Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: June.
Đêm hôm qua Dung Dữ mệt muốn chết, ngủ say đến mức sấm đánh cũng không tỉnh. Sáng nay Cố Minh Hoài không nỡ gọi hắn dậy, cũng không thể bỏ người ở nhà một mình, nên quyết định không đến công ty. Lại không nghĩ đến một chuyện bình thường thế này lại khiến cậu cá nhỏ cảm động.
Cá nhỏ sống xa hoa đến mức người bình thường chẳng ai nuôi nổi, nhưng trong phương diện tình cảm lại rất dễ thỏa mãn.
Đuôi mắt Dung Dữ hồng hồng đẹp như được thoa một lớp phấn, đôi con ngươi dập dền sóng nước, làm lòng người nhộn nhạo. Đại ma vương dạo chơi khắp đất trời, chưa bao giờ đa sầu đa cảm. Xa cách gặp lại, mất rồi tìm thấy, phải là một chuyện đáng mừng.
Chỉ trách thân thể này là cá chép tinh, như được làm bằng nước, tuyến nước mắt vô cùng phát triển. Nếu đổi lại thành bản tôn Ma vương, cả đời hắn cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt nào.
"Dễ cảm động vậy à?" Cố Minh Hoài nói, "Thế mấy ngày nay anh không đi làm ở nhà chơi với em."
Dung Dữ gặm táo, hàm hồ nói: "Anh có biết bây giờ trông anh giống gì không?"
"Giống gì?"
"Từ đây hôn quân không tảo triều."
"Anh chỉ xin nghỉ mấy ngày chứ không phải thả tay mặc kệ, sao gọi là hôn quân được? Còn em, vừa lười vừa yêu kiều, ở cổ đại chắc chắn là yêu phi hại nước hại dân." Cố Minh Hoài trêu ghẹo hắn.
"Anh mới là yêu phi." Dung Dữ phản bác, "Em càng giống hôn quân hơn anh đấy."
Hắn là Ma vương. Những quân chủ say mê tửu trì nhục lâm* trong mắt người phàm còn giản dị hơn Dung Dữ nhiều.
(Ao rượu rừng thịt của Trụ vương)
Cố Minh Hoài: "..."
Đúng là tự biết mình.
Cố Minh Hoài nhìn hắn: "Còn chưa hỏi, có chỗ nào khó chịu không em?"
Anh cũng có hơi lo lắng. Mặc dù sau khi yêu đương với cá nhỏ anh đã từng tìm hiểu
phương diện này, trước đó đã làm dạo đầu rất cẩn thận, nhưng dù sao cá nhỏ cũng không phải con người, bên trong chỗ đó ở đuôi cá càng không thể thấy được...
"Nếu em nói khó chịu chẳng lẽ anh chịu dừng à?" Dung Dữ hỏi.
"Anh có thể cải thiện."
"Thôi kệ đi." Dung Dữ cắn miếng táo lạnh nhạt trào phúng, "Còn chẳng bằng lần đó."
"..."
Trong phòng bỗng chốc an tĩnh đến đáng sợ.
Dung Dữ đang say sưa gặm táo bỗng khựng lại, chậm chạp nuốt miếng táo trong miệng xuống.
Hình như hắn vừa nói hớ gì đấy thì phải?
Sắc mặt Cố Minh Hoài phút chốc từ xuân ấm áp hoa nở thành đông âm 3 độ, giọng lạnh đến mức kết băng: "Lần đó?"
Đêm hôm qua là lần đầu tiên của bọn họ.
Dung Dữ bình tĩnh cắn thêm miếng táo, mượn chuyện này lảng tránh vấn đề.
Dù trái táo chỉ còn cái lõi, không biết cắn chỗ nào.
Cố Minh Hoài thẳng tay lấy lõi táo trên tay hắn ném vào thùng rác.
Từ trên xuống dưới của người đàn ông đều đang tỏ vẻ "Tôi đang ghen tôi không vui chớ chọc tôi", khí thế làm người ta run sợ.
Dung Dữ không rén chút nào, vén chăn muốn xuống giường: "Em muốn đi bơi."
Cố Minh Hoài lôi người trở lại, giận đến mức bật cười: "Còn muốn chạy ngay trước mặt anh, coi anh là không khí hả?"
Dung Dữ ngã về lại giường theo quán tính lọt vào trong chăn nệm mềm mại, còn chưa kịp ngồi dậy, một nụ hôn cực kì có tính xâm lược đã áp xuống.
Ngài Cố ghen đến mụ đầu nóng lòng muốn đánh dấu chủ quyền, hôn vừa sâu vừa mạnh.
Đầu lưỡi mạnh mẽ chen vào, răng môi chạm nhau, cướp đoạt hương táo nhàn nhạt trong miệng Dung Dữ, vừa bá đạo lại mãnh liệt.
Cái gọi là lạnh nhạt hời hợt, ưa sạch nghiêm trọng, dưới cơn ghen nóng bỏng và ham muốn độc chiếm đã sớm bị vứt lên chín tầng mây.
Núi băng có lạnh lẽo cứng rắn đến đâu, gặp ngọn lửa kiêu căng phách lối như thế cũng bị tan chảy chẳng còn chút nào.
Cố Minh Hoài một tay đè chặt cổ tay Dung Dữ, tay còn lại cởi thắt lưng mình.
Dung Dữ mau lẹ ngăn lại: "Em thật sự muốn đi bơi!"
Cố Minh Hoài vứt thắt lưng xuống đất: "Làm xong bơi cũng không muộn."
Dung Dữ phản đối: "Không được, sẽ bị biến thành cá!"
"Người cá cũng không phải không thể."
Dung Dữ liều chết giãy giụa: "Em nói là cá chứ không phải người cá. Tiêu hao thể lực ở hình thái người cá rất nguy hiểm, anh nghĩ xem, nếu như em và anh đang làm em đột ngột biến thành cá, em sẽ bị tét ra tại chỗ luôn đó!"
Cố Minh hoài nheo mắt: "...Không được hù dọa anh như thế."
"Em không hù anh, là thật sự có thể xảy ra."
Dung Dữ vội vàng trốn khỏi người Cố Minh Hoài, chứng cứ rành rành nói, "Cây gậy của anh lớn như thế, bản thể của em thì nhỏ, đổ máu tại chỗ là kết quả hiển nhiên. Khuyên anh nghĩ lại đi."
Cố Minh Hoài suy đi nghĩ lại, mới nói: "Vậy lên lầu, đến hồ bơi."
Dung Dữ nghĩ, này là dời sự chú ý thành công rồi đúng không?
...
Đại ma vương nghĩ vậy là sai hoàn toàn.
Lúc bị Cố Minh Hoài đè lên thành hồ ép buộc nhận toàn bộ linh khí, Dung Dữ mới biết người này có tâm tư xấu xa thế nào.
- -- Nếu sợ đang làm mà thiếu nước, vậy cứ xuống hẳn nước mà làm.
Hai tay Dung Dữ khoác trên cổ Cố Minh Hoài, mủi chân không thể chạm đất, bị động nhận hết thảy linh khí. Hắn nhoài người trên bả vai Cố Minh Hoài, cắn môi rên rỉ, hồi lâu không chịu được nữa nói: "Cố Minh Hoài, con mẹ nó anh một vừa hai phải."
Cố Minh Hoài vẻ mặt bất biến: "Nói cho anh người kia là ai trước, anh sẽ vừa phải."
"Sao em phải nói cho anh?"
"Không nói cũng được, hai ta còn rất nhiều thời gian."
"Anh nhanh lên chút coi, chân em đau!"
"Ôm chặt nào." Cố Minh Hoài cười khẽ, thấp giọng nói, "Trước kia anh vừa thấy đôi chân này đã nghĩ, chân dài như vậy, rất thích hợp vòng qua thắt lưng như thế này."
Dung Dữ mềm nhũn cả người, vẫn không quên khịa: "Trong đầu anh mỗi ngày nghĩ cái gì thế, sạch sẽ đi đâu hết rồi, thứ nên sạch sẽ nhất phải là đầu óc anh kìa..."
"Cá Nhỏ à." Cố Minh Hoài cúi đầu nhìn hắn, "Anh không để ý quá khứ em từng có ai, tất nhiên là anh ghen tị, nhưng sẽ không vì thế mà trách em. Thứ anh muốn là sự thẳng thắn, em hiểu không?"
Dung Dữ giễu cợt: "Thẳng thắn?"
Vậy anh không từ mà biệt, anh xứng nói câu này với tôi à, trên đời này anh là người không có tư cách bảo tôi thẳng thắn nhất.
"Được thôi, em thẳng thắn." Dung Dữ mỉa mai nói, "Là một tên lừa đảo ăn xong không nhận."
Cố Minh Hoài nhăn mày: "Trương Văn Phàm?"
Sắc mặt Dung Dữ trầm xuống: "Cút! Anh sỉ nhục ai đấy?"
"Không phải gã à?" Cố Minh Hoài ngờ vực, "Vậy còn ai nữa?"
Y thật sự không còn nhớ gì cả.
(Chỗ này là suy nghĩ của Dung Dữ nên mình chuyển CMH thành y)
Dung Dữ không lên tiếng, hung hăng cắn bả vai anh, dấu răng sâu đến mức rách da rướm máu. Cố Minh Hoài bị đau nhíu mày, lại trông thấy hơi nước dâng lên trong đôi mắt cậu thanh niên, đang chực trào ra như phải chịu tủi thân nhất trần đời.
Dung Dữ: Tuyến nước mắt đáng chết, cái thân thể này đúng là làm bằng nước.
Vòng Huyết Ngọc không lên tiếng, nó đang ở trạng thái bị che, không nghe được tiếng lòng của Dung Dữ.
Có điều lần này cuối cùng nó cũng cảm nhận được chút khổ sở không kịp giấu dưới tận đáy lòng của vị Đại ma vương sâu không lường được, gió thổi cũng không lọt này.
Cố Minh Hoài sợ run, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác đau nhức như bị kim châm. Anh thả người xuống, ôm vào trong ngực, dịu dàng dỗ dành: "Cá Nhỏ à, anh không hỏi nữa đâu."
"Cũng không bắt nạt em nữa."
"Hôm nay là anh vô liêm sỉ, em tức giận thì cắn anh, cắn mạnh thế nào cũng được hết, em đừng đau lòng."
"Con mắt nào của anh thấy tôi đau lòng?" Dung Dữ chợt xù lông như mèo, vừa bướng bỉnh lại kiêu căng.
"Được được, anh không thấy." Cố Minh Hoài dỗ hắn, "Trưa nay em muốn ăn gì anh gọi cho nhé."
Lần này lại thành Cố Minh Hoài chủ động chuyển đề tài.
Dung Dữ rũ mi: "Thôi bỏ đi, cũng không có gì không thể nói, chỉ là một giấc mơ mà thôi."
"Mơ?"
Dung Dữ cười nhạt: "Sao nào, không cho phép mộng xuân à? Trong mơ kĩ thuật của anh còn tốt hơn hôm qua nhiều, thuần thục cứ như đàn ông cặn bã từng đi qua vạn bụi hoa rồi ấy. Mà quả thật cũng là cặn bã, ngủ xong bỏ chạy, để cục tức lại cho tôi."
Cố Minh Hoài nghe xong dở khóc dở cười: "Vậy chuyện lúc nãy em nói, chỉ là một giấc mơ à?"
"Chứ sao nữa? Ngoài anh ra thì còn ai." Dung Dữ nói xong vẫn thấy tức, mắng thêm câu: "Đồ đàn ông xấu xa."
Cố Minh Hoài cảm thấy mình rất oan: "Cá Nhỏ à, chuyện trong mơ sao em lại trách anh?"
Dung Dữ ngang ngược cãi lại: "Không trách anh chẳng lẽ trách em à?"
Cố Minh Hoài đầu hàng: "Trách anh, đều tại anh sai."
"Nhưng mà trong mơ đều ngược lại thôi." Cố Minh Hoài hôn hắn, "Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cá nhỏ của anh."
Vòng Huyết Ngọc vừa mới được thả ra đã thấy hai người ở dưới nước triền miên hôn môi:...
Nó bị che cả một ngày một đêm, mỗi lần cứ nghĩ là kết thúc rồi lại bị một đống mosac che lại, nó tức quá mới dứt khoát tự bế mười hai giờ, đóng tai luôn khỏi nghe mấy chuyện bên ngoài.
Bây giờ tâm trạng của vòng Huyết Ngọc rất rối rắm.
Chủ thần đại nhân với Đại ma vương thế mà...
Đây là chuyện gì vậy? Sớm biết sau này sẽ anh anh em em, thì ban đầu cần gì phải ta chết ngươi sống như thế.
Vậy chẳng phải là rảnh rỗi sinh nông nổi hở?
- -
Dung Dữ đợi ở thế giới này nửa năm.
Có Cố Minh Hoài năm lần bảy lượt rót linh khí, Dung Dữ vẫn không có cơ hội biến thành cá chép, còn trạng thái người cá thì thường xuyên. Sợ tiêu hao quá nhiều năng lượng làm thiếu nước nên bọn họ không thể truyền linh khí trong phòng ngủ mà thường xuyên chuyển địa điểm thành bồn tắm hay hồ bơi.
Ngày nào đó trên bàn ăn, Dung Dữ nghiêm túc hỏi anh: "Anh là người theo chủ nghĩa ăn chay mà dạo này anh có thấy số lần anh "ăn mặn" hơi nhiều quá không hả?"
Rót quá nhiều linh khí hắn cũng không chịu nổi mà!
Cố Minh Hoài nhìn cải xanh trong chén mình, không hiểu đáp: "Anh đâu có ăn mặn."
Sau khi ở chung với Dung Dữ, trên bàn ăn lúc đầu chỉ có món chay giờ đổi thành mấy món chay mấy món mặn. Có điều Cố Minh Hoài vẫn vô cùng kén chọn, món anh cho là bẩn có đánh chết cũng không đụng một miếng.
Dung Dữ uyển chuyển nhắc nhở: "Anh suy nghĩ kĩ càng."
Cố Minh Hoài hiểu rồi, anh hơi trầm tư: "Anh thấy còn chưa nhiều, thậm chí còn cảm thấy bây giờ có thể đặt một đĩa đuôi cá sốt lên bàn ăn."
Dung Dữ ném đũa: "Cút hộ."
Trước kia Cố Minh Hoài còn chê, lỡ đụng trúng đuôi cá thôi đã rửa tay cả ngày, sau này ăn ngon biết mùi rồi thì thích không buồn tay, mỗi lần đều phải chơi tới mức hắn hiện cả đuôi cá xong lại chơi tiếp.
Cố Minh Hoài cong môi: "Nếu cá nhỏ ngại làm ở phòng ăn thì chúng ta ra hồ bơi."
Anh dừng một chút, lại bổ sung: "Lầu trên cùng."
Đó là hồ bơi ngoài trời.
Dung Dữ: "... Anh biến thái à."
- -
Cuối cùng vẫn bỏ một bàn thức ăn, chuyển lên lầu ăn cá.
Nguyên liệu nấu ăn là một cậu cá chép đỏ xinh đẹp. Cả đuôi cá đỏ diễm lệ chói mắt, vừa nhìn đã thấy ngon miệng. Tách lớp vảy chính giữa, lộ ra thịt cá màu hồng phấn bên trong, hết sức nổi bật giữa đám vảy đỏ đánh sâu vào thị giác người nhìn, càng chọc người ta thèm nhỏ dãi, là món ăn thượng hạng nhất.
Nước dịu dàng cọ rửa đuôi cá, dùng ngọn lửa nóng bỏng hung mãnh nấu chín thịt cá. Thỉnh thoảng còn có thể thấy đuôi cá vỗ mạnh vào mặt nước, giãy giụa như thể đang cận kề cái chết, quậy đến mức nước văng tung tóe, tiếng rào rào vang dội, lại bị người mạnh mẽ đè lên thớt, sau đó mới không còn sức chống cự mà rũ xuống. Đến khi thịt non mềm bị hâm tới chín rục lại rưới nước sốt lên khiến cá đẫm màu sắc làm người mê mẩn, lúc này món cá luộc tươi ngon mới coi như được thưởng thức hoàn toàn.
"Không ăn nữa, em ăn no rồi." Nửa thân trên của Dung Dữ được bao phủ dưới ánh nắng, vẫn cảm thấy hơi lạnh, hắn ôm rịt lấy Cố Minh Hoài mượn cơ thể anh chắn gió, "Nơi này gió lớn quá, chúng ta xuống lầu đi."
"Mới như vậy đã ăn không nổi rồi à?" Cố Minh Hoài ngắm thịt cá đỏ hồng mềm mịn, "Tối nay lại ăn tiếp."
Dung Dữ ngẩng đầu, chân thành lo lắng cho sức khỏe của anh: "Anh không phải bị dị ứng cá hả? Ăn nhiều như thế thật sự không sao chứ?"
"Dù có sao anh cũng chịu." Cố Minh Hoài rũ mắt nhìn cậu thanh niên trong ngực, giơ tay tỏ vẻ đầu hàng.
"Ai bảo anh dị ứng cá, mà lại nghiện em chứ."
Hết chương 24.
Đêm qua hăng quá gõ hẳn 3 chương từ 11h đến 6h sáng mới ngủ:D