Cũng bởi vậy, huyết mạch rắn chín đầu trở thành một trong tám đại chiến sĩ huyết mạch đặc biệt nhất lưu trong hoàng triều Chân Sách, gần với huyết mạch Tinh Linh Vương, huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu và huyết mạch siêu cấp Huyết Mạch Chiến Thần.
Càn Kình quả thật có chút bất ngờ. Hắn không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể gặp được chiến sĩ Huyết Mạch rắn chín đầu, càng không nghĩ đến Đoạn Phong Bất Nhị một người không thuộc về gia tộc chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu, lại bất ngờ mở ra lực lượng chiến sĩ huyết mạch thức tỉnh sơ cấp, còn có thực lực Hàng Ma lục chiến!
Chiến sĩ Huyết Mạch! Không hổ danh là ngọn núi thật cao đứng vững ở phía trước chiến sĩ bình thường, không cách nào vượt qua được.
Đoạn Phong Bất Nhị thu hồi bạo phát đấu khí, khôi phục trạng thái bình thường nhìn Càn Kình:
- Ngươi đúng là quái vật. Ta là chiến sĩ Huyết Mạch rắn chín đầu, thức tỉnh sơ cấp còn không cường đại bằng ngươi. Ngươi luyện thế nào vậy?
- Khổ luyện.
Càn Kình trả lời rất đơn giản.
- Ta cũng khổ luyện.
Đoạn Phong Bất Nhị không nhường chút nào nói:
- Ta cũng muốn trở thành chiến sĩ vĩ đại, tất nhiên cũng có khổ luyện.
Càn Kình nghiêm túc suy nghĩ một chút về hai năm huấn luyện của mình, lại một lần nữa nói:
- Liều mạng.
- Mỗi ngày đều liều mạng.
Càn Kình lại bổ sung một chút, nhưng không nói ra chuyện mình mỗi ngày đều liều mạng hơn người khác mười sáu giờ. Sinh ra không có lực lượng huyết mạch, không ngậm chìa khóa vàng, trời sinh thời gian không bằng người khác, nhất định phải sử dụng nỗ lực sau này để bù đắp.
Mỗi ngày liều mạng nhiều hơn người khác mười sáu giờ, hai năm qua chính là liều mạng hơn người khác bốn năm!
- Liều mạng?
Đoạn Phong Bất Nhị không cách nào lý giải được. Rất nhiều người nói mình có phương pháp tập huấn đặc biệt n, đã có thể huấn luyện người sống thành vong linh. Chắc hẳn cuối cùng chính là liều mạng? Chẳng lẽ còn có cách nào liều mạng hơn?
- Hôm nào đi ra ngoài, chúng ta giao đấu thử xem sao?
Đoạn Phong Bất Nhị có chút nóng lòng muốn thi đấu với Càn Kình.
- Được.
Càn Kình cũng muốn biết một chút về, lực lượng huyết mạch rắn chín đầu, một trong mười đại chiến sĩ Huyết Mạch đặc biệt nhất lưu trong truyền thuyết rốt cuộc có gì khác biệt.
Hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, sau đó mỗi người trở về chỗ của mình bắt đầu một ngày huấn luyện. Làm chiến sĩ cho dù là trong lúc bị giam cầm, cũng tuyệt đối không thể ngừng tập luyện.
Tại một góc trong quân doanh Thổ Bảo cũng có một chiến sĩ trẻ tuổi trên người đeo đá nặng, trong tay cầm một con đao gỗ, đối mặt với trăm binh lính lão luyện vậy quanh, tập luyện tới mức mồ hôi đổ ra như mưa.
A Lưu Xác đứng từ phía xa nhìn chiến sĩ trẻ tuổi đứng ở giữa. Người này vừa nhìn chính là vóc dáng chiến sĩ tiêu chuẩn, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, tràn đầy sức mạnh. Ngón tay thon dài, lòng bàn tay da có chút thô ráp. Da mu bàn tay cũng thô ráp. Trên đó có lưu lại dấu vết của cuộc huấn luyện khắc khổ.
Phần Đồ Cuồng Ca! Nhân tài của thế gia Phần Đồ! Đệ nhất trong cuộc thi toàn Tấn Tây Châu lần này!
A Lưu Xác tự tin cười. Càn Kình của Áo Khắc Lan? Không quan tâm ngươi có phải là chiến sĩ Hàng Ma như ta đã đoán hay không, lần này ngươi nhất định bị tàn phế rồi! Học viên của ta không có cơ hội đi cuộc thi lớn, ngươi cũng ở lại một năm cho ta!
Một trăm chiến sĩ bao vây tấn công, hơn nữa bản thân bị khối đá lớn nặng nề ảnh hưởng, Phần Đồ Cuồng Ca đã bị đao gỗ thương gỗ đánh úp sấp trên mặt đất.
Trước khi hắn khi ngã xuống đất, có chừng gần mười người lính có kinh nghiệm tác chiến phong phú cũng ngã trên mặt đất.
- Lợi hại! Thực sự lợi hại! Không hổ danh là ngôi sao của gia tộc Chiến Thần sau này!
A Lưu Xác vỗ tay, trầm trồ khen ngợi chạy ra ngoài:
- Con cháu thế gia Phần Đồ quả thực cường hãn.
Phần Đồ Cuồng Ca tháo bỏ tảng đá trên người. Tảng đá rơi xuống đất phát ra một tiếng động không khác gì tiếng trống trận. Mặt đất dưới chân A Lưu Xác thoáng rung chuyển.
- Có việc gì?
Phần Đồ Cuồng Ca hoạt động thân thể, cũng không nghiêm túc nhìn A Lưu Xác. Từ nhỏ hắn đã từng nghe qua rất nhiều lời nói tán thưởng với dụng tâm kín đáo này.
A Lưu Xác, động phải một cái đinh mềm, nhưng không quan tâm mỉm cười:
- Ta nghe nói, đệ nhất chiến sĩ trong cuộc thi toàn Tấn Tây Châu đi tới Thổ Bảo, cho nên tới xem một chút xem có mạnh mẽ như trong lời đồn đại hay không.
Phần Đồ Cuồng Ca bắt đầu thu dọn y phục của mình, chuẩn bị buổi huấn luyện kết tiếp. Hắn cũng không liếc mắt nhìn A Lưu Xác một cái. Những lời như vậy hắn cũng đã nghe rất nhiều.
- Đáng tiếc...
A Lưu Xác giả vờ thở dài, khóe mắt len lén nhìn Phần Đồ Cuồng Ca vẫn đi về phía trước, lại đột nhiên dừng lại, trong lòng âm thầm cười. Quả nhiên là người tuổi trẻ, vẫn có lòng háo thắng, tranh cường.
- Đáng tiếc, ở trong mắt của ta, chỉ sợ ngươi không phải là học viên mạnh nhất ở Thổ Bảo.
A Lưu Xác nhìn Phần Đồ Cuồng Ca xoay người lại, tỏ ra buồn bã:
- Tuy rằng cuộc thi toàn tỉnh Vĩnh Lưu chúng ta còn chưa bắt đầu, nhưng ta tin tưởng lần này Càn Kình tới từ học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan nhất định mạnh hơn ngươi!
A Lưu Xác nhìn Phần Đồ Cuồng Ca bước từng bước đi về phía mình, cố gắng áp chế cảm giác hưng phấn dường như có thể phun trào bất kỳ lúc nào:
- Ngươi không cần phẫn nộ. Ta chỉ nói sự thực. Về điểm này, ngay cả bản thân Càn Kình cũng đã công nhận...
Cuối cùng Phần Đồ Cuồng Ca đứng ở trước mặt A Lưu Xác, hắn chậm rãi khom lưng kề sát mặt A Lưu Xác, bốn mắt nhìn nhau nhìn chăm chú mấy giây. Khóe môi hắn cong lên lộ ra một nụ cười xem thường:
- Lão sư học viện Áo Đức Kiệt? Ta rất trẻ tuổi, cũng rất kích động, nhưng cũng là chiến sĩ được sinh ra từ quân đoàn thế gia Phần Đồ. Những mưu kế nhỏ như gây xích mích, kích tướng ta đều đã học. Ngươi ngốc cũng không nên cho rằng người khác sẽ ngốc như ngươi. Muốn khích ta làm cho tay chân miễn phí cho ngươi sao? Trở lại đọc thêm chút binh pháp rồi hẵng trở lại đây.
A Lưu Xác kinh ngạc nhìn Phần Đồ Cuồng Ca, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Người trẻ tuổi này, đôi mắt giống như một con sư tử! Ở trước mặt của hắn, mình giống như một con hồ ly tự cho mình là thông minh, chạy đi lừa sư tử bắt nai cho mình ăn, kết quả bị sư tử vạch trần mưu kế, bất cứ lúc nào cũng sẽ ăn thịt hồ ly.
Phần Đồ Cuồng Ca thấy A Lưu Xác này đờ đẫn hình dạng, khẽ cười lắc đầu xoay người rời khỏi.
Phù phù...
A Lưu Xác nhịn không được, hai chân đột nhiên mềm nhũn ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn theo bóng đối phương rời đi, mới chính thức nhớ ra, thế gia Phần Đồ là do hệ chỉ huy lập nghiệp, sau này mới dần dần trở thành thế gia kết hợp giữa hệ chỉ huy và hệ chiến sĩ như ngày nay.
Đơn giản là thực lực chiến sĩ của thế gia Phần Đồ trong những năm qua vẫn đại biểu cho chiến sĩ không phải Huyết Mạch đỉnh phong, mới khiến cho mọi người dần dần quên đi, thế gia Phần Đồ không chỉ coi trọng chiến lực cá nhân, còn rất coi trọng hệ chỉ huy.