Chuyển ngữ: Phong Tiến anh ta ngon.
Cố Minh Hoài cầm một chai Điển Phục* lên lầu, Dung Dữ vẫn ngồi ngay tại chỗ.
Cố Minh Hoài nhíu mày: "Sao vẫn còn ngồi đây? Trên sàn bẩn."
Ngay cả nóc nhà họ Cố cũng được quét sạch sẽ không còn một hạt bụi, nhưng trong lòng Cố Minh Hòa vẫn cảm thấy bẩn.
Dung Dữ đáp: "Đứng dậy không nổi."
"Bớt đi." Cố Minh Hoài không tin, "Uổng công mấy ngày nay tập đi bộ à?"
Miệng thì nói thế nhưng anh vẫn nắm tay kéo Dung Dữ lên.
Cố Minh Hoài dắt Dung Dữ về phòng ngủ, để Dung Dữ ngồi xuống: "Đưa tay."
Dung Dữ tùy ý chìa tay, còn vẫy vẫy, cười nhạo nói: "Chút này mà cũng gọi là vết thương à, anh cũng chuyện bé xé to ghê---"
"Để im." Cố Minh Hoài trầm giọng.
Tay Dung Dữ khựng lại.
Cố Minh Hoài dùng bông gòn thấm ít nước thuốc, cẩn thận thoa lên vết thương, vẻ mặt chăm chú.
Dung Dữ cụp mắt nhìn, khóe môi bất giác cong lên.
Dung Dữ: Chút thương này đối với con người nghiêm trọng lắm à?
Hắn là Ma vương mà cả ba giới nghe danh thôi đã kinh sợ, trong những năm tháng dài đằng đẵng đấy cũng gặp vô số nhiều kẻ thù, nhưng rất ít khi bị thương. Thời thiếu niên ngông cuồng, đã từng một mình quyết chiến với thiên đế ở Tiên giới, một mình xông đến vực sâu Ma giới giết ác long, vết thương những lần đó không cái nào không gọt thịt lộ xương, cắt gân đứt mạch, cơn đau thấm tận linh hồn.
Hắn lại chưa từng quan tâm, còn có thể tiễn kẻ thù về Tây Thiên. Dù cho nửa người đẫm máu cũng có thể dọa chúng sinh chạy mất mật.
Không ngờ lần này chỉ bị trầy chút da đã làm người khác căng thẳng chăm sóc.
Giống như Cố Minh Hoài mới là người bị thương vậy.
Vòng Huyết Ngọc: Không nghiêm trọng. Đối với con người thì đây cũng là vết thương nhẹ.
Dung Dữ: Vậy sao hắn lại lo lắng như thế?
Vòng Huyết Ngọc: Có thể là do người bị thương quan trọng.
Dung Dữ: Ồ?
Vòng Huyết Ngọc: Dù vết thương không quan trọng, nhưng nếu anh quan trọng đối với hắn, vết thương nhẹ cũng sẽ biến thành nặng. Tôi đã đọc tâm lý học con người, một người được một người khác quan tâm để ý như thế, đều được gọi là người yêu của họ.
Dung Dữ: Mày đang kể chuyện cười à?
Lúc còn là cá chép thì không tính, thực tế thì thời gian sống chung của hắn và Cố Minh hoài chỉ mới một tuần thôi, làm sao yêu được.
Vòng Huyết Ngọc: Anh không tin à? Nói thật thì tôi cũng chẳng tin.
Chủ thần đại nhân của chúng tôi từ trước đến nay chưa bao giờ nảy sinh tình cảm.
Nhưng Chủ thần đại nhân lại quan tâm anh như thế.
Thật ra Vòng Huyết Ngọc đã có linh cảm từ trước, vì Chủ thần đại nhân đuổi giết Đại ma vương tận mấy trăm thế giới, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa lần nào thật sự ra tay. Nó đã thử đề ra nhiều cách có thể làm Đại ma vương bị thương, nhưng Chủ thần đại nhân không áp dụng cái nào.
Nếu không cũng không tốn nhiều thời gian như thế.
Mặc dù rất khó tin, nhưng Chủ thần đại nhân là thật sự thấy hứng thú với Đại ma vương...
Thân là thần khí bản mạng của Chủ thần đại nhân, nó phải làm tốt vai trò một bà mai!*
(Gốc là thần trợ công, kiểu người giúp đỡ thúc đẩy, trong ngữ cảnh này mình chuyển thành bà mai nha)
Cố Minh Hoài thoa thuốc xong đi vứt bông gòn, sau đó đến cầm lòng bàn tay Dung Dữ thổi nhẹ: "Có đau không?" ?
Dung Dữ muốn nói không có cảm giác gì, nhưng nhớ tới lời Vòng Nhỏ vừa nói. Nếu Cố Minh Hoài thật sự để ý hắn, hắn mà nói đau thì có phải sẽ được ôm ôm hôn hôn giơ cao cao không nhỉ?
Giá trị linh khí còn chưa tích đầy, không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội tiếp xúc nào.
Dung Dữ cau mày, khoa trương kêu: "Aiya, đau quá à."
Cố Minh Hoài bình tĩnh nhìn hắn: "Đừng giả bộ."
Dung Dữ: "... Vậy anh còn hỏi làm gì?"
Sao chuyện này không giống trong tưởng tượng của hắn gì hết!
Cố Minh Hoài hơi nhếch môi cười: "Là do nhìn cậu diễn tôi thấy rất thú vị."
Dung Dữ nhìn anh chằm chằm: "Ngài Cố à, sao lần này anh không đi súc miệng?"
Cố Minh Hoài vặn chặt nắp chai Điển Phục, bỏ lên đầu giường: "Nhờ cậu nhắc tôi." Nói xong đã đi nhanh vào phòng vệ sinh.
Dung Dữ: "..."
Lí nào lại như vậy!
- -
Lúc Cố Minh Hoài đi ra không thấy Dung Dữ trong phòng, lên trên hồ bơi cũng không thấy ai.
Anh không do dự đi lên lầu cuối, trên đó có hồ bơi ngoài trời.
Quả nhiên Dung Dữ ở đó.
Hắn cởi áo, mặc quần bơi nhắm mắt nằm chỗ nước cạn phơi nắng, da thịt trắng như muốn phát sáng dưới ánh nắng.
Cố Minh Hoài đi tới: "Vết thương cậu không tốt, không thể đụng nước."
Dung Dữ nghe giọng cũng không mở mắt, lười biếng đáp: "Tôi là cá, nước còn chữa tốt hơn thuốc của loài người các anh."
Cố Minh Hoài: "Sao cậu không nói sớm?"
Dung Dữ mở mắt nhìn: "Do anh không hỏi sớm."
Ánh nắng giữa trưa vô cùng chói chang, tia tử ngoại như xuyên qua da, phơi mấy tiếng mà da đã xuống ba tông. Dung Dữ không dưỡng da không chống nắng, cứ nằm thẳng đấy phơi nắng, dáng vẻ vừa nhàn hạ lại thích ý.
Đường cong vóc người hắn xinh đẹp, da thịt trắng noãn, nhất là cặp chân dài kia, tỷ lệ hiếm thấy, là kiểu đẹp có thể lên cả sàn catwalk.
Cố Minh Hoài chăm chú nhìn chốc lát, bỗng nhiên dời tầm mắt: "Bên kia có dù che nắng, cậu nằm ở đây không sợ đen à?"
Dung Dữ nói: "Tôi thích phơi nắng."
"Vậy cậu phơi tiếp đi." Cố Minh Hoài xoay người, "Tôi đến phòng sách làm việc."
Dung Dữ cũng không giữ anh lại, nhắm mắt ngủ trưa.
Vòng Huyết Ngọc: Tôi nhớ thế giới 6666 không có mặt trời, sao anh lại thích phơi nắng?
Mỗi thế giới đều có sự khác biệt, thế giới 6666 có ban ngày, ban đêm nhưng không có mặt trăng và mặt trời. Tất cả mọi vật trên đời, đều không biết mặt trời là gì.
Dung Dữ miễn cưỡng nói: "Đúng vậy, nhưng tao đã sớm biết, trên đời này có tồn tại một thứ là mặt trời."
"Mặc dù ở thế giới của tao không ai thấy, nhưng đã từng có một tên lừa gạt ở chỗ nào đó nhảy ra nói cho tao, hắn là mặt trời. Tao hỏi mặt trời là gì, hắn nói mặt trời là thứ soi sáng khắp vạn vật, là quả cầu lửa nóng bỏng nhất.
Tao nói không thể nào, ta mới là ngọn lửa nóng nhất thế gian, mặt trời là thứ gì, ta chưa bao giờ nghe qua."
"Hắn lại nói, thế giới của tao có câu sau cơn mưa sẽ thấy cầu vồng, còn thế giới bọn hắn lại có câu sau giông bão sẽ thấy ánh mặt trời. Treo lơ lửng sáng rực giữa bầu trời chính là mặt trời."
"Nghe rất tào lao, tên lừa gạt kia nói xong cũng đi. Tao liền bắt cầu vồng tới, cũng bắt cả mây tới, nhưng bọn nó đều nói với tao rằng trên đời này không có mặt trời. Tao dán cáo thị tìm, tất cả mọi người đều nói rằng tao đang tìm một món bảo vật không có thật. Cung của Ma vương có đầy kỳ trân kị bảo khắp thiên hạ, chỉ có mỗi mặt trời là không ai biết, bọn họ dâng cho tao rất nhiều minh châu, nhưng không viên nào giống với mặt trời."
Vòng Huyết Ngọc không nhịn được nói: Vậy đó hẳn là một vị thần dị thế nào đó vô tình lạc trong thế giới của anh, hắn không gạt anh, ở những thế giới đó đúng là có mặt trời.
Hèn gì Đại ma vương có thể thức tỉnh, biết được sự tồn tại của muôn vàn thế giới, hóa ra đã từng gặp thần dị thế.
"Tao biết chứ, tao tin nó nhất định có tồn tại, cho nên tao tin ngoài thế giới của tao còn có những thế giới khác, có mặt trời mà thế giới này không có." Dung Dữ giơ tay che trước mặt, nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ hở năm ngón tay rọi thẳng vào mắt, hắn hơi nheo mắt lại: "Quả nhiên tao đã gặp được."
Vòng Huyết Ngọc: Thế sao anh lại còn nói hắn là tên lừa gạt?
Giọng Dung Dữ chợt lạnh: "Ai so đo chuyện đó, hắn lừa thân lừa tình xong cuốn gói đi mất mà còn không sai à?"
Vòng Huyết Ngọc: !!!
Từ từ đợi chút, lượng tin này có hơi khủng.
Vòng Huyết Ngọc chợt thấy kinh hoàng.
Đại ma vương đã từng bị lừa thân lừa tình á?
Không tin tình yêu là do đã từng bị tổn thương á?
Trước khi Chủ thần đại nhân trở thành chủ của vạn thần thì cũng là một vị Thần Mặt Trời, chuyện này làm Vòng Huyết Ngọc không thể không nghĩ nhiều.
Sẽ không trùng hợp như thế chứ? Chủ thần đại nhân chưa từng nhắc tới chuyện này mà.
Mặt trời của muôn vàn thế giới có tới mấy ngàn mấy triệu, cũng không nhất định là Chủ thần nhỉ...
Nghĩ đến Chủ thần đại nhân đối xử đặc biệt với Dung Dữ, Vòng Huyết Ngọc lại có chút không chắc chắn.
Vòng Huyết Ngọc thăm dò hỏi: Vậy nếu anh gặp lại vị... Thần Mặt Trời đó, anh sẽ làm gì hắn?
Dung Dữ cười nhạt: "Tất nhiên là bằm thây xẻ xác, nghiền xương thành tro rồi."
Vòng Huyết Ngọc nơm nớp lo sợ: Chuyện này có hiểu lầm gì đó...
Dung Dữ mỉa mai: "Ngủ xong chạy cũng là hiểu lầm."
Vòng Huyết Ngọc: Vậy anh có thể lừa người về mà! Cần gì phải đánh đánh giết giết---
Vòng Huyết Ngọc:...
Hình như nó đầu quân cho giặc rồi thì phải?
Hết chương 14.
*Điển Phục:
Đoán xem ai lừa thân lừa tình Đại ma vương ?