Chuyển ngữ: June.
Trên người Dung Dữ không một mảnh vải, da dẻ trắng nõn lộ cả ra ngoài. Phó Thiển Tri vừa nhìn đã vội vã phủ chăn lại kín mít.
Dung Dữ ngồi thẳng dậy, chăn tuột xuống lộ ra đầu vai trắng tuyết. Tóc hắn hơi rối, lười nhác nói: "Mượn phòng tắm anh dùm, tắm xong không có quần áo thay, tôi không thể cứ để vậy mà ra ngoài được."
Phó Thiển Tri mất tự nhiên dời mắt: "Ai cho cậu tắm trong phòng tôi?"
"Chẳng lẽ muốn ở dơ hai ngày?" Dung Dữ kinh ngạc đáp, "Tôi không chịu được."
Điều kiện sống của nhà tù Vô Tận này tệ như thế, thời gian mở nước và lượng nước được dùng đều có quy định. Bình thường sáng tối gì tù nhân cũng chỉ rửa mặt rửa chân là xong, còn phải chừa xíu nước giặt quần áo. Nửa tháng phòng tắm mới mở một lần, lúc đó mới được tắm táp sạch sẽ, hơn nữa còn phải dùng chung với đám đàn ông thối đó, bọn chúng còn tiểu cả trong bể tắm.
Một tháng tắm hai lần, dùng chung bể tắm với một đám người. Dung Dữ nghĩ thôi đã không muốn nghĩ.
Phó Thiển Tri tưởng tượng dáng vẻ Dung Dữ tắm chung với đám đàn ông... Đúng là hơi làm khó hắn.
Y không phải không biết mấy chuyện xảy ra trong phòng tắm. Nửa tháng buông thả một lần, đám tội phạm đã nhịn hơn nửa tháng sẽ tìm mục tiêu trong phòng tắm, vừa ý ai thì chơi người đó, một đám tụ tập ɖâʍ loạn. Với dáng dấp của Dung Dữ, dù bọn chúng không dám xâm phạm vì e sợ thực lực của hắn, nhưng những ánh mắt ghê tởm chắc chắn không thiếu.
Nghĩ đến những ánh mắt hạ lưu dán vào Dung Dữ, Phó Thiển Tri bỗng cảm thấy để người này dùng phòng tắm một chút cũng không có gì.
Y không thích người khác nhìn chằm chằm Dung Dữ như vậy.
Nhưng chuyện này không có nghĩa Dung Dữ có thể không mặc quần áo mà chui vào chăn y. Đây là hai chuyện khác nhau.
"Sao không có quần áo thay?" Phó Thiển Tri hỏi, "Nhà tù phát cho tù nhân hai bộ quần áo. Một bộ khác của cậu đâu?"
Mỗi tù nhân sẽ được phát hai bộ đồ để thay, một năm mới phát hai bộ mới. Dĩ nhiên không đủ để mặc quanh năm suốt tháng, bọn họ nửa tháng mới tắm một lần, cơ bản là bốc mùi chung với nhau.
Nhưng Dung Dữ mới vào hai ngày, sao lại không có đồ thay.
Dung Dữ: "Ngày hôm qua một bộ nay một bộ, không phải hết rồi à?"
Mỗi ngày Ma vương đều thay quần áo, đó giờ chưa từng trùng bộ nào.
Phó Thiển Tri: "Sao không mặc bộ hôm qua?"
"Chưa giặt sao mặc?"
"Sao chưa giặt?"
Dung Dữ có lý chẳng sợ: "Tôi giống người sẽ tự giặt quần áo à?"
Phó Thiển Tri: "..."
Đúng là không giống.
"Cậu lười cậu còn lý do lý trấu."
"Sao không được lý do lý trấu? Tôi không biết giặt quần áo mà."
Đối thoại chấm dứt, Phó Thiển Tri nhấc chân rời đi.
Năm phút sau, Phó Thiển Tri quay lại ném một chồng quần áo lên giường: "Mặc vào, quay về phòng cậu."
Trước mặt Dung Dữ là mười bộ đồ tù màu xám tro giống hệt nhau.
Dung Dữ chẳng thèm động: "Không muốn."
"...Quần áo cũng đưa cho rồi cậu còn muốn gì nữa?"
"Xấu." Dung Dữ bắt bẻ, "Màu này xấu gớm. còn chất liệu nữa, mặc vào ngại đau da, anh sờ thử coi, thô ráp khó chịu, không thể may riêng cho tôi mấy bộ..."
"Kỷ Thanh Du." Phó Thiển Tri gọi tên hắn, dần mất kiên nhẫn.
"Đây là quần áo tù, không phải hàng đặt may cao cấp. Chỗ này là nhà tù Vô Tận chứ không phải nhà cậu. Một vừa hai phải."
Câu này là cảnh cáo.
Y có thể dung túng Dung Dữ trong giới hạn, nhưng Dung Dữ lại tùy hứng quá mức.
Dung Dữ ngẩng đầu nhìn y, không nói một lời, dẹp đống quần áo sang một bên, trốn vào chăn xoay lưng lại với y ngủ.
"..."
Phó Thiển Tri: "Cậu đây là làm mình làm mẩy với tôi?"
Dung Dữ che chăn không để ý đến y.
Phó Thiển Tri cảm thấy hắn vô cùng ngang ngược.
Người này có tư cách gì làm mình làm mẩy với y?
Hắn cũng chẳng là gì của y.
Phó Thiển Tri muốn kéo Dung Dữ ra ngoài, nhưng nhớ đến thanh niên đang trần ͙truồng như nhộng thì hơi do dự, tay đang định vén chăn cũng ngừng lại.
Muốn đi qua căn phòng khác ngủ, nhưng không cam lòng. Đây là phòng của y, người này tu hú chiếm chỗ chim khách, sao y phải nhường cho hắn?
Phó Thiển Tri đi không được mà ở cũng không xong, nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát leo lên giường đắp nửa tấm chăn còn lại, tắt đèn đi ngủ.
Gối ôm cá chép đỏ chắn giữ hai người, tuy cùng giường chung chăn nhưng nước sông không phạm nước giếng.
May thay cái giường này lớn, đủ chỗ nằm.
Chỉ là có chút lung túng.
Nghĩ đến người này đang không một mảnh vải, Phó Thiển Tri lại thấy không được tự nhiên, ngay cả đụng một chút cũng không dám.
Dung Dữ không cảm thấy gì còn Phó Thiển Tri lại lúng túng đến mức mặt đỏ rần lên.
Phó Thiển Tri nhịn không được nói: "Cậu không thể mặc quần áo vào à?"
Phòng ngủ mở điều hòa, nhiệt độ rất ấm áp, nửa đêm sẽ không thấy lạnh. Nhưng mà như thế... rất kỳ quái.
Sao hắn có thể không thấy xấu hổ chút nào.
Giọng Dung Dữ thật khẽ: "Đều là đàn ông, để ý làm gì?"
Phó Thiển Tri bất thiện hỏi: "Cậu muốn ở đây bao lâu?"
"Ngài trưởng giám ngục muốn đuổi tôi đi lắm à?"
"Cậu tự hiểu là tốt."
"Vậy sao ngài không ra tay với tôi?"
"..."
"Rõ ràng ngài cũng muốn ngủ chung với tôi."
"Im miệng, ngủ!"
- -
Vốn tưởng rằng nằm cạnh một người sẽ càng ngủ không ngon.
Nhưng không ngờ chất lượng giấc ngủ của Phó Thiển Tri đêm nay tốt hơn bao giờ hết, trước nửa đêm đã ngủ thật say.
Một đêm không mộng.
Sáng sớm, Phó Thiển Tri trở mình, cảm thấy công hiệu của gối ôm cá chép đỏ mạnh hơn nhiều. Lâu lắm rồi y mới được ngủ một giấc ngon như vậy.
Mà gối ôm này còn mềm mại hơn thường ngày rất nhiều.
...Không đúng.
Phó Thiển Tri mở mắt ra.
Trong ngực không phải gối ôm.
Gối cá chép đỏ đáng thương nằm dưới đất, trong ngực y đang ôm cậu thanh niên phách lối mới ở hai ngày đã làm trái hết quy tắc trong tù.
Dung Dữ gối đầu lên tay Phó Thiển Tri, ngủ đến là ngọt ngào. Một tay khác của Phó Thiển Tri đang đặt trên eo thanh niên, lòng bàn tay truyền đến cảm xúc mềm mại nhẵn nhụi của da thịt.
Thân hình Phó Thiển Tri lập tức cứng đờ, rút phắt tay về như bị điện giật.
Trước khi ngủ còn chắn gối ôm chính giữa, sao giờ tỉnh dậy bọn họ lại ôm nhau ngủ?!?
Phó Thiển Tri muốn rút tay còn lại về nhưng Dung Dữ đã tỉnh.
Dung Dữ hé mắt sau đó nhắm lại, mơ màng nói: "Chào buổi sáng nha ngài trưởng giám ngục."
Phó Thiển Tri nhìn đồng hồ, mới sáu giờ sáng.
Lâu lắm rồi y mới dậy vào giờ này. Và cũng lâu lắm rồi mới ngủ sớm như tối hôm qua.
Nếu nói có gì thay đổi... Tầm mắt Phó Thiển Tri rơi vào Dung Dữ.
Chẳng lẽ hắn có tác dụng giúp ngủ ngon?
"Kỷ Thanh Du, dậy đi."
Dung Dữ lười mở mắt: "Làm gì?"
"Cậu đè tay tôi, tôi không dậy được."
"Vậy anh nằm xuống ngủ tiếp đi."
Phó Thiển Tri im lặng.
Hai tên khó dậy như có chung suy nghĩ, Phó Thiển Tri cam chịu số phận nằm lại ngủ thêm một lúc.
...
Đến 9 giờ, hai người cuối cùng cũng dậy.
Dung Dữ ngáp một cái, vén chăn xuống giường.
Phó Thiển Tri thấy hai chân Dung Dữ, ánh mắt khẽ thay đổi: "...Cậu mặc quần?"
Thế tối hôm qua y xoắn xuýt tưởng tượng tùm lum như thế để làm gì?
Dung Dữ kỳ quái hỏi ngược: "Chứ không thì sao? Tôi cũng không có thói quen ngủ trần ͙truồng."
"Hay là," Hắn nghiêng đầu, "Ngài trưởng giám ngục rất muốn tôi không mặc."
Phó Thiển Tri: "..."
Hai người cùng đi ra phòng ngủ, dọc đường có cai ngục nhìn bọn họ bằng ánh mắt mập mờ.
Từ đêm qua cho đến tận trưa, ngài trưởng giám ngục cày cuốc ghê gớm phết.
Hiển nhiên hôm nay Dung Dữ cũng không chăm chỉ lao động, hắn ngồi trong phòng làm việc, hỏi Phó Thiển Tri: "Ngài trưởng giám ngục, tôi có thể xem bộ hồ sơ tội phạm được không?
"Cậu xem cái đó làm gì?"
"Chán quá không có gì làm."
Phó Thiển Tri ném cho hắn bộ hồ sơ tội phạm.
Những thứ này cũng không phải giấy tờ tuyệt mật gì, có thể xem giết thời gian.
Dung Dữ làm ổ trên ghế salon xem hồ sơ: "Cảm ơn."
"Cậu mà cũng biết nói cảm ơn."
"Vậy tôi rút lại."
"..."
Hai người ngồi trong phòng làm việc, một người an tĩnh làm việc, người kia lật xem hồ sơ, bầu không khí ở chung với nhau rất hoà hợp.
Lúc cai ngục đến báo cáo, thấy hai người không giống tội phạm với trưởng giám ngục vừa thông đồng nhau.
Mà giống như đôi chồng chồng đã nương tựa bên nhau rất nhiều năm.
- -
Sau khi phát hiện Dung Dữ có tác dụng giúp ngủ ngon, Phó Thiển Tri đã ngầm cho phép Dung Dữ vào phòng y, hai người lại cùng giường chung chăn.
Phòng giam số 3 đã bỏ trống một khoảng thời gian, Dung Dữ với Phó Thiển Tri như hình với bóng.
Trong nhà tù đã sớm truyền tin đồn rằng, số 52 mới tới leo lên giường trưởng giám ngục, mà trưởng giám ngục cũng rất thích hắn, đêm nào hai người cũng hú hí với nhau.
Nhưng sự thật là hai người chỉ đơn thuần đắp chăn nói chuyện phiếm, nhiều nhất cũng chỉ ôm nhau ngủ như ôm gối ôm, không có chút hành động vượt rào nào.
Sau khi Dung Dữ xuất hiện thì gối cá chép đỏ đã bị cho vào lãnh cung. Phó Thiển Tri cảm thấy dùng Dùng Dung Dữ tốt hơn, ôm vừa thoải mái lại ấm áp, với lại còn chữa được bệnh mất ngủ.
Phó Thiển Tri cảm thấy, y chỉ xem người ta là gối ôm giúp ngủ ngon thôi. Y không phải người sẽ kéo tội phạm lên giường, cũng không phải người sẽ tùy tiện rung động.
Dù y đã đối xử đặc biệt với hắn trước khi y phát hiện Dung Dữ có tác dụng chữa mất ngủ, nhưng cũng chỉ là trực giác mà thôi. Mà chút trực giác ấy không đủ khiến y muốn bên nhau cả đời với người nọ.
... Phó Thiển Tri tự thuyết phục mình như thế. Dung Dữ lợi dụng y y cũng lợi dụng Dung Dữ, y sẽ không thừa nhận y thích người ta trước, một khi thừa nhận là y sẽ thua.
Dung Dữ hoàn toàn không quan tâm mớ bòng bong trong lòng Phó Thiển Tri, đối phương nghĩ thế nào cũng chẳng ảnh hưởng đến chuyện hắn ăn ngon ngủ ngon.
...
Từ khi đó Dung Dữ và đám tù nhân khác cũng không chạm mặt nhau lần nào. Hắn cùng ăn cùng ở với Phó Thiển Tri, lại không cần làm việc nên những tù nhân khác ít khi gặp được hắn.
Hắn càng ít lộ mặt lại càng nhiều người đố, có vài người nguyền rủa càng ác hơn....
Cùng là tội phạm, tại sao chỉ có bọn họ chịu khổ còn hắn lại như đang nghỉ phép?
Ngày mở cửa phòng tắm nửa tháng một lần, Dung Dữ không xuất hiện.
Bể tắm có bấy nhiêu mà bên trong một đám đàn ông chen chúc ráng phô ra cơ thể cường tráng cùng bắp thịt săn chắc, những kẻ gầy yếu thì cố gắng núp một xó vội vàng tắm cho lẹ rồi ra.
Ai cũng biết cái gọi là tắm cuối cùng cũng trở thành party thác loạn. Rất nhiều tội phạm gầy yếu không có thực lực chỉ có thể bị đám cùng tù lăng nhục, những dịp thế này phải hứng chịu tai họa ngập đầu.
Có gã nuối tiếc nói: "Tiếc thật, số 52 lại không tới, tao còn muốn xem thử cơ thể của thằng ẻo lả đó có gì mà làm trưởng giám ngục mê mẩn đến thế."
Một gã khác cười to: "Tất nhiên nó không tới rồi. Người trưởng giám ngục coi trọng sao có thể dùng chung phòng tắm với chúng ta. Nhất định là nó chiếm bồn tắm của trưởng giám ngục, còn nằm trong đó bị trưởng giám ngục chơi."
Lời này làm đám tội phạm cười ầm lên. Một gã đàn ông vạm vỡ "phi" một tiếng: "May cho nó tốt số, ngày nào cũng bò lên giường trưởng giám ngục, đúng là thứ bán mông đê tiện! Chờ trưởng giám ngục chơi chán rồi thì đến phiên chúng ta. Lúc đó xem bố mày chơi lòi ruột nó..."
Gã nhục mạ đến là hăng say, hoàn toàn không chú ý đến tiếng ồn ào xung quanh đã hơi ngừng, tất cả mọi người sắc mặt quỷ dị nhìn chằm chằm sau lưng gã.
Gã thô kệch đó vẫn còn đang mắng: "Sau đó cho nó ăn... Ục ục ục ục---"
Một đế giày đạp lên đầu gã, không chút lưu tình ấn thẳng đầu gã vào nước.
Dung Dữ đứng bên cạnh bể tắm, cười tủm tỉm nhìn gã giãy giụa.
"Đứa cuối cùng nói tao thế này, là đám trong phòng giam 17." Dung Dữ đạp đầu gã, "Biết tại sao bọn nó không xuất hiện không?"
Bảy người trong phòng số 17... Đúng là rất lâu rồi không thấy mặt.
Chẳng lẽ là hắn làm?
Đám tội phạm ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Dung Dữ.
Đúng rồi, số 52 không chỉ là người trưởng giám ngục coi trọng, mà cũng là người đã giết Khoa Đạt...
Dung Dữ rút chân lại, bảo với một tên cai ngục: "Đè đầu nó lại, không được để ngóc đầu lên."
Giọng hắn vẫn không thay đổi, nhưng làm lòng người lạnh giá.
"Trừ phi là xác trôi."
Trong phòng tắm đã không còn ai dám hó hé.
Dung Dữ vòng qua bể tắm, vào phòng trong.
Bên trong đang vô cùng ồn ào, vừa vào đập vào mắt là cảnh tượng không chịu nổi. Một thiếu niên thon gầy mặt trắng xanh bị mấy tên to con đè tay chân cắm rút --- trong tù kiểu thiếu niên yếu đuối như thế này là dễ bị làm nhục nhất.
Dung Dữ hất nhẹ cằm, một cai ngục đã hiểu ý bước đến cứu thiếu niên kia ra khỏi đám tội phạm.
Mấy gã đó vừa thấy cai ngục đã lập tức tản ra tìm mục tiêu khác.
Thiếu niên thoi thóp nằm sấp trên thành bể, sắc mặt tát nhợt.
Dung Dữ từ trên nhìn xuống cậu ta: "Y Văn?"
Y Văn nhìn thấy Dung Dữ, sắc mặt khẽ biến, hiển nhiên có quen gương mặt này.
Dung Dữ xoay người: "Đưa đi."
Hết chương 34.