Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ:...
Tiếng vỡ chói tai vang lên, phá tan bầu không khí yên lặng làm không ít người ghé mắt nhìn qua.
Ông Đinh chau mày, quả nhiên là thứ không có tiền đồ, mới thấy một nhân vật như thế đã thất lễ, sao xứng với Vi Vi.
Sao Trương Văn Phàm còn nhớ những điều này, vừa thấy khuôn mặt quen thuộc đó gã đã sợ mất hồn.
Trì Ngư... Sao Trì Ngư lại ở đây?
Cậu ta phải chết rồi mới đúng! Nội đan bị moi, bị bán vào chợ, sao có thể không hề gì mà trở về còn đi bên cạnh chủ tịch Cố?
Không có ai trả lời gã một đống nghi vấn này.
Cố Minh Hoài liếc nhìn vẻ mặt tái nhợt như găp ma của Trương Văn Phàm, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, khẽ mím môi làm đường cong bên hàm càng thêm cứng rắn.
Quả nhiên cá nhỏ có quen người này.
Trông phản ứng thì có vẻ như người này đã làm chuyện có lỗi với cá nhỏ.
Dung Dữ không thèm nhìn Trương Văn Phàm lấy một cái. Trước kia hắn thường mở tiệc làm vui, nhưng đây là lần đầu tham gia loại yến tiệc của xã hội hiện đại, hắn đang vui vẻ quan sát mọi thứ xung quanh.
Phòng khách không lớn như nhà ngài Cố, mà những người quần áo chỉnh tề cũng không chút thú vị, chỉ có những món bánh ngọt trên bàn trông có vẻ rất ngon.
Ánh mắt tò mò như thế cũng không làm hắn trở nên quê mùa chưa trải sự đời, mà giống như... quốc vương đang xò xét lãnh địa của mình.
Thấy Dung Dữ không chú ý mình, Trương Văn Phàm càng như rơi vào hầm băng.
"Sao lại căng thẳng trượt tay thế? Chủ tịch Cố cũng đâu có ăn thịt anh." Đinh Vi Vi thấy kì quái, nhắc nhở, "Quần áo anh ướt hết rồi kìa, mau vào phòng thay đồ đổi bộ khác đi."
Lúc ly cao cổ rơi xuống đã vẩy kha khá rượu lên âu phục của Trương Văn Phàm làm gã trông thảm hại chịu không nổi. Gã đứng đực ra đó hồi lâu mới chậm chạp "ừ" một tiếng, hồn bay phách lạc vào phòng thay đồ.
Đoạn nhạc đệm này cũng dừng ở đó, không ai chú ý đến chuyện Trương Văn Phàm rời đi.
Có rất nhiều người tranh nhau đi lên muốn nhân cơ hội này bắt chuyện với Cố Minh Hoài. Cái gọi là yến tiệc cũng là một loại hình xã giao đàm phán, biết tranh thủ cơ hội là có thể bàn được kha khá mối làm ăn lớn.
Cố Minh Hoài dẫn Dung Dữ đến lập tức bị mọi người vây quanh. Người mời rượu đếm không xuể, mà cũng không thiếu người muốn hỏi thân phận của Dung Dữ.
Cố Minh Hoài chẳng giấu diếm, thẳng thắn giới thiệu: "Đây là người yêu tôi."
Mọi người ngạc nhiên trong phút chốc, lại cảm thấy quả nhiên là như vậy, bắt đầu khen lấy khen để Dung Dữ. Sau đó lại đổi đề tài, nói tới chuyện làm ăn với Cố Minh Hoài. Cố Minh Hoài khi làm việc rất nghiêm túc, cùng từng người trao đổi công việc làm Dung Dữ nghe mà nhức cả đầu.
Dung Dữ không chút hứng thú với loại xã giao lá mặt lá trái thế này, hắn lặng lẽ kéo tay áo Cố Minh Hoài: "Em muốn ăn bánh ngọt."
Đồ ăn trong yến tiệc khách có thể tùy ý lấy, Cố Minh Hoài đang bàn chính sự, nghe vậy dừng một lát nhỏ giọng nói: "Em chờ anh chút."
Dung Dữ vô cùng không biết phép tắc: "Không đợi được, em đói."
Cố Minh Hoài suy nghĩ chốc lát mới nói với người đứng đối diện: "Xin lỗi..." Anh phải dẫn cá nhỏ đi ăn chút gì đó, lần sau lại nói tiếp.
"Không cần, không làm phiền hai người, hai người cứ tiếp tục." Dung Dữ lập tức nói, "Tự em đi là được rồi."
Cố Minh Hoài không yên tâm để cá nhỏ rời khỏi mình, nắm chặt tay hắn: "Không được."
Dung Dữ quay đầu: "Quầy bánh ngọt ở bên kia thôi, sẽ không rời khỏi tầm mắt anh đâu."
Người đang bàn chuyện cùng Cố Minh Hoài kinh ngạc: "Tình cảm của chủ tịch Cố và người yêu thật tốt."
Thật đúng là như hình với bóng, mấy chục bước chân cũng không nỡ rời.
Cố Minh chẳng biết làm sao: "Cậu ấy thật sự khiến tôi bận tâm rất nhiều, nhưng không biết làm gì hơn, chỉ có thể trông nom kĩ một chút."
Người kia: "..." Tự nhiên bị đút cho một họng cơm chó.
Đã nói đến thế, Cố Minh Hoài mới chịu đồng ý: "Không được ra khỏi phòng khách."
"Em biết rồi."
Dung Dữ thả tay anh chạy về phía bánh ngọt.
Cố Minh Hoài nhìn hắn đi về phía bàn ăn cầm một dĩa bánh nhỏ, lúc này mới thu hồi tầm mắt, lễ phép nói: "Chúng ta tiếp tục."
- -
Dung Dữ cầm đĩa bánh ngọt ngồi trên ghế salon, cúi đầu dùng nĩa xắn một miếng kem.
Một chiếc ghế dài có thể ngồi được mấy người.
Bà Đinh vốn ngồi một mình, tự nhiên một cậu thanh niên đến bên ngồi cạnh, cách bà rất gần, cùi chỏ hai người gần như đụng vào nhau.
Bà Đinh theo phản xạ muốn nhích sang bên cạnh.
"Bánh ngọt nhà phu nhân thật ngon." Cậu thanh niên bên cạnh bỗng nói, "Tôi có thể hỏi đầu bếp là ai không?"
Bà Đinh khựng lại, quay qua nhìn mới thấy là cậu trai mà Cố Minh Hoài dẫn đến. Hắn cúi đầu tập trung ăn bánh ngọt, lông mi dày rũ xuống, cũng không nhìn về phía bà.
Bà không xác định hỏi: "Cậu đang nói chuyện với tôi à?"
Lúc này Dung Dữ mới ngẩng đầu nhìn bà, mắt cong như vầng trăng lưỡi liềm: "Đúng vậy. Bánh ngọt quá ngon, làm người ta nhịn không được."
Hắn cười lên chói mắt hệt ánh mặt trời, thuộc kiểu người làm người lớn thích. Chỉ cần Dung Dữ chịu, hắn có thể tùy tiện lấy được hảo cảm của tất cả mọi người.
Động tác ăn bánh ngọt của hắn không chút thô tục mà rất tao nhã, có thể thấy được dạy bảo rất tốt. Dù đang nói chuyện với người lớn vẫn còn ăn có hơi thất lễ... nhưng bà Đinh cũng không cảm thấy bị xúc phạm, chỉ thấy chàng trai này thật đáng yêu.
Huống hồ là người chủ tịch Cố dẫn đến, sẽ không quá tệ hại.
"Tất nhiên có thể, là thợ làm bánh mời từ Italy về, nếu cậu thích tôi sẽ gửi cậu danh thiế͙p͙ của người đó." Bà Đinh không chút keo kiệt chia sẻ.
Dung Dữ bày tỏ cảm ơn, thuận tiện trò chuyện các đề tài mà phái nữ cảm thấy hứng thú, hai người nói rất vui vẻ.
Sau ba phút bà Đinh đã đối đãi với Dung Dữ như nửa con trai mình, trong mắt tràn đầy vẻ từ ái thân thiết.
Dung Dữ đột ngột chuyển đề tài, vẻ mặt nghiêm túc đứng lên: "Tôi muốn nhắc nhở phu nhân một chuyện."
Bà Đinh cười hỏi: "Chuyện gì?"
Bà cũng không nghĩ đứa bé này sẽ nói chuyện gì quan trọng.
Dung Dữ: "Trương Văn Phàm là đồng tính."
Nụ cười bà Đinh thoáng chốc cứng đờ.
"Sao lại có chuyện này?"
Dung Dữ bình tĩnh đáp: "Gã là bạn trai cũ của tôi."
Hết chương 22.
Chương này ngắn, có chưa tới 2k chữ, mà chương sau tác giả hăng quá hay sao đó mà tận 10k chữ ? ngồi 7 tiếng đồng hồ muốn còng lưng gãy tay.