Trong nháy mắt, một hàn quang xuất hiện trong con ngươi của hai dũng sĩ huyết mạch Tử Văn đang nhìn chằm chằm theo dõi hắn.
Tron[CHARGE=4.1]g chớp mắt, hai dũng sĩ Man tộc giống như bị trúng phải ma pháp định thân cổ quái, không nhúc nhích nhìn mũi tên trong tay Càn Kính.
Xạ thủ chân chính! Đúng, không cần đợi tới lúc mũi tên của đối thủ bắn tới, đã có thể biết được xạ thuật của ai cường đại hơn! Chỉ cần... Chỉ cần một ánh mắt!
Không sai! Trong tay Càn Kính ngay cả một cây cung cũng không thấy, chỉ với hai mũi tên vừa nãy tiện tay lấy được, phóng ra một tia tiễn ý, đã khiến hai người theo dõi đứng ngây ra tại chỗ.
Không cần giương cung cài tên, thậm chí ngay cả cung đều không cần, chỉ với một đạo tiễn ý, hai dũng sĩ huyết mạch Tử Văn thậm chí đã không còn dũng khí bắn tên nữa.
- Thả cung xuống đi. Các ngươi không phải đối thủ của ta...
Boong boong...
Hai tiếng dây cung nhanh chóng chấn động trên không trung. Vẫn là từ trong tay của hai dũng sĩ Man tộc phát ra. Cung tiễn thủ này nghe được một âm thanh còn tuyệt vời hơn cả tiếng đánh đàn, mang theo âm phù đoạt mệnh.
Ngón tay cái của Càn Kình nắm lấy thân mũi tên, ngón trỏ làm cung, lập tức ngón cái vừa thả ra, cổ tay chấn động một cái. Hai mũi tên thoát khỏi ngón cái đã hóa thành dây cung, đón hướng mũi tên bay tới.
Bốn mũi tên va chạm ở trên không trung, bắn ra những tia lửa nhỏ. Mũi tên của dũng sĩ huyết mạch Tử Văn phát ra một tiếng động nhất thời vỡ nát. Sau một khắc, mũi tên trong tay Càn Kính bắn ra đã xuyên qua vai của hai dũng sĩ huyết mạch Tử Văn, trực tiếp ghim chặt hai người này vào đá nham thạch phía sau lưng bọn họ.
Keng!
Kim loại mang theo thân thể ghim chặt vào trong đá nham thạch. Trong chớp mắt, Đoạn Phong Bất Nhị sử dụng di chuyển trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt hai dũng sĩ Man tộc. Năm ngón tay mở trực tiếp bóp chặt miệng của bọn họ, phòng ngừa bọn họ làm chuyện tự sát.
Càn Kình nhảy vài bước đã qua tới nơi. Đầu tiên, hắn lấy thuốc từ trong đấu giới ra, trực tiếp nhét vào trong miệng của một tên dũng sĩ Man tộc trong đó:
- Các ngươi đi với ai tới đây?
Hai mắt dũng sĩ Man tộc vẫn lộ vẻ kinh ngạc và phẫn nộ. Nhưng sau khi thuốc vào miệng, hắn nhất thời trởn nên yên tĩnh, ánh mắt đờ đẫn nhìn Càn Kình:
- Chúng ta đi theo hoàng tử điện hạ vĩ đại Pháp Lạp Khắc đến đây.
Quả nhiên là vậy!
Trong lòng Càn Kính đã xác định được mình không nhìn lầm người:
- Vậy các ngươi tới nơi này để làm gì?
- Điện hạ tìm được ghi chép trong bút ký của một tiền bối, nói là đã từng nhìn thấy cảnh tượng rất kỳ quái ở trong biển cát cổ hoang. Sa mạc nóng bức, lại có núi tuyết khổng lồ lạnh như băng, trong lớp tuyết có thoáng hiện ra một tia bảo quang...
Ánh mắt đờ đẫn lại trở nên thanh tỉnh. Hắn nhíu chặt hai lông mày, vẻ mặt vô cùng tức giận:
- Ngươi...
Ầm!
Năm ngón tay Đoạn Phong Bất Nhị dùng sức, trực tiếp vặn gãy cổ dũng sĩ huyết mạch Tử Văn vừa tỉnh táo lại. Sau đó hắn tiện tay ném thi thể mềm nhũn kia xuống mặt đất. Khi ở chỗ này không thể nào nương tay được.
Chuyện về Pháp Lạp Khắc, Đoạn Phong Bất Nhị đã từng nghe Càn Kình nhắc qua. Sở dĩ bọn họ gặp phải đám người Mã Tặc Vương, cũng là do Pháp Lạp Khắc bị một hoàng tử Man tộc ngu xuẩn khác từ phía sau lưng đẩy mạnh, muốn hợp nhất với đoàn mã tặc ở tái ngoại, cuối cùng cứng rắn đỡ một đòn tiện tay của Mã Tặc Vương Bát Hoang Vô Sinh, nên mới bị thương phải rời đi.
Thực lực như vậy, ý nghĩ cùng với can đảm như vậy, đến nay trong ký ức của Đoạn Phong Bất Nhị vẫn còn mới mẻ. Hắn đã xem Pháp Lạp Khắc là một đối thủ tiềm ẩn.
Dù sao, bất luận là trong cuộc tranh tài Tân Ma Vương của Ma tộc, hay là cuộc tranh tài Tân Nhân Vương của hoàng triều Chân Sách, Man tộc đều sẽ phái ra thế hệ trẻ tham gia. Đến lúc này để biểu hiện tình hữu hảo của hai bên, mỗi bên cũng sẽ thể hiện sự huyền diệu trong các thế lực của mình. Man tộc cũng có thế hệ trẻ rất xuất sắc. Cuộc sống tương lai không nên tùy tiện có ý đồ với Man tộc.
Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, cuộc tranh tài Tân Ma Vương đều sẽ có các thế hệ trẻ xuất sắc của Man tộc xuất chiến. Điều này đã trở thành một thông lệ. Hiện nay lần này sáu đại chiến sĩ huyết mạch cũng có thể thức tỉnh trong cùng một thời đại. Man tộc cho dù phải biểu hiện ra thực lực mạnh hơn, cũng nhất định tham gia đại hội lần này.
Pháp Lạp Khắc xuất hiện ở một nơi như nơi này khiến Càn Kình hiểu ra tất cả. Vị hoàng tử Man tộc này cũng muốn thông qua các loại phương pháp để nâng cao thực lực của mình, ứng phó với cuộc tranh tài Tân Nhân Vương và Tân Ma vương sau này.
Lọ thuốc thần bí thứ hai được rót vào trong miệng của tên dũng sĩ huyết mạch Tử Văn thứ hai. Ánh mắt hoảng sợ của hắn nhất thời trở nên mơ hồ ngây ngốc.
Từ đáy lòng, Càn Kình lại cảm thấy bội phục đối với lão sư thuốc thần bí Âu Lạp Lạp. Tuy rằng bình thường nàng có vẻ điên cuồng đáng sợ, nhưng cái giá của sự điên cuồng này quả thực đã điều chế ra loại thuốc thần kỳ.
- Pháp Lạp Khắc biết trong núi có vật gì không?
- Không biết. Thất hoàng tử nói ở nơi đáng sợ như vậy, có tình cảnh quỷ dị như vậy, nhất định phải là trọng bảo.
Càn Kình không để ý tới sự thông minh của Pháp Lạp Khắc lại vội vàng đặt câu hỏi khác:
- Thực lực của Pháp Lạp Khắc bây giờ thế nào?
- Thực lực của Thất hoàng tử...
Trong ánh mắt của dũng sĩ huyết mạch Tử Văn này từ ngây dại đã trở thành cười nhạt. Trong đó tràn ngập sự miệt thị, giống như đang nhìn người chết. Hắn nhìn chằm chằm vào Càn Kình nói:
- Ngươi muốn biết sao? Ta sẽ không nói cho ngươi biết! Nếu như ngươi có ý định gì đối với Thất hoàng tử, ngươi sẽ chết rất thảm, chết rất rất thảm...
Càn Kình giơ tay lên bóp chặt cổ họng của đối phương, không tiếp tục nghe những lời uy hiếp oán độc và đe dọa cùng với nguyền rủa này nữa.
- Đi thôi!
Càn Kình nhìn lên đỉnh ngọn núi tuyết:
- Cho dù trên núi có là Càn Chiến Huyền đi nữa, chúng ta muốn đoạt bảo, thì sẽ vẫn đi đoạt bảo.
Bất luận là từ quan hệ giữa hoàng triều Chân Sách và Man tộc, hay là từ quan hệ giữa Càn Kình và Thất hoàng tử Pháp Lạp Khắc ở tái ngoại mà nói, đều không có gì tốt hơn để nói.
Bởi vì Thất hoàng tử Pháp Lạp Khắc của Man tộc, Càn Kình còn nhớ rõ mình thiếu chút nữa đã chết ở ngoài tái ngoại. Hai bên có thể nói chỉ có cái chết, không có ân tình hữu tình ở trong đó. Vì cuộc tranh tài Tân Nhân Vương kế tiếp, tất nhiên hắn sẽ dùng tất cả thủ đoạn quyết tranh hơn thua.
Đường lên đỉnh núi tuyết, nơi nào cũng mấp mô, nguy hiểm khó đi, nhưng ở dưới chân của đám người Càn Kình lại không khác gì con đường bằng phẳng rộng mở. Trên đường đi, mọi người chạy như điên.
Một chum pháo hoa rực rỡ đột nhiên trực tiếp bắn lên trên không trung. Cung tiễn trong tay Càn Kính gần như đồng thời bắn xuyên qua cổ họng một dũng sĩ Man tộc trốn được, vừa phóng ra tín hiệu.
Không xong! Không có biện pháp nào đánh lén được nữa!
Càn Kình thở dài.