Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

Chương 11: Cá chép vượt cửa rồng 10

Chuyển ngữ: hê hê hê hê hê.
"..."
Cố Minh Hoài sầm mặt bò dậy, đừng cạnh mép giường, mặt không biến sắc nhìn chằm chằm cậu thanh niên trên giường.
Dung Dữ gối lên cùi chỏ ngủ rất say, hoàn toàn không bị tiếng động này đánh thức.


Một cái giường lớn như vậy, rộng hai mét, vậy mà có thể té xuống sàn.
Co thể thấy tướng ngủ của Dung Dữ quá xấu.
Cố Minh Hoài bình tĩnh, kiềm chế xúc động muốn lôi cậu cá này ra đánh cho một trận, yên lặng đi tới bên kia giường, chui vào cái chăn vốn thuộc về Dung Dữ.


Chăn để đắp còn đổi qua đổi lại được, cũng tài thật.
Cố Minh Hoài nhắm mắt, xoay lưng về phía Dung Dữ ngủ, quyết định trong mộng sẽ dạy dỗ cậu cá nhỏ này, kiểu gì cũng phải bắt hắn ăn thức ăn cho cá một tháng.
Thực tế không đánh không mắng được thì chỉ có thể nằm mơ mà làm.


Dung Dữ ôm chăn ngủ một hồi, bỗng trở mình, đuôi cá gác hẳn lên đùi Cố Minh Hoài, chỉ cách một tầng chăn mỏng.
Cố Minh Hoài: "!!!"
Sức nặng trên đùi làm tóc gáy anh dựng đứng, Cố Minh Hoài không muốn nghĩ sâu xa xem nó là thứ gì.


Ngay sau đó, một đôi tay vòng qua eo anh, Dung Dữ dán sát vào lưng anh, giống như mới bắt được một cái gối ôm, dịu dàng cọ cọ sau đó ngủ tiếp.
Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng tim đập.


Cố Minh Hoài thở nhè nhẹ, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng bỏ cái tay đang khoác trên hông ra. Anh ngồi dậy, khó khăn rút chân, rón ra rón rén vòng về lại bên kia giường.
... Cũng không biết tại sao, rõ ràng là anh đang ở nhà mình nhưng lại giống như ăn trộm. Sao anh lại lưu lạc đến mức này chứ.


Anh quyết định ôm chăn ra phòng khách, tiếp tục ở đây đối với anh thật sự như đang tra tấn.
"Không được chạy!" Dung Dữ đột nhiên hét lớn.
Cố Minh Hoài giật mình quay đầu nhìn Dung Dữ. Người này cũng không tỉnh, đang hàm hồ nói mớ cái gì đấy: "... Mi quay lại cho bổn vương, bổn vương muốn ôm mi ngủ."


Bổn vương? Cố Minh Hoài nhướng mày.
Này là đang nằm mơ mình xưng vương à?
Không chừng còn có người đẹp trong ngực, trái ôm phải ấp.
Nghĩ đến khả năng này, Cố Minh Hoài mím môi, chẳng biết sao lại có chút không vui.
Anh vặn tay nắm cửa, định đi ra ngoài.
Dung Dữ lạnh lùng nói: "Quay lại đây!"


Tay Cố Minh Hoài run một cái.
Anh cười lạnh. Kêu anh quay lại thì anh phải quay lại à, anh không có liêm sỉ đến thế hả?
...
Cho nên là, rốt cuộc tại sao anh phải nghe lời quay lại chứ? =))))))))))
Lại trở thành gối ôm Cố Minh Hoài chỉ biết nhìn trần nhà hoài nghi sự đời.
- -


Bảy giờ sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp chui qua khe rèm cửa, Cố Minh Hoài mệt mỏi mở mắt, dưới mắt là một quầng thâm đen.
Thời gian sinh hoạt của anh rất có quy luật, đồng hồ sinh học luôn là bảy giờ sáng dậy, dù tối qua ngủ không ngon.


Quả nhiên anh vẫn còn chung chăn với cậu người cá nào đó, một cái chăn khác đã bị đuôi Dung Dữ đạp xuống đất. Tên đầu têu lại nằm trong ngực anh, da kề da, cái đuôi quấn chặt lấy eo anh.


Gương mặt Dung Dữ kề sát, vẻ đẹp rất diễm lệ, lại tinh xảo như ca sĩ diễn viên bây giờ --- giá trị nhan sắc thế này sợ rằng nhiều ngôi sao lớn cũng không bằng.
Cố Minh Hoài nhìn hắn ba giây, từ bỏ giãy giụa, chọn nhắm mắt ngủ tiếp.
...
Dung Dữ đang mơ một giấc mơ rất tuyệt vời.


Khi còn ở thế giới 6666, Đại ma vương không hề để tâm đến chuyện gì vật gì, nhưng lại vô cùng theo đuổi sự hưởng thụ.


Lúc đó ở Tiên giới xuất hiện một món thiên tài địa bảo, được đặt tên là "Bạch Miên Vân", giống như mây, mềm như bông, ăn một miếng có thể đạt nghìn năm tu vi, cao thủ tam giới rối rít chạy tới hòng đoạt được vật này.


Nhưng Bạch Miên Vân đã có linh tính, nó hết sức xảo quyệt, luôn giấu mình trong những đám mây bình thường, rất khó tìm ra.


Các cao thủ đến trước cũng không có chút manh mối nào, lúc này Đại ma vương mới thong dong đến muộn lại đoán được nó, tóm lấy Bạch Miên Vân. Bạch Miên Vân nghĩ mình sẽ bị ăn mới sợ hãi khóc lóc một trận, Dung Dữ chậc một tiếng: "Ai muốn ăn mi? Bổn vương không thiếu tu vi, đang cần một tấm đệm. Cái cầu vồng lần trước ngủ ngán rồi, bắt mi qua thay."


Bạch Miên Vân: "!!!"
Hèn chi dưới trần gian sau khi mưa lại không thấy cầu vồng, hóa ra là bị ngài bắt đi làm đệm.


Lúc đầu Bạch Miên Vân tất nhiên không bằng lòng, nó là bảo vật sao lại làm đệm cho người khác được, nó lén trốn nhiều lần, tiếc là không lần nào thoát khỏi bàn tay Ma vương. Mỗi lần Dung Dữ cười, lạnh lùng nói "Quay lại", Bạch Miên Vẫn lại khuất phục quay về.
Không dám đắc tội Ma vương đâu.


Vì vậy Bạch Miên Vân cả tam giới muốn cũng không có, ở đây làm đệm cho Dung Dữ, các phần khác lại làm thành chăn và gối. Dung Dữ thích đến mức ôm mãi, cảm giác đó thật sự thoải mái vô cùng.
Cái hành động phí của trời như thế, thường xuyên xảy ra trong cung Ma vương.


Bây giờ đổi hoàn cảnh, Dung Dữ thật cảm thấy uất ức. Nằm trên cái giường lớn sang trọng này của Cố Minh Hoài, khác một trời một vực với ngày xưa, ôm cũng không mềm mại thoải mái như Bạch Miên Vân. Lúc bị đuổi giết chạy qua các thế giới, chuyện phiền muộn nhất của Dung Dữ chính là chuyện này.


Biết vậy lúc chạy trốn hắn đã đem cả giường gối theo, nếu không đã chẳng được ngủ ngon.
Tối hôm qua Dung Dữ mơ một giấc mơ đẹp, thấy Bạch Miên Vân quay lại, ôm rất thoải mái.
Sau đó nó lại muốn trốn, bị hắn quát một tiếng, cuối cùng cũng ngoan ngoãn quay lại trong ngực hắn như trước kia.


Lúc này mới chịu nghe lời.
Tìm lại được gối ôm của riêng mình, Dung Dữ một đêm ngon giấc ngủ đến lúc mặt trời chiếu đến mông.
Cuối cùng lại bị khát mới tỉnh, cổ họng khô khốc đau rát làm hắn rất muốn nốc một ly nước lớn.
Vòng Huyết Ngọc: Đại ma vương, anh mau dậy đi!


Dung Dữ lại lên cơn gắt ngủ: Mới sáng sớm muốn chết à...
Vòng Huyết Ngọc: Sớm gì nữa, mười một giờ rồi, giá trị nguồn nước của anh sắp tụt xuống dưới 20% rồi kìa!
Nguồn nước dưới 20% sẽ biến thành cá.
Lúc này Dung Dữ mới tỉnh táo: "Sao nguồn nước lại giảm nhanh như vậy?"


Hôm qua trước khi ngủ không phải còn 85% à?
Vòng Huyết Ngọc:... Quá 12 tiếng giá trị nguồn nước sẽ giảm nhanh hơn, càng lâu càng giảm nhanh.
Cũng không thể nói cho mi rằng bản thể của Chủ thần đại nhân nhà nó là Thần Mặt Trời, nên càng lại gần thì nước sẽ bốc hơi càng nhanh.


Chuyện này rất mâu thuẫn. Linh khí với nguồn nước đều là thứ cần thiết cho Dung Dữ. Muốn hút linh khí thì phải cố gắng tiếp xúc với Cố Minh Hoài, nhưng nếu tiếp xúc càng lâu thì nguồn nước lại giảm càng nhanh.


Dung Dữ nhìn thanh nguồn nước, chỉ còn 23%, cơn buồn ngủ lập tức mất sạch, mở mắt đẩy người bên cạnh: "Mau bế tôi lên lầu bốn lẹ."
Giọng rất khô, khàn khàn khó chịu.
Cố Minh Hoài bị đánh thức, còn chưa kịp phản ứng: "Sao thế?"


"Đến hồ bơi." Dung Dữ nhỏ giọng giục anh, "Còn không tôi sẽ biến thành cá khô!"
Vòng Huyết Ngọc:... Không đến mức đó đâu.
Tuy Cố Minh Hoài không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn vẻ mặt Dung Dữ gấp gáp, cũng không chê hắn, bế Dung Dữ lên lầu.


Dung Dữ nằm trong ngực Cố Minh Hoài vừa thấy hồ nước đã vội nhảy vào.
Tùm!
Nước văng tung tóe khắp nơi, Cố Minh Hoài rút kinh nghiệm lùi về sau ba mét để tránh trở thành chuột lột.


Vừa xuống nước, giá trị nguồn nước đã nhanh chóng tăng lên mà cùng lúc đó linh khí khó lắm mới tăng được 78% lại đang dần giảm xuống.
Dung Dữ ngoắc Cố Minh Hoài: "Anh xuống đây."
Cố Minh Hoài cảnh giác hỏi: "Làm gì?"
Dung Dữ không kiên nhẫn: "Kêu anh xuống thì anh xuống đi."


Cố Minh Hoài đứng im: "Này Cá Nhỏ, cho tôi một lý do."
Anh không thích cảm giác bị lừa gạt.
Dung Dữ liếc anh một cái: "Thôi khỏi."
Sau đó cả thân người cá đều chìm xuống nước, tạo một gợn sóng nhỏ trên mặt nước, rồi hoàn toàn im bặt.
Cố Minh Hoài đứng trên bờ chờ.


Cá nhỏ không thể rời nước, anh có thể hiểu Dung Dữ cần về nước bổ sung, nhưng không biết cần bao lâu.
Cố Minh Hoài nhìn đồng hồ.
... Cũng đã một tiếng đồng hồ rồi.
Dưới nước vẫn không có động tĩnh gì.
Cố Minh Hoài nhướng mày, đến bên thành hồ ngồi xuống gọi: "Cá Nhỏ à?"


Anh gọi liền mấy tiếng, mà Dung Dữ cũng không đáp lại. Cố Minh Hoài lập tức cảm thấy đứng ngồi không yên, đây là lần đầu anh gặp yêu, không biết Dung Dữ xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc anh đang chuẩn bị xuống nước tìm, một đôi tay bỗng thò lên từ dưới nước kéo anh xuống.


Lần này nước văng lên còn nhiều hơn.
"Khụ khụ!" Cố Minh Hoài bị kéo hẳn xuống nước, sắc mặt hơi trầm xuống, "Cậu làm gì đấy?"


Trên mặt Dung Dữ dính nước càng lộ vẻ xinh đẹp ướt át, như giọt sương đọng trên cánh hoa. Hắn tựa vào lồng ngực Cố Minh Hoài, yếu ớt như nhánh hoa Thố Ty* bám trên người đàn ông.
"Anh đứng im, cho tôi ôm xíu."
Cố Minh Hoài tỉnh bơ để hắn ôm, trong lòng lại hoài nghi.


Hình như cậu cá nhỏ này rất thích ôm anh, thật sự bởi vì lấy thân báo đáp ư?
Đã là người lớn, Cố Minh Hoài không tin mấy chuyện như cổ tích này. Mặc dù từ lúc bắt đầu Dung Dữ đã dệt cho anh một giấc mơ huyền ảo.
Anh chắc chắn rằng Dung Dữ có mục đích khác.


Cố Minh Hoài nói bóng nói gió: "Cậu cần ngâm nước định kỳ à?"
"Ừ." Dung Dữ nhắm mắt. giọng điệu yếu ớt, "Tôi không thể bỏ nước."
Thiếu nước thật sự rất khó chịu, cảm giác gần như chết khát ấy làm hắn nằm dưới đáy hồ nửa tiếng mới tỉnh lại.


Chuyện này Cố Minh Hoài đã biết trước. Cá tất nhiên không thể bỏ nước, nhưng chuyện anh càng muốn hỏi là-----
Tại sao cậu lại không thể rời khỏi tôi?
Cố Minh Hoài rũ mắt nhìn gương mặt tái nhợt lạnh lùng của cậu thanh niên, từ eo trở lên, bọn họ không có gì khác nhau.


Nhưng thứ đang chìm dưới nước lại là một đôi chân một đuôi cá.
Trên người anh có thứ gì đó mà cá nhỏ này cần.
Ánh mắt Cố Minh Hoài hơi lạnh.
Dung Dữ: Hắn phát hiện rồi.
Vòng Huyết Ngọc:...Biểu hiện của anh quá rõ ràng.


Cái kiểu quấn mãi không buông thế này, người nào nhìn vào cũng biết có âm mưu.
Dung Dữ: Biết rồi cũng không sao, hắn không hất tao ra, quả nhiên rất yêu tao.


Vòng Huyết Ngọc không muốn cho Đại ma vương tự luyến: Từ số liệu phân tích cho thấy Cố Minh Hoài ghét bị lừa gạt và lợi dụng. Bây giờ hắn nuông chiều anh là vì tò mò với sự vật mới, sau này dần mất hết hảo cảm hắn sẽ nộp anh cho quốc gia, anh sẽ sống một cuộc đời bi thảm ở phòng thí nghiệm, và xin chúc mừng anh đã tạo ra một kết BE.


Dung Dữ: Mày sắp xếp cho tao cũng rõ ràng ghê nhỉ.
Vòng Huyết Ngọc: Ò.
Dung Dữ mở mắt, giọng đã trong trẻo trở lại: "Được rồi."
Cố Minh Hoài ân cần hỏi: "Không sao chứ?"
"Ngâm trong nước một lúc là được." Dung Dữ bơi đến thành hồ, "Về phòng thôi."


Cố Minh Hoài nghe lời bế hắn lên bờ, hai người đều ướt nhèm nhẹp nhất định phải tắm lại.
Cố Minh Hoài lại tắm không chỉ một lần.
Anh nhường bồn tắm cho Dung Dữ, còn mình tắm vòi sen. Hai người đàn ông không có gì mà phải trốn tránh, huống chi Dung Dữ còn không phải người.


Dung Dữ liếc qυầи ɭót chữ nhật của Cố Minh Hoài: "Cũng được đấy nhờ."
Vòng Huyết Ngọc:... Anh nhìn chằm chằm chỗ đó làm gì vậy.
Dung Dữ: Hơn thua giữa đàn ông với nhau, mày không hiểu được đâu.


Vòng Huyết Ngọc không muốn thảo luận vấn đề này với hắn, nó cảm giác như đang khinh nhờn Chủ thần đại nhân.
Dung Dữ gối đầu vào thành bồn, nhắm mắt: Buồn ngủ chết mất, chưa ngủ được bao lâu đã phải dậy ngâm nước, tao ngủ thêm đây.
Vòng Huyết Ngọc: Anh hai à anh đã ngủ đến 11 giờ đấy.


Dung Dữ lười đáp, cả người dần tuột xuống chìm hẳn vào bồn tắm, nước ngập qua mặt chỉ chừa lại vài gợn sóng.
Cũng may là hắn thở được trong nước.
Cố Minh Hoài tắm rất lâu, lúc đi ra không thấy người trong bồn tắm, mở cửa nhìn phòng ngủ, cũng không thấy Dung Dữ.
Cậu cá nhỏ này đi đâu rồi?


Hắn có đuôi hẳn là không đi được xa mới đúng.
Cố Minh Hoài vào lại phòng tắm, thấy trên mặt nước có gợn sóng thì lúc này mới biết, anh có chút dở khóc dở cười.
Trong bồn tắm mà cũng ngủ được, thật là...


Cố Minh Hoài lấy cái ghế ra ngồi bên cạnh bồn tắm, tay cầm chai dầu gội, cúi đầu nói: "Lên nào, tôi gội đầu cho cậu."
Trong bồn tắm không có động tĩnh gì.


Cố Minh Hoài nhướng mày, cúi người muốn xả nước bồn tắm ra thì mặt nước yên tĩnh bỗng lay động rào một tiếng, gương mặt diễm lệ đã trồi lên.
Như Diễm quỷ muốn hút lấy dương khí của con người.


Dung Dữ khẽ ngẩng đầu, hai tay ôm lấy mặt Cố Minh Hoài, mi dài khẽ run, không chút chần chừ hôn lên môi anh.
Răng môi chạm nhau, giá trị linh khí tăng lên, một đôi chân thon dài trắng trẻo dần hiện ra.
Cố Minh Hoài ngẩn ngơ, chai dầu dội trong tay rơi bộp xuống sàn lạnh lẽo.
Hết chương 11.
Cuối cùng cũng hôn =))))))))