- Nếu không, đợi ta đánh ngươi khiến đại nhân Xà Hoàng cũng không nhận ra ngươi mới thôi!
Bàn Hoành Cơ dưới tình huống bị điểm danh, nhất thời có một cảm giác thê lương giống như nằm cũng trúng thương. Đoạn Phong Bất Nhị này thực sự là càng ngày càng không kiêng kị! Nhưng mình lại thích sự không kiêng kỵ này của hắn!
Bàn Mộng Thừa nghe được lời Đoạn Phong Bất Nhị kêu lên, theo bản năng rùng mình một cái. Người thủ lĩnh mới này cũng không phải là giống nhau không bị cản trở. Hắn nói ra nhất định sẽ làm!
- Thật xin lỗi!
Bàn Mộng Thừa rất khó xử nhìn Lý Trường Thắng:
- Ban đầu ta vốn thật sự chỉ muốn đánh bại ngươi mà thôi. Nhưng bây giờ tiểu thủ lĩnh chúng ta nói muốn ta đánh ngươi thành đầu heo. Nếu ta không làm, nhất định sẽ bị đánh thành đầu heo. Vì ta không muốn bị đánh thành đầu heo, chỉ có thể ủy khuất ngươi.
Lý Trường Thắng nghe thấy hắn nói vậy, vừa tức giận vừa buồn cười.
Chuyện gì vậy chứ? Từ lúc nào Bàn gia xuất hiện tiểu tử kiêu ngạo như thế? Đánh ta thành đầu heo sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Bàn Mộng Thần cũng không dám nói với mình như vậy. Một Bàn Mộng Thừa nho nhỏ nhà ngươi lại dám...
Tám gã chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu cảm nhận được sự hưng phấn của Đoạn Phong Bất Nhị, phía sau lưng đồng thời dâng lên một khí tức lạnh lẽo. Vẫn mau đánh đám người trước mặt thành đầu heo thôi, nếu không chờ sau này kẻ xui xẻo chính là mình.
Trong nháy mắt thực lực của chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu chợt được khai hỏa toàn bộ. Từng Đấu Hồn rắn chín đầu màu đen cực lớn phóng lên cao, ngửa mặt lên trời phát ra những tiếng rít gào tức giận và không cam lòng.
Giọng nói không chút kiêng kỵ của Đoạn Phong Bất Nhị khiến Lý Lôi Long vô cùng đáng ghét lại một lần nữa vang lên:
- Mấy người các ngươi nghe cho kỹ, người cuối cùng đánh ngã đối thủ, chính là người khiến ta mất mặt! Đến lúc đó, ta sẽ cảm ơn thật tốt các ngươi đã khiến cho ta mất mặt!
Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn.
Trong nháy mắt tám gã chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu chợt phát hiện, đối thủ của mình không chỉ là chiến sĩ Hoàng Kim Long ba đầu đối diện, còn đến từ nhưng người bạn bên cạnh!
Ánh mắt Lý Phách lộ vẻ hâm mộ nhìn về phía Bàn Hoành Cơ, nâng lên ngón tay cái lên. Người thủ lĩnh này chọn thực sự không tồi! Trong tình huống áp lực cạnh tranh từ ngoại bộ biến thành áp lực từ hai phía cả trong lẫn ngoài.
Khinh bỉ! Bị khinh bỉ trắng trợn!
Từ trước tới nay Lý Lôi Long chưa từng nào cảm thấy tức giận giống như lúc này. Chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu thế hệ trẻ được mình cẩn thận lựa chọn bồi dưỡng, lại bị người ta coi thường như vậy.
- Tám người các ngươi nghe kỹ cho ta, hai người cuối cùng đánh bại chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu, sẽ bị phạt!
Cuối cùng Lý Lôi Long mở miệng nói ra quyết định xử phạt của mình.
Lý Phách khe khẽ thở dài. Cách thức là tốt, nhưng hôm nay vinh quang của chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu chúng ta nhất định sẽ bị hao tổn! Chỉ có điều bị hao tổn như vậy vẫn đáng giá! Chỉ có nhận rõ sự chênh lệch, mới có khả năng đuổi theo! Mới có khả năng biết được rõ giá trị của Càn Kình!
Không sai! Có lẽ có thể từ trên người tám gã chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu này tìm được giá trị thật sự của Càn Kình!
Lý Phách âm thầm cảm thấy quyết định này của mình quá chính xác.
Mộc Nột Chân Sách phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay:
- Vậy còn nhìn cái gì nữa? Còn không bắt đầu đánh đi?
Phía sau các chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu dâng lên tất cả Đấu Hồn Hoàng Kim Long ba đầu cực lớn. Trên bầu trời tám đầu Đấu Hồn rắn chín đầu, tám Đấu Hồn Hoàng Kim Long ba đầu nhìn nhau rít gào. Khí thế long tranh rắn đấu kia làm cho không ít người phải tránh về phía vị trí xa hơn nữa.
- Hiện tại ta tuyên bố...
Mộc Nột Chân Sách kéo dài giọng:
- Một trận chiến làm nóng người trước cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, hiện tại... Bắt đầu!
Tiếng Mộc Nột Chân Sách nói vừa dứt, trong ánh mắt mười sáu chiến sĩ huyết mạch chỉ còn lại đối thủ, cũng không tiếp tục để ý tới những chuyện khác.
Đánh bại đối thủ! Đánh bại đối thủ! Tranh đoạt vinh quang vô thượng cho gia tộc huyết mạch mình! Chứng minh chính mình!
Chiến ý và đấu khí vô hạn kếp hợp cùng một chỗ, phát ra va chạm kinh thiên! Mọi người lại một lần nữa cảm giác được dưới chân chân động. Khả năng khống chế của những người tuổi trẻ này đối với lực lượng còn xa mới bằng được Càn Kình và Kim Trạch Thiên Lục. Bọn họ tạo thành lực phá hoại lớn hơn, đấu khí bắn ra khắp nơi. Kình phong giống như những thanh đao sắc bén bay loạn khắp nơi.
Không ít người dứt khoát dùng hai tay ngăn cản trước mắt, rất sợ mắt mình sẽ bị kim loại cắt phải bị thương.
Ma pháp, đấu kỹ...
Giờ phút này, mười sáu chiến sĩ huyết mạch hoàn toàn không hề nương tay, rơi vào trong tình trạng cường đại nhất sống mái với nhau. Cột lửa cực lớn, băng tuyết vô tận... những ma pháp hệ thổ tràn đầy khắp chiến trường, khiến rất nhiều người căn bản không thể nhìn thấy được trong trận hỗn chiến rốt cuộc là tình huống thế nào.
- Ta là người thứ nhất!
Trong hỗn chiến, Bàn Mộng Thừa là người đầu tiên thốt lên với vẻ hài lòng vui sướng!
Chỉ mới mười lăm giây, thân thể Lý Trường Thắng đã bay ngược ra khỏi đoàn người hỗn chiến. Thân thể hắn đụng thủng hai gian phòng của nghiệp đoàn chiến sĩ phòng mới dừng lại.
Lý Phách nhất thời cảm giác được ánh mắt nghi hoặc của Càn Kình nhìn tới.
- Ta bồi thường...
Lý Phách không thể nói được gì hơn. Bị đánh bại như vậy cũng quá nhanh đi? Mới mười lăm giây! Cho dù là ta cũng không nghĩ tới sẽ bị đánh bại nhanh như vậy!
Mười chín giây...
Lại có một chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu bay ra ngoài. Giọng nói vui vẻ của Bàn Mộng Lăng vang lên:
- Ta là người thứ hai đánh thắng!
Càn Kình lại đưa ánh mắt nhìn về phía Lý Phách. Lần này là đụng thủng ba gian phòng, cho thấy khả năng khống chế của Bàn Mộng Lăng không tốt bằng Bàn Mộng Thừa.
- Ta bồi thường...
Lý Phách ngoại trừ cười khổ cũng chỉ có thể cười khổ. Mới chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, lại có một người nữa bị đánh ngã...
Sắc mặt Lý Lôi Long đã trở nên rất khó coi. Thật sự giao đấu chênh lệch của hai bên sao có thể sẽ lớn như vậy? Cho dù là đoàn thể nhỏ của dòng chính Bàn Mộng Thần cũng không có khả năng mạnh như vậy! Dù sao đoàn thể nhỏ này của mình cũng là dòng chính!
Hai mươi hai giây... Hai mươi lăm giây...
Thân thể của các chiến sĩ huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu giống như bao tải rách đều bay ngược ra ngoài.
Sắc mặt Lý Lôi Long xấu đến mức có thể tích ra nước mực. Lý Phách không để ý tới một người nữa vừa bị đánh văng ra ngoài, tự động quay đầu nhìn về phía Càn Kình nói:
- Ta bồi thường!
- Tiểu tử...
Sau đó Lý Phách sẽ quay đầu lại nhìn Lý Lôi Long:
- Chi phí sửa chữa nhà, lấy từ tiền tiêu vặt hàng tháng của những người bị đánh bại. Lát nữa ngươi nói cho bọn họ biết một tiếng. Bị củi mục người ta đánh đi ra, lão nhân ta sẽ không hỗ trợ trả thù lao.
Bồi thường tiền lại còn bị mất mặt? Lý Lôi Long hết chỗ nói rồi.
- Ta là người thứ sáu!