Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

Chương 36: Ngục giam tai ương 10

Chuyển ngữ: Cày lại Identity V lười xỉu.
Lúc Dung Dữ quay về phòng ngủ, phát hiện cửa bị khóa trái.
Hắn nhíu mày.
Một phút sau, cửa phòng thành công mở ra.
Phó Thiển Tri đang ngồi trên giường ngẩng phắt đầu, nhướng mày: "Sao cậu vào được?"
Dung Dữ huơ thẻ trong tay: "Hỏi cai ngục thẻ dự phòng."


Phó Thiển Tri mặt không cảm xúc: "Bọn họ đúng là nghe lời cậu."
Dung Dữ đi tới: "Không phải đặc quyền anh cho à?"
Dần dần mất cả kính xưng.
Hắn càng ngày càng càn rỡ.
Đều do y nuông chiều. Phó Thiển Tri nhíu mày, không thể tiếp tục như vậy nữa.


Dung Dữ chống chân lên giường: "Anh nhích vào trong chút, chừa chỗ cho tôi."
Phó Thiển Tri bất động.
Dung Dữ cũng không để ý y, duỗi cặp chân dài muốn leo qua người y nằm vào trong.
Phó Thiển Tri kéo cá chép đỏ lên, để vào chỗ Dung Dữ định nằm.


Dung Dữ khựng người: "Sao thế ngài Trưởng ngục, tối nay không muốn tôi ngủ cùng nữa à?"
Phó Thiển Tri cụp mắt: "Cậu sai cai ngục giết người."


Mấy cai ngục kia đi theo Dung Dữ, nghe lời hắn mà làm, nhưng thật ra vẫn là người của Phó Thiển Tri. Mọi hành động của Dung Dữ đều sẽ bị báo cáo lại đúng sự thật cho Phó Thiển Tri.


"Yo, ngài đang nói cái gã nói xấu tôi bị tôi hạ lệnh dìm chết trong bể tắm?" Dung Dữ dùng lại kính xưng, có điều nhiều hơn chút giễu cợt, "Gã không đáng chết à?"
Phó Thiển Tri nặng nề nhìn hắn.
Dung Dữ cười nói: "Ngài giận tôi vì chuyện này?"


"Cậu còn mang một người vào phòng thẩm vấn, cậu quen hắn?"
"Không quen, nhưng lời hắn nói tôi không thích nghe." Dung Dữ mặt chẳng biến sắc, "Nên tôi đưa hắn vào phòng giam số 9, ngài trưởng giám ngục không đồng ý thì đổi hắn về lại cũng được."
"Cậu đang tiền trảm hậu tấu."


Đầu lưỡi đã không còn, còn đổi về làm gì.
"Ngài Trưởng ngục muốn đếm tội rồi phạt à?"
"Phạt cậu không được vào phòng ngủ của tôi."
Giọng Phó Thiển Tri rất lạnh.
Mối quan hệ không rõ ràng này nên chấm dứt.


Rõ ràng không phải người yêu, làm gì có chuyện tối nào cũng ôm nhau ngủ.
Dung Dữ nhìn y chằm chằm.


Phó Thiển Tri né tránh ánh mắt hắn: "Giường của phòng số 3 sẽ được đổi giống của tôi, không cần sợ khó chịu. Đãi ngộ của cậu vẫn tốt như cũ. Không cần tốn sức... miễn cưỡng bản thân đến gần tôi."
Dung Dữ cười: "Sao ngài không nói sớm."


Hắn không chút lưu luyến xoay người ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa dứt khoát.
Phó Thiển Tri nhìn cánh cửa kia rất lâu, môi mím chặt.


Gì mà xem người như gối ôm, gì mà không để ý, đều là mượn cớ. Nếu như không thật lòng thích, sao y có thể cho phép người nọ vào lãnh địa riêng của mình, sau đó không chút đề phòng nào ôm vào lòng ngủ lâu như thế.
Tay Phó Thiển Tri siết chặt chăn để lại trên chăn một vết nhăn nhúm.


...Y đang ghen tị.
Y quan tâm hắn rất nhiều.
- -
"Cậu Kỷ." Thấy Dung Dữ đi ra, cai ngục đang trực đêm kinh ngạc.
Giờ này không phải cậu Kỷ nên ở cùng ngài Trường ngục hả?
"Ta về lại phòng mình."
"...Vâng, tôi tiễn cậu."
Đây là thất sủng rồi hả?


Cai ngục lén nhìn Dung Dữ, mắt không đỏ mặt không tái, nhìn không giống bị vứt bỏ. Chắc chắn là cãi nhau xong giận dỗi, đúng là dính nhau quá cũng không tốt.
Cai ngục đưa Dung Dữ về phòng giam số 3, lúc đến cửa, Dung Dữ đột nhiên hỏi: "Phòng thẩm vấn có gắn camera không?"


Cai ngục sửng sốt, trả lời: "Có. Vì lúc tra hỏi cần phải lưu lời khai nên phòng thẩm vấn cũng sẽ có camera."
Trưởng giám ngục lúc nào cũng có quyền hạn xem.
Dung Dữ cong môi: "Ồ."
Hắn muốn y nghe được.
Nhìn phản ứng đó của Phó Thiển Tri, tám phần là đã biết.


Rõ ràng chỉ quan tâm chuyện này, lại giấu giếm không nói, lấy mấy chuyện nhỏ nhặt kia ra hỏi tội.
Ngài Trưởng ngục thật đáng yêu dễ sợ.
Người mắc chứng mất ngủ cũng không phải hắn, hình phạt này rốt cuộc không biết đang phạt ai.
Dung Dữ ngủ rất ngon.


Nhìn qua Phó Thiển Tri, trăn qua trở lại, một đêm không chợp mắt.
Có thói quen ôm cơ thể mềm mại của thanh niên mới ngủ được, gối ôm cá chép đã đỏ hoàn toàn mất tác dụng.
...
Phó Thiển Tri bảo Dung Dữ không cần phí tâm tiếp cận y, Dung Dữ quả thật không đi gặp y nữa.


Hắn hỏi cai ngục máy chơi game, làm ổ trong phòng chơi mấy ngày liền.
Nhà tù không có internet nên không thể chơi mấy game phiêu lưu mạo hiểm, chỉ có thể chơi mấy game offline đơn giản.
Suốt ba ngày không bước chân ra khỏi phòng.
Vòng Huyết Ngọc: Có phải anh chây lười nhiệm vụ rồi không?


Đã tra ra cả người đứng sau xúi giục Y Văn hại Kỷ Thanh Du chết rồi, Đại ma vương lại không sốt ruột tìm hiểu xem là ai, còn rảnh rỗi ngồi đây chơi game cả ngày.
Dung Dữ tựa vào đầu giường chơi game: "Để chút thời gian cho người nào đó tỉnh táo lại."


Để cái người ngu ngốc nào đó nhìn rõ tâm ý mình, giũ sạch nước trong não ra.
Vòng Huyết Ngọc: Tôi nói là nói người đứng sau kìa, chứ không phải Chủ thần đại nhân.
Dung Dữ nhìn dòng thắng lợi trên màn hình, ấn chơi lại: "Đó có quan trọng không? Đáng để tao phí tâm à."


Vòng Huyết Ngọc bỗng hiểu ra.
Đúng vậy.
Dù là thế giới nào, có thể khiến Đại ma vương quan tâm.
Cũng chỉ có Chủ thần đại nhân.
- -
Phòng làm việc Trưởng ngục.
Phó Thiển Tri đang làm việc thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn qua ghế salon trống trơn.
Trong lòng cũng trống rỗng.


Lúc trước chỉ cần hắn ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy thanh niên làm ổ trên ghế xem hồ sơ, giống hệt chú mèo lười. Tiếng ngón tay lật trang giấy, lúc đó cảm thấy thật ồn ào, hôm nay âm thanh ấy không còn nữa, lại cảm thấy yên tĩnh đến khó chịu.
Thói quen rất đáng sợ.


Tự y nói đãi ngộ sẽ không thay đổi, để người nọ không cần phí tâm đến gần y, mà người nọ cũng thật sự không xuất hiện.
Quả nhiên đang lợi dụng y.
Đúng là không thèm giấu giếm chút nào, y vừa bảo đi, người nọ ngay cả giả vờ dỗ y cũng lười.


Phó Thiển Tri châm điếu thuốc, cơ thể dựa ra sau.
Ba ngày nay tật nghiện thuốc của y lại nặng thêm. Khi còn bên nhau sớm chiều với Dung Dữ, người nọ không thích ngửi mùi thuốc lá nên Phó Thiển Tri không hút. Cơn nghiện bị ép xuống, nay lại bộc phát ra càng trở nên mãnh liệt hơn.


Phó Thiển Tri trong làn khói lượn lờ rũ mắt trầm tư.
"Kỷ Thanh Du, trước kia tao không ưa điệu bộ ngây thơ vô tội của mày, bây giờ xem ra mày cũng không ngây thơ như thế. Bò lên giường ngài Trưởng ngục để đổi lấy cuộc sống tốt, Kỷ Thanh Du, mày không xứng với Phong Hành."


"Mày nói coi, nếu tao kể cho ngài Trưởng ngục rằng mày đã từng lên giường còn suýt kết hôn với bạn trai, ngài ấy còn mê mẩn này nữa không? Ngài ấy sẽ muốn thứ đã bị xài rồi như mày à? Rồi kết cục của mày có khi nào còn thảm hơn tao không?"
...
Phó Thiển Tri nhắm mắt.


Cai ngục sẽ báo cáo lại tất cả chuyện của Dung Dữ, Phó Thiển Tri đã sớm rõ ràng. Y cũng không để bụng chuyện Dung Dữ sai cai ngục giết người, Dung Dữ giết người còn ít à?


Dung Dữ đột nhiên dẫn một người vào phòng thẩm vấn, dĩ nhiên Phó Thiển Tri sẽ chú ý. Lúc Dung Dữ và Y Văn nói chuyện, Phó Thiển Tri thông qua camera nghe từ đầu đến cuối.
Cuối cùng suýt nữa đập vỡ màn hình.
Xế chiều hôm đó, Y Văn bị ném vào phòng số 9 lại bị kéo ra gặp Phó Thiển Tri.


Lúc đó đầu lưỡi Y Văn vẫn còn.
Phó Thiển Tri hỏi những chuyện quá khứ của Kỷ Thanh Du, Y Văn thêm mắm dặm muối, nói xấu Kỷ Thanh Du rất nhiều.
Phó Thiển Tri nghe mất kiên nhẫn, thẳng tay bóp cổ hắn.


Y Văn dạo một vòng ở quỷ môn quan cuối cùng cũng không dám giở trò, nói hết thảy những chuyện liên quan đến Kỷ Thanh Du.
Vậy nên y biết được, hóa ra thanh niên còn có một bạn trai trúc mã, đã lên giường còn chuẩn bị kết hôn.


Thanh niên rất dịu dàng hiểu ý bạn trai, sẽ vì người đó mà xuống bếp, bọn họ ân ái đến mức làm người khác ghen tị. Không giống ở trước mặt y, hắn luôn ngang tàng ngạo mạn như vậy, còn khó chiều vô cùng.


Quái lạ chính là, Phó Thiển Tri nghe xong lại luôn có cảm giác không chân thật, cũng không tức giận như trong tưởng tượng.


Thanh niên không giống trong tưởng tượng của y chút nào. Y cho rằng trước khi người nọ vào tù, nhất định là tinh tặc kiêu ngạo phách lối nhất ngân hà, lái phi thuyền tự do tự tại, là đóa hồng diễm lệ rực rỡ nhất.
Còn người Y Văn kể lại là hoa nhài trắng ngây thơ được mọi người che chở.


Giống như hoàn toàn là hai người khác nhau.
Y Văn kể ra tất cả, quỳ xuống cầu xin y không muốn ở chung phòng với tên "Ma ăn lưỡi" đó.
Phó Thiển Tri không phê chuẩn.
Người này bán đứng Kỷ Thanh Du, hại hắn ở tù, tuy cũng nhờ vậy mà họ gặp được nhau nhưng Phó Thiển Tri cảm thấy không thể tha thứ.


Người từng tổn thương thanh niên, sao y có thể bỏ qua.
...
"Ngài Trưởng ngục à, nói bao nhiêu lần rồi, hút thuốc có hại cho sức khỏe."
Phó Thiển Tri bỗng hoàn hồn, theo phản xạ dập thuốc trong tay.
Y nhìn thanh niên đi vào phòng làm việc: "Đi vào không biết gõ cửa à?"


Dung Dữ quen thói ngồi xuống ghế salon, tiện tay rút một cuốn sách trên giá sách: "Mấy ngày nay ngài Trưởng ngục không nghỉ ngơi tốt, vành mắt hơi đen."
"Không phải nói không cần phí tâm đến gần tôi à? Còn tới phòng làm việc làm gì?" Phó Thiển Tri che giấu cúi đầu.


Dung Dữ khép sách lại: "Tôi tới lấy lại đồ."
"Đồ gì?"
Dung Dữ đứng dậy đi đến chỗ đối diện bàn làm việc của Phó Thiển Tri, thử kéo cửa tủ.
Mở không được.
"Cậu muốn lấy miếng ngọc kia?" Phó Thiển Tri lên tiếng, "Vậy e là không được, ngăn tủ khóa rồi."


Dung Dữ vòng qua bàn Phó Thiển Tri, chìa tay: "Chìa khóa."
Phó Thiển Tri hỏi: "Miếng ngọc đó rất quan trọng với cậu?"
"Tất nhiên." Dung Dữ nhìn xuống y, "Người tặng tôi nói rằng, tôi phải giữ gìn nó thật kĩ thì có thể bên hắn cả đời không xa rời."


Giọng Phó Thiển Tri bất giác bén nhọn: "Vì đây là vật đính ước mà bạn trai cậu tặng cậu?"
Trong mắt Dung Dữ thể hiện "Sao anh biết".
Phó Thiển Tri chua đến mức sủi bọt: "Tôi lỡ tay làm bể rồi."
Ngay lập tức, đầu bút máy sắc nhọn để ngay động mạch cổ của y.


"Tốt nhất là anh đang nói đùa." Dung Dữ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Từ trong mắt hắn Phó Thiển Tri biết hắn rất để ý ngọc bội đó.
Không, thanh niên để ý nhất, là người đã tặng hắn ngọc bội.


Y Văn đó nói cho y rất nhiều chuyện liên quan đến Kỷ Thanh Du, tất cả đều không giống cậu thanh niên mà y biết. Nhưng có một điều không thể nghi ngờ ---- thanh niên quả thật rất quan tâm bạn trai hắn nên mới trân trọng đồ mà người kia tặng đến vậy.
Phó Thiển Tri căng môi: "Xem ra cậu rất yêu bạn trai mình."


Dung Dữ nhìn vào mắt y, nhẹ giọng: "Anh không biết tôi yêu hắn nhiều bao nhiêu."
Vẻ mặt Phó Thiển Tri dần lạnh nhạt, ném cho hắn: "Chìa khóa."
Dung Dữ bắt chìa khóa mở tủ, thấy miếng ngọc bội không chút hư hại.
Phó Thiển Tri nhìn Dung Dữ cẩn thận cất miếng ngọc, lòng chua xót vô cùng.


"Lần sau không nên giỡn như thế, ngài Trưởng ngục." Dung Dữ tươi cười trở lại, "Tôi sẽ tức giận đấy."
Bởi vì bạn trai em là nghịch lân, còn tôi chẳng qua chỉ là công cụ cho em đời sống vật chất?
Phó Thiển Tri tự giễu cười.
Y nhàn nhạt nói: "Tôi đã xem camera phòng thẩm vấn."
Dung Dữ nhìn y.


"Tôi đã hỏi bạn của cậu, nếu cậu bị hãm hại mà phải vào tù, lúc là tinh tặc cũng chưa từng giết người." Phó Thiển Tri bình tĩnh nói, "Tôi sẽ thả cậu ra, cậu đi tìm bạn trai, đừng quay lại nữa."
Y sẽ không cướp người yêu của người khác, cũng không làm người ta khó chịu.


Chỉ mong người đừng trêu chọc y nữa.
Dung Dữ nói sự thật: "Tôi ở trong tù, giết 9 người."
"Người trong phòng tắm là cai ngục giết, đám người trong phòng 17 giết lẫn nhau, không liên quan đến cậu." Phó Thiển Tri mở mắt nói mò: "Còn Khoa Đạt, gã đột tử."


"Tôi đã điều tra người từng nhắn tin cho Y Văn, tạm thời chưa tra ra được." Phó Thiển Tri nói nhanh, "Người muốn giết cậu có thân phận không tầm thường, rất có thể là một quý tộc Liên bang. Ở hành tinh lưu đày này tin tức của tôi không nhanh nhạy, tạm thời tra không được thân phận người nọ. Bọn họ rất có thể đang nhìn chằm chằm cậu, muốn đưa cậu vào chỗ chết, cậu cứ thế ra ngoài rất không an toàn, trước tiên cứ đợi ở đây một thời gian đi. Bạn trai vô dụng của cậu không bảo vệ được cậu, giờ cậu đang ở đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Chờ tôi tra được tin tức..."


"Phó Thiển Tri." Dung Dữ bỗng gọi tên y.
"Anh có biết giọng điệu anh bây giờ, nghe thì rất rộng lượng, nhưng thật ra đang đầy ghen tị không?"
Phòng làm việc bỗng yên tĩnh.
Tay Phó Thiển Tri đang thả lỏng dần siết chặt: "Tôi biết."
Tôi biết tôi thích em.
Hết chương 36.