế giới trước hắn vừa gặp đã yêu ta, vừa hay chứng minh đó không phải lần đầu hắn yêu ta mà hắn đã yêu ta còn sớm hơn những lúc đó." Dung Dữ cụp mắt nói, "Có lẽ chính là thế giới này."
Chỉ có như vậy mới giải thích được tất cả.
Mặt Trời với chỉ số thông minh của người bình thường càng không yêu hắn đến chết đi sống lại.
Bởi vì đây là thế giới Mặt Trời bắt đầu yêu hắn.
Vòng Huyết Ngọc sởn cả tóc gáy.
Suy đoán của Đại Ma Vương đã gần chạm đến chân tướng rồi.
"Nhưng nếu là cấp bảy thì trước đó hắn gọt táo cho ta không nên gọt xấu thế. Nếu phải thì mấy ngày nay hắn toàn ở bên ta, thăng cấp kiểu gì? Thăng cấp khi nào?" Dung Dữ nghĩ.
Vẫn có cảm giác còn rất nhiều điểm khả nghi không rõ ràng, Dung Dữ tạm thời nghĩ không thông.
Vòng Huyết Ngọc: Có khi nào do anh cả nghĩ quá rồi không? Có thể hôm nay bị anh chê xấu nên ngài không vui... Tang thi cấp bảy đã có lòng tự ái cao rồi!
Dung Dữ hờ hững nói: "Ta tin vào trực giác của ta. Vòng Nhỏ, mi không cần vội biện minh cho chủ nhân nhà mi, hôm nay mi cũng rất kỳ quái."
Vòng Huyết Ngọc nhanh chóng giả chết: Thưa anh, mấy nay tôi bị nhốt ba ngày, tinh thần đúng là hơi bất thường.* *
Dung Dữ mỉm cười.
Đi theo hắn mấy thế giới, Vòng Nhỏ tiến bộ rồi.
- --
Mấy ngày sau Dung Dữ và Yến Chiêu giống như rơi vào chiến tranh lạnh kỳ lạ.
Yến Chiêu thu thập tinh hạch tự túc, không chủ động nói chuyện với Dung Dữ cũng không quấn lấy hắn, như đang cố gắng giữ khoảng cách với Dung Dữ. Dung Dữ càng không có ý sáp lại, chỉ lạnh lùng đứng nhìn Yến Chiêu tự lập, không khỏi có chút xúc động của một người cha.
Khi còn bé ngoan ngoãn nghe lời biết bao, giờ thông minh lên rồi chẳng đáng yêu chút nào.
Vốn còn làm bạn giường, giờ ngay cả tiếp xúc tay chân thôi cũng ít.
Hai bên vô cùng ăn ý lạnh nhạt với nhau, tương tác ít đến đáng thương.
Nhưng không ai nói ra lời mỗi người mỗi ngả, bọn họ vẫn là bạn đồng hành.
Yến Chiêu vẫn không biết mệt lái xe đến thành phố A bất kể ngày đêm, Dung Dữ ngồi bên ghế phụ nhìn phong cảnh dọc đường.
"Dừng xe." Dung Dữ đột nhiên lên tiếng.
Yến Chiêu làm như không nghe thấy.
"Tôi nói dừng xe." Dung Dữ bình tĩnh nói, "Tôi không thích lặp lại lần thứ hai."
Yến Chiêu nhìn hắn rồi cho ngừng xe ven đường: "Giải quyết nhu cầu sinh lý?"
Dù sao người có ba gấp, y không thể không quan tâm Dung Dữ mãi được.
Có điều thật sự không biết đối mặt với hắn thế nào.
"Ừ nhu cầu sinh lý." Dung Dữ xuống xe nhưng không đi tìm chỗ giải quyết. Hắn vòng qua bên kia mở cửa ghế lái hất cằm nói: "Anh đi xuống, ra sau."
Yến Chiêu không hiểu gì: "Em lái à?"
Dung Dữ chỉ nói: "Xuống."
"Cơ thể em là người phàm, chạy xe lâu sẽ mệt." Yến Chiêu cau mày, "Vẫn là tôi lái đi."
Ánh mắt Dung Dữ hơi trầm xuống.
"Biết xót ba thì ngoan ngoãn nghe lời." Trong mắt Dung Dữ không có ý cười.
"..." Cuối cùng Yến Chiêu không ương ngạnh với hắn nữa, đi ra ngồi vào đằng sau.
Ngay lập tức Dung Dữ đóng cửa bên ghế lái cũng đi theo ra sau lên xe ngồi, nhân tiện đóng cửa rồi sáp đến gần hôn Yến Chiêu.
Bên trong không gian chật hẹp, Dung Dữ quỳ một chân lên ghế sau cúi đầu cưỡng hôn, tiếng nước nghe đến rõ ràng.
Yến Chiêu cứng ngắc cả người, nhắm mắt thở dốc hai tiếng bỗng đẩy Dung Dữ ra cắn răng nói: "Đây chính là nhu cầu sinh lý mà em nói?"
"Không phải rất bình thường sao?" Dung Dữ cười, giọng đầy ác ý, "Anh cũng không cự tuyệt đấy không phải à?"
Yến Chiêu nhỏ giọng nói: "Dung Dữ, đừng nghịch nữa."
"Yo, lần này còn gọi cả họ tên cơ đấy." Dung Dữ cười nhạt, "Con bất hiếu, là mi đang chọc ba mi."
Hắn dứt khoát cởi áo mình ra, cởi cả dây nịt, cúi đầu tiếp tục hôn.
Nhiệt độ trong xe dần tăng cao.
"...Dung Dung." Yến Chiêu nhìn thân thể trắng trẻo lóa mắt trước mặt, đổi về lại xưng hô cũ, ánh mắt hoảng loạn tìm bừa một lý do từ chối, "Không có bao..."
"Cho anh bắn vào."* *
"..."
Yến Chiêu vẫn không nhúc nhích, cả người cứng ngắc như con tang thi cấp một.
Dung Dữ cụp mắt nhìn y: "Anh cấp bảy, đúng không?"
Yến Chiêu chần chừ gật đầu.
"Có suy nghĩ của chính mình, đúng không?"
"...Đúng."
Dung Dữ gật đầu, bàn tay lạnh như băng mơn trớn gò má y: "Anh không yêu tôi, đúng không?"* *
Yến Chiêu không có phản ứng.
*Hết chương 91.*