Dực Thai công chúa không quá tin tưởng lời của Đường Tiêu, Đường Tiêu nói gặp một lần đều là nữ nhân nàng cũng hiểu lòng phụ nữ, vừa rồi nàng nhìn ra Bách Thảo vương nhìn Đường Tiêu án mắt nhu tình như nước hơn nữa cũng chỉ một mình nàng để ý Bách Thảo vương ngay lúc trước khi rời đi đã nhìn Đường Tiêu một hồi lâu.- Nàng ghen tỵ sao?Đường Tiêu quay đầu nhìn một cái.- Muội... muội chỉ muốn biết huynh có phải cùng nàng ta...- Chu huynh hoàng tử điện hạ vài ngày không gặp các vị đều tìm được hồng nhan tri kỷ rồi.Đường Tiêu không phản ứng lại Dực Thai công chúa quay đầu nói với Chu Kiền và thất hoàng tử. - Đâu có... nàng ta chỉ nhận ta làm ca ca....Chu Kiền lúng túng hắn vội vàng kéo tay của Đường Tiêu nói với Noãn Dương Dương:- Hắn chính là huynh đệ tốt nhất của ta tên là Đường Tiêu.- Đường công tử chào huynh.Noãn Dương Dương thi lễ một cái.- Chào Dương Dương tẩu tẩu.Đường Tiêu hướng về phía Noãn Dương Dương mà đáp lễ, Noãn Dương Dương đỏ cả mặt nhưng cũng không bác bỏ rõ ràng mấy ngày gần đây ở cạnh Chu Kiền tâm tình của nàng không tệ cũng có ý kia.- Vị này chính là...Đường Tiêu sau khi nói chuyện với Noãn Dương Dương xong lại hướng về phía Mị Lộc thiếu nữ hồng trần rồi hỏi.- Ta tên Hồng Trần.Mị Lộc thiếu nữ đỏ mặt giới thiệu mình với Đường Tiêu. - Là thái tử phi tương lai sao?Đường Tiêu quét đôi mắt qua tay của thất hoàng tử rõ ràng đang nắm tay của Hồng Trần.- Thái tử phi chỉ sợ không cách nào mang nàng ta về cung.Thất hoàng tử cười khổ một tiếng thần sắc có vẻ ảm đạm.- Sau khi ngươi lên ngôi có ai dám chén vào chuyện của ngươi?Đường Tiêu vô tình lắc đầu.- Đáng tiếc ta không có khí phách giống như Đường công tử.Thất hoàng tử hổ thẹn nói với Đường Tiêu một câu.- Về sau sẽ có.Đường Tiêu mỉm cười thò tay đấm một quyền vào ngực của thất hoàng tử.......Noãn Dương Dương ở Dương thôn không có thân nhân những ngày nay nhận được sự quan tâm của Chu Kiền cũng xem hắn là chỗ duy nhất để dựa vòa, Chu Kiền khuyên bảo nàng cuối cùng nàng toàn tâm toàn ý rời khỏi Mị Lộc thiếu nữ cũng đồng hành cùng nàng, theo mọi người đi khỏi.Trên đường đi thất hoàng tử cùng với Chu Kiền biết Dực Thai công chúa đã tiến tới Địa Nguyên cấp thì hâm mộ không thôi, Đường Tiêu hứa hẹn sau khi bọn họ trở về Hoa Liên thành hắn cũng sẽ giúp bọn họ tăng tu vi ít nhất là vượt qua Địa Nguyên cấp.Chu Kiền vốn không có hứng thú với phương diện học võ, nhưng hiện tại ở cùng Noãn Dương Dương một chỗ trong lòng có suy nghĩ phải bảo vệ nàng cho nên tâm tình đối với phương diện này cũng cảm thấy bức thiết.
Lâm Chấn trước đó vài ngày mang tới tin tức ,cùng Lâm Quý ước định ở Hoa Liên thành nhưng đợi lâu vẫn không thấy Lâm Quý trở về. Hắn liền tức giận quay trở về Lôi Trụ sơn. Trên đường đi tới Dương thôn Lâm Chấn gặp đối thủ cũ là tam đại yêu vương, Bách Thảo vương cùng với Hỏa Hùng vương và Thạch Miêu vương muốn luyện hắn thành nhân đan, Lâm Chấn sau một hồi đánh nhau bị thương lại trốn về Hoa Liên thành.Lâm Chấn sau khi rời Hoa Liên thành trở về Thai kinh thành thì để lại một phong thư ngôn từ cực kỳ nghiêm khắc cho Lâm Quý, để cho hắn sau khi trở về cần phải viết thư lại cho y, hơn nữa chuyện Đường Tiêu lần này còn phải có giải thích thỏa đáng. Đường Tiêu trở về Hoa Liên thành nhìn thấy phong thư này thì cũng mặc kệ trực tiếp ném qua một bên. Lâm Quý nhìn thấy ngôn từ nghiêm khắc trong thư của Lâm Chân thì tìm trăm phương nghìn kế bịa ra một lý do nào đó hắn hiện tại là con rối trong tay của Đường Tiêu, không có biện pháp đem chuyện của Đường Tiêu nói ra. Đại hoàng tử ở Tuyết Sơn sơn mạch đi săn Tuyết Lang thủ lĩnh cuối cùng cũng đã ký kết linh hồn khế ước với nó, vì chuyện được sắc phong sắp tới mà kinh thành trở nên vô cùng bận rộn, căn bản không có biện pháp hỏi đến chuyện của Lâm Quý, Lâm Chấn đối với Lâm Quý vô cùng bất mãn nhưng cũng đành phải chờ đến sau khi đại hoàng tử trở thành thái tử sẽ cùng nhau đến Hoa Liên thành tính nợ với Lâm Quý. Trả lời thư của Lâm Chấn xong, Lâm Quý ở trong phủ của mình đứng ngồi không yên hắn cảm thấy sau khi Đường Tiêu không khống chế mình nữa, hắn lại tìm cớ đi tìm Chân thị, Chân thị ngầm hiểu, hai người ở trên giường lăn lộn một hồi.Tuy nhiên Đường Tiêu cũng không có hứng thú nhìn bọn họ hành sự với nhau, hắn cũng lười hỏi qua chính vụ của Hoa Liên thành, tất cả để mình Lâm Quý sắp xếp, chỉ cần Lâm Quý thành thật, không chạy trốn thì Đường Tiêu cũng không có lòng dạ đi quấy nhiễu hắn. Thất hoàng tử cùng Chu Kiền tập trung tinh thần muốn Đường Tiêu giúp bọn họ tấn cấp hiện tại Đường Tiêu có tu vi Địa Nguyên nhị cấp, sau khi cho bọn họ ăn nhân đan, hiệp trợ kinh mạch thì trước sau không đến mười ngày cả hai cũng đều đã tiến tới Địa Nguyên cấp.Xem bọn họ dễ dàng tiến tới Địa Nguyên cấp như vậy Đường Tiêu cảm khái hắn xuyên việt tới kiếp này từ một phế vật chưa tôi hồn trở thành Địa Nguyên cấp đã gọi là kỳ tích rồi nhưng thất hoàng tử và Chu Kiền còn nhanh hơn, hỏa tốc tiến vào. Đương nhiên tất cả là nhờ có Luyện Yêu Thối Ma Hồ.Thất hoàng tử và Chu Kiền hai người tuy tu vi được Dực Thai giúp nhưng nếu bọn họ không trải qua huấn luyện thực tế thì không cách nào cùng với người khác đối chiến. Tuy nhiên hiện tại trong nhóm người của Đường Tiêu thì có tới ba người đã tiến tới Địa Nguyên cấp sau này bọn họ ở trong Thai kinh thành tăng thêm thực chiến với nhau. Kho nhân đan của Đường Tiêu tiêu hao hầu như không còn, Trúc Mô đan cũng không còn nhiều lắm, muốn giúp cho bọn họ thăng một cấp nữa cần phải tích lũy thêm thời gian, hơn nữa thực lực của Đường Tiêu hiện tại không cao hơn bọn họ nhiều lắm, nếu như cưỡng ép giúp bọn họ tăng lên thì rất nguy hiểm, đương nhiên bọn họ cũng cần thời gian tiêu hóa tu vi hiện tại.Noãn Dương Dương tiếp tục nghe theo sự chỉ đạo của Bách Thảo vương, tiếp tục luyện hóa Hỗ Bạt ở bên trong hồ lô dừa, bởi vì nàng không nói chuyện với người ngoài nên Đường Tiêu cũng không chú ý tới nàng cho lắm.Ngoại trừ trợ giúp thất hoàng tử và Chu Kiền tăng tu vi lên, Đường Tiêu cũng còn có một chuyện quan trọng hơn chính là nghiên cứu tinh thể thời gian kia, Luyện Yêu Thối Ma Hồ hấp thu tinh thể thời gian xong lại xuất hiện nhiều bí cảnh mật thất, không giống như không gian bí cảnh của Dương Sinh Mao lúc trước đây chính là Thời Không bí cảnh.