Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Hận tiểu luận.
Dung Dữ đuổi Tứ đại thiên vương của trấn Nhạc Tây ra khỏi cửa, quay về phòng ngủ tiếp.
Hôm nay cho đám trẻ chép một đống sách, không cần phải giảng bài, hắn có thể giữ giọng.
Trong suy nghĩ của Dung Dữ, nhiệm vụ khó khăn nhất trong thế giới này không phải đấu địa chủ mà là dạy học cho một đám nhóc lùn.
Mặc dù thật ra nội dung bài giảng đều là của Yến Chiêu, nhưng Dung Dữ dần dà ngay cả chuyển lời thôi cũng lười.
Yến Chiêu nhìn hắn không có tinh thần, mới để đám nhỏ chép thơ.
Bọn nhỏ rất tự giác, không có thầy Ôn bên cạnh cũng sẽ không lười biếng.
Dung Dữ mới có thể trộm lười nằm ì nửa ngày.
Thấy Dung Dữ vừa về phòng đã nhào tới trường kỷ, Yến Chiêu vừa buồn cười vừa đau lòng: "Nếu em không muốn dạy, có thể đi nơi khác mời một người thầy đến giảng thay.
Không làm chậm tiến độ học tập của bọn trẻ, cũng không cần làm khó chính mình."
Cũng chỉ có trấn Nhạc Tây này mới không tìm ra được người thầy thứ hai.
Triều đại này tôn trọng người có học thức, rất nhiều người theo nghề giáo, chẳng qua đại đa số đều phải kiếm sống qua ngày, nên không thể không lấy một đồng giống Ôn Ý Sơ.
Dung Dữ vừa thu được kho bạc nhỏ của Hồ gia, dư sức thuê thầy về dạy thay.
Dung Dữ áp gối lên mặt: "Anh nói đúng.
Mấy ngày nay chỉ lo đối phó Hồ gia, làm em bận đến mức quên luôn."
Yến Chiêu mỉm cười: "Một Hồ gia thôi cũng đáng cho em phí tâm phí sức? Ta thấy cả cái trấn này em không ai có thể khiến em để ý."
Dung Dữ gần như không phí chút sức nào đã đánh sập bốn gia tộc lớn đã làm mưa làm gió nhiều năm ở trấn Nhạc Tây, phần lớn là mượn tay ma quỷ.
Có Quỷ Vương như Yến Chiêu trấn giữ, đám người đó có đi xin viện trợ cũng vô dụng.
Bị nhiều quỷ đến nhà quậy phá như thế âu cũng là do họ tự tạo nghiệt.
Hắn chỉ là châm dầu vào lửa mà thôi.
Dù có đấu thắng, Dung Dữ cũng sẽ không vì thế mà đắc ý.
Ngọn lửa thiêu rụi vạn vật, hắn đi đến đâu mấy con kiến hôi đều sẽ bị thiêu không còn một mống.
Giọng Dung Dữ từ dưới gối truyền ra: "Anh còn rất hiểu em."
Một hồi im lặng rất lâu.
Lâu đến mức ngực Dung Dữ phập phồng ổn định, như là đã ngủ.
"Nếu không để ý, sao còn phải ở nơi này?" Yến Chiêu đột nhiên hỏi.
Đến ngày hôm nay, Yến Chiêu đã sớm biết, Dung Dữ chắc chắn không phải Ôn Ý Sơ ban đầu.
Hắn nói Em không rộng lượng, nhưng có người rộng lượng đã thẳng thắn thừa nhận hắn và Ôn Ý Sơ là hai người khác biệt.
Yến Chiêu đã nhận ra, Dung Dữ cũng biết y nhận ra, vì vậy thừa nhận, hai người hiểu mà không nói.
Dung Dữ sẽ không nói cho Yến Chiêu, hắn là ai, đến từ đâu, muốn đi đâu.
Yến Chiêu có tò mò cách mấy, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn không nhắc đến.
Thù của Ôn Ý Sơ không phải thù của Dung Dữ, chí của Ôn Ý Sơ cũng không phải chí của Dung Dữ.
Nhưng Dung Dữ không những báo thù thay Ôn Ý Sơ mà còn giúp Ôn Ý Sơ dẫn dắt đám trẻ này.
Yến Chiêu nhìn ra, Dung Dữ thật sự không có kiên nhẫn dạy trẻ con, chỉ có lúc chơi cùng nhau mới cảm thấy đám nhóc lùn ấy có chút tác dụng.
Dung Dữ rất mâu thuẫn, tính tình thích gì làm nấy, tùy tâm tự tại, nhưng lại rất để ý tâm nguyện của Ôn Ý Sơ.
Nếu không để ý, vì sao còn ở lại đây?
Nếu không thích, sao còn tiếp tục làm?
Dung Dữ lấy gối trên mặt xuống, mở mắt ra nhìn y: "Anh còn ở đây."
Yến Chiêu ngẩn ra, phút chốc đã hiểu được ý trong câu của Dung Dữ.
- -- Bởi vì để ý anh, bởi vì có anh, nên em mới ở lại.
Trong lúc nhất thời, lòng ngập tràn bất ngờ, vui mừng cùng ngọt ngào, thậm chí Yến Chiêu muốn bật thốt lên --- không cần em ở lại, ta có thể đi cùng em.
Y đang cố gắng kiềm lại khóe miệng đang nhếch lên, Dung Dữ lại nói thêm một câu đánh y về thực tế.
"Sao anh còn ở đây, tự nhiên lên tiếng hù chết em." Dung Dữ oán trách nói, "Em còn tưởng anh đi rồi, đi ra, đừng làm phiền em ngủ."
Yến Chiêu: "..."
Yến Chiêu quen thuộc leo lên giường vén chăn, chui vào, ôm lấy Dung Dữ: "Cùng nhau ngủ."
Này sao mà đi được.
Yến Chiêu không cố ý hỏi tới cùng, nhưng y dùng hành động biểu đạt y thật sự rất muốn nghe câu trả lời.
"Em không thích cuộc đời mình bị người khác làm rối loạn.
Mệnh của em, muốn thay đổi cũng phải tự em thay đổi." Dung Dữ ám chỉ, "Nhưng em sẽ không trở thành người em ghét, làm chuyện em ghét."
Hắn là đứa con số mệnh đi ngược với vận mệnh, không có nghĩa những đứa con số mệnh khác cũng chịu chống lại vận mệnh của mình, có vài người rất kiên định và nhiệt tình với sứ mệnh của bản thân.
Ví dụ như Ôn Ý Sơ, xem việc dạy học là thú vui, xem chuyện tạo phúc cho thiên hạ là nhiệm vụ của mình.
Mỗi một người đều sẽ có vô số con đường để chọn, mà mỗi con đường là một cuộc đời khác nhau.
Dung Dữ sẽ không thay Ôn Ý Sơ đi con đường của cậu, nhưng ngay lúc đầu sẽ không chọn một con đường khác.
Con đường khác dù có thênh thang đầy ánh sáng, thuận buồm xuôi gió đi đến vạch đích, nhưng không có lý tưởng cũng sẽ là BE đối với Ôn Ý Sơ.
Đường Ôn Ý Sơ chọn dù gập ghềnh nguy hiểm, có thể chết ngay giữa đường, biến thành BE trong mắt người khác và Thiên đạo, nhưng trong lòng Ôn Ý Sơ, đó lại là HE.
Cậu vì chứng đạo* mà vẫn, vì lý tưởng mà chết, tuy tiếc nuối, nhưng không hối hận.
(Chứng: chứng minh, đạo: hệ tư tưởng học thuật)
(vẫn: rơi xuống)
Từ trước đến nay Dung Dữ không thay đứa con số mệnh đi qua vạch đích.
Quan hệ của hắn và đứa con số mệnh như hai tuyển thủ thể thao trong một cuộc chạy đua tiếp sức, hắn chạy đầu, đối phương chạy nước rút, ngày hắn trả lại thân phận cho đứa con số mệnh cũng chính là lúc hắn truyền gậy tiếp sức cho đối phương.
Đứa con số mệnh đứng trên đường đua của chính mình, từ đó đến nay chưa từng đi sai đường.
Yến Chiêu nghe hiểu đại khái, càng buồn rầu không vui: "Vậy nên bây giờ em sống, cũng không phải cuộc sống mà em muốn."
Dung Dung vì Ôn Ý Sơ, chọn một con đường mình không thích, việc này càng làm Yến Chiêu đau lòng, cảm thấy người yêu mình chịu ấm ức.
Nhưng Dung Dữ lại không hề ấm ức, quy tắc không trói buộc được hắn, chỉ là Đại ma vương tùy tâm sở dục, cũng có con đường của chính mình.
Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân.
(Những gì mình không muốn làm chớ làm cho người khác - Khổng Tử)
Ban đầu hắn không hiểu được nhiều đạo lý như thế, nhờ có Mặt Trời mới ngộ ra tất cả.
Người nọ mang ánh sáng vạn trượng, nghiêm nghị, chính nghĩa, ở chung với y cũng dần mưa dầm thấm đất, bước lên một con đường không lối về.
Càng ngày càng không giống Ma.
Tất nhiên, cả hai đều chịu ảnh hưởng của tình cảm, Mặt Trời cũng ngày càng không giống Thần...!
Thần vô dục, Ma vô tâm, chỉ vì một chữ tình, mà Thần Ma đều biến thành người phàm.
Dung Dữ nhỏ giọng: "Dù sao cũng không lâu lắm."
Lòng Yến Chiêu trầm xuống.
Không lâu lắm là ý gì?
Linh cảm của y quả nhiên không sai, sớm muộn gì Dung Dữ cũng bỏ y mà đi ư?
Nỗi khủng hoảng lại kéo đến, Yến Chiêu muốn hỏi cho ra lẽ, Dung Dữ đã ngủ mất rồi.
Yến Chiêu lưỡng lự nửa ngày, vẫn là không muốn quấy rầy hắn.
Có lẽ cũng biết dù hỏi sẽ không có đáp án.
"Kiếp trước có phải ta nợ em." Yến Chiêu nhìn dung nhan say ngủ của hắn, gượng cười, "Mới làm ta sợ hãi, lo được lo mất như thế."
"Ta sợ cưới như bây giờ, chẳng lẽ là vì kiếp trước vào ngày thành thân, em rời bỏ ta."
Đương lúc Yến Chiêu suy nghĩ bậy lại lại đoán được chân tướng, "Đó nhất định là do ta sai, chọc em giận, em phạt ta thế nào cũng được hết, chỉ xin em..."
Y nói thật khẽ: "Đừng đi."
- -
Sau đó Dung Dữ đã thuê một thầy dạy học, để hắn trở thành thầy giảng bài trong thư viện Văn Đạo, Dung Dữ cuối cùng cũng được giải thoát.
Thật ra hắn cũng không có chuyện gì để làm, cuộc sống ở cổ đại rất nhàn nhã, mùa này bận rộn chỉ có nông dân, mà Dung Dữ tất nhiên sẽ không đời nào đi trồng trọt.
Ngoài nông dân ra, người Hồ gia cũng rất bận rộn.
Hoặc là nói, bây giờ người Hồ gia cũng không khác gì nông dân.
Bọn họ bị phân đi làm ruộng, mỗi ngày có chỉ tiêu, hoàn thành chỉ tiêu sẽ được ăn no, không hoàn thành thì chịu đói.
Người Hồ gia sống trong nhung lụa đã quen, người nào cũng lười biếng còn không biết phân biệt ngũ cốc, lúc đầu không làm được trò trống gì.
Cha Tiểu Hổ làm mẫu cho xem mấy lần, bọn họ cũng không thèm nhìn chứ đừng nói đến học, chỉ biết ngồi ì trên đất.
Dung Dữ không nói không rằng, đánh một trận là vào nề nếp ngay.
Người bị ép đến đường cùng, bỏ đói mấy ngày liên tiếp còn bị đánh, dù là ai cũng không chịu nổi.
Bây giờ Hồ viên ngoại mặc vải thô áo gai, còn dốc sức làm việc hơn bất kỳ ai.
Ôn Ý Sơ hoảng hốt, cậu luôn cảm thấy cậu đã thấy được một giai cấp địa chủ mới, kiểu đứng ở đỉnh chóp ấy...!
Này còn hung tàn hơn bốn địa chủ kia nhiều.
Vòng Huyết Ngọc: Ôn Ý Sơ muốn lật đổ địa chủ, trông cậy vào anh đúng là không ổn rồi.
Dung Dữ: Tao cũng không có ý giúp cậu ta lật đổ.
Đây là lý tưởng trọn đời của Ôn Ý Sơ, Dung Dữ hoàn toàn không muốn dính vào.
Hơn nữa, trong vòng ba năm lật đổ một giai cấp đã ăn sâu bén rễ, trừ phi hắn dùng một cây đuốc thiêu rụi cả thế giới này, người mất hết thì giai cấp cũng mất, bằng không sẽ không thể nào làm được.
Vòng Huyết Ngọc: Cũng đúng, đây không phải chuyện làm được trong một sớm một chiều.
Có một tài liệu tham khảo viết rằng, tiêu diệt giai cấp địa chủ của một thế giới phải trải qua cuộc cách mạng Tân Hợi, sau đó từ xã hội phong kiến biến thành xã hội tư bản chủ nghĩa.
Anh...!thôi bỏ đi.
Đại ma vương làm cách mạng, nghe rợn cả người.
Ngay cả Ôn Ý Sơ chỉ nghĩ đến cải cách chứ không phải cách mạng.
Lý tưởng cả đời của cậu, có khả năng cả đời cũng chỉ là lý tưởng.
Dung Dữ: Địa chủ ban đầu và chủ nghĩa tư bản không giống nhau à?
Vòng Huyết Ngọc:...Vậy mới bảo anh bổ sung kiến thức nhân loại đi.
Bây giờ nó chắc cú trừ 1001 cách vui chơi ra thì Đại ma vương không hiểu chút gì về thường thức của loài người!
Dung Dữ có lý chẳng sợ: Thế giới của tao nào có cái gì mà giai cấp địa chủ rồi tư bản các thứ.
Sao người phàm chia đủ loại giai cấp vậy, đơn giản giống chỗ tao không được à?
Vòng Huyết Ngọc suy ngẫm hồi lâu mới nói: Thế giới 6666 có giai cấp gì?
Dung Dữ: Hai giai cấp thôi, tao và những thứ khác.
Dung Dữ thường nghe được câu Chủ nghĩa tư bản vạn ác ở thế giới hiện đại, còn ở thế giới này là Địa chủ vạn ác.
Mà ở thế giới của hắn có một câu cùng nghĩa là Ma vương vạn ác.
Danh từ thay đổi, Dung Dữ cảm thấy không có gì khác biệt.
(Vạn ác: siêu cấp độc ác)
Ở thế giới của hắn, cũng có vô số người muốn lật đổ Ma vương, nhưng hắn mạnh, bọn họ không làm gì được.
Vòng Huyết Ngọc:...Anh là nhất.
Con mẹ nó phân chia kiểu này đúng là đơn giản khắt nghiệt.
Vòng Huyết Ngọc lo lắng: Anh không quan tâm hệ thống xã hội loài người như vậy, không biết tề gia trị quốc bình thiên hạ, tương lai vào triều sao nổi bật hơn người khác được, đừng có mà tạo ra kết cục còn thảm hơn Ôn Ý Sơ nha...!
Ôn Ý Sơ nếu không gặp chuyện xấu xa, sau này nhất định sẽ được làm quan Nhất phẩm, lưu danh sử sách.
Còn Đại ma vương...!
Hắn vốn dĩ đã là vương, nhưng vương này không cần xử lý chính vụ (việc chính trị), ngày ngày hưởng thụ là được rồi.
Một trăm ngàn thiên binh thiên tướng bao vây bốn phía Đại ma vương cũng có thể dùng lửa thiêu rụi cho tan thành tro bụi, hắn hoàn toàn không cần phải tốn noron suy nghĩ làm gì.
Làm thần tử....với tính tình của Đại ma vương hắn có thể cúi đầu phục tùng hả!
Bàn về tính cách, ngay ngày đầu hắn có thể bị xử trảm vì tính cách ngạo mạn đắc tội Hoàng đế rồi.
Bàn về học thức, có thể sẽ bị Hoàng đế tức giận đày ra biên cương vì một hỏi ba không biết.
Dung Dữ: Tao không hiểu chuyện chính trị, nhưng chủ nhân nhà mày hiểu.
Vòng Huyết Ngọc: Chủ Thần đại nhân mới từ mộ ra, ngài cũng không hiểu.
Dung Dữ: Hắn học một lần là hiểu thôi?
Đây không phải là phần mềm gian lận siêu cấp hình người à?
Chính Yến Chiêu ẩn thân giảng bài cho đám trẻ, Dung Dữ chỉ thuật lại thôi, dùng chiêu này trà trộn vào triều đình còn thích hợp hơn cá gặp nước.
Nếu Ma vương thật lòng muốn học thì cũng không khó khăn gì, nhưng chuyện không thú vị chính là rất nhàm chán, hắn không học.
Vòng Huyết Ngọc: Được thôi, nhưng còn một vấn đề.
Nó dè dặt nói: Anh gặp Hoàng đế, có thể quỳ xuống hả...!
Dung Dữ híp mắt.
Dung Dữ: Tao bỗng thấy hứng thú với cách mạng.
Chủ nghĩa phong kiên vạn ác, hắn muốn mọi người phải bình đẳng.
Hết chương 62.