Dương Dĩnh có chút hối hận. Mới rồi ở gần Đường Tiêu nên cô mới cả gan xuyên qua nghĩa địa này, bây giờ chỉ một mình cô, hơn nữa mặt trời vừa lúc bị mảng mây lớn phía tây che lấp. Trong nghĩa địa không có ánh nắng, một mảnh tĩnh mịch, cảm giác rất âm trầm, khiến bước chân Dương Dĩnh ngập ngừng.Chần chờ một lúc sau, Dương Dĩnh quyết định nhanh chóng xuyên qua nghĩa địa, tranh thủ trước nửa đêm chạy về Tinh Võ Tông. Đang khi Dương Dĩnh chuẩn bị bước ra một bước thì sâu trong nghĩa địa truyền đến tiếng kêu kỳ lạ, khiến cô kinh sợ vội vàng lùi lại núp sau một gốc cây to.Thì ra là một đàn sói hoang!Nếu chỉ có một con sói hoang thì Dương Dĩnh chẳng sợ chút nào, tiến lên cầm kiếm đâm chết nó là được. Nhưng cả bầy sói hoang thì khác.May là bầy sói hoang này không chú ý tới Dương Dĩnh núp sau thân cây. Dương Dĩnh ngừng thở, yên tĩnh chờ bầy sói hoang rời khỏi nghĩa địa. Không ngờ chúng chẳng rời đi, không biết vì sao luôn quanh quẩn tại đó. Mắt thấy sắc trời ngày càng tối, Dương Dĩnh lòng thầm sợ.Đắn đo suy nghĩ một lúc, Dương Dĩnh cảm thấy quay về bên hồ chờ Tôn Văn có lẽ là lựa chọn tốt nhất, dù sao thì còn đỡ hơn một mình tại rừng sâu tối đen này.Khi cô quay về bên hồ, chỗ lúc trước chia tay với Tôn Văn thì trong nước đã không còn bóng dáng của hắn. Dương Dĩnh nghĩ chắc Tôn Văn qua kia hái thảo dược, đi về tối đa hai canh giờ chắc là sẽ giải quyết xong. Thế nên cô run sợ tìm góc khuất bên hồ, lặng lẽ chờ Tôn Văn lấy thảo dược xong quay lại bên này.Ban ngày cũng tốt, đêm cũng tốt, đối với Đường Tiêu thì không có gì khác nhau. Từng trải qua biển hóa bể dâu ở trong hắc ám hư không vài chục vạn năm, hắn sớm không còn khái niệm ngày đêm.Đường Tiêu luôn cố gắng bơi tới trước, khi cảm giác có nguy hiểm thì sẽ tạm ngừng, chờ nguy hiểm qua đi lại tiếp tục tiến lên.Khi Đường Tiêu rốt cuộc tới bên dưới vách đá đối diện thì sắc trời đã hoàn toàn tối sầm. Theo Dương Dĩnh miêu tả, Đường Tiêu lấy ra hỏa tinh thạch tìm Huyền Âm Thảo ở bốn phía vách đá.Vách đá này cao gần ngàn trượng, hoàn toàn che lấp ánh nắng. Dù ban ngày tới đây thì cũng rất âm u ẩm ướt, thêm vào gần nước không khí ẩm thấp, âm khí nặng nề. Cho nên chỗ này đúng là thích hợp Huyền Âm Thảo sinh trưởng.Không lâu sau Đường Tiêu đã hái Huyền Âm Thảo đầy túi trữ vật. Nhìn mặt nước âm u, hắn suy nghĩ xem có nên ở bên vách đá nghỉ ngơi một ngày không, chờ sáng mai lại bơi về hồ bên kia.Chủ yếu là vì lo lắng đến nguy hiểm dưới nước, nếu là ban ngày còn có thể lặn xuống nước quan sát một lúc, ban đêm lặn xuống thì sẽ không thấy gì hết, chỉ có thể dựa vào trực giác đối với nguy hiểm. Tuy Đường Tiêu không lo lắng hắc ám nhưng bây giờ thân thể sau khi nổ có lực cảm ứng yếu hơn trước kia nhiều, dù sao cảm ứng nguy hiểm cũng cần tiêu hao lực lượng thần hồn.Đáng thương cho Dương Dĩnh, bây giờ đang phập phồng lo sợ núp sau một khối đá, dõi mắt trông chờ Tôn Văn hái xong Huyền Âm Thảo lập tức quay về. Thêm nữa màn đêm buông xuống, phương xa tiếng sói tru càng thường xuyên hơn, khiến cô kinh hồn táng đảm.Đường Tiêu tìm được một khối đá to khô ráo, chuẩn bị nghỉ ngơi thì phát hiện không xa có hai ngọn đèn xanh không ngừng lắc lư. Qua trong chốc lát thì có càng nhiều ngọn đèn xanh, dường như từ bốn phương tám hướng vây lấy Đường Tiêu.- Cha nó! Đâu ra nhiều sói vậy!?Đường Tiêu ngây ngẩn. Chính lúc này. Một con sói hoang ra lệnh tổng tấn công, vô số sói hoang hú dài đáp lại sói hoang đầu đàn, tiếp theo cùng nhào hướng Đường Tiêu.Đường Tiêu vắt giò lên cổ chạy, vừa chạy vừa cởi ra quần áo ném vào túi trữ vật. Khi mấy chục con sói hoang sắp đuổi kịp sau lưng hắn thì Đường Tiêu rốt cuộc nhào vào trong hồ nước, dốc sức bơi hướng bồ bên kia.Bầy sói hoang đứng ở bờ hồ, không cam lòng tru lên phương hướng Đường Tiêu biến mất, sau đó chậm rãi tản ra xa.Đường Tiêu chửi ầm lên:- Cha nó! Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà! Đường đường cường giả Địa Nguyên tam cấp vậy mà bị một đám sói hoang đuổi đến chật vật thế này! Sỉ nhục to lớn a!May là mới rồi không ai thấy hắn chật vật, cho nên bây giờ Đường Tiêu không định đi tìm bầy sói hoang báo thù tìm về mặt mũi.Đắn đo đến nguy hiểm dưới nước, Đường Tiêu không dám ở lại trong nước quá lâu. Hắn liều mạng bơi, tranh thủ nhanh chút bơi sang bờ bên kia.Trong khi Đường Tiêu bơi thì cảm giác nguy hiểm lúc ban ngày lại lần nữa xuất hiện. Hơn nữa lần này, Đường Tiêu cảm nhận rõ nguy hiểm đó đang từ từ tới gần hắn!Đường Tiêu ngừng bơi, để mình không động đậy trong nước, tĩnh lặng cảm giác một chút biến đổi nguy hiểm dưới nước.Quái vật không biết tên dưới nước cũng ngừng, nhưng không rời đi. Theo Đường Tiêu đoán thì chắc nó cách lòng bàn chân hắn sâu mấy chục thước.Đường Tiêu chửi tục:- Cha nó!Đêm khuya không nhìn rõ động tĩnh dưới nước, lực cảm ứng yếu, phát ra cảm ứng mơ hồ, không biết đối phương rốt cuộc là yêu vật gì, cho nên hắn không dám tùy tiện thăm dò.Niệm lực không tới lúc bất đắc dĩ thì không thể sử dụng nữa, lần này sẽ không có kỳ ngộ giống lần trước.Người cứu mình rốt cuộc là ai?Lúc này tốt nhất đừng nghĩ tới mấy vấn đề đó, trước tập trung giải quyết uy hiếp dưới chân đã.Đường Tiêu ở trên mặt nước bình tĩnh bềnh bồng nửa canh giờ. Ban đêm bềnh bồng như vậy càng khiến người buồn ngủ, nhưng uy hiếp dưới chân cũng không động đậy, ngừng tại đó nửa canh giờ!Cái này phiền phức rồi, nếu cứ ở trong nước thế này, Đường Tiêu nghi ngờ mình sẽ ngất xỉu. Nếu ngất trong chỗ này thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả.Không được, vẫn là tiếp tục bơi đi thôi! Đường Tiêu suy đoán vật dưới nước nếu không dám tấn công thì chắc e ngại cái gì đó, một khi để nó cảm thấy hắn sợ thì nói không chừng sẽ tấn công ngay.‘Lão ma! Lão ma!’Một lũ thần thức của Đường Tiêu nhập vào Gia Hồ, chuẩn bị hỏi Áo Bỉ Lão Ma kiến thức rộng rãi hiện tại rốt cuộc là tình huống gì.Áo Bỉ Lão Ma không có chút động tĩnh, dường như lão không tồn tại vậy.Đột nhiên, Đường Tiêu cảm giác có chỗ nào là lạ, hình như thân thể tẩm trong nước này…Rất nhanh Đường Tiêu phát hiện ra nước biến thành đặc biệt dính đặc. Khi Đường Tiêu nâng tay lên, nương ánh trăng nhìn thì, không ngờ chất lỏng nhỏ giọt từ bàn tay xuống chính là máu!