Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

Chương 103: Chúa Cứu Thế 20

Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: June.
Đừng nói là đèn hồn sáng, nến Trường Minh của Tịch Vọng còn không dài ra được chút nào.
Cái chết của đội Trần Duệ Phong không hề ảnh hưởng đến đứa con số mệnh.


Đây cũng không phải lần đầu Dung Dữ gặp tình huống này. Ôn Ý Sơ năm xưa cũng giống vậy, mặc kệ thù riêng, lòng mang thiên hạ.
Đứa con số mệnh lần này là hy vọng của nhân loại, có lẽ cũng ôm ý tưởng đó.
Nhưng hắn đã giao USB cho căn cứ rồi.
Dung Dữ nhăn mày.


Phần tài liệu nghiên cứu trong thẻ USB là thứ mà đứa con số mệnh đến chết vẫn muốn bảo vệ. Lúc hắn mang thẻ đến căn cứ an toàn đưa cho nhân viên nghiên cứu khoa học, nến Trường Minh của nguyên chủ tăng một đoạn dài, ngọn nến cũng sáng ngời hơn rất nhiều. Theo như bình thường, chỉ cần giải quyết kẻ thù làm hại nguyên chủ tử vong là đèn hồn sẽ sáng hoàn toàn.


Nhưng bây giờ đèn hồn không chút động tĩnh, cho thấy đứa con số mệnh không quan tâm chuyện này.
Tịch Vọng còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành?


Không thể thật sự muốn hắn chế ra vacxin mới tính HE chứ. Chuyện này mà hắn phải làm thì đứa con số mệnh còn tác dụng gì nữa? Huống hồ hắn không biết gì về nghiên cứu khoa học. Đưa thẻ USB đến đã hết chuyện Dung Dữ làm được rồi.
Chẳng lẽ vấn đề nằm ở con tang thi ngụy trang thành nguyên chủ?


Chuyện đó Dung Dữ ngầm chấp nhận thuộc về lực lượng bên ngoài thế giới, Mặt Trời sẽ giải quyết hết nhưng hắn không biết đầu đuôi ra sao. Nếu như muốn tra rõ lý do mới đạt được kết HE, vậy hắn phải hỏi Mặt Trời một chút.
"Sao thế?" Yến Chiêu thấy hắn nhíu mày không khỏi hỏi.


Dung Dữ ngẩng đầu nhìn y: "Trước anh nói họ không tra được con tang thi giả thành tôi là có chuyện gì, tại sao anh chắc chắn như vậy? Có phải anh biết gì không?"
Yến Chiêu híp mắt, tỉnh rụi: "Đã qua mấy ngày rồi sao em lại nhớ đến chuyện này?"


Tất nhiên y biết chuyện gì đang xảy ra nhưng muốn y nói cho Dung Dữ thế nào đây.
Nói ra chân tướng, vậy một loạt chuyện y là Chủ Thần, thủ phạm là Lê Tẫn, y đổ oan cho Dung Dữ còn chạy đến thế giới nhỏ đóng vai tang thi, tất cả sẽ không gạt được nữa.


Không chết sớm cũng chết muộn nhưng Yến Chiêu vẫn muốn chết chậm một chút, cố gắng tranh thủ quãng thời gian quý báu chung sống hòa bình với Dung Dữ.


"Có tang thi giả mạo tôi sao tôi không quan tâm được?" Trong lời Dung Dữ nói có uy hϊế͙p͙ nhàn nhạt, "Nếu anh biết mà không nói, chúng ta lập tức chấm dứt quan hệ. Bên cạnh tôi không giữ người lừa gạt tôi."
Yến Chiêu lập tức nuốt xuống mấy lời qua loa lấy lệ.
Y im lặng chốc lát: "Về rồi nói sau."
- -


Trên đường về lòng Yến Chiêu đau khổ như người cá giẫm lên gai không bước nổi, lại mong sao đoạn đường này dài hơn.
Làm sao đây? Phải nói thật ư?
Ngày giỗ đến nhanh thế ư?


Lòng đang rối như tơ vò nhưng Yến Chiêu vẫn giữ một chút tỉnh táo, còn lý trí suy nghĩ tại sao Dung Dữ bỗng quan tâm con tang thi đó.
Rõ ràng mấy ngày trước Dung Dữ không hỏi...


Yến Chiêu đã tra tư liệu về thế giới này, biết hành động giao thẻ USB và diệt trừ đội Trần Duệ Phong cũng là để đạt được tuyến HE. Nếu nhiệm vụ trong thế giới nhỏ hoàn thành, Thần sử sẽ thoát khỏi thế giới để đứa con số mệnh ban đầu quay về thay thế.


Dung Dữ mới vừa giải quyết đoàn người Trần Duệ Phong mà vẫn không có truyền tống, có lẽ nhiệm vụ chưa hoàn thành. Y chau mày, chuyện này đáng để phiền não.


Quả thật, thẻ USB đưa rồi, kẻ thù cũng giết nhưng không đạt được tuyến HE rất không hợp lý. Đứa con số mệnh của thế giới vốn chẳng phải người vô dụng gì, Thần sử chỉ cần giúp bọn họ thoát khỏi nghịch cảnh đổi tuyến BE thành tuyến HE, còn kết cục HE cuối cùng phải để đứa con số mệnh tự mình hoàn thành. Cục Quản Lý Thời Không chỉ giúp đứa con số mệnh chỉnh lại vận mệnh đã chệch đường ray chứ không phải thay thế bọn họ cả đời.


Thảo nào Dung Dữ khó hiểu muốn hỏi đến chuyện tang thi giả làm đứa con số mệnh. Dưới góc nhìn của Dung Dữ, chỉ còn lại điểm này đáng nghi.
Yến Chiêu lại biết nhiệm vụ chưa xong không liên quan gì đến Lê Tẫn giả làm tang thi đó.


Lê Tẫn đã sớm chết dưới tay y, ngay cả thần cách cũng bị moi ra, không làm được trò gì nữa.
Vậy thì tại sao?
Dung Dữ không hiểu còn Yến Chiêu có thể dùng quyền hạn của Chủ Thần trực tiếp tra trong thức hải (trong đầu trong suy nghĩ).


Thần sử bình thường chỉ tiếp nhận cốt truyện thế giới nhưng không biết làm sao mới đạt kết HE, cần phải tự mình tìm tòi. Chủ Thần có thể kiểm tra toàn bộ tư liệu thế giới lấy được điều kiện HE rõ ràng.


Thế giới số 5627, điều kiện HE: Đứa con số mệnh làm tất cả tang thi trên thế giới biến mất, tận thế chấm dứt hoàn toàn.
Yến Chiêu: "..."
Nguyện vọng mãnh liệt nhất của đứa con số mệnh trong thế giới này chính là làm tận thế chấm dứt hoàn toàn.


Cậu ta đã làm được. Trong tuyến vận mệnh được định trước Tịch Vọng đã nghiên cứu ra vacxin. Các nước trên thế giới tiến hành làm mưa nhân tạo, nước mưa hòa với nước thuốc, tất cả tang thi cũng biến lại thành người.


Đứa con số mệnh nghiên cứu vacxin chung quy là vì muốn kết thúc tận thế. Cho nên kết HE thế giới này nhận định là muốn tất cả tang thi biến mất chứ không phải nghiên cứu ra vacxin. Dù là đứa con số mệnh nghiên cứu ra vacxin mới làm tất cả tang thi biến mất, tạo thành quan hệ nhân quả. Nhưng pháp tắc thế giới không cần biết nguyên nhân, chỉ chú trọng kết quả.


Dưới quy định cứng nhắc này, người thực hiện nhiệm vụ nhất định phải kết thúc tận thế thì đèn hồn của đứa con số mệnh mới thắp sáng.


Dù đứa con số mệnh có muốn lập tức thay thế, quay lại nhận công việc nghiên cứu nhưng không đạt được điều kiện HE thế giới quy định, đèn hồn cậu sẽ không sáng. Đây không phải chuyện đứa con số mệnh có quyền quyết định mà là do pháp tắc thế giới đặt ra.


Chủ Thần là thần bảo vệ trật tự pháp tắc, không thể sửa đổi quy định này.
Yến Chiêu cũng chau mày.


Nghiên cứu chế tạo vacxin khó khăn đến thế, đứa con số mệnh là một phần cực kỳ quan trọng, có vẻ như dựa vào tài liệu trong USB còn chưa đủ, sau này nghiên cứu xảy ra rất nhiều khó khăn đều phải nhờ vào đứa con số mệnh mới xử lý được. Tịch Vọng không về, bây giờ trông cậy vào những nhân viên nghiên cứu đó thì không cách nào chế tạo vacxin thành công.


Cho Dung Dữ nghiên cứu vacxin? Vậy càng như chuyện nghìn lẻ một đêm.
Không thể đi theo con đường này được.


Tất nhiên cũng có biện pháp khác. Chỉ cần khiến tang thi biến mất là được, không nhất thiết phải dựa vào vacxin. Chủ Thần chỉ cần dùng chút thần lực, diệt trừ hết tang thi trên toàn thế giới dễ như trở bàn tay. Có điều pháp tắc thế giới đặt ra rằng phải là đứa con số mệnh hoàn thành, Dung Dữ phải có thân phận đứa con số mệnh tiêu diệt toàn bộ tang thi mới xem là HE, người khác không thể làm thay.


Vậy cũng không thành vấn đề. Dung Dữ là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, dùng một mồi lửa thiêu rụi toàn bộ tang thi chắc chắn không phải việc khó.


Nhưng hậu quả vẫn rất đau thương. Trong cốt truyện ban đầu tang thi trên thế giới nhờ vacxin mà biến lại thành người, tiếp tục yên ổn sống. Nếu để Dung Dữ dùng lửa thiêu hết, vậy tất cả tang thi sẽ hóa thành tro bụi tan biến không còn dấu vết, mất đi cơ hội sống sót.


Một là cứu vãn và phục hồi, một là hủy diệt và chết chóc.
Đều HE như nhau nhưng khác biệt rất lớn.
Đó là mấy triệu sinh mệnh, Yến Chiêu không thể đưa ra quyết định. Y không phải thần linh coi chúng sinh như kiến hôi, Mặt Trời bác ái tuyệt không phải vô tình.


Nhưng nếu buông bỏ nhiệm vụ vậy đèn hồn của đứa con số mệnh sẽ tắt, thế giới bị hủy diệt hoàn toàn, mấy triệu sinh mệnh cũng bị chôn vùi giống vậy. Không chỉ 90% tang thi mà còn có 10% nhân loại và rất nhiều sinh vật khác.
Nên chọn thế nào?


Yến Chiêu xoắn xuýt cả đường, không nhận ra đã về đến nhà trọ.
"Xem anh suy nghĩ cả đường, nghĩ xong muốn nói với tôi thế nào chưa?" Dung Dữ khoanh tay dù bận nhưng vẫn nhàn nhã nhìn y.
Yến Chiêu mở miệng: "Tôi..."
Y chần chừ trong thoáng chốc rồi ánh mắt lại trở nên kiên định: "Thật ra tôi là..." Chủ Thần.


Dung Dữ đột nhiên hôn y.
Ánh mắt kiên định của Yến Chiêu lập tức tan rã.
Đợi đã, sao tự nhiên hôn y? Không phải muốn bàn chuyện quan trọng sao? Khó khăn lắm y mới tích góp được chút dũng khí thẳng thắn ----
"Tôi không muốn nghe nữa." Dung Dữ cắn nhẹ tai y, "Muốn."
Yến Chiêu hơi sửng sốt: "Bây giờ?"


"Ừm." Dung Dữ kéo y về phòng ngủ, "Ngay bây giờ."
...
Vậy nên đang trò chuyện mà, sao lại kéo nhau lên giường rồi?
Yến Chiêu chẳng nghĩ nổi chuyện gì, thân thể rất thành thật đè Dung Dữ xuống, từng chút từng chút hôn cậu thanh niên dưới thân mình.


Rất lâu rồi hai người chưa làm. Sau lần biết mình chỉ là bạn tình trong mắt Dung Dữ, trừ buổi sáng hôm đó y ghen tị giày vò hắn một lần, thì sau cũng không dám chạm vào hắn nữa.


Yến Chiêu càng muốn sau khi chiếm được một vị trí trong lòng Dung Dữ mới làm những chuyện thân mật. Nếu không dù hai người có nóng bỏng ôm lấy nhau thì lòng vẫn trống rỗng lạnh băng thôi.
Hôm nay Dung Dữ chủ động muốn được "yêu thương", Yến Chiêu nào chống đỡ nổi.


Y xem lần này là lần cuối phóng túng bản thân. Sau lần này y sẽ thẳng thắn thân phận với Dung Dữ, e rằng lúc nghe xong Dung Dữ sẽ hận y chán ghét y, bọn họ sẽ không có những khoảnh khắc thân mật như vậy nữa.
Vừa nghĩ thế lòng đã đau nhức, động tác cũng càng mãnh liệt.


Dung Dữ mặc y tùy ý, nhìn ánh mắt đong đầy dịu dàng trăn trở ấy, trong một thoáng Yến Chiêu ngỡ rằng Dung Dữ yêu y.
Sao có thể chứ? Đây là Ma Vương bất cần đời, chưa từng chạm đến chân tình. Dáng vẻ khiến cả thần linh cũng điên cuồng ấy, không biết từng có bao nhiêu gã đàn ông thấy được.


E rằng người cuồng si là mình. Yến Chiêu tự giễu nghĩ.
Dung Dữ đúng thật là tận thế của y.
Vừa gặp được Ma Vương, y đã xong đời rồi.
Theo suy nghĩ tận hứng lần cuối, Yến Chiêu quả thật đã vần vò Dung Dữ rất lâu.


Lúc hoàng hôn buông xuống chuyện trong phòng mới dần kết thúc. Dung Dữ ngồi bên mép giường thong thả mặc lại quần áo.
Yến Chiêu muốn đến giúp, nhưng đầu ngón tay chưa kịp chạm vào Dung Dữ đã nghe người nọ cười khẽ.
"Làm chia tay xong rồi nên từ biệt thôi, Chủ Thần đại nhân."


Tay Yến Chiêu khựng giữa không trung.
Đau nhức bỗng hóa thành đau nhói.
"Em biết?!" Yến Chiêu không thể tin thốt.


"Tôi và Chủ Thần đại nhân quen biết bao nhiêu năm nay, sao lại không nhận ra? Diễn xuất của ngài thật sự không tốt lắm, mới đến đã lộ rồi." Dung Dữ mặc xong quần áo xoay người mỉm cười: "Một con tang thi hẳn nên gọi tôi là nhân loại chứ không phải người phàm."
"..."
Dung Dữ rất thông minh, Yến Chiêu biết rõ.


"Vậy em còn cùng ta ----" Yến Chiêu không thể hiểu được, ngay từ đầu Dung Dữ đã biết thân phận của y sao còn vờ như không biết mà lên giường với y... Không phải hắn nên hận y sao?
"Tại sao không?" Dung Dữ hỏi ngược, "Thân xác này của Chủ Thần đại nhân rất đẹp trai không phải à?"


Vẻ mặt Yến Chiêu đầy phức tạp: "Chẳng lẽ trong mắt em chỉ có cái xác này?"
"Thực sắc tính dã, có gì mà không thể?" Dung Dữ cười khẽ, "Không phải Chủ Thần đại nhân ngài cũng rất sung sướng làm với tôi sao?"
Yến Chiêu nhỏ giọng: "Ta thật lòng..." Thật lòng thích em.


"Thật lòng là cái gì? Anh moi ra cho tôi xem được không?" Dung Dữ không chút dao động.
Yến Chiêu nhìn hắn hồi lâu, nói: "Xin lỗi em."
"Làm hỗn loạn muôn vàn thế giới là một Đọa Thần, không phải em. Con tang thi trông giống Tịch Vọng đó cũng là Đọa Thần giả mạo, ta đã giết gã. Ban đầu là ta hiểu lầm em, ta xin lỗi."


Dung Dữ nhìn y: "Thứ anh nợ tôi, không phải chỉ một lời xin lỗi."
*Hết chương 103.*