Oanh Minh pháo vừa xuất hiện quân coi thành lập tức trở nên run sợ mà rối loạn trận tuyến, uy lực của thứ đồ vật này quá lớn, ngay cả cơ hội trốn chạy cho bọn họ cũng không có. - Pháo đài của chúng ta vẫn còn, các huynh đệ giữ vững vị trí, cho dù bị tạc chết rồi thì vợ con của chúng ta vẫn được Đường công tử chiếu cố.Khuyết Thất Kỷ Mông hai tên tướng quân xông lên tường thành khích lệ sĩ khí một phen.- Ầm.Lại một tiếng nổ lớn nữa vang lên, tường thành lại chấn động không ngừng, lúc này Thần Minh pháo đài lại oanh kích, cực lớn Thần Minh đạn bay ra bắn về phía địa chỉ của liên quân, tên tiểu tướng mà Đường Tiêu khống chế cũng bị bay lên, hiển nhiên đạn cũng bắn tới chỗ hắn. - Ầm.Một tiếng ầm lại vang lên, Oanh minh pháo sau khi được chỉ huy lại một lần nữa xuất kích, ở trên Phượng Tín quan liền loạn một bầy hơn mười binh sĩ coi giữ thành lại hi sinh, Đường Tiêu thừa dịp pháo của đối phương chưa làm lạnh mà bắn được hắn lại chỉ huy thần minh pháo lâu, nhắm về phía pháo của đối phương mà bắn tiếp.Đang tiếc phát pháo này cũng không có tác dụng gỉ chỉ là tấn công đến chỉ huy Vương Bình của đối phương đem Vương Bình sợ tới mức tiểu cả ra quần mà thôi.- Các ngươi đúng là bọn giá áo túi cơm, ngắm lấy pháo đài mà bắn, hai khẩu pháo mà còn bắn không lại một khẩu.Vường BÌnh vường sợ vừa giân bắt đầu quở trách mấy man tộc pháo thủ này.Hơn mười người của đoàn pháo thủ bị Vương Bình mắng làm cho tức giận, có vài người còn chống đối khiến cho Vương Bình nổi điên, hắn lập tức chỉ huy thị vệ bắt hơn mười pháo thủ man tộc lại, cục diện trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.Không bao lâu sau hơn mười man tộc pháo thủ đã bị binh sĩ đè xuống mặt đất, Vương Bình chỉ huy đám pháo thủ trong quân người Mãn tiếp nhận pháo. Tuy nhiên những pháo thủ ở trong đám người Mãn này quen dùng pháo chính xác đối với loại pháo cải trang lạc hậu này đúng là không dùng được chúng ba chân bốn cẳng rối ren một hồi, một phát pháo bắn ra không bắn vào Phượng Tín quan mà lại bắn lên một đồi nhỏ, khiến cho binh sĩ trên thành cười rộ một hồi.Thần minh pháo của Đường Tiêu lại bắn về lúc này làm cho đất trời nổ tung khiến cho Vương Bình và mấy tên pháo thủ cũng bị văng lên, bọn chúng ngã về phía sau bất tỉnh. - Mấy người các ngươi mau lên đi, bắn không được pháo đài kia thì các ngươi đi chết đi.Vương Bình sau khi đứng lên từ trên mặt đất thì càng thêm tức giận hắn rút từ bên hông ra một bội kiếm, toàn thân run rẩy mà hét lớn. - Ầm.Dưới sự thúc giục của Vương Bình một Oanh minh pháo một lần nữa lại xạ kích.Đường Tiêu bay lên không trung nhìn chiếc Oanh Minh pháo thứ hai bị mất tích, lúc này không chỉ Oanh Minh pháo không còn mà các pháo thủ quanh đó hài cốt cũng không còn. - Bà mẹ nó Vi địa soái ngươi ghê gớm thật thiên lôi đánh không chết họng pháo cũng đánh không chết Thịnh thân vương làm sao tin được?Đặc sứ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì liền cảm khái. - Tất cả rút rút rút lui cho ta.Vi Địch sau khi tỉnh táo lại liền vọt xuống xe, từ trên mặt đất lấy nón bảo hiểm lên, vội vàng dưới sự nâng đỡ của đám binh sĩ hướng về phía sau chạy như điện. Lúc này Vi Địch thật sự đã bị dọa, thu binh lui về ba dặm mới đóng xuống. Hai canh giờ trôi qua thời gian đã tới giữa trưa bên liên quân không có động tác gì mới, tên tiểu tướng con rối kia mặc dù bị binh sĩ đưa trở về nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh Đường Tiêu cũng không cách nào dò xét bọn họ được nữa rồi. Đường Tiêu ở trên tường thành của Phượng Tín quan nhìn bầu trời hắn một mực đang chờ đợi tin tức của Hồ Nhuận mang tới, không biết viện quân có tới không, trải qua mấy lần giao phong Đường Tiêu tin tưởng rằng nếu như đánh bại liên quân mấy lần nữa bọn họ sẽ bị bức về khu vực Man hoang. Đặc biệt là hiện tại đại thống lĩnh Vi Địch đã bị dọa cho bể mật, chỉ cần Đại Minh triều phái ra hơn vạn người thừa thắng đuổi theo nhất định có thể dùng một lần hành động đại phá liên quân.Chiến cơ nghìn năm khó gặp. Tuy nhiên viện quân lại không tới, Hồ Nhuận cũng không quay trở lại điều này khiến cho Đường Tiêu có cảm giác rất xấu.Trên thực tế lúc trước khi Đường Tiêu đem hai nghìn nhân mã đến Phượng Tín quan hắn căn bản không tin tưởng rằng mình có thể thủ nơi này thậm chí còn có thể chém mấy tên đại tướng cao cấp và mưu sĩ. - Con mẹ nó.Liên quân sau khi vùi nồi nấu cơm Vi Địch lại phái mấy gã mang tin tức vào trong thành chiêu hàng Đường Tiêu. Đường Tiêu để cho Khuyết Thất đối phó với bọn họ còn hắn thì thao túng tên tiểu tướng vừa tỉnh lại sau khi bị thương đi dạo một vòng, kể quả hắn phát hiên ra những tướng lãnh kia đang ở bên ngoài Phượng Tín quan trò chuyện vui vẻ không có gì lộ ra sự gấp gáp.Hơn nữa đại quân trong doanh địa dường như thiếu một nửa. Đường Tiêu thầm nghĩ không ổn. Đường Tiêu giao cho Khuyết Thất tiếp tục đàm phán hắn thì mang Lưu Ly thuyền hướng về phía các doanh trại khác đi tới, một lúc sau Đường Tiêu đón được một chi tiểu đội đào binh hơn mười người đang hướng về phía Khê Khẩu mà chạy thục mạng. Đường Tiêu bắt một tên trong số bọn họ mà hỏi thì nhận được tin tức hóa ra Ô Am quan đã bị thất thủ năm nghìn quân sĩ không ai trốn thoát được. Ô Am quan không phải là Phượng Tín quan vì ngăn cản hải tộc xâm lấn mà ở đó thường xuyên có ba nghìn người đóng quân, cũng tu kiến thần minh pháo đài đan dược rất sung túc, về sau lại tăng thêm hai nghìn binh mã.Đường Tiêu nhịn không được mà ngửa mặt lên trời mà mắng, hắn hoài nghi chuyện này là do Hưng Quốc Hầu mệnh cho Lâm Chấn, mới khiến cho quan khẩu đơn giản giao ra như vậy, đem mạng của Đường Tiêu bán cho liên quân. Vị Thần Vũ đại tướng quân Lâm Chấn này xem ra muốn mượn đao giết người không phái viện quân tới, Đường Tiêu có thể đoán được cho dù hắn không chết trận còn sống trở về thì Lâm Chấn cũng mượn lý do mà trị tội hắn.Tuy nhiên Lâm Chấn dám làm như thế, Đường Tiêu cùng lắm
xé rách mặt mũi với hắn, sự tình náo đại lên rồi, Đường Uyên chắc chắn cũng không đứng ngoài mà nhìn.Tuy nhiên Đường Tiêu hiện tại không chịu giao chi binh lính này ra một nghìn người đối với Đại Minh vương triều có lẽ không có ý nghĩa nhưng dù sao cũng là thân binh mà hắn có được đầu tiên sau khi nhập ngũ, trải qua mấy ngày nay rèn luyện, ý chí của bọn họ đã tăng lên, để bọn họ bị giết ở trong nà Đường Tiêu cảm thấy khó chịu vô cùng.