Rất nhiều chuyện Càn Kình chỉ biết trên sách vở, nhưng từ sau khi tiếp xúc với thánh khí, hắn rất nhanh đã nối liền một vài tri thức của mình. Tuy rằng hắn không dám nói mình rèn Hồn Binh nhất định sẽ thành công, nhưng xác xuất thành công không phải chỉ tương đối như lúc ban đầu. Hơn nữa búa rèn sắt cấp bậc thánh khí ở trong tay, dung nhập với uy năng của cây búa Đấu Hồn, khiến chuyện rèn Hồn Binh không còn là chuyện giản khổ không gì sánh được nữa.
Đi ra khỏi biển cát cổ hoang, dĩ nhiên là tiến vào địa giới Càn Châu, vòng ngoài biển cát cổ hoang nối liền với mặt đất hoàng triều Chân Sách, gần như toàn bộ đều là Càn Châu do Càn gia trấn thủ.
Tương tự như vậy, biển rộng phía đông cũng có gia tộc Hoàng Kim Long ba đầu nắm giữ là một đạo lý, trong biển vô tận cất giấu rất nhiều ma thú thuỷ bộ lưỡng thê cường hãn. Nếu như không có gia tộc huyết mạch cường đại trấn thủ, dân chúng trong hoàng triều Chân Sách cũng sẽ cảm thấy bất an.
Mọi người đi vào một tửu quán tại trấn nhỏ của Càn Châu bổ sung thức ăn và nước uống. Đoạn Phong Bất Nhị ra ngoài tìm kiếm chợ ngựa mua vài phương tiện đi lại.
Mấy tên chiến sĩ có bộ dạng như lính đánh thuê, trên người mặc vải bố cũ nát tiến vào tửu quán. Mắt bọn họ có phần hiếu kỳ quan sát trên người đám người Càn Kình, sau đó đều ngồi xuống không tiếp tục quan sát tình huống của những người khác nữa. Vẻ mặt bọn họ dường như đang đợi người nào đó.
Nhiều ngày sinh tồn trong biển cát cổ hoang, mọi người đã rất lâu không thật sự ăn một bữa ăn ngon. Giờ phút này mọi người đều cảm giác thức ăn trong tửu quán rất ngon miệng.
Một lát sau, cửa tửu quán bị đẩy ra. Lại có hai lính đánh thuê mặc vải bố màu vàng đi vào. Phía dưới lớp vải bố mơ hồ có thể nhìn thấy một thanh đao sắc bén.
Hai lính đánh thuê thấy đám bạn đồng hành bắt chuyện, tiến đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Tửu quán vốn có chút yên tĩnh nhất thời trở nên náo nhiệt.
- Các ngươi đã nghe nói chưa? Đại sư thợ rèn Bố Lai Đạt Tư, đại sư của bộ tộc người lùn đã đến Thần Đô...
- Cái gì mà đã đến! Rõ ràng là tới đập bãi! Sắp tới trận thi đấu thần thợ rèn do hoàng triều chúng ta cử hành. Hắn sớm không tới, muộn không tới, sao phải chờ tới lúc này lại đột nhiên đến thăm Thần Đô. Ngươi nói xem có khả năng trùng hợp như vậy sao?
- Ta cũng hiểu hắn tới là để đập bãi. Nghe nói hắn đi ngang qua mấy nghiệp đoàn thợ rèn thành thị, đồ mấy nghiệp đoàn này cất giữ đều bị hủy diệt trong tay hắn. Sắc mặt của các hội trưởng nghiệp đoàn thành thị này đều rất khó coi.
- Ta cũng nghe nói, hắn đi tới thành thị đầu tiên chính là Vĩnh Lưu Thành! Đại nhân Vân Tinh Huy Thăng không chỉ rèn thua hắn, còn bị một tên người lùn là Đa Lạp Tháp cười nhạo...
- Chuyện này ta cũng nghe nói. Tính cách Vân Tinh Huy Thăng đại nhân tốt như vậy, nghe nói bị tức tới mức thổ huyết sinh bệnh...
- Chúng ta vừa đi vừa ăn chứ?
Càn Kình đứng dậy rất nhanh đã dọn dẹp thức ăn trên bàn. Giữa hai lông mày hắn có chút luống cuống.
Không ngờ trưởng giả hòa ái như Vân Tinh Huy Thăng lại tức giận tới mức sinh bệnh! Đa Lạp Tháp? Đó là người lùn thủ hạ của Mã Tặc Vương sao?
Đại sư Bố Lai Đạt Tư? Từ giây phút Càn Kình trở thành hội trưởng tổng nghiệp đoàn thợ rèn, hắn đã nghe hội trưởng tiền nhiệm nhắc tới cái tên này. Hiện tại người này được tất cả cộng đồng thợ rèn của ba tộc Nhân Ma Man đề cử thừa nhận, là rèn đại sư có thực lực nhất, cũng thật sự rất gần với tông sư, rất gần với cường giả tượng rèn.
Người như vậy, không ngờ đi tới hoàng triều Chân Sách, hơn nữa chọn mục tiêu đầu tiên chính là Vĩnh Lưu Thành. Điều này đã nói rõ rất nhiều chuyện.
- Xem ra Càn Kình kia cũng không được tốt lắm! Đại sư Bố Lai Đạt Tư tới, hắn ngay cả đầu cũng không dám lộ ra...
- Đúng vậy, đúng vậy! Nếu như ta là hội trưởng tổng nghiệp đoàn thợ rèn, thấy thủ hạ mình bị người ta quét ngang như vậy, đã sớm đi ra tiêu diệt đối thủ này.
- Tiêu diệt? Ngươi cho rằng hắn không muốn sao? Hắn cũng phải có khả năng thắng được người ta mới nói! Nếu không đi ra không phải càng thêm mất mặt hay sao?
- Ai, vốn tưởng rằng thật sự xuất hiện một thiên tài, hiện tại xem ra vẫn chỉ do hoàng triều đẩy lên mà thôi. Tới thời khắc mấu chốt, sợ rằng vẫn phải để lão hội trưởng nghiệp đoàn thợ rèn đi ra, cố gắng hết mức lấy lại chút điểm, mang về chút mặt mũi cho hoàng triều.
- Cuồng Ca...
Càn Kình giơ tay lên ấn vai Phần Đồ Cuồng Ca xuống, ngăn cản không cho hắn đi về phía bàn của đám lính đánh thuê kia:
- Cứ để cho bọn họ nói là được rồi. Bố Lai Đạt Tư đi tới hoàng triều Chân Sách, ta quả thực không kịp xuất hiện trước tiên. Chúng ta đừng ở chỗ này làm chậm trễ thời gian. Hiện tại trận thi đấu lớn thợ rèn đã sắp tới. Nếu còn chậm thêm vài ngày, sợ rằng có thể sẽ bắt đầu mất. Vẫn nên về sớm một chút, gặp đệ nhất cường giả thợ rèn hiện tại này một lần mới được.
Phần Đồ Cuồng Ca lạnh lùng trừng mắt với mấy tên lính đánh thuê, sau đó xoay người đi về phía ngoài cửa.
- Mấy người các ngươi nhìn cái gì? Trừng mắt cái gì mà trừng mắt?
Đám lính đánh thuê rõ ràng cảm giác được ánh mắt tràn đầy sự khiêu khích bất mãn của Phần Đồ Cuồng Ca. Một tên vỗ bàn một cái trực tiếp đứng lên. Đao phong dưới lớp vải bố màu vàng mơ hồ tản ra hàn quang.
Đám lính đánh thuê, gần như đều tồn tại trong cuộc sống luôn đứng bên bờ của sự sống và cái chết. Bọn họ hiểu rõ hơn so với người khác, cái chết là một chuyện đáng sợ tới mức nào, chứ không phải giống như lời những người hát rong từng nói, là một đám thô tục không có đầu óc, hở một tí là vung tay vung chân.
Ngược lại, bởi vì bọn họ đã từng gặp qua rất nhiều cuộc chiến sinh tử, cho nên bọn họ càng biết được sự quý giá của tính mạng. Bình thường bọn họ sẽ không chủ động đi tìm người khác để gây chuyện phiền phức.
Nhưng ở địa phương nhỏ như vậy, bình thường sẽ không xuất hiện chiến sĩ cường đại nào cả. Cho nên dưới tình huống hiện tại, khi nhìn thấy mấy người thanh niên trước mắt vẫn còn rất trẻ tuổi, sự dũng mãnh, ngang ngược trong xương cốt của mấy tên lính đánh thuê bạo phát ra. Khi bọn họ cảm giác bị Phần Đồ Cuồng Ca trừng mắt, bọn họ cho rằng hắn đang sỉ nhục bọn họ.
Phần Đồ Cuồng Ca đã qua tới nửa gian phòng. Khi nghe thấy người kia nói vậy, hắn dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía mấy tên lính đánh thuê vừa đứng dậy. Hắn cách không đánh một chưởng về phía mặt bàn đám lính đánh thuê đang ngồi xung quanh.
Một chưởng này phát ra quá đột ngột lại rất nhanh rất mạnh mẽ. Đám lính đánh thuê thậm chí ngay cả động tác phản ứng cũng không làm được, đấu khí tạo thành hình bàn tay bay vút lên trên cao sau đó chụp xuống, khiến cả cái bàn, và tất cả thức ăn chén đũa trên bàn đều bị đập thành bột phấn.
Đấu khí hình bàn tay đầy mạnh mẽ, nặng nề tiếp tục đánh xuống mặt đất, lưu lại một dấu tay có thể nhìn thấy được rất rõ rang. Điều đó khiến tửu quán vừa rồi còn có chút náo nhiệt nhỏ, hiện tại đã rơi vào tình trạng yên tĩnh tuyệt đối.