Sất Trá Phong Vân

Chương 27: Bằng Hữu, Em Rể, Người Bảo Vệ

Càn Kình nhìn hắn nói:

- Nói thật, ta thực sự không có hứng thú gì đối với phương diện này. Thế nhưng ta lại phát hiện ra, bất luận ta tránh né chuyện này như thế nào, các ngươi vẫn sẽ tìm tới ta. Vậy ta còn phải tránh né làm gì? Nếu như còn có người nào có suy nghĩ giống như ngươi, vậy bọn họ cứ việc tới đây. Ta không ngại trong tay lại có thêm mấy tấm thẻ bài.

Khải Tát Tư còn đang kêu thảm thiết, La Lâm đã hoàn toàn thừa kế ưu điểm thương nhân của phụ thân hắn, có thời gian kiếm chút tiện nghi, kiên quyết không được bỏ qua! Hơn nữa La Lâm và Khải Tát Tư còn có thể đứng trên lập trường là tình địch, như vậy hắn sẽ càng không bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này.

Nắm đấm to lớn đầy thịt hung hăng giằng co với Khải Tát Tư một hồi. Mấy học viên chiến sĩ năm cao nhìn thấy La Lâm thô bạo xong vẻ mặt đắc ý bỏ đi, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Khải Tát Tư, bỗng nhiên liên tưởng đến một cục diện đặc biệt. Nếu như trong đêm không trăng gió lớn, La Lâm mập mạp lại từ trong rừng cây, kéo thắt lưng đi ra, Khải Tát Tư nằm ở dưới đất sẽ đóng vai gì?

- Ta trả lại cho ngươi một cước.

La Lâm đi tới trước mặt Tả Luân Thiên, hung tợn giơ chân lên định đá. Hắn chợt phát hiện ra ánh mắt sắc bén như dao của Tả Luân Thiên, chân đã giơ lên, trong lúc nhất thời không biết phải hạ xuống thế nào. Trong lòng hắn thật sự có chút sợ hãi.

- La Lâm làm nhanh một chút còn đi. Ta rất bận.

Từ phía xa, Càn Kình gọi một câu, nhất thời khiến La Lâm tràn đầy dũng khí, giơ chân lớn, không chút khách khí hạ vào khuôn mặt đang bắn ra hai ánh mắt sắc bén của Tả Luân Thiên. Sau khi đạp loạn một hồi, cuối cùng hắn mới đắc chí thỏa mãn ngẩng đầu, rời khỏi vườn trường.

Các học viên còn lại nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ mong đợi. Ngày hôm nay, học viên năm nhất Càn Kình này đánh một trận, rốt cuộc hoàn toàn rơi vào cuộc tranh đoạt mười người đứng đầu hằng năm. Hắn muốn thoát thân cũng không thể. Sau này hẳn là còn có thể nhìn thấy cuộc chiến đấu của hắn. Chỉ có điều không biết, lần sau có thể nhìn thấy kỹ năng chiến sĩ của hắn hay không?

- Thú vị, thật thú vị.

Lão viện trưởng vuốt râu bạc nhìn về phía La Đức:

- Ngươi nói, nếu như ta tuyên bố ra ngoài, mười người đứng đầu năm nhất, bất luận là học viên ma pháp hay chiến sĩ, chỉ cần có thể đánh thắng Càn Kình, sẽ được tính là hai huy chương, chuyện sẽ thế nào?

La Đức quay đầu nhìn vẻ mặt hứng thú tới mức buồn nôn của lão viện trưởng:

- Viện trưởng Phỉ Khắc, điều này không hợp quy củ đâu?

- Ha hả, hắn là chiến sĩ tứ cấp, nhưng ta muốn xem thử thực lực tranh đấu của hắn mạnh như thế nào.

Viện trưởng Phỉ Khắc nhìn La Đức:

- Thân là lão sư và viện trưởng, chúng ta có thể biết đấu lực của bọn họ là cấp bao nhiêu, nhưng đồng thời lại không cách nào biết được năng lực thực chiến của bọn họ. Ta muốn xem thử, học viên được ngươi nhìn trúng này rốt cuộc có thể đánh được tới mức nào.

Tả Luân Thiên thua!

Học viên chiến sĩ hạng thứ tám năm nhất Tả Luân Thiên bị Càn Kình hạng thứ mười, thấp hơn so với hắn dùng cường thế đánh bại!


Tả Luân Thiên nằm viện, các xương đốt ngón tay sai khớp, cần phải tĩnh dưỡng ba ngày! Bị Càn Kình đánh một đòn đánh sai khớp!

Tin tức dường như mọc cánh nhanh chóng lan truyền trong học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan. Trong lúc nhất thời nó đã trở thành câu chuyện trọng tâm được mọi người bàn luận náo nhiệt nhất. Trước đó không lâu mọi người còn đang thảo luận về một người phạm lỗi gặp xui xẻo.

- Tả Luân Thiên quả nhiên đánh không thắng Càn Kình...

Kha Lỵ Tư dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoắn loạn một lọn tóc, khóe môi mang theo nụ cười nhạt:

- Lần này, Càn Kình ngươi bước vào trò chơi cường giả trong học viện, xem ngươi làm thế nào chạy thoát khỏi vòng xoáy này.

- Càn Kình đánh thắng Tả Luân Thiên?

Cùng lúc đó, các học viên chiến sĩ đứng vị trí trước mười ở mấy nơi khác trong vườn trường đều tươi cười.

Cái tên trước sau không chịu tham gia vào trò chơi cường giả trong học viện, lần này rốt cuộc đã bị người ta kéo xuống nước. Như vậy trong tay mình lại có thêm một thẻ bài.

- Thẻ bài... Người thiết kế thẻ bài này quả thật quá nham hiểm.

Càn Kình tiện tay lấy bốn thẻ bài trên người nhét xuống đầu giường, cầm theo đồ rửa mặt đi vào nhà vệ sinh gần đó tắm rửa một chút. Sau khi tắm xong, hắn lại trở về phòng.

Trời đã hơi tối, La Lâm hưng phấn chờ ở trong phòng nói:

- Càn Kình, đi ra ngoài ăn bữa cơm! Ta mời khách! Ngày hôm nay ngươi đánh thắng Tả Luân Thiên, đáng ăn mừng.

Càn Kình nhìn thấy mặt trời đã xuống núi, lại rất chăm chú nhìn La Lâm đang hưng phấn, nói:

- Ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại thích Chu Lễ Tư không? Nữ nhân kia có gì tốt?

- Cái này...

Bộ dạng La Lâm rất nghiêm túc:

- Nàng rất đẹp, cũng rất gợi cảm!

- Chỉ như vậy thôi sao?

Càn Kình không thể nào hiểu được, trên đời này tuy rằng mỹ nhân không thể nói là khắp nơi trên mặt đất đều nhìn thấy, nhưng tuyệt đối không ít.


- Còn nữa...

La Lâm vỗ tay một cái:

- Nàng còn rất cao ngạo. Ngươi xem nàng bước đi vĩnh viễn ngẩng cao đầu, vẻ mặt trong sáng như mỹ nhân băng sơn...

Càn Kình ngáp một cái. Bởi vì khuôn mặt đẹp nên kiêu ngạo như vậy cũng coi như là ưu điểm sao? Nàng như vậy còn không bằng Hải Thanh Nguyệt...

La Lâm thấy thái độ trên mặt Càn Kình, ban đầu là ngáp, tỏ ra khinh thường, sau đó chìm vào trong hồi ức, rất nhanh lại tỏ ra mất mát. Hắn chưa từng thấy Càn Kình tỏ ra mất mát như vậy.

- Càn Kình... Càn Kình...

La Lâm nhỏ giọng nói:

- Ngươi không sao chứ?

- A?

Càn Kình duỗi người, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo được mặt trời chiếu vào nên có hơi nóng, ánh mắt khôi phục vẻ tỉnh táo hỏi:

- Có chuyện gì chứ? Ta rất khỏe.

- Thế nào?

La Lâm lại đề nghị:

- Chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa thật ngon, chúc mừng một chút?

Càn Kình xoa bụng nở nụ cười:

- Được! Ngày hôm nay đánh một trận cho ngươi, thế nào cũng phải ăn trở về không phải sao?

- Đi một chút đi!

La Lâm đứng dậy lôi Càn Kình:

- Ngày hôm nay ngươi đánh thắng Tả Luân Thiên, điều này thực sự đáng chúc mừng. Hay là, ta cũng gọi cả muội muội ta cùng đi? Nói cho ngươi biết, ta đã nói với muội muội ta về ngươi, ngươi vừa vặn không có bạn gái, không bằng để ta giới thiệu muội muội ta cho ngươi làm quen? Muội muội ta rất đẹp! Ta đã nói với muội muội về ngươi, muội muội cũng có ý với ngươi.

Càn Kình rất nghiêm túc nhìn La Lâm một hồi, trong mắt mang theo một chút thông cảm, vỗ nhẹ vào vai La Lâm:

- Bạn học, ta biết ngươi có lòng tốt. Nhưng ngươi không thể vì đẩy mạnh tiêu thụ muội muội của mình mà nói dối được. Nhìn mặt ngươi như vậy, ta thực sự có thể tưởng tượng ra được hình dáng của muội muội ngươi.

- Thôi đi!

La Lâm bay lên đá một cước giống như lúc Càn Kình đánh thắng Tả Luân Thiên:

- Đừng thấy tướng mạo của ta không tính là anh tuấn, nhưng ta có nội hàm! Hơn nữa, muội muội ta không giống ta. Muội muội thực sự rất xinh đẹp.

- Được rồi, ta đã biết.