Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: June.* *
Ánh nắng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ sát đất rọi vào phòng, thanh niên trên giường tóc tai rối bù dụi mắt ngồi dậy, hai mắt đờ đẫn.
Chừng một phút sau Dung Dữ mới xua hết cơn ngái ngủ, lấy một bộ đồ thể thao trong không gian ra bắt đầu thay trước mặt tang thi Mặt Trời.
Hắn không chút ngần ngại cởi áo ngủ tơ lụa mặc cho cơ thể trắng trẻo gầy gò lộ ra. Hắn mặc áo thể thao vào rồi vén chăn lên, nửa người dưới chỉ mặc qυầи ɭót đêm qua mới thay, hai chân thon dài hơi co lại đặt ở mép giường xỏ quần vào.
Eo hắn cực thon, đã chọn số quần nhỏ nhất nhưng mặc lên vẫn trễ xuống một khúc làm lộ ra góc qυầи ɭót trắng nhạt. Dung Dữ kéo quần lên lấy một sợi dây nịt nịt lại.
Tang thi Mặt Trời ngồi trên ghế salon nhìn cả quá trình hắn thay quần áo, mặt đỏ bừng nhưng vẫn không nỡ nhìn sang nơi khác.
Dung Dữ mặc quần áo xong xuôi mới vào phòng vệ sinh chải đầu rửa mặt, chuẩn bị gọn gàng sạch sẽ rồi đi ra, lúc này mới nhìn về một góc trên ghế salon.
Mới đêm qua trên ghế còn chất một đống tinh hạch trắng, nay đã bay sạch chỉ còn anh tang thi Mặt Trời.
Chỉ trong một đêm đã hấp thu hết, hiệu suất thật cao.
Dung Dữ đứng trước mặt tang thi, tỉ mỉ quan sát nó: "Hình như anh trắng hơn thì phải..."
Da tang thi màu xám xanh, có vẻ hôm nay tay Mặt Trời đã trắng hơn hôm qua nhưng phải nhìn kĩ mới nhận ra.
Dù da có trắng như tuyết mà mấy tháng không tắm cũng có khả năng biến thành cục than đá. May mà lực quan sát của Dung Dữ kinh người bằng không tuyệt đối không nhận ra chỗ nào khác biệt.
Tầm mắt Dung Dữ nhìn lên cần cổ trống trơn của Mặt Trời, không thấy viên tinh hạch hệ hoả đâu nữa.
"Anh lên cấp hai rồi?"
Tinh hạch cũng không nhất thiết phải nắm trong tay mới hấp thu được, chỉ cần tiếp xúc với da lâu là có thể. Trước kia lúc Mặt Trời còn là tang thi cấp một không thể hấp thu tinh hạch cấp hai, mà hôm nay tinh hạch cấp hai biến mất chứng tỏ Mặt Trời thăng cấp thành công.
Sau khi tang thi Mặt Trời thăng cấp đã nghe hiểu được vài câu. Nó nghe Dung Dữ nói bèn gật đầu rồi lại lắc đầu.
Dung Dữ nhíu mày: "Thăng cấp còn thăng chỉ số thông minh thành số âm à?"* *
Tang thi Mặt Trời: "..."
Nó muốn biểu đạt rằng, nó đúng là thăng cấp nhưng không chỉ lên cấp hai.
Tang thi cấp hai đâu có trí khôn.
"Hấp thu được tinh hạch hệ hỏa xem ra anh kích phát dị năng hệ hỏa." Dung Dữ nói, "Đốt chút lửa xem?"
Mặt Trời kích phát dị năng hệ hỏa đã nằm trong dự liệu của Dung Dữ. Thuộc tính của Mặt Trời vừa là ánh sáng vừa là lửa, thế giới này không có dị năng hệ ánh sáng vậy nên dị năng có khả năng cao được kích phát tất nhiên là hệ hỏa gần với hệ ánh sáng nhất.
Lòng bàn tay Mặt Trời hiện ra một cục lửa bé.* *
Đốm lửa yếu xìu.
Dung Dữ bĩu môi.
Hệ thống lực lượng của thế giới này nào so được với ma lực của hắn. Dung Dữ thường hay ảo não vì lửa của mình mạnh quá, sơ sẩy là đốt thức ăn thành tro, mà dị năng lửa của Mặt Trời vừa hay giải quyết được vấn đề này.
Thấy sự chê bai của Dung Dữ thể hiện rõ Mặt Trời quýnh lên, tay lập tức huơ lên không trung vẽ một cái vòng lớn, rồi lại chỉ chỉ vào mình.
Đã sống chung mấy thế giới nên chút ăn ý này vẫn phải có. Dung Dữ móc một viên tinh hạch hệ lôi cấp bốn trong không gian ra: "Hấp thu cái này được chứ?"
Tinh hạch hệ lôi cấp bốn như một viên thủy tinh hoa lệ xinh đẹp, sức mạnh ẩn chứa bên trong đủ làm đám cường giả tranh nhau vỡ đầu. Mặt Trời gật gật, Dung Dữ lập tức đưa sang cho nó.
Mặt Trời cầm viên tinh hạch hệ lôi trong tay chưa đến chốc lát tinh hạch đã biến mất, đầu ngón tay Mặt Trời xuất hiện tia chớp dài bằng cánh tay.
Dung Dữ vuốt cằm: "Thú vị."
"Còn dị năng khác không?" Dung Dữ hỏi, "Ví dụ như hệ thủy?"
Nếu như có dị năng hệ thủy thì Mặt Trời tự tắm được rồi.
Mặt Trời lắc đầu.
Dung Dữ suy nghĩ: "Vậy là kích phát song hệ dị năng?"
"Cứ cảm thấy anh sẽ không sắp xếp cho bản thân bình thường như vậy."* *
Thiên lôi kết hợp địa hỏa, người có song hệ dị năng tuy ít nhưng không hẳn như lông phượng sừng lân (của quý hiếm có). Nếu nói đồng thời kích phát tổ hợp dị năng tương trợ như lôi hỏa, thổ mộc là hiếm, vậy cùng có hai loại tương khắc như nước với lửa lại càng chưa nghe bao giờ.
Hấp thu được tinh hạch cấp bốn mà không biết nói chuyện, trước mắt có lẽ Mặt Trời đang ở cấp bốn, từ cấp một nhảy thẳng lên hai cấp.
Nhưng điều kiện tiên quyết phải là, Mặt Trời thật sự chỉ là tang thi bình thường.
Vì bản thân nó kích phát song hệ dị năng mới hấp thu được tinh hạch hệ lôi hỏa, hay là vì hấp thu tinh hạch hệ lôi hỏa nên mới có song hệ dị năng, đây là một vấn đề đáng bàn luận.
Nếu là cái sau vậy dị năng của Mặt Trời không phải hệ lôi hỏa thông thường, mà là dị năng vô địch không khác hấp thu là bao.
Tang thi cấp một mới đầu không thể hấp thu tinh hạch cấp cao sau lại được Dung Dữ đút cho ngàn viên tinh hạch trắng, bây giờ năng lực hấp thu của Mặt Trời không biết đã mạnh đến mức nào.
Rốt cuộc có phải là vậy hay không, thử một chút là biết.
- --
Gần đây thành phố S xuất hiện một trận "đồ thành" vô nhân đạo.
Cái từ "đồ thành*"này, sau khi tận thế đến nó đã có ý nghĩa mới trong nhân loại ----- khi một căn cứ cuối cùng trong thành phố thất thủ, dân của cả thành phố đã biến thành tang thi không còn nhân loại nào sống sót, đó gọi là "đồ thành".
(*tàn sát hàng loạt, tàn sát hết con dân trong thành)
Tàn sát hết hàng loạt tang thi, sâu trong lòng nhân loại đó là nỗi sợ hãi và đau đớn nhất.
Dung Dữ dùng một tuần định nghĩa lại cụm từ này.
Hắn sắp đồ sát hết tang thi cấp cao trong cả thành phố này rồi.
Nhờ Viên Hàng cung cấp tọa độ, mục tiêu của Dung Dữ rất rõ ràng, hiệu suất hành động cực cao. Tinh hạch trắng bình thường gần như không còn tác dụng gì với Mặt Trời, Dung Dữ tuyệt nhiên không thèm care tang thi cấp một nhưng nơi nào có tang thi cấp cao là nơi đó có hắn.
(Care là tác giả để chứ không phải mình)
Năng lực dò xét của căn cứ thành phố S có hạn, không phải lúc nào cũng gặp được tang thi cấp cao. Trước mắt Dung Dữ gặp được tang thi cấp cao nhất vẫn chỉ là cấp bốn, hắn mới động ngón tay đã giải quyết xong.
Người dân thành phố S đều biết gần đây thành phố xuất hiện một cường giả tuyệt thế, nhiều lần một mình xông vào khu vực có tang thi cấp cao sau đó lại bình yên vô sự đi ra. Mà sau khi hắn đi khỏi, nơi vốn là khu vực nguy hiểm lại biến thành khu vực an toàn.
Những con tang thi cấp cao kia chết hết.
Đây đúng là thần linh giáng thế cứu bọn họ từ trong nước sôi lửa bỏng!
Đám cao tầng trong căn cứ nổi tâm tư lôi kéo sai Viên Hàng đến mời, còn Dung Dữ không thèm đếm xỉa.
Bọn họ chỉ đành tiếc nuối bỏ qua. Cao thủ chỉ thích hành động một mình, đến thành phố của họ đã giúp được một việc lớn rồi.
Sau khi Mặt Trời thăng cấp, tốc độ và sức mạnh đã không khác người thường, chỉ có chỉ số thông minh hơi thấp so với trình độ loài người và khớp xương còn hơi cứng ngắc, không làm được các động tác quá khó. Dung Dữ không cho nó đi theo vướng tay vướng chân, ra lệnh nó ngoan ngoãn ở lại khách sạn làm một con tang thi bảo vệ. Mỗi ngày hắn ra ngoài lái xe đi làm thịt tang thi cấp cao, tối đến mang một đống tinh hạch cấp cao về cho nó ăn.
"Con trai." Mấy ngày nay Dung Dữ rất thích nói mấy câu "bắt nạt*" Mặt Trời, "Bây giờ ba tốt với con như vậy, sau này con lớn nhất định phải báo đáp ba con đấy."
(Gốc là chiếm tiện nghi: có thể để là bắt nạt, sàm sỡ, táy máy tay chân, chiếm lợi, chiếm hời....tuỳ ngữ cảnh.)
Với thực lực hiện tại của Mặt Trời đã có thể thong thả chém chết tang thi cấp năm trở xuống nhưng dù sao cũng không dễ như Dung Dữ dùng lửa. Dung Dữ chỉ muốn Mặt Trời nhanh khôi phục bình thường, vậy nên hắn tự ra tay thì hơn.
Mặt Trời: "..."
Cứ như thế qua một tuần lực lượng của Mặt Trời ngày càng mạnh, đã kích phát ra các dị năng mộc, thổ, tốc độ, năng lực, thời gian, không gian, tinh thần. Như vậy chứng minh dị năng của nó giống suy đoán của Dung Dữ, là dị năng không khác gì hấp thu.
Bây giờ chỉ còn thiếu hệ thủy mà Dung Dữ muốn nhất.
Thời kỳ đầu dị năng hệ thủy thiên về trị liệu, giúp ích rất nhiều cho con người còn đối với tang thi thì như gân gà*. Tang thi hệ thủy cấp cao hiếm tương đương dị năng giả hệ thời gian. Đến ngày thứ tám Dung Dữ mới nhận tin liên quan đến con tang thi hệ thủy cấp bốn.
(*chỉ những đồ vô dụng để thì không làm gì nhưng bỏ thì tiếc.)
Buổi chiều căn cứ thành phố S mới phát hiện phía nam có một con tang thi hệ thủy cấp bốn, phát hiện ra nó là một tiểu đội năm người nhưng chỉ còn một người sống sót quay về báo lên sở.
Căn cứ lập tức truyền tin cho Dung Dữ.
Sau khi tin tức truyền đi nửa tiếng, tang thi hệ thủy chết tươi.
Đám cao tầng trong căn cứ: "..."
Từ lúc ngài Tịch nhận được tọa độ chạy tới phía nam phải mất gần nửa tiếng, vậy ngài Tịch giết con tang thi đó chỉ cần một phút thôi hả?
Thực lực sâu không lường được đến mức nào...
Phía nam thành phố, ngài Tịch sâu không lường được ấy đang cầm tinh hạch hệ thủy trong tay, xúc động suýt khóc.
Cuối cùng Mặt Trời cũng được tắm rồi!!!* *
- --
Hôm nay Mặt Trời vẫn ở trong khách sạn lặng lẽ đợi Dung Dữ về.
Bảy giờ tối Dung Dữ lái xe về khách sạn vội vã chạy thẳng đến phòng ngủ.
Hắn giết tang thi không mất bao nhiêu thời gian, gần hết thời gian đều là do đi đường.
Mặt Trời đang ngồi trên ghế salon ngẩng đầu, cảm thấy hình như hôm nay thanh niên vui hơn ngày thường.
"Hấp thu cái này!" Dung Dữ không nhiều lời ném tinh hạch hệ thủy như ngọc thạch vào ngực nó, sau đó đẩy tang thi đến phòng tắm đóng sầm cửa lại, "Sau đó đi tắm! Tự tắm sạch sẽ!"
Mặt Trời đang ngơ ngơ bị đẩy vào phòng tắm: "..."
Nó cúi đầu nhìn tinh hạch xanh da trời trong tay mình, rồi ngẩng đầu nhìn cánh cửa đang đóng.
Số tinh hạch mà Mặt Trời hấp thu cả tuần nay đã giúp nó tăng kha khá chỉ số thông minh nên nó hiểu nghĩa của từ tắm.
Dù sao mỗi ngày đều thấy Dung Dữ dùng nước suối rửa mình.
Có khi còn không đóng cửa...
Hoàn toàn không xem nó là con người.
Tinh hạch xanh da trời bị lòng bàn tay hấp thu, dị năng hệ thủy cấp bốn tạo ra được một lượng nước lớn đủ để tắm sạch cả người. Mặt Trời nắm vạt áo muốn học theo Dung Dữ cởi ra, sau đó...
Không thành công.
Cùi chỏ còn cứng ngắc không thể linh hoạt cong lại như người thường, nó làm thế hoàn toàn không cởi áo ra được.
Mặt Trời trầm tư chốc lát, sau đó dùng dị năng không gian làm quần áo biến mất trong một nốt nhạc.
Nó thật sự chỉ là con tang thi thiên tài bình thường chẳng có gì lạ.* *
Mặt Trời nhìn đến chai sữa tắm hương bạch mai* trên kệ, nó nhớ lúc thanh niên tắm sẽ dùng cái này.
Sau khi dùng xong trên người sẽ có mùi gì?
Nó không biết, thanh niên không cho nó đến gần.
Mặt Trời chậm chạp vươn tay, có chút tò mò xịt ra một tí.
Nó muốn mùi trên người mình giống mùi trên người thanh niên.
—
Mặt Trời ở trong phòng tắm suốt hai tiếng đồng hồ.
Nếu không phải còn tiếng nước rào rào truyền ra, Dung Dữ đã tưởng nó sững người trong đó rồi.
Có điều ở bẩn đến mức đó không tắm hai tiếng chắc không sạch được.
Dung Dữ rảnh rỗi nhàm chán lấy táo ra gặm.
Hắn không thích ăn vỏ cũng không lấy dao gọt mà cắn từng miếng vỏ phun ra, cắn một miếng phun một cái, làm cả trái táo lồi lõm khắp nơi.
Vòng Huyết Ngọc nhìn chẳng nổi nữa: Anh phải thế hả? Dao gọt trái cây để trưng à?
Dung Dữ: Đó là chuẩn bị cho chủ nhân mi, ta không biết gọt.
Tiếc rằng bây giờ khớp xương tay của Mặt Trời chưa linh hoạt, bảo y gọt trái cây là chuyện không thể nào.
Vòng Huyết Ngọc: Đùa gì thế? Anh không biết dùng dao gọt vỏ á?
Đừng nói là dùng dao, rõ ràng mười tám loại võ nghệ không cái nào Đại Ma Vương không rành.
Dung Dữ nở nụ cười chuẩn Ma Vương: Da người thì được, vỏ trái cây không được.
Vòng Huyết Ngọc không dám nói nữa.
Dung Dữ thong thả gặm trái táo, khi sắp ăn hết thì cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra.
Một tuyệt thế mỹ nam vai rộng eo săn, da trắng chân dài cả người ngát hương bạch mai bước ra.
Vòng Huyết Ngọc: Đậu má anh đẹp trai ơi anh là ai vậy?* *
Dung Dữ ném hột táo vào thùng rác: Ta đã nói mà, vẻ ngoài chủ nhân mi tự tạo cho mình tuyệt đối là đỉnh cao.
Ánh mắt tán thưởng của Dung Dữ lướt qua gương mặt hoàn mỹ của người đàn ông, dần đi xuống vóc người khỏe khoắn, cuối cùng dừng lại nơi khó nói nào đó.
Dung Dữ: Hắn không mặc quần áo để quyến rũ ta, đúng là lẳng lơ.
Vòng Huyết Ngọc bị mosaic che từ cổ trở xuống không thấy gì: Anh đừng có bêu xấu Chủ Thần đại nhân! Chính anh không cho Chủ Thần đại nhân quần áo thay đã đẩy ngài vào phòng tắm!* *
Người đàn ông vừa ra đã nhìn thanh niên trên giường, đôi con ngươi sâu thẳm, khát vọng mấy ngày qua khiến y không quan tâm bất cứ thứ gì, lập tức bước đến ôm thanh niên ngã xuống giường lớn mềm mại.
Cả người Dung Dữ bị đè vùi trong chăn ngửi thấy hương bạch mai quen thuộc, tay đang khoác trên vai người đàn ông cũng khựng lại, không dùng sức đẩy y ra.
Chính là như hiện tại.
Nhận ra thanh niên không chống cự nữa, lòng người đàn ông vui sướng càng ôm chặt không buông. Y cúi đầu dụi dụi cổ Dung Dữ, khẽ ngửi nhẹ hôn, vành tai tóc mai chạm nhau thân mật khó rời.
Y đợi cái ôm này rất lâu rồi.
*Hết chương 88.*