Sát Thanh

Chương 58: “phần mộ”

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

“Sát nhân sát nhân liên hoàn” đột nhiên nhận tội đã nhấc lên một làn sóng dư luận xã hội mạnh mẽ, tin tức truyền thông không ngừng đưa tin, công chúng cũng chia ra thành từng phần mà đưa ra kết luận, ở mấy diễn đàn online còn cãi nhau ầm trời, tiêu điểm tranh cãi đã chuyển từ “Dùng bạo chế bạo có tội hay không” trở thành “Vì sao ở trong quan tòa sơ thẩm có được lợi thế giờ lại tự dưng nhận tội”, về liên bang chính phủ cùng với cục có phải có động thái gì mờ ám hay không, những dư luận không ngừng dâng trào. Bên ngoài chung cư của Rio cùng Robert luôn chật ních các phóng viên. Do đoàn fan hâm mộ của K.Green vây quanh và kháng nghị, cho nên nơi tạm giam quả thực tựa như pháo đài giữa trời mưa bão, thiếu chút nữa xuất động cảnh sát chống bạo lực cùng phi cơ trực thăng ra ngăn cản.

Trong văn phòng, Robert vừa kiểm tra tin trên internet, vừa chửi tục: “… Tra tấn bức cung? Vô nghĩa, hắn cũng không phải bị nhốt trong một tòa tháp ma …” ‘Giao dịch chẳng ai biết được’? Vậy tại sao tụi mày lại biết được chứ hả? Rio … mấy đứa phóng viên này, con mẹ nó quá điên cuồng rồi, lại còn dám nói anh cùng K.Green có —

Tim của Rio chợt nhảy không ngừng.

“— À, xem lộn, xin lỗi, ngại quá, cái này là văn huyễn tưởng của mấy ‘fangirls’.”

”Fangirls?” Rio không hiểu được mà hỏi.

Robert nhìn lén một chút Rio, nghĩ nét mặt ánh mắt của anh khá bình thường, tựa như đã triệt để thoát khỏi được đau khổ trước đó, chắc đây cũng không cần cố gắng giấu giếm đi chuyện có chút nhạy cảm này. “À, chính là tranh chấp giữa fan LK và KL, chủ yếu là fan nữ trẻ đó mà.”

(L là Laurance, họ của Rio, K là K.Green, LK là Rio công K thụ, KL là ngược lại)

“Tôi không hiểu cho lắm.”

“Chính là fan của hai người các anh, cái vụ mà … trên dưới gì đó.”

Rio chấn động nhìn y, đối phương liên tục xua tay biểu thị vụ này không dính tới y.

“Đều do cái bản truyện ‘Kỳ sinh tử’ chết tiệt kia, Canning đem một phần ngắn trong đó cắt ra bán cho mấy trang web, khiến cho người trên trên internet liền oanh động, anh có biết bao nhiêu nhà xuất bản tranh nhau quyền xuất bản lần đầu tập truyện đó không, toàn do người trong nghề đó truyền tin ra cho chúng ta đấy. Được rồi, tiện nói luôn 1 câu, toàn bộ tiểu thuyết đã được xuất bản trước đó của Roy Lee hiện tại đều đã bán sạch, có người nói hiện tại còn đang tiếp tục tái bản này.”

“… Thế giới điên cuồng.” Rio bình ổn hơi thở, cảm thấy mình sắp bị nghẹn chết rồi. Cư nhiên hiện tại lại có nhiều người chỉ bởi vì một quyển tiểu thuyết đã phán đoán người chấp pháp cùng người bị tình nghi có quan hệ với nhau sao? Chết tiệt, K.Kreen sẽ không đem những chuyện không nên viết mà viết hết vào trong đó hết rồi đi? Ví dụ như dùng miệng lấy viên đạn, thậm chí lúc đó … Anh không thể không tuyệt vọng mà suy nghĩ, danh dự của FBI chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong vòng chưa đầy 1 phút.

“Cũng không thể nói vậy được, trước đây lưu hành chính là fan hâm mộ viết thư tình cùng cầu hôn mấy tên sát nhân, hiện tại đổi thành lập fanpage cùng tạo CP.” Robert nhún vai, có chút ít châm chọc mà nói. “Thời đại tiến bộ mới đúng.”

Rio lấy tay nâng trán, cúi đầu rên rỉ 1 tiếng.

“Không có gì đâu,” Vị cộng sự mắt lục thoải mái vỗ vỗ bờ vai của anh. “Chỉ là một số fangirl có ý nghĩ bậy bạ thôi mà, sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống và công việc của anh đâu, hơn nữa tôi cũng sẽ giữ kín như bưng. Thế nhưng nói thật, tôi cũng rất hiếu kỳ — hai người các anh rốt cục ai trên ai dưới?”


Câu hỏi này khiến cho Rio ngay cả lực rên rỉ cũng không có. Anh dùng quyển báo trong tay cố sức gõ đầu Robert: “Đội đột kích bên kia thế nào rồi, giải cứu Lý Tất Thanh ra chưa?”

“Tin vừa mới truyền tới, đã thành công nghĩ cách cứu viện, còn đưa cậu ta vào trong bệnh viện tiến hành kiểm tra toàn thân, ngoại trừ tinh thần còn có chút hoảng hốt, cái khác không có vấn đề gì. Điều tiếc nuối chínhl là, người phụ trách trông coi đã sớm nghe tin rồi chuồn, nên không có bắt được, bằng không có thể hỏi được một chút nội tình của K.Green rồi.”

Rio như đã dự liệu được từ trước: “Dù cho bắt được cũng chưa chắc hỏi được thứ gì, hắn đã lập mưu rất chắn rồi mới hành động.”

“Cho nên tôi mới giật mình khi hắn bỗng nhiên nhận tội như thế.” Robert nói. “Tôi nghe kiểm sát trưởng Matriney sáng nay đã thành công tiến hành giao dịch biện tố với hắn — Hắn muốn tại tòa thẩm vấn nhận tội và sám hối, thể hiện thân phận thực sự của mình trước cục, nguồn tài chính cùng nguồn tin của bọn đồng bạn, còn trước mặt phóng viên và công chứng thừa nhận tình tiết trong tiểu thuyết chính là sáng tác văn học, không phải sự thật, đổi lấy thời hạn thi hành án 17 năm.”

“17 năm.” Rio trầm giọng nói, ánh mắt nhìn xuống ảnh chụp của K.Green ngay trang bìa tờ báo.

“Kỳ thực cũng không dài đến mức đó, chỉ cần mãn 2/3 thời hạn thi hành án là có thể xin tòa cho chấp hành giám ngoại rồi …” Robert cảm thấy bầu không khí có chút không thích hợp, vội vã chuyển câu chuyện. “Anh có biết nhà hắn ở Phoenix, tên thật là Elvis Lee không? Cha mẹ hắn —“

Robert đột nhiên ngừng nói, bởi vì trên khuôn mặt của vị đặc vụ tóc đen đối diện đang hiện rõ biểu tình đùa cợt: “Tin nó là anh thua chắc”.

“Được rồi, tôi biết anh sẽ không buông tha mà tự mình đi điều tra vụ này.” Y nhún nhún vai. “Cái đồ cố chấp, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.” (1)

(1) Chứng bệnh OCD (Obsessive Compulsive Disorder), chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Rio cười cười, đang định nói tiếp, thì có tin nhắn vang lên. Anh lấy điện thoại ra nhìn dòng chữ trên màn hình, sắc mặt biến hóa vi diệu, chợt đứng dậy, cầm lấy áo ba-đơ-xuy màu đen khoác trên lưng ghế. “Tôi có tìm được một đầu mối từ một tập hồ sơ từ 20 năm trước, hồ sơ này ở bang Utah. Robert, có một nhiệm vụ muốn giao cho anh.”

“Nhiệm vụ? Bảo đảm hoàn thành nó.” Robert cà lơ phất phơ nâng tay lên để lên trán như chào theo nghi thức quân đội.

“Đến sân bay đón một người tên là Molly Laurence, nữ, chuyến bay của chị ấy vừa mới đáp xuống.”

“Molly Laurence …” Robert mở to con mắt, bỗng nhiên như giật mình từ cơn ác mộng mà kêu to. “Molly! Không không, anh không thể đem cái việc xuất sinh nhập tử này cho tôi được! Anh nói thử coi tôi phải giải thích với chị ta thế nào, nói là anh hại anh rể thật bị giam lỏng rồi giờ đang nằm trong bệnh viện điều trị, còn anh rể giả thì sau khi lên giường với người ta xong thì đẩy người ta vào ngục? Trời ạ, tôi thật không dám tưởng tượng biểu tình của Molly lúc đó thế nào đâu nha. Nghe này, Rio, trốn tránh không thể giải quyết bất luận vấn đề gì! Dù sao chị ta cũng là chị gái anh, dù cho tức giận thế nào cũng không giết anh, còn tôi thì khác đó … Rio! Rio!”

Vị cộng sự tóc đen của y không hề quay đầu lại mà bước nhanh ra khỏi văn phòng, gần như là đẩy tung cửa ra, chạy trối chết.

XXXXXXXXXXXXXX

“Cậu phải đi sao?” Trong phòng giam MCC, Alessio hỏi K.Green đang ngồi ở mép giường đợi cảnh ngục tới gọi tên. “Nghe nói cậu thật sự đã nhận tội, cái này tôi thấy cũng không phải giật mình gì, điều khiến tôi giật mình chính là, cậu tự dưng lại chỉ định muốn tới ngục giam ở đảo Rex, còn dùng nó là một trong các điều kiện giao dịch biện tố?”

K.Green không hề trả lời, cũng không cảm thấy kỳ quái vì sao tên người Ý này lại biết được vụ đó — Y thoạt nhìn tựa như một tên không hề thiếu thủ đoạn, có một mạng lưới quan hệ rắc rối khó gỡ.

“Chẳng phải tôi đã từng nói với cậu, đảo đó còn có tên gọi là ‘Phần Mộ’ hay sao?” Alessio ngồi xuống bên cạnh hắn, dùng một ngữ khí đầy khuyên bảo hắn mà nói. “Hãy nghe tôi nói, phần lớn các ngục giam đều không như trung tâm câu lưu, chúng tôi ai cũng biết rõ mấy ngục giam giam cầm trọng tội chính là cái dạng quỷ quái thế nào, nhưng tin tôi đi, ‘Phần Mộ’ so với tưởng tượng của cậu về tất cả các ngục giam khác đều càng khó mà tưởng nổi.”

K.Green đẩy cánh tay của y đang khoác lên vai mình ra, mạn bất kinh tâm mà đáp: “Tao biết.”

“Vậy sao cậu còn –” Alessio bỗng dưng ngừng nói. Trong thời gian ngắn ngủi vừa qua y đã sớm hiểu được phần nào bạn cùng phòng này của mình, biết đối phương nhìn như một cơ thể khá bình thường lại đang ẩn chưa một sức bật mười phần cứng cỏi lợi hại. Người như thế, một khi đã quyết định làm chuyện gì đó, cho dù là thượng đế cũng không cách nào ngăn cản.

“Được rồi,” Alessio thở dài nói. “Nếu như cậu chính là cố ý làm vậy, thì tôi chỉ muốn cậu giúp tôi một việc.” Y đưa tay vói vào trong áo tù nhân của mình, từ trong người lấy ra một cái nhẫn nằm trong cái túi trong, đặt vào lòng bàn tay K.Green. “Xin giúp tôi giao cái nhẫn này tới tay cho anh tôi, y gọi là Timothy Berardi, ở khu 5 của ngục giam đảo Rex.”

K.Green nhìn nhìn cái nhẫn, ở trên mặt nhẫn có khắc hình hai con rắn hoa trắng đang quấn đầu vào nhau, một cái nhẫn khá đắt. “Tao nghĩ không chỉ đơn giản là cái nhẫn, hơn nữa bản thân mày cũng có cách để có thể đem nó tới ngục giam đảo Rex mà.”

Alessio nói. “Đúng vậy, nhưng tôi chỉ tin cậu. Với lại, nó không chỉ là một cái nhẫn, mà chính là con dấu của gia tộc, gia tộc Berardi của Ý, tôi nghĩ là cậu đã từng nghe qua.”

“Ồ, con dấu của đầu lĩnh mafia.” K.Green trêu chọc. “Chẳng lẽ tụi mày còn giữ thói quen dùng con dấu đóng như thời cổ sao?”

Alessio có chút thẹn thùng mà nói: “Cũng là tín vật truyền lại của gia tộc thôi, kỳ thực chúng tôi lại hay gọi nó là ‘chiếc nhẫn bị nguyền rủa’. Bác của tôi, cũng là chủ nhân của nó trước đó, chết vì bị ám sát; tiếp theo là tới anh họ Derrick của tôi mang nó, chẳng hiểu sao ở trên du thuyền lại bị điện giật bất ngờ bỏ mình; một anh họ khác của tôi Vincent tiếp nối mang nó, kết quả lại bị cái thang máy đang đi bị trục trặc bị rơi từ tầng 10 xuống phấn thân toái cốt..”

“Mày tin chuyện này?” K.Green hỏi lại.

“Nó không phải chuyện quan trọng, quan trọng là.. dù cho tin hay không, thì tôi cũng không định mang nó, nhưng anh của tôi hiển nhiên không nghĩ như vậy.” Alessio nhún vai. “Tôi đoán nếu tôi không đem nhẫn giao cho y, coi chừng lúc nào đó tôi cũng sẽ chết bất ngờ đấy.”

“Tình cảm của anh em mày không tốt?”

“Không, rất tốt — Chỉ cần không liên quan tới lợi ích.”

K.Green cân nhắc chốc lát, nói: “Được rồi, tao giúp mày, coi như cảm ơn mày trong thời gian qua chăm sóc tao. Nhưng tao không nhận ra anh mày.”

“Cậu vừa tới có thể lập tức nhận ra, tôi đảm bảo.” Alessio mỉm cười nói.

Lúc này, cảnh ngục đi tới, dùng côn gõ gõ cửa sắt, nhắc nhở đã đến giờ xuất phát. K.Green đem cái nhẫn bỏ vào túi trong của đồ lót, đứng dậy đi tới cửa. Alessio nhịn không được nắm lấy cổ tay hắn, trước khi đối phương giãy ra, kề sát tai của hắn nói. “Cẩn thận … từng người.”

K.Green khẽ gật đầu, đi ra cửa ngục đã được cảnh ngục mở ra.

Lúc đi qua hành lang, hắn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc — Đó chính là một trong đám chơi mạt chược, sát thủ chuyên nghiệp của một bang xã hội đen lớn ở Hương Cảng. Tên thanh niên châu á mang mắt kính đứng trước mặt bọn họ, thoạt nhìn tái nhợt gầy yếu, không hề có tính công kích, nhưng lại khiến cho bọn cảnh ngục cảm giác như vừa thấy một con độc xà, lập tức đề phòng.

“Đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn tới đây cảm khái một chút thôi mà.” Y dùng tiếng nói vừa nhỏ vừa run mà nói. “Hắn đi rồi, bọn tao lại thiếu một tay.”

Vừa nói y vừa đi tới bên tai K.Green, nhẹ giọng mà nói ra một câu: “Thấy mày chơi bài rất tốt, nên cho mày một món quà nhỏ — dưới viên đá ở phòng quần áo ở khu 6 ‘Phần Mộ’, tìm cẩn thận đi nha.”

Đợi đến khi bọn cảnh ngục tiến lên ngăn cản, thì y đã như con rắn xà nhanh chóng lẻn đi.

K.Green dường như có chút suy nghĩ, miệng chợt nâng lên.

Xe chuyển ngục chỉ có duy nhất một hành khách, ở trong bóng đêm thâm trầm rời khỏi nơi tạm giam liên bang New York.

Alessio đứng ở ngay trước cửa sổ lầu 7 MCC, nhìn theo xe bị bóng đêm nuốt chửng, vươn tay ra bên cạnh. Điện thoại di động từ túi trước của cảnh ngục được đưa tới bàn tay của y, thanh niên người Ý kia nhấn một dãy số, sau đó chỉ nói 3 chữ: “Hắn tới rồi.”

XXXXXXXXXXXXXXX

Đường ven biển hoang vắng ẩn hiện trong ánh bình minh. Một hòn đảo đơn độc cách đường ven biển 2km, chỉ có duy nhất một cây cầu dài nối giữa đất liền và đảo, tựa như một khối u ác tính không bình thường chợt phát triển lan nhanh ra khắp nơi đầy đột ngột. Trên đảo kia có rất nhiều tòa kiến trúc thấp bé, bên cạnh đảo còn có một sà lan lớn từ lâu đã không thể sử dụng dành cho con thuyền bỏ neo, mặt khác còn có một con thuyền đã qua năm lần sơn phết chồng lên nhau — toàn bộ những kiến trúc này chỉ có một công năng duy nhất: ngục giam.

Hàng rào điện bọc trên các tường cao tầng tầng vờn quanh khu ngục giam đảo Rex chia thành 10 khu vực, con đường quanh co nối giữa chúng tựa như mê cùng, tự chúng mỗi tòa nhà đều đứng lặng, ngăn cách.

Nơi này là một góc chết bị toàn bộ thế giới phỉ nhổ và lãng quên.

Từng phạm nhân được đưa tới đây, điều đầu tiên muốn làm, chỉ có tắm.

Do phạm nhân bị giam giữ số lượng rất nhiều, nên phòng tắm được chia thành 3 cử sáng trưa chiều sử dụng thay phiên, lúc có hai gã cảnh ngục áp giải một phạm nhân mới vào phòng tắm khu 5, thì không gian to lớn lập tức trở nên hỗn độn.

Cảnh ngục áp giải Simon hầu như chỉ dùng ánh mắt đồng tình nhìn thoáng qua tên tù nhân mới tới: Ở một nơi mà hormone nam tính bị chèn áp tới mức muốn nổ tung cả bụng này, thì một khuôn mặt quá mức tuấn tú với tụi chúng mà nói quả thực chính là địa ngục cuồng hoan, còn với mục tiêu thì chính là bi kịch đã định trước.

Nhưng những tên bị đẩy vào đây cũng chẳng ai là ngọn đèn cạn dầu, Simon hiểu rõ chuyện này, nhưng trong mắt cũng chỉ là nhìn lướt qua, rồi dùng cảnh côn uy hiếp gõ vào đường ống nước hai cái: “Thành thật mà tắm rửa cho sạch đi! Hôm nay đừng có ai mong làm ra cái chuyện gì.”

Gã cùng một tên cảnh ngục khác cũng coi như làm hết phận sự mà đứng canh tên tù nhân mới ở một phòng tắm khác tắm rửa dưới con mắt hạ lưu chung quanh — Dù sao cũng là ngày đầu tiên, nếu xảy ra chuyện gì bạo hành, thì bọn gã cũng khó mà ăn nói với cấp trên — Sau đó mới đẩy tù nhân mới kia vào phòng y tế, tiến hành trắc nghiệm tâm lý xem có khuynh hướng tự sát hay không.

Còn đám đàn ông xích lõa đang đứng chậc phòng kia lại tựa như muốn tìm bất mãn mà không ngừng quấy nhiễu, mang đầy ý xấu trong đầu.

Một tên da đen mập mạp ít nhất cũng 125Kg đang hưởng thụ hai tên bên cạnh phục vụ chà lưng, vừa dặn dò một tên tâm phúc khác: “Tao muốn cái tên nhóc mới tới kia tối nay vào trong phòng giam của tao, nói cho Lari, tao đồng ý trả gấp hai giá bình thường.”


“Tao trả gấp 3.” Trong đám người ở một góc phòng tắm, một tên da đen vóc người cực kỳ khôi ngô mang theo nét mặt khiêu khích mà nói. Gã từ đầu tới chân đều đầy là hình xăm, tựa như một cái tháp sắp lõa thể đầy hình vẽ xấu xí của mấy bộ tộc lạ kỳ.

“Lang Côn, tao muốn đem da của mày từng tấc mà cắt bỏ, đem nó biến thành rèm cửa sổ cùng tấm lót bồn cầu …” Tên mập mạp đen kia nheo lại con mắt dường như không có kia càng khiến cho nó nhỏ lại, âm trầm mà nói.

“Mày cũng chỉ có thể làm được mấy cái việc đàn bà này thôi, Marves.” Đối phương không chút khách khí trả lời lại một cách mỉa mai. “Từ lần trước thiếu chút nữa cậu nhỏ bị thằng mới tới cắn đứt, giờ mày vẫn còn có thể cương sao? Hay là nói, mày đã mở ra một cái cổng nhỏ ở ngay sau mông nhà mày rồi?”

Nếu đổi lại là bình thường, thì hai tên đang đối địch gay gắt này đã sớm tung quyền mà đánh nhau, đánh tới đầu rơi máu chảy. Hôm nay, bầu không khí càng thêm cổ quái cùng áp lực, cả hai bên cũng không hề cam nguyện mà cố ý khống chế bản thân mình, tựa như có một luồng khí khác thường ở ngoài khơi, mây dày không mưa nhưng vẫn đang nổi lên một một cơn lốc thật lớn tối tăm trời đất.

“… Chờ đó, Lang Côn, chờ đó.” Marves nói, trong mắt chớp động hung quang thô bạo như dã thú.

Lang Côn ha ha cười, ngón tay bất tự giác mà co rúm, dường như đang nắm một vũ khí máu chảy đầm đìa: “Chờ coi, tên chó mập.”

Tên Lari phụ trách sắp xếp phòng giam chợt rơi vào tình thế khó xử và khổ não, Marves cùng Lang Côn, cả hai bên gã chẳng muốn đắc tội một ai. Tuy rằng chúng là tù nhân còn gã là cảnh ngục, nhưng gã còn có cha mẹ người thân đang ở New York, dù cho đắc tội tên lão đại của cái bang xã hội đen què hay là tên lão đại của một bang xã hội đen máu tanh, thì đều có thể khiến cho người nha của mình gặp nguy hiểm — Dù cho tên lão đại đó đã vào tù.

Đây quả thật là một công việc làm là chết mà, Lari có chút suy nghĩ, người mới vào đây ngày nào cũng có, bọn chúng cũng đâu cần cùng lúc coi trọng một tên đâu chứ! Nhưng đã dính thì bắt buộc phải làm rồi! Ngay lúc gã đang đau đầu lựa chọn, Simon cầm hai ly cà phê đi tới, đặt một ly lên bàn gã: “Làm gì nhìn chằm chằm bản phân công mà rầu rĩ thế? Công việc mà anh đang làm béo bở nhất rồi còn gì.”

Lari cố sức thở dài, với đồng nghiệp vừa là bạn thân mà nói: “Nếu cậu có thể giúp tôi giải quyết vấn đề này, thì tiền của hai bên, 1250 ngàn đó cho cậu hết.”

Simon có chút có hứng thú sau khi nghe xong, làm ra bộ dạng “chỉ có việc nhỏ thế mà lại làm khó anh sao”, hài hước nói: “Chuyện này chẳng phải đơn giản sao? Cho cái tên tù nhân mới kia một phòng đơn đi.”

“Nhưng nếu vậy chẳng phải đắc tội cả hai bên hay sao?”

“Hãy nghe tôi nói hết đã, phòng 1317 chẳng phải vừa mới có một chỗ trống sao, cứ đẩy hắn vào đó là được.”

Ánh mắt của Lari sáng rực lên: Nếu như nói ở khu 5 ai có thể chống lại được Marves cùng Lang Côn, thì chẳng còn ai khác chính là cái tên tù nhân đang ở trong phòng đơn 1316 kia. “Thế nhưng, ‘Giáo phụ’ không có sở thích đó …”

Simon chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dùng mấy cái muôi gõ vào trán của gã: “Có quan hệ gì đâu! Chỉ cần nói khéo cho hai tên Marves cùng Lang Côn, để cho chúng nghĩ đây là ý của ‘Giáo phụ’ là được.”

Lari bừng tỉnh đại ngộ bắt đầu điền tên vào phiếu sắp xếp, mới vừa viết “Elvis”, thì chợt lo lắng mà ngẩng đầu hỏi: “Mà cái tên Larry ở phòng 1317 trước đó chết thế nào, chẳng lẽ cậu không nhớ sao? Hôm nay chưa nói trước 1 tiếng mà cho một tên mới vào, có thể khiến ‘Giáo phụ’ tức giận hay không đây?”

Simon chỉ vào ảnh chụp của tên mới vào đang hiển thị trên màn hình vi tính — Cho dù đứng ở trước song sắt giơ bảng tên, thì cái tên thanh niên tên ‘Elvis Lee’ này vẫn tuấn mỹ hoàn toàn khác hẳn với ngục giam này: “Anh nghĩ ‘Giáo phụ’ sẽ xem hắn là một món quà, hay là một khiêu khích địch ý đây?”

Lari nhìn ảnh chụp, nhịn không được lại nhìn thoáng qua, cuối cùng gật đầu thừa nhận: “Dù là một dị tính, thì tôi cũng phải công bằng nói 1 câu, hắn so với mấy cảnh ngục nữ cùng y tá trên đảo mình còn đẹp hơn. Dù cho không có thú tính, thì để ở bên cạnh nhìn cũng khá được.”

“Cái này được.” Gã uống hết ly cà phê của mình, đứng dậy nói: “Tôi còn phải tiếp tục phiên trực đi, tiện đường cho mấy cái tên trí nhớ kém kia nhìn chút nhan sắc — Đắc tội không được mấy tên lớn, chẳng lẽ không xử lý được mấy tên nhỏ hay sao? Mẹ nó, thấy mấy ngày nay bầu không khí không thích hợp, tựa như có chuyện gì xấu chuẩn bị phát sinh vậy.”

“Cái miệng đừng có quạ đen quá.” Lari nói. “Còn có chuyện nào cặn bã hư thối hơn chuyện ở ngay trong “Phần Mộ’ chứ?”