Đường Tiêu đột nhiên bắt đầu đắc ý, bởi vì hắn đã sống đủ lâu, hơn nữa không chính mắt thấy những thân nhân, bằng hữu chết đi, không cần đau lòng vì họ, cũng sẽ không bị mắng là vô tâm vô phế.Đường Tiêu cảm thấy nếu hắn còn có cơ hội quay về Áo Bỉ Đảo chắc chắn sẽ đi tìm Bách Thảo Vương Bạc Hà, hỏi xem sinh mệnh mấy chục vạn năm rốt cuộc ra sao, nên như thế nào giữ lại ký ức lâu dài của mình, mới không đến mức quên đi chính mình là ai.Mới một ngàn năm, thế mà Đường Tiêu đã cảm thấy giữ được ký ức này rất khó khăn.Phiêu đãng trong hắc ám hư không hơn một ngàn năm, đương nhiên Đường Tiêu cũng có nhiều trí nhớ tại nơi này. Nhưng hắn phải không ngừng lật lại lý ức trước kia, hồi ức không ngừng sâu thêm, phủ lên ký ức trong hắc ám hư không, để mình không đến mức vì một số ký ức mới tại đây mà cuối cùng quên đi bản thân là ai.Còn phải nhớ công chúa Dực Thai và Khánh Đô phu nhân sao? Còn phải ghi nhớ Chu Kiền và Chu Vũ sao?Họ đã không tồn tại thì phải chăng cũng nên cắt bỏ?Đường Tiêu cứ cảm thấy rồi sẽ có ngày hắn quên mất bọn họ, thậm chí quên mình là ai, sau đó ở hắc ám hư không lặng lẽ tan biến, vĩnh viễn biến mất.Một khi một người mất đi tất cả trí nhớ thì không khác gì đã chết.Bởi vì ngươi sẽ không còn là ngươi.Vì không để bi kịch tiểu cửu cửu lại tái diễn, không để mình lần thứ hai đau lòng, Đường Tiêu không cùng bất cứ hồn đoàn nào kết bạn. Đụng phải hồn đoàn khác sẽ nhanh chóng kết thúc chiến đấu, sau đó xoay người đi. Nhờ vào hai đời làm người một đời làm hồn, hắn có trí tuệ cực cao, thông minh hơn người, và trực giác nhạy bén với nguy hiểm, tuy Đường Tiêu mấy ngàn lần rơi vào nguy hiểm nhưng vẫn tồn tại đến ngày nay.Một ngàn năm nay hắn luôn chiến đấu, luôn nghĩ cách biến mạnh. Một ngàn năm sau, hôm nay hắn rốt cuộc có được chín chín tám mươi mốt lá bùa, có thể thử đi trung tâm Ly Tử Phong Bạo ngưng tụ ý niệm.Hơn một ngàn năm gian khổ cầu sinh, đi trung tâm Ly Tử Phong Bạo có lẽ còn cơ hội tìm ra đường sống, nhưng cũng có thể sẽ hồn tiêu phách tán, vĩnh viễn trầm miên.Ngàn năm cô độc, ngàn năm kiên trì, ngàn năm chờ đợi, ngàn năm cố chấp đã tới lúc phải kết thúc. Nếu không, cứ tiếp tục trôi nổi trong hắc ám hư không này, Đường Tiêu tin tưởng mình sớm muộn gì có ngày hoàn toàn mất đi ký ức, trở thành hồn đoàn ngơ ngác không biết tên, sau đó vô tri vô giác bị thanh trừ, hóa thành đoàn năng lượng, vĩnh viễn tan biến.Nếu đã cố gắng thì hắn không mong muốn nhận kết cục như vậy. Cho nên Đường Tiêu tới gần trung tâm Ly Tử Phong Bạo, từ xa cảm ứng Ly Tử Phong Bạo mãnh liệt xé rách tất cả.Xung quanh có chút đoàn sáng đỏ vòng quanh tuần tra đã tụ tập tới, vừa tu bổ khe hở không gian nứt ra vừa thanh lý mấy hồn đoàn tới gần trung tâm Ly Tử Phong Bạo.Xem ra muốn chạy trốn ra ngoài không chỉ một mình hồn đoàn Đường Tiêu. Hồn đoàn nào ở trong hắc ám hư không mở ra hoặc tìm về trí tuệ thì đều muốn rời khỏi thế giới hắc ám tàn khốc này, đuổi theo tự do và ánh sáng bên ngoài.Chỉ cảm ứng thôi thì Đường Tiêu đã cảm giác được Ly Tử Phong Bạo cường đại. Đặc biệt là chỗ trung tâm Ly Tử Phong Bạo, lực sát thương đối với thần hồn chắc chắn không yếu hơn đoàn sáng đỏ hư không thanh tảo giả phát ra. Nhưng Đường Tiêu không có lựa chọn nào khác.Càng chờ đợi, mấy đoàn sáng đỏ hư không thanh tảo giả này tụ tập ngày càng nhiều, khi chúng nó khép kín cả khe hở không gian thì Đường Tiêu triệt để mất khả năng xuyên qua trốn thoát.Tìm loại khe hở không gian vừa mới mở ra này không phải chuyện dễ. Nếu bỏ qua, lần sau rất có thể là vài chục năm, thậm chí là mấy trăm năm.Do dự nửa giây, tám mươi mốt lá bùa của Đường Tiêu chọn hướng ít đoàn sáng đỏ nhất, nhanh chóng vọt tới.Sau khi tăng tốc, Đường Tiêu lập tức khiến hồn đoàn của mình yên tĩnh lại, không có bất cứ sóng năng lượng nào dao động, cứ thế theo quán tính đánh hướng trung tâm Ly Tử Phong Bạo.Giữa hắc ám hư không ngủ đông, hơn một ngàn năm chờ đợi, hơn một ngàn năm chấp niệm quay về chính là vì giờ phút này.Ngưng tụ ý niệm, lao ra khe hở. Trở lại, bất luận thế nào nhất định phải trở lại!Thiêu đốt…chìm ngập…Đời trước trùng kích Địa Nguyên, ở trong địa hỏa dung nham tẩy lễ đều chưa cảm giác thống khổ như vậy. Thần hồn bị xé rách, gắng gượng ngưng tụ, lần thứ hai bị xé. Sóng năng lượng mãnh liệt của trung tâm Ly Tử Phong Bạo che giấu Đường Tiêu giãy dụa, che giấu Đường Tiêu vì ngưng tụ ý niệm dẫn đến sóng năng lượng dao động.Chín chín tám mươi mốt lá bùa ở trong trung tâm Ly Tử Phong Bạo như địa ngục này bị thiêu đốt đỏ rực. Thần hồn Đường Tiêu lần lượt đột phá giới hạn chịu đựng thống khổ.Rốt cuộc những lá bùa này bắt đầu ngưng tụ quá trình phản ứng dây chuyền, hơn một ngàn năm chiến đấu và tu luyện mới có chín chín tám mươi mốt lá bùa, nhưng chân chính ngưng tụ ý niệm thì chỉ ngắn ngủi vài giây mà thôi.Rốt cuộc một hình cầu tròn vo xuất hiện tại trung tâm Ly Tử Phong Bạo. Thần hồn của Đường Tiêu đã chóng đến cực hạn, không có sức lực gắng gượng thêm nữa.Hình cầu chậm rãi biến thành hình tuyết điêu, tựa như bươm bướm phá kén bay ra. Mệt mỏi quá, muốn ngủ thật say không cần tỉnh lại nữa.Khi đột nhiên tỉnh lại, Đường Tiêu bỗng phát hiện mình ngưng tụ ra ý niệm rồi, thế giới xung quanh biến vô cùng rõ ràng. Giống như hắn đã hồi phục các loại cảm quan, bao gồm thị giác.Tuyết điêu ở trong Ly Tử Phong Bạo giống phượng hoàn niết bàn trong lửa cháy, một loại trọng sinh vui sướng tràn ngập thần hồn Đường Tiêu.Ở trong hắc ám hư không này quá lâu, thần hồn thật rất dễ thỏa mãn. Phải là vài năm, vài chục năm, trên trăm năm mới được một chút tiến bộ. Huống chi loại ý niệm ở trong Ly Tử Phong Bạo không bị hủy diệt mà thành công ngưng tụ ra không chỉ là tiến bộ một chút mà thôi.Nhưng đó cũng không phải cuối cùng.Chỗ cực đỏ cực chói lòa kia chẳng phải chính là khe hở không gian sao?Ngoài khe hở chính là tự do và ánh sáng chứ?Sắc đỏ là bởi vì vô số đoàn sáng đỏ ở mép khe hở, ánh chiếu khe hở thành vệt sáng đỏ. Chúng nó đang cố gắng tu bổ khe hở, ngăn cản tất cả vật chất hữu hình muốn thông qua khe hở này rời đi.Cùng lúc đó, một ít vật hình thù kỳ lạ từ ngoài khe hở nhanh chóng bay vào. Đường Tiêu rất nhanh nhìn ra, những vật trôi nổi này là hồn đoàn, thậm chí một số thứ có hình dạng quái dị.