Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: June.
Yến Chiêu nghe vậy đi tới sau lưng hắn.
Dung Dữ gỡ không được, thẳng tay giật mạnh ê cả đầu mà vẫn không tài nào gỡ ra được.
Yến Chiêu nhỏ giọng: "Em đừng giật."
Dung Dữ thả tay xuống: "Anh làm anh làm."
Quấn lấy tóc là một cái lược cài*, tóc rối dính vào răng lược, bị Dung Dữ giật ra như thế lại dính chặt vào nhau.
Yến Chiêu kiên nhẫn hơn nhiều, động tác nhẹ nhàng tách từng lọn tóc ra khỏi răng lược, cẩn thận từng li từng tí không làm đứt một sợi tóc nào.
Y lấy cái lược xuống, trên răng lược còn dính một ít tóc do lúc nãy Dung Dữ cố gắng giật ra.
Yến Chiêu gỡ hết số tóc trên lược xuống, xếp từng sợi ngay ngắn sau đó cắt tóc của mình xuống, hai phần tóc đen dây dưa quấn lại với nhau.
Dung Dữ hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Tơ tóc, là tơ tình." Yến Chiêu cúi đầu, nghiêm túc quấn từng vòng quanh tóc, "Kết tóc, là phu thê."
Đây cũng là tập tục động phòng lúc mới cưới.
Hai người cắt hai lọn tóc đen, quấn quanh vào nhau giữ gìn cẩn thận, ý là kết tóc đồng tâm, vĩnh viễn không xa rời.
Đợi đến lúc bạc đầu giai lão, tóc đen đã biến thành hoa râm, lại vẫn còn tóc đen đã kết thân năm đó, chân chính đồng vợ đồng chồng, bên nhau trọn đời.
Dung Dữ nhìn y cẩn thận bỏ hai lọn tóc kia vào hà bao: "Chúng ta còn chưa thành thân, sao lại kết tóc? Không rõ ràng, vẫn nên ném đi."
Yến Chiêu nhanh tay cất kỹ hà bao, khẽ lắc đầu.
Không thể ném.
Ta muốn cùng em vĩnh viễn không xa rời.
Dung Dữ chỉ đang hù dọa y, hà bao kia được nhét ngay dưới gối, nếu thật muốn ném chỉ cần thò tay qua là xong chuyện.
"Được, kết tóc xong rồi, có thể động phòng."
Theo lý thuyết thì còn có nghi thức uống rượu giao bôi, nhưng ngay cả bái đường còn chưa làm, rượu giao bôi gì đấy cũng không còn quan trọng.
Dung Dữ đứng dậy, tóc đen xõa tán loạn, cởi nút thắt ếch* trên cổ áo ra.
Hắn cũng không có sở thích mặc đồ nữ.
Nút áo vừa cởi, bả vai và xương quai xanh đã lồ lộ.
Yến Chiêu m như bị bỏng, vội vàng xoay người lại.
Giọng Dung Dữ truyền tới: "Anh xoay lại làm gì? Mau qua đây cởi nút phía sau hộ em."
Yến Chiêu hốt hoảng: "Chuyện này, không hợp lễ."
Dung Dữ hết nhịn nổi thúc giục y: "Cướp dâu cũng làm rồi còn bày đặt làm quỷ quân tử à?Nhanh lên chút coi."
Yến Chiêu không phản bác nổi.
Quỷ Vương đại nhân hít thở sâu mấy lần dù y không còn hơi thở, nhưng động tác này lại khiến y bình tĩnh hơn chút.
Chờ y chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, vừa quay đầu, đập vào mắt là mảng lưng trắng nõn nà như ngọc của thanh niên.
Yến Chiêu: "!!"
Xưa nay Dung Dữ đều là đồ tới thì dang tay.
Quần áo hiện đại đơn giản như thế, sáng sớm khi hắn không dậy nổi còn nhắm mắt để người bên gối mặc thay hắn.
Quần áo cổ đại kiểu dáng phức tạp, có pháp thuật thì dùng pháp phuật giải quyết, không có pháp thuật thì...! Gọi Chủ thần phục vụ.
Dung Dữ sai Chủ thần đến mức gần như muốn gì được nấy, chung sống mấy đời đã vô cùng thân thuộc từ lâu, kêu y tháo dùm mấy nút áo thì có làm sao? Hắn hồn nhiên không cảm giác được có gì không đúng.
Đáng thương Quỷ Vương đại nhân đời này ngây thơ trong sáng vô cùng, lại không dám từ chối Dung Dữ, chỉ có thể đỏ mặt tháo nút áo, lúc tháo tay đều run cả lên.
Dung Dữ đưa lưng về phía y nên không thấy được vẻ mặt y: "Sao anh chậm thế, động tác còn cứng ngắc, anh là quỷ hay là cương thi?"
Yến Chiêu nhỏ giọng hỏi: "Vì sao em, cởi áo lót?"
Cởi lớp váy đỏ bên ngoài là được rồi, lớp áo lót bên trong để mặc khi ngủ mà Dung Dữ cũng cởi, da thịt đều lộ ra ngoài, Yến Chiêu rủ mắt không dám nhìn, run rẩy cởi nút áo.
Dung Dữ: "Ồ, em quen ngủ trần truồng, không chỉ cởi áo lót mà tiết khố (quần nhỏ) cũng cởi."
Yến Chiêu lại trượt tay ra khỏi cúc áo.
Vòng Huyết Ngọc: Anh lại nói bậy bạ, thế giới trước anh còn nói với Chủ Thần đại nhân không có thói quen ngủ trần truồng mà.
Hồi đó Đại ma vương chiếm phòng ngủ của Chủ Thần đại nhân, Chủ Thần đại nhân thấy Đại ma vương không mặc quần áo thì lo sốt vó lên, không dám vén chăn đuổi hắn ra khỏi phòng.
Xoắn xuýt cả nửa ngày, nhưng thật ra Đại ma vương có mặc quần.
Dung Dữ: Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, có vấn đề gì không?
Vòng Huyết Ngọc:...Không vấn đề gì.
Yến Chiêu chậm chạp cởi nút áo cuối cùng, áo trên đỏ thẫm rơi xuống đất.
Dung Dữ cởi hẳn quần ra, sau đó gạt đống đậu phộng táo đỏ xuống cuối giường, vén chăn lên định chui vào.
Yến Chiêu âm thầm thở phào --- May quá, không cởi quần trong.
Dung Dữ vừa vén chăn lên đã thấy chính giữa giường trải một cái khăn trắng.
Hắn cầm cái khăn lên: "Anh biết cái khăn này để làm gì không?"
Yến Chiêu thành thật trả lời: "Không biết."
Tất cả những thứ này y bày theo hôn lễ của người thời nay.
Lúc bày biện y nghĩ rằng, tân nương khác có, người yêu của y cũng có, không được có chút thiếu sót nào.
Dung Dữ thả lòng tay, thổi một phát chiếc khăn bay lên mặt y: "Đêm động phòng kiểm tra lạc hồng (máu xử nữ) của cô gái."
"..."
Yến Chiêu luống cuống tay chân lấy xuống, lập tức dùng pháp thuật đốt cái khăn kia, mặt đỏ như sắp rỉ máu đến nơi.
Y xoay người vội vã nói: "Em ở chỗ này, nghỉ ngơi.
Ta, trở về ngủ."
Dung Dữ quay đầu: "Anh về đâu?"
"Về quan tài." Phòng tân hôn này bố trí tạm thời, ngàn năm nay y vẫn luôn ngủ trong quan tài.
"Đang là ngày đại hôn, không bái đường với em, đêm động phòng còn muốn em mình đơn gối chiếc." Dung Dữ cười nhạt, "Anh đang làm nhục em đúng không?"
Yến Chiêu đứng lại, xoay người: "Không phải."
"Vậy lại đây."
Yến Chiêu im lặng đi tới.
"Lên giường."
Yến Chiêu làm theo.
"Nằm xuống."
Yến Chiêu vén chăn lên nằm vào.
"Ôm em."
Yến Chiêu thoáng chần chừ: "Em có muốn, mặc quần áo?"
"Không muốn."
"..."
Yến Chiêu đành chịu, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Quỷ bình thường không có thực thể, gặp người sẽ đi xuyên qua người, người cũng không nhìn thấy bọn họ.
Nhưng quỷ có chút tu hành sẽ có thể hiện hình chạm được con người, bằng không cũng không có tin đồn ma quỷ quấy phá nhiều như vậy.
Quỷ Vương ngàn năm như Yến Chiêu đã sớm hóa được thực thể, còn có thể sống dưới ánh mặt trời.
Nhưng ngàn năm nay y cũng không ra khỏi mộ phần nửa bước.
Nếu người y đợi chưa tới, nhân gian cũng không khác gì lòng đất.
- -
Tối nay Dung Dữ muốn lôi Yến Chiêu lên giường làm một hiệp.
Lúc hắn nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Yến Chiêu, hắn bỗng hiểu ra rồi.
E rằng ngay cả vòng Huyết Ngọc cũng không biết, nhưng Dung Dữ vừa nhìn đã hiểu --- ở những thế giới trừng phạt này, nhìn như là Chủ Thần đang phạt Ma vương, nhưng thật ra, là Chủ Thần cho Ma vương cơ hội trừng phạt mình.
Dung Dữ biết người đang nằm bên cạnh là ai, biết y yêu ai.
Bọn họ quen nhau đã lâu, chia xa còn lâu hơn, mà mỗi thế giới thời gian ở lại của hắn không dài, không đủ để chơi trò mưa dầm thấm đất, hắn cũng không phải đang làm nhiệm vụ công lược --- tại sao hắn không sai, lại còn muốn hắn theo đuổi ngược lại đối phương chứ?
Người nọ cũng biết điểm này, cho nên mỗi thế giới, người nọ đã yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên.
Chủ tịch Cố ưa sạch nhưng lại lấy thân làm mồi cho cá, Trưởng ngục lãnh khốc lại thua trong tay hắn, còn Quỷ Vương này lại xem hắn như chấp niệm...!
Hắn nhận được tình yêu của Mặt Trời mà không cần lý do gì cả.
Vòng Huyết Ngọc từng nói, Chủ Thần không có pháp lực sẽ không thể tháo nhẫn bản mệnh xuống, nếu khôi phục, chiếc nhẫn không những tháo xuống được mà còn có thể biến thành các kiểu khác nhau.
Bây giờ chiếc nhẫn đổi vị trí, mà kiểu dáng cũng biến thành nhẫn cưới đời trước của bọn họ.
Đủ để thấy rằng trong quá trình chuyển thế giới ngắn ngủi, Chủ Thần có trí nhớ và pháp lực.
Là Mặt Trời đang theo đuổi hắn.
Có Chủ Thần làm phần mềm gian lận, nhiệm vụ mỗi thế giới không có chút khó khăn nào với Dung Dữ, có thể xem như nghỉ phép.
Chân chính bị thương, là Mặt Trời mất đi trí nhớ, mỗi kiếp đều yêu hắn, rồi lại bị Dung Dữ trả thù xả hận.
Trong khi mình không nhớ gì cả mà đối phương lại vô duyên vô cớ, thì vết thương ấy mới khắc sâu tận xương tủy, đau thấu tận linh hồn.
Năm đó Dung Dữ cũng không biết tại sao Mặt Trời lại không từ mà biệt, cũng đã bị tổn thương hoàn toàn.
Mặt Trời biết hắn đang giận, trước khi bớt giận tuyệt đối sẽ không tha thứ cho y, thế nên mới nhiều lần xóa bỏ ký ức và pháp lực, giao một bản thân không biết gì cả cho hắn, lần lượt bị tạo bóng ma tâm lý, dành cho hắn cơ hội tổn thương y ở mức độ lớn nhất.
- -- Cho đến khi hắn bớt giận mới thôi.
Mặt Trời hiểu rõ hắn nhất trên đời, biết Ma vương có thù tất báo, cho nên mặc hắn trả thù.
Thời gian đối với Ma vương đã sớm không còn chút ý nghĩa nào.
Với hắn trăm năm như mây khói, nhưng là cả đời dài đằng đẵng của một con người.
Trong thế giới đầu tiên, nếu như hắn hoàn thành nhiệm vụ nhưng vẫn ở thế giới đó trăm năm, cũng có nghĩa Cố Minh Hoài sẽ tìm hắn cả đời.
Là hắn mềm lòng, chỉ để Mặt Trời tìm một tháng.
Thời hạn thi hành án do Ma vương quyết định.
Vòng huyết Ngọc đã biết quan hệ của hắn và Chủ Thần không tầm thường, nếu như hắn đột nhiên không làm nhiệm vụ nữa vòng Huyết Ngọc cũng không dám ép hắn.
Nhưng Dung Dữ vẫn thực hiện nhiệm vụ, hắn còn chưa hết giận, không muốn nhìn thấy bản tôn Chủ Thần.
Tôi không làm nhiệm vụ sẽ đại biểu cho Tôi tha thứ cho anh.
Hắn còn chưa tha thứ.
Vậy nên dù đã hiểu rõ nhưng hắn sẽ không dừng việc trả thù.
Tên này đã đưa đến tận cửa cho hắn ngược, sao hắn có thể tùy tiện bỏ qua?
Bỏ qua dễ dàng, hắn nuốt không trôi cục tức này.
Mà ngược quá ác, chính hắn cũng không vui.
Tại sao lại có Mặt Trời đáng ghét thế chứ.
Nhưng dù có ghét đi chăng nữa, giờ phút này người nọ cũng đang ôm hắn, vẫn là do hắn chủ động bảo ôm.
Dung Dữ càng nghĩ càng không hiểu.
Mắt hắn sáng như đuốc, tại sao lại nhìn trúng Mặt Trời chết dẫm này?
Nhất định là do năm đó ánh mặt trời rực rỡ quá, chói mù mắt hắn.
Với cả, sao chăn lại lạnh như thế nhỉ...!
Mới vừa nãy không thấy lạnh, bị Yến Chiêu ôm lâu Dung Dữ mới phát hiện mình đã lạnh run, trong chăn lạnh muốn bốc khói, chút hơi ấm cũng không có.
Bản thân là ngọn lửa, Dung Dữ chưa bao giờ trải nghiệm giá rét chân chính.
Càng khỏi nói Yến Chiêu là mặt trời, hai người dính chung với nhau như châm dầu vào lửa, nóng càng thêm nóng.
Tại sao bỗng trở nên lạnh như vậy?
Dung Dữ: "Anh thả ra."
Yến Chiêu lập tức nghe lời thả tay ra.
Cái lạnh thấu xương đã giảm không ít, nhưng chăn vẫn còn lạnh, giống như đặt một cục đá vào trong chăn, rét đến mức không chút độ ấm nào.
Dung Dữ nhất thời chỉ muốn né xa cục đá này: "Nhiệt độ cơ thể của anh sao lại lạnh như vậy?"
Yến Chiêu chớp mắt: "Vậy nên, ta nói em, mặc quần áo."
Vòng Huyết Ngọc: Anh hỏi nhảm hả? Quỷ Vương ngàn năm mà, tất nhiêu phải âm u lạnh lẽo rồi.
Hắn đã cố thu lại rồi đó, mới đầu anh không cảm nhận được, ôm lâu hơi lạnh sẽ thấm vào cơ thể.
Bây giờ thân thể anh là người phàm, cũng đâu phải Hồng Liên Nghiệp Hoả.
Dung Dữ: Được rồi, im miệng.
Dung Dữ nhặt áo lót mặc vào, bọc kín thân thể.
Yến Chiêu nói: "Không thì, anh vẫn nên, ngủ trong quan tài."
"Gì mà ngủ quan tài? Ở lại đây, chả lạnh chết người được." Chỉ cần không tiếp xúc thân thể trong thời gian dài, không vấn đề gì.
Nhưng hình như lúc này bọn họ ôm chưa tới nửa tiếng...!
Dung Dữ tính thời gian, gạt bỏ suy nghĩ muốn động phòng với Yến Chiêu.
Một lần làm đâu chỉ nửa tiếng.
Hắn không hứng thú với tảng băng.
Yến Chiêu hoàn toàn không biết Dung Dữ đang nghĩ gì.
Y sợ hơi lạnh sẽ tổn thương Dung Dữ, muốn khuyên nhủ: "Ý Sơ..."
"Anh nói gì cơ?" Ánh mắt sắc bén quét tới.
Yến Chiêu nói: "Trên bia mộ, tên của em."
Dung Dữ nói: "Anh nhìn nhầm rồi."
"Ta không có..."
"Một ngàn năm, chữ viết cũng thay đổi, bây giờ anh mù chữ." Dung Dữ chen nang, "Em tên Dung Dữ, nhớ chưa?"
Yến Chiêu: "..."
Dù chữ viết có thay đổi nhưng hai hay ba chữ y vẫn nhìn ra được.
Huống hồ, y biết chữ bây giờ...!
Yến Chiêu thật thà nói: "Hai tên, rất, khác nhau."
"Là vô cùng khác." Dung Dữ khép hờ mắt, xoay lưng về phía Yến Chiêu, mơ màng buồn ngủ: "Anh chỉ cần nhớ cái tên Dung Dữ, những người không liên quan không được nhớ ai cả, muốn nhớ thì nhớ thêm một Tiểu Liên Hoa."
"Tiểu Liên Hoa, là ai?"
"Đừng hỏi."
Yến Chiêu vừa tò mò, lại không dám hỏi.
"Nếu nhất định phải tìm điểm khác nhau."
Thanh âm Dung Dữ lại vang lên, giọng điệu hết sức bình thường: "Dung Dữ khác người thường nhiều lắm."
"Hắn mạnh nhất, tôn quý nhất, thông minh nhất, đẹp nhất, giàu có nhất, thích anh nhất."
Mới đầu Yến Chiêu nghe còn cười, cảm thấy dáng vẻ tự luyến của thanh niên rất đáng yêu, nhưng nghe được ba chữ cuối, nụ cười chợt đọng lại.
Y đã không còn nhiệt độ cơ thể cả ngàn năm nay, tim cũng không còn đập.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, y lại thấy người nóng như lửa đốt, tim đập như đánh trống.
Hết chương 50.
Đây là câu chuyện của hai con người một dỗi một dỗ dẫn nhau đến các thế giới làm hoà =))))).
Yến Chiêu vì Dung Dữ mà làm Quỷ Vương ở trong bóng tối ngàn năm, Dung Dữ vì Yến Chiêu dù đang dỗi, dù ghét lạnh nhưng vẫn bảo người yêu ôm mình..