Sất Trá Phong Vân

Chương 252: Gặp lại Hắc Phong (2

- Ai... Đội trưởng thật sự không thể lấy chồng với...

Mã tặc ở trên ngựa lắc đầu thở dài đấm ngực giậm chân, vẻ mặt dường như thống khổ:

- Ta theo đội trưởng cũng đã lâu ngày, đội trưởng nhìn Tiểu Bạch... Tiểu Hắc... Được rồi... còn cả Tiểu Đồng một chút.

- Lục Phúc, nếu như ngươi không muốn răng giả đầy miệng đều bị biến mất, thì nhanh câm miệng lại một chút. Không thấy đội trưởng chính giơ roi muốn ra tay sao?

- Ai... Đầu năm nay không thể nói thật.

Lục Phúc nằm úp sấp ở trên ngựa vẻ mặt vô cùng đau đớn.

- Đâu ra nhiều vấn đề như vậy!

Hoa Viêm Bất Kiến quay đầu ngựa đi ở phía trước đội ngũ:

- Không muốn chết hãy thì nhanh một chút cho lão nương!

Càn Kình đưa tay sờ cằm và gương mặt mình, lại nhìn Thiết Khắc nằm ở trong đống rơm phía sau, khuôn mặt tuyệt mỹ đến mức nữ nhân còn phải ghen tỵ. Hắn khẽ lắc đầu.

Chắc không phải thật sự coi trọng ta. Sợ có coi trọng cũng phải là tên nằm trong đống cỏ kia. Thật không biết tại sao nàng lại muốn giúp ta. Nhưng cần gì quan tâm! Trước sau đầy có nguy cơ như vậy, dẫn theo ba bạn đồng hành trọng thương, thật sự rất khó đi ra khỏi nơi hỗn loạn này.

Hoa Viêm Bất Kiến cưỡi ngựa đi phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng lại thay đổi phương hướng liên tục giữa nơi tái ngoại trống trải. Nếu như trước mặt có tường gì đó, thoạt nhìn sẽ giống với mê cung.

- Đây là thông đạo dành riêng cho mã tặc.


Lục Phúc giảm tốc độ chiến mã đi tới bên cạnh Càn Kình nói:

- Bình thường, mọi người có thể tùy tiện cướp đoạt ở chỗ này. Nhưng khi gặp phải chuyện lớn, các mã tặc đều có khu vực và đường đi của mình. Điều này cũng đã sớm xác định được đang ở khu vực của ai, gặp ai. Đây là quy củ. Phá vỡ quy củ, nghĩa là chiến tranh.

Càn Kình gật đầu biểu thị đã hiểu. Hắn bắt đầu hiểu được vì sao rất nhiều tác phẩm của danh nhân, đều nói đọc nhiều sách, cũng không học được nhiều bằng đi khắp đại lục. Mối quan hệ của đám mã tặc này, trong sách vở không tìm thấy được. Lần này hắn có thêm kiến thức. Cũng may trong đám mã tặc có quy định cổ quái như vậy, nếu không chỉ sợ ngay cả Hoa Viêm Bất Kiến và thủ hạ của nàng cũng không có năng lực dẫn người bình an rời khỏi đó.

Mưa vẫn rơi không ngừng. Càn Kình ngước đầu nhìn trời cao. Chẳng lẽ tên mập La Lâm này ở trên trời phát hiện ra mình gặp phải khó khăn, tìm một khoản tiền lớn, mua cuộc được thần minh quản lý về mưa sao?

Ừ! Tên mập thật sự có khả năng làm được điều đó. Nếu như không có trận mưa lớn này, sợ rằng bọn họ có thể đã sớm bị Ma tộc cùng với các mã tặc khác phát hiện ra.

Tái ngoại, cũng có núi có nước. Các mã tặc đồng thời có nhiều điểm dừng chân.

Đoàn ngựa của Hoa Viêm Bất Kiến dừng lại cách một con sông không xa. Bởi vì mưa lớn, nước sống không ngừng dâng lên, nước sông lao nhanh, chảy xiết giống như vạn ngựa lao nhanh trên đồng cỏ, tạo ra uy thế đặc biệt của tự nhiên.

Càn Kình thấy nước sông ngăn cản lối đi, có chút sững sờ. Trong đầu hắn chợt nhớ lại một quyền ban đầu của Ni Lạp, ma vũ sĩ huyết mạch cự ma. Không ngờ lại có vài phần tương tự vớ thế nước sông chảy, nhưng còn xa mới bằng được thế chảy xiết của dòng sông này.

Kẽo kẹt... Kẽo kẹt... Kẽo kẹt...

Tiếng kim loại chuyển động ma sát chậm rãi vang lên trong tiếng mưa xối xả và tiếc nước chảy cuộn trào. Mặt đất cách bờ sông không xa chợt có một bên nghiêng đi!

Một khoảng đất cực lớn rộng chừng sáu thước nghiêng đi. Phía dưới nó là tấm thém kim loại đã được thợ rèn đặc biệt gia công xử lý, sẽ không bị rỉ!

Không ngờ điểm dừng chân lại ngầm dưới mặt đất?


Càn Kình khẽ cười. Đầu óc của những mã tặc này thực sự quá tốt! Trong ấn tượng của mọi người, thông thường điểm dừng chân của mã tặc chắc là ở trên đỉnh núi hoặc trong hang núi, bốn phía đều là hàng rào gỗ lớn vây lại. Ai có thể nghĩ đến có mã tặc lại dùng điểm dừng chân ở dưới mặt đất? Chỉ có điều điểm dường chân ở dưới mặt đất, có thể thông gió được không? Có mùi rất khó ngửi hay không?

Xe ngựa chậm rãi di chuyển vào bên trong thông đạo hình thành giống như sườn dốc. Lối vào phía sau lưng lại kẽo kẹt chậm rãi đóng lại. Dù lối vào đóng lại, nhưng trong thông đạo không hề u tối.

Càn Kình quan sát vách tường khi đi qua, trán đang nhíu lại dần dần giãn ra. Lối đi nơi này đủ bằng phẳng. Hẳn đây không phải là tiêu chuẩn, trình độ mà các mã tặc có thể xây dựng được. Nó chắc là... một di tích tồn tại không biết bao nhiêu năm!

Di tích! Càn Kình quan sát thông đạo xung quanh nhiều hơn. Trong kho sách của Càn gia có rất nhiều ghi chép có liên quan với di tích. Trong lãnh địa của hoàng triều Chân Sách, vương triều Lộ Tây Pháp và Man tộc phía bắc đều có không ít di tích. Trong đó có vài di tích đã bị người phát hiện, có vài di tích trước sau lại không bị người nào phát hiện.

Có người tìm thấy trong di tích, thi thể người đã chết. Cũng có người tìm thấy được bảo tàng lớn ở trong di tích, trở thành thủ phủ một phương. Còn có người học được lực lượng cường đại qua những bức vẽ ở trên vách tường di tích. Mọi người gọi đó là ma pháp. Hoặc là tìm được binh khí tuyệt thế hoặc là trang bị gì đó.

Ban đầu nguyên nhân đoàn người thám hiểm được hình thành, chính là để mọi người kết hợp lại với nhau tìm kiếm di tích, hi vọng có thể lấy được gì đó từ trong di tích.

Theo thời gian trôi qua, lời đồn đại về các di tích càng ngày càng thần kỳ, thậm chí có người nói mình nghiên cứu hiểu rõ di tích những người đó cũng không hiểu văn tự trong đó. Ở trong những di tích không người biết nào, không bị phát hiện có thể có loại thuốc thần bí, khi người ta nuốt vào sẽ vĩnh viễn không chết, trước sau vãn duy trì tuổi thanh xuân.

Thậm chí có người ta nói, di tích kỳ thực chính là kết quả do thần linh lưu lại.

Càn Kình không cách nào xác nhận được di tích có thật sự là di vật do thần linh lưu lại hay không. Nhưng hắn có thể khẳng định một điểm, đó chính là trong sách của Càn gia, bất kỳ di tích nào cũng được ghi lại rất nghiêm túc. Di tích đúng là một nơi có thể phát sinh ra kỳ tích.

Trong truyền thuyết, thánh địa, chiến đường chung cực của chiến sĩ bình thường, có thể kích thích tiềm lực của chiến sĩ bình thường đến mức tận cùng, cũng là lợi ích lấy được từ di tích.

Thậm chí, trong dân gian còn có lời đồn, ban đầu nơi chiến sĩ Huyết Mạch xuất hiện, kỳ thực chính là lấy được những lực lượng thần bí từ trong di tích.

Càn Kình không biết những lời đồn này là thật hay giả. Rốt cuộc Càn gia đối với chiến sĩ Huyết Mạch Càn gia hoặc chiến sĩ Huyết Mạch khác thế nào, cũng không có bất kỳ ghi chép nào, chí ít trên những tư liệu công khai ra ngoài hoàn toàn không có.

- Vào đi.

Hoa Viêm Bất Kiến bỏ vũ khí bên hông ra, hai tay đặt ở sau đầu nói:

- Còn không gọi bạn đồng hành của ngươi ra? Ở đây hiện nay đã an toàn. Các ngươi trước tạm thời ở đây.

- A?

Càn Kình ngẩng đầu lên mỉm cười. Vừa rồi, hắn quá chuyên tâm nghĩ về chuyện di tích, hiện tại mới phát hiện ở đây hình như không phải là cứ điểm của đoàn mã tặc Hắc Phong.