Sát Thủ Vú Em

Chương 83: Không kịp

Edit: Ring.

Ngay lúc này, trên đỉnh đầu mơ hồ xuất hiện bốn chữ Tuyết Sơn Phi Ưng. Cuối cùng nó cũng chịu ra khi quái đã bị dẹp gần hết.

Người bên Truy Phong Trục Nguyệt cũng thấy được Tuyết Sơn Phi Ưng!

Hai bên nhanh chóng chuẩn bị giành quái, nhưng căn bản là không tab được, chỉ có thể lựa chọn bằng chuột!

“Mẹ nó!” Tiểu Giả thân là Cung Thủ, là một trong những dame chính cũng nhanh chóng ngắm chuẩn mục tiêu. Nhân phẩm thế nào thì không nói, nhưng không ai được phép phủ nhận kĩ thuật của hắn.

“Khống chế dame của đối phương!” Lúc Ôn Tiễu nói chuyện, Im Lặng Như Tờ, Chỉ Gian Lưu Sa và Thông Hoa Đại Toán đã xông lên bắt đầu đánh choáng. Cùng lúc đó, Pháp Sư của đối phương cũng đang có ý khống chế dame bên này.

Mấy Cung Thủ bên Chinh Chiến Công Tước liên tục lui về sau. Mùa Đông Không Lạnh nhanh chóng bắn cho Quạ Đen Thiên Đường và Thường Xuân Trong Chậu mỗi người một chiêu đánh choáng. Ôn Tiễu cũng điều khiển Hoa Sinh Mê khống chế Lâu Lam Điều.

Nhưng số lượng Pháp Sư của đối phương quá nhiều, những năm người, bên đây căn bản không có nhiều người khống chế như vậy!

Mấy người Chỉ Gian Lưu Sa đồng loạt tiến lên khống chế được Khúc Động Tam Thiên và Truy Phong Trục Nguyệt của đối phương.

Giữa bản đồ, Bão Nhiệt Đới và Huyết Sắc Tịch Dương là dame cận chiến cũng ra sức phóng chiêu, hy vọng cướp được Tuyết Sơn Phi Ưng giữa biển quái mịt mờ.

Đây hoàn toàn là dựa vào may rủi!

“Khói Thuốc, Đao Khách, mau lên!” Triêu Như Thanh Ti trấn định nói: “Cung Thủ thu hút khống chế của đối phương, Thích Khách chém giết!”

“Đại Hùng! Lên giữa!” Không đợi Ôn Tiễu nhắc nhở, Đại Hùng vừa trở về đội lập tức vác gậy xông lên, năng lực hành động tuyệt đối là hạng nhất!

“Công Tước, sao rồi?” Chỉ Gian Lưu Sa hỏi.

“Quá xa, không chọn được!” Chinh Chiến Công Tước trả lời.

Giả Trang Bất Khả Tư Nghị hắng giọng hừ một tiếng. Dựa vào đâu mà lại hỏi Chinh Chiến Công Tước chứ không hỏi hắn?

“A Phong, Huyết Sắc, mở trận!” Bàn tay Mùa Đông Không Lạnh cũng mướt mồ hôi.

“Mẹ nó thời gian hồi phục chưa hết!” Bão Nhiệt Đới rống giận.

“Ầm!” Huyết Sắc Tịch Dương mở trận, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến kẻ địch.

Số lượng mục tiêu quần công là năm, nhưng số tiểu quái chung quanh bọn họ thì hơn nhiều!

Đúng là xui xẻo!

“Cướp được rồi!” Trên YY Vùng Đất Của Thần, Khói Thuốc Cô Đơn rít một hơi thuốc, bình tĩnh thông báo. Hắn không cần nói thì mười một người còn lại cũng biết, vì trên màn hình bọn họ đã xuất hiện icon đạo cụ.

“Đòe mòe!” Đây là tiếng phát ra bên YY đám người Ôn Tiễu. Tuy Hùng Phong Vĩ Nghiệp đi đánh lén giúp điểm bọn họ được nâng cao một chút nhưng thứ quan trọng này lại bị phe địch chiếm rồi.

Tuyết Sơn Phi Ưng có thể triệu hồi viện binh. Điều này đối với đội ngũ chỉ mười hai người bọn họ mà nói quả thật giống như được thần trợ giúp.

“Còn Cửu Anh nữa!” Khi sĩ khí đang chùng xuống, Chinh Chiến Công Tước đột nhiên mở miệng. Anh phá vỡ nguyên tắc chỉ nói từ đơn của mình: “Xem tin tức từ hệ thống!”

Trong đấu liên server, ngoại trừ Tuyết Sơn Phi Ưng còn có Boss duy nhất, chính là Cửu Anh đầu rắn mình rùa.

“Được.” Ôn Tiễu trả lời: “Bây giờ bọn họ đang chiếm lợi thế, chúng ta rút về trước đi!”

Nếu bây giờ mười hai người họ chạy đến doanh địa đối phương đập nhà trong khi đám người Vùng Đất Của Thần lại chạy đến đại bản doanh của họ thì dưới sự trợ giúp của viện binh, tốc độ của đám người Ôn Tiễu hoàn toàn không so được với đối phương.

Vậy chắc chắn sẽ thua. Nhưng mà thời gian còn rất dài.

“Thủ Tháp Phòng ngự không?” Tây Điểm Binh Nhận hỏi.

“Vừa đánh vừa lui.” Ôn Tiễu trả lời: “Bọn họ chết hồi sinh ở Tháp Phòng ngự hay hồi sinh trong doanh đối với chúng ta không có gì khác nhau.”

“Nhưng mà đối với họ thì có.” Chỉ Gian Lưu Sa tiếp lời: “Nếu Tháp Phòng ngự bị chiếm thì điểm hồi sinh của bọn họ sẽ tiến lên nhiều.”

“Thủ Tháp Phòng ngự!” Chinh Chiến Công Tước đột nhiên kiên định nói.

Ôn Tiễu ngẩn người, sau đó lập tức thối lui đến Tháp Phòng ngự.

Đám người Vùng Đất Của Thần quả nhiên định tấn công Tháp Phòng ngự trước, Khói Thuốc Cô Đơn triệu hồi viện binh ra.

Lực công kích của viện binh rất cao, cho nên chỉ trong nháy mắt, bên Ôn Tiễu đã rơi xuống thế hạ phong.

“Đậu mợ, thế quái nào mà đám viện binh đó dí tôi không vậy!” Giả Trang Bất Khả Tư Nghị không nhịn nổi. Người ta hay nói ‘người hiền bị người khi, ngựa hiền bị người cưỡi’, Giả Trang Bất Khả Tư Nghị hắn cũng không phải hiền, nhưng tại sao vẫn luôn bị khi dễ?

Bên đây không chiếm được lợi thế, chút điểm dẫn trước vừa rồi chẳng mấy chốc đã bị Vùng Đất Của Thần kéo lại.

Trong tất cả, người đánh mà uất ức nhất chính là Giả Trang Bất Khả Tư Nghị. Vốn đám Cung Thủ công cao lại linh hoạt như hắn, Công Tước và Binh Nhận là đối tượng thường bị người khác nhắm. Nhưng cố tình Công Tước có vẻ nặng nề, Tây Điểm Binh Nhận lại có vẻ tùy ý, vậy bảo hắn sao có thể nuốt trôi được cục tức này đây?!?

“Này còn đánh cọng lông ấy! Bố vừa sống lại đã bị một đám viện binh đánh chết nữa rồi. Mấy vú em các người mợ nó sao không buff tôi?”

“Sống lại ngay điểm hồi sinh rồi, buff cái qué gì!” Mùa Đông Không Lạnh tiếp lời.

Đối với Vùng Đất Của Thần thì bọn họ rời xa điểm hồi sinh, chạy qua bên Ôn Tiễu đánh cho nên phải bảo vệ vú em. Còn đối với bên Ôn Tiễu mà nói thì đang đánh ngay điểm hồi sinh là Tháp Phòng ngự rồi, có chết thì liền đứng dậy, căn bản không cần thêm máu. Cho nên mấy dame công kích cao dễ giết người bên bọn họ mới là đối tượng bị tập trung chú ý.

*R: giải thích một chút. Tụi này nó đứng ngay điểm hồi sinh rồi, có chết thì đứng bật dậy đánh tiếp thôi, không tốn bao nhiêu thời gian cho nên cũng không cần buff. Còn bên kia chết thì phải về Tháp bên mình là chỗ gần nhất, chạy qua mất thời gian nên ráng không để chết.

Đây là một cuộc chiến lần mò. Hai bên ngoại trừ một số tin giới thiệu vắn tắt được công bố trên web thì căn bản không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Bọn họ chỉ có thể cố gắng kiếm điểm, cho dù không phá được kiến trúc đi nữa thì cũng phải kéo đến lúc hết giờ.

Giả Trang Bất Khả Tư Nghị không được ai để ý lại nổi giận: “Mấy người mẹ nó có phải đồng đội không? Bố bị đánh bù đầu cũng chẳng ai thèm để ý. Vừa đứng lên lại bị đám viện binh đánh cho quay mòng mòng nữa rồi. Bà mẹ nó đám các người!”

“Ai không bị giết?” Chỉ Gian Lưu Sa cũng bực: “Cậu im lặng một chút dùm anh được không?”

Giả Trang Bất Khả Tư Nghị căm giận ngậm miệng, không hó hé tiếng nào nữa.

“Lưu Sa.” Lần này là Công Tước.

“Hả?”

“Phát hiện không? Nhìn viện binh!” Chinh Chiến Công Tước nhắc nhở: “Mọi người giết Khói Thuốc Cô Đơn!”

“Không cần tất cả đâu.” Ôn Tiễu sửa lại: “Ba Hoa và tất cả Pháp Sư toàn bộ khống chế! Ba Cung Thủ mỗi người một tên, Thích Khách mỗi người một đao là hắn nằm rồi! Đại Hùng, ông đi kéo Hoa của đối phương, đừng để họ rời khỏi trạng thái chiến đấu!”

Ôn Tiễu lúc này cũng đã phát hiện. Cái gọi là viện binh thật ra chỉ là viện binh của mỗi mình người triệu hồi thôi.

Hành động của tất cả viện binh đều nhất trí theo người triệu hồi. Vì là lần đầu tiên chiến đấu cho nên cả hai bên đều không biết điều này. Nếu biết sớm một chút thì Khói Thuốc Cô Đơn tuyệt đối sẽ không gọi viện binh ra lúc này. Hiển nhiên, viện binh có vẻ thích hợp với việc hỗ trợ đập kiến trúc khi đến đại bản doanh hơn. Nếu dùng để chiến ở Tháp Phòng ngự thì đúng là quá lãng phí. Huống chi sống lại rồi hắn còn phải chạy một quãng xa.

Lần này, mọi người nhắm thẳng Khói Thuốc Cô Đơn, vì thế chưa đến nửa phút sau, Khói Thuốc Cô đơn đã đo đất.

Hùng Phong Vĩ Nghiệp thân là MT máu dày phòng cao, lại thêm ưu thế sân nhà, hoàn toàn khiến cho bầu ngực em của đối phương là Thỏ Trắng Ác Quỷ và Triêu Như Thanh Ti bị vây bởi trạng thái chiến đấu. Khói Thuốc Cô Đơn bất đắc dĩ chỉ có thể sống lại ở Tháp Phòng ngự nhà mình rồi chạy đến. Viện binh hắn triệu hồi cũng theo hắn đi xa.

“Đáng tiếc.” Khói Thuốc Cô Đơn thở dài: “Đây đâu phải viện binh, rõ ràng là một đám đồng đội ngu như heo.”

“Không sao.” Truy Phong Trục Nguyệt trấn an: “Lần đầu mà, sau này biết rồi. Viện binh phải đợi đến đại bản doanh hẵng thả ra. Bây giờ điểm chúng ta đã dẫn trước bọn họ rồi, mọi người cố lên!”

“Tôi không động đậy được!” Triêu Như Thanh Ti bực bội nói: “Không khống chế Võ Tôn kia, tôi không cứu người được!”

“Em cũng vậy!” Thỏ Trắng Ác Quỷ cũng sốt ruột.

Hùng Phong Vĩ Nghiệp dựa vào kỹ thuật của mình mà kéo cả bầu ngực em của đối phương, lại không chịu giết bọn họ. Trong khi đám người Ôn Tiễu vừa chết sống lại là có thể trực tiếp giết người ngay, cho nên chỉ chốc lát sau, mấy người Vùng Đất Của Thần, ngoại trừ hai Vạn Hoa, đều đã chạy trở về Tháp Phòng ngự của mình.

Điểm số vẫn chênh lệch như trước.

“Giết rồi sẽ không vui.” Chinh Chiến Công Tước từ từ nói: “Giữ lại.”

Bàn tay đang nắm chuột của Ôn Tiễu run lên một chút. Không vui……

“Chết rồi thì về hết đi, tập họp lại cùng nhau xông lên!” Mấy người Truy Phong Trục Nguyệt đã tập họp lại: “Thanh Ti, Tiểu Bạch, hai đứa đâu?”

“Còn ở chỗ cũ, bọn chúng không giết lại không cho tụi em cử động!” Hai vú em bị mười hai người thay phiên nhau đánh choáng mà lại không hề công kích thì khóc không ra nước mắt, chỉ thiếu mỗi nước cầu đám người Ôn Tiễu làm ơn giết hai người họ đi.

[Trước mặt] Giả Trang Bất Khả Tư Nghị: Hahaha, cuối cùng cũng được trút giận. Muốn chết sao? Cầu bố đi!

Mười một người còn lại trên YY đồng loạt đen mặt, Giả Trang lại bắt đầu.

Tiếng xấu lan qua tới server bạn, không phải muốn là được đâu.

[Trước mặt] Giả Trang Bất Khả Tư Nghị: Dắt chó đi dạo ~~

[Trước mặt] Giả Trang Bất Khả Tư Nghị: Người của tụi bây đâu, sao còn chưa tới? Để hai đứa con gái lại đây có được không? Ahahaha!

[Trước mặt] Giả Trang Bất Khả Tư Nghị: Cảm giác muốn sống không được muốn chết không xong có dục-tiên-dục-tử không?

……

Hoa Sinh Mê đang đứng bên cạnh hắn hóa đá-ing.

“Trời ơi tên Giả Trang Bất Khả Tư Nghị này thật ghê tởm.” Thỏ Trắng Ác Quỷ oán giận trên YY: “Server 8 đều là kiểu nước miếng này sao? Truy Phong, mọi người ở đâu rồi, mau đến đây!”

“Đừng tới đây!” Triêu Như Thanh Ti vẫn bình tĩnh: “Chỗ này không chiếm lợi thế được đâu. Truy Phong, mọi người trực tiếp chạy đến đại bản doanh của họ. Hai người chúng ta kéo được mười hai người họ, có lời!”

“Được!” Truy Phong Trục Nguyệt không chút do dự: “Đi!”

……

“Đứng đó làm gì được tụi này?” Giả Trang Bất Khả Tư Nghị hoàn toàn không để ý sự im lặng bất thường của mọi người, ngược lại còn vui mừng vì cuối cùng cũng được mắng chửi cho đã miệng: “Haha, bọn chúng không dám tới đâu!”

“Tiểu Giả, cậu có thể dùng não mà suy nghĩ một chút được không?” Im Lặng Như Tờ nhịn không được mà khinh bỉ IQ của Giả Trang: “Cậu nghĩ bọn họ sẽ đứng im mà lãng phí thời gian hả?”

“Đại Hùng.” Ôn Tiễu nhìn Hùng Phong Vĩ Nghiệp đang không ngừng quay vòng vòng trên màn hình: “Nhắm được không?”

“Chỉ cần hai người này không thông minh như cô và Lãnh Nữu thì được!” Hùng Phong Vĩ Nghiệp khẳng định chắc nịch.

“Từ Tháp Phòng ngự của đối phương chạy đến doanh địa chúng ta thì đi bên trái có vẻ gần hơn.” Chỉ Gian Lưu Sa mở bản đồ lên quan sát: “Tính thời gian!”

“Đương nhiên.” Lãnh Nữu cười lạnh một tiếng: “Tính sai là hai Hoa này sẽ báo liền.”

Mọi người đều tự nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính, nhẩm đếm trong đầu: Ba, hai, một!

“Bọn họ rời khỏi Tháp Phòng ngự rồi!” Triêu Như Thanh Ti lập tức báo lại: “Để Hùng Phong Vĩ Nghiệp lại, những người kia đã đi hướng doanh địa! Mọi người tới đâu rồi?”

“Đám này là bấm đồng hồ giây sao?” Quạ Đen Thiên Thần nhíu mày nghi hoặc: “Tiểu Bạch, mau cùng Thanh Ti thoát thân trở về.”

“Không thoát được a.” Thỏ Trắng Ác Quỷ không hề dữ như ác quỷ mà lúc này chỉ là một chú thỏ con ngoan ngoãn: “Vẫn bị Hùng Phong Vĩ Nghiệp cầm gậy đuổi theo. Em với Thanh Ti chạy chậm không trốn được.”

“Chạy đến doanh địa chúng trước đi rồi tính!” Truy Phong Trục Nguyệt ra lệnh. Nhìn bản đồ thì có vẻ rất gần.

“Không kịp nữa rồi.” Khúc Động Tam Thiên nói một câu liền dập tắt suy nghĩ của Truy Phong Trục Nguyệt.

Ngay khúc rẽ gần đại bản doanh đột nhiên có người xuất hiện, chỉ thiếu mỗi việc vẫy tay chào hỏi với đám người Truy Phong Trục Nguyệt.

~

Đám này tụi nó đang thua mà cũng biến thái được -_-.

Hqua bị rảnh đọc lại mấy chương trước, phát hiện sự thật tàn khốc là LỖI. Lỗi type, lỗi chính tả, lỗi blah blah… một đống lỗi. Kỳ vậy, mỗi chương tui đều có check lại để định dạng, in đậm đồ mà. Không lẽ mù tới mức đó ròi, phải đọc trên đt mới thấy được lỗi ==”.

Nguyên ngày rú trong nhà, giờ đi ra mua trà sữa.