Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Nãy giờ các người hỏi qua hỏi lại hỏi tới 10 lần rồi đó.” Quann vẫn đang mặc cái áo T-shirt hình xương khô, ngồi trên ghế trong phòng thẩm vấn cục cảnh sát nhịn không được rít gào. “Lẽ nào nãy giờ tôi nói không phải tiếng Anh hay sao? Hay lỗ tai của mấy người có vấn đề hả?”
Vị cảnh sát trung niên ngồi ở phía bên kia bàn sắt sắc mặt xấu xí, nhưng vẫn nhịn xuống, không nổi xung, đem mấy tấm hình đã đổ trên bàn lần thứ hai đưa tới trước mặt gã. “Mày xác nhận không có bất kì khác lạ gì sao?”
“Tôi xin ông đó! Cái mặt của nó tôi nhìn còn chưa tới nửa tiếng, mà hiện tại đã qua gần hai ngày rồi! Người châu Á tướng mạo đứa nào cũng na ná nhau, tôi đã cố gắng nhớ rồi, các người còn muốn thế nào?” Quann nổi trận lôi đình mà đánh mạnh vào mặt bàn 1 cái.
Một cảnh sát tuổi trẻ khác đang tùy ý ngồi ở bên cạnh bàn cúi người, kéo áo của gã nâng lên, nhìn vào mắt gã mà quát: “Mày đừng có kiêu ngạo như thế, thằng quỷ, cái nội dung trong quyển sổ của mày, còn đang chờ mày cẩn thận mà giải thích kìa … Mày định làm gì hả, dự định mô phỏng người khác một cách vụng về thế này hả? Dự định trở thành Dark Ghost đời thứ hai hả?”
Đáy mắt Quann hiện lên khủng hoảng, thanh âm yếu ớt không ít, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Nếu như suy nghĩ chính là phạm tội, vậy toàn bộ người Mỹ đều bị đưa vào ngục hết rồi — có ai lại không muốn đem tiền trong chính phủ bỏ vào túi mình cơ chứ?”
Cảnh sát trẻ kia hừ lạnh, đẩy mạnh 1 cái, ép gã ngồi vào chỗ.
Đám câu hỏi về người thanh niên châu Á kia, từng câu nói, cử động, chi tiết nhất cử nhất động đều bị hỏi tới hỏi lui, hỏi tới lần thứ 11, khiến cho cái gã lưu manh ngoài mạnh trong yếu này nghĩ mình sắp bị bức điên luôn rồi.
Bên ngoài phòng giám thị, có hai người thanh niên mặc âu phục thâm sắc đang đứng vừa nhìn vào tình hình bên trong phòng thẩm vấn, vừa nói chuyện với nhau.
“Hình ảnh mà gã phác họa lại, so với thằng nhóc làm công ở trạm xăng dầu cùng bà chủ motel cũng không khác biệt lắm. Còn cái cô tên Jessyca kia, vì hít thuốc phiện quá liều, nên hiện tại còn đang hôn mê trong bệnh viện.”
“Lại đưa ra một phác họa khác. Ngăn kéo chúng ta có mấy tấm phác họa rồi hả Robert? Mỗi một lần phạm án, dù cho có nhân chứng, thì miêu tả cùng phác họa đều khác nhau, lẽ nào hắn có thể thay đổi tướng mạo thật hay sao?”
Robert nhíu nhíu đôi mắt lục sắc nhỏ dài của mình, bỗng nhiên cố ý đè thấp thanh tuyến, thần bí mà nói: “Nghe nói, người Trung Quốc có một võ công kỳ bí, có thể tùy ý cải biến bên ngoài thậm chí tính tình bên trong, cho dù là ông già cũng có thể trong mấy phút đã có thể biến thành thiếu nữ, gọi là gì ta, à, ‘Thuật dịch dung’…”
Người đồng nghiệp của y dùng đôi mắt lam sắc thâm thúy hung hăng trừng mắt nhìn y: “Anh bị mấy cái bộ phim võ thuật kỳ quái kia làm tẩy não biến thành ngu ngốc luôn rồi hả? Mấy cái thứ xằng bậy vậy mà cũng tin? Chúng ta cũng từng học qua hóa trang, dù cho có mặc đồ khác, thì chỉ có thể thay đổi từ chiều cao cơ thể, kiểu tóc, trang phục, khí chất, ở nơi không đủ sáng lừa dối người không quá thân thiết thì còn có thể miễn cưỡng, sao có thể tựa như phẫu thuật thẩm mỹ, ngay cả ngũ quan cơ bản cũng đều thay đổi được?”
“Được rồi, Rio Laurence, lần thứ hai tôi có thể khẳng định đầu của anh hoàn toàn không có khái niệm hài hước.” Robert cười mỉa một tiếng, hiển nhiên hồi nãy chỉ là đùa mà thôi, chỉ để hòa hoãn bầu không khí ngưng trọng. “Quên mất bên ngoại của anh cũng là người Trung Quốc, thế nào, với vị đồng bào mang 1/4 liên quan này có phát hiện gì mới à?”
“Hắn thuận tay trái.” Rio đưa cho y một ảnh chụp của túi đựng vật chứng, trong túi có một bức vẽ, dùng bút chì than vẽ những nét hơi thô trên giấy, nhưng lại khá sống động. “Mời vừa tìm được chứng cứ xác thực, hoài nghi K.Green đã tự tay vẽ, đã tiến hành giám định bút tích, bản sao đã gửi cho phía BAU tiến hành nghiên cứu kiểm tra tâm lý phạm tội rồi.”
Robert tiếp nhận, cẩn thận quan sát hình vẽ trên tờ giấy, là một con sói bị mổ bụng, treo ngược trên cành cây, liền liếm môi mà nói: “Vẽ khá đẹp đấy, cũng không phí công ha … Bộ hắn dự định từ bây giờ sẽ tăng thêm một ký hiệu mới à? Chúng ta cần phải cảm ơn vị tên Dark Ghost xui xẻo kia một chút mới được, cái chết của nó đã cho ta thêm một đầu mối để truy lùng rồi — lát tôi sẽ nói với phòng pháp y, may cái bụng của nó lại cho ngay ngắn 1 chút.”
Rio không hề nói gì với vị đồng nghiệp mới hoàn toàn không đáng tin này, chỉ có thể hoài niệm người bạn đồng nghiệp già đã về hưu Kenneth — mặc dù ổng luôn nhân từ nương tay, xem cà phê như mạng sống, nhưng so với cái tên ba hoa miệng lưỡi, hoạt bát quá mức này còn tốt hơn.
“Hiện tại tôi có cảm giác đang chơi diều như hồi bé vậy.” Robert trả ảnh chụp lại cho Rio, tiếc nuối nhún nhún vai, “Diều cứ bay trên trời, chúng ta cứ đuổi theo dưới đất, thế nào cũng không đuổi theo được.”
“Chúng ta nhất định sẽ bắt được hắn! Tựa như mấy tên cặn bã giảo hoạt này, cuối cùng cũng sẽ bị đem ra công lý thôi.” Rio nghiêm mặt, con mắt lam dưới mái tóc đen phảng phất tựa như biển sâu bắt đầu khởi sóng, nổi lên một một cơn lốc tập thiên quyển lãng.
Robert sợ nhất nhìn thấy nét mặt như không thể nào chấp nhận được có tội ác tồn tại cùng một bầu trời này của anh, khiến cho y cảm thấy khuôn mặt ngũ quan anh tuấn tựa như ngôi sao điện ảnh của anh lại ẩn giấu một sự nghiêm trọng khắc nghiệt.
Khó trách anh tới giờ vẫn chưa tìm được bạn gái … Người cộng tác không may mắn chửi thầm anh trong bụng, coi chừng không có cô gái nào muốn gả cho hiến pháp Mỹ được nhân cách hóa đâu ha, dù cho bìa mặt của nó có đẹp tới mức nào.
Nghe nói bên bộ New York có một nữ nhân viên kỹ thuật tên là ‘Eve’ từng sinh thiện cảm với anh, sau đó cũng buồn bã kết thúc đơn phương yêu mến. Theo tin nội bộ, nguyên nhân là do anh đã từng cùng một người tình nghi xinh đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật có chút quan hệ không rõ, tuy rằng anh đã từng thề thốt phủ nhận, hai người họ cũng không thể đi tới cùng … Vấn đề chính là, người bị tình nghi đó là nam! Robert đã từng thấy qua ảnh chụp của cậu nhóc tóc vàng kia, lại được Eve xem là tình địch ẩn hình biến thành áp-phích dán trong nhà — có thể thấy rõ được đẹp quá có thể sinh ra nông nỗi cực kỳ bi thảm thế nào.
(P/s: Chuyện về anh bạn tóc vàng đẹp trai thể chất hơi phiền này cùng người bạn trai hacker xin xem “Nhền nhện”)
Mai_kari: Nhền nhện là một bộ truyện khác của Vô Xạ, tác giả này viết rất nhiều tác phẩm, và đều nghiên về trinh thám. Có cơ hội sẽ giới thiệu tới các bạn tác phẩm này.
Người này thực sự là gay sao? Đến tận khi ngồi vào xe, Robert vẫn còn nói thầm trong bụng, ánh mắt lóe sáng nhìn Rio: Anh chàng đẹp con lai đang ngồi bên cạnh y dựa lưng vào ghế mà trầm tư, cái trán bằng phẳng, mũi cao ngất cùng đôi môi duyên dáng tạo thành một đường cong hài hòa, cơ thể cường tráng của người Mỹ hòa cùng làn da tinh tế của người Đông Phương, khi lông mi kia hạ xuống chạm vào con mắt lam sắc kia, thậm chí còn toát ra vài phần khí tức u buồn động nhân …
Được rồi, bản thân y vốn có thể nam nữ đều ok. Bản thân đứng ở giữa đường cũng coi như là một anh bạn đẹp trai, nhưng nếu đứng chung một chỗ với anh thì … Bi kịch ở chỗ, xuất phát từ công việc, cả hai người họ hầu như lúc nào cũng phải đứng chung một chỗ.
Khi Robert thỉnh thoảng suy nghĩ miên man, còn chìm đắm trong sự uể oải và ghét bỏ với vẻ bề ngoài của mình thì xe của họ đã chạy vào bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà FBI ở Portland bang Oregon (1).
Lúc đi vào văn phòng, Rio cùng Robert nghe thấy có vài đồng nghiệp đang nói về huyết án mới. Tác phẩm thứ 8 của K.Green được dán đầy khắp tường công tác, trên đó có ảnh chụp của người đàn ông tóc vàng chết thảm tới mức bộ dáng coi chừng ngay cả mẹ của y còn không nhận ra được.
“Cảm thấy có tàn nhẫn không?” Một nữ điều tra viên xinh đẹp tóc vàng quăn nói với vị đàn em mới vào nhìn ảnh chụp mà miệng hơi run, trong mắt tràn đầy lửa giận lòng căm phẫn. “Đề nghị cậu em nên đi xem tác phẩm của ‘Sát thủ dạ lộ’, đó mới là nguyên tác. Cá nhân tôi cho rằng, cái chết thế này rất xứng với nó,《Cựu Ước 》(2) nói rất đúng, ‘ăn miếng trả miếng; đòn lại trả đòn’.”
“Tia, luận điểm của cô rất nguy hiểm.” Ria đi tới phái trước máy cà phê, ở trước cà phê latte khó uống cùng cà phê Macchiato càng khó uống hơn thì anh lựa chọn cái đầu, rót một ly uống. “Dù cho tội phạm có động cơ đẹp tới cỡ nào để biện luận cho mình, thì vẫn là tội phạm. Không hề nghi ngờ, ‘Sát thủ Dạ Lộ’ là một tên cặn bã, nhưng chỉ có pháp luật mới có thể đưa thuốc độc vào trong máu nó, còn kẻ nào khác cũng không có quyền này.”
“Thôi đi, Rio. Em biết anh hận ‘K.Green’, hận tất cả tội phạm. Nhưng tội phạm và tội phạm cũng có khác biệt mà, nói khó nghe chút, nếu có thêm mấy sát thủ như K.Green, trị an quốc gia chúng ta sẽ tốt hơn nhiều đó.” Tia không chịu thoái nhượng mà phản bác.
Một cô gái vóc dáng thấp mang kính mắt đứng bên cạnh sợ hãi nghị luận thêm vào: “Chí ít hắn cũng có một thứ mà chúng ta không ai làm được: Hắn làm chuyện cảnh sát đang làm, nhưng lại không hề nhận phần lương nào từ chính phủ, hơn nữa cũng chưa từng thất bại — chúng ta có nên thuê hắn không?”
Rio đưa tay xoa thái dương của mình: “Tỉnh tỉnh nào mấy cô! Tôi biết đem phác họa của người này treo cùng một chỗ, có thể tạo thành vòng sơ tuyển cho cuộc thi tuyển chọn Nam hậu khu vực Á châu, nhưng đừng quên, hắn là một sát thủ! Chuyện hắn làm xuất phát từ hứng thú, phi chính nghĩa. Hắn cũng chẳng khác gì bọn biến thái khác: giết người, là thích thú! Có một ngày khi hắn phát hiện không còn con mồi nào khác, thì hắn sẽ không thể khống chế được dục vọng giết chóc của mình, sẽ bắt đầu ra tay với người vô tội, tôi có thể khẳng định 100%. Cái chuyện giết người này, chỉ cần một ngày bắt đầu ra tay, thì đôi tay sẽ bị điều khiển vô ý thức, lôi kéo bản thân, từng bước từng bước đi tới đường cùng sinh mạng.”
“Được rồi, thời gian tiệc trà kết thúc, ai làm việc nấy đi! Tia, chú ý tới thân phận điều tra viên cùng lập trường của mình xíu đi. Karolina, cô có thể đừng có ngây thơ nữa được không? Rio, anh là điều tra viên hình sự cho tổng bộ Washington phái tới, tôi không dám quản anh, nhưng ở địa bàn của tôi, phải dựa theo quy củ của tôi mà làm việc.” Sếp của văn phòng được bọn họ gọi là ‘Snake Head ak Đầu rắn’, Sharman Kins vỗ hai tay đi tới, hai cái má cùng phần hàm đã được phẫu thuật thẫm mỹ tinh tế dưới câu nói của ông không ngừng nảy lên, đích xác rất giống rắn hổ mang khi tức giận thì phòng to cái cổ mình ra.
Robert thấy thế lập tức mượn cớ chạy đi: “Tôi đi qua bên khoa giám định vật chứng nhìn xem có phát hiện gì mới không.”
Rio bị cướp mất lời không thể làm gì khác hơn là cũng chạy đi: “Tôi đi qua bên phòng khám nghiệm của cảnh cục, xem có quên đầu mối nào hay không.” Anh bỏ ly cà phê còn hơn phân nửa của mình vào trong thùng rác, xoay người chạy đi.
“Tiếc nuối quá đi.” Tia nhìn theo bóng lưng của anh mà cắn cắn đôi môi đỏ mọng căng của mình, dùng giọng mà ‘Đầu rắn’ không thể nghe được thì thầm nói. “Nếu không phải anh ta quá cứng nhắc chính trực tựa như cuốn sách giáo khoa, thì anh ta vừa đúng là món yêu thích của mình — mình ghét nhất chính là sách giáo khoa.”
Rio đem thi thể của ‘Sát thủ Dạ Lộ’ xem xét từ sợi tóc đến ngón chân kiểm tra tới lần thứ ba, ngay cả DNA của hung thủ cũng chẳng có được, bỗng nhiên điện thoại di động của anh chợt vang lên.
Mới vừa bắt máy, thì tiếng nói trong bông chứa đầy kim của chị gái anh, Molly, vang thẳng đến màng tai của anh: “Em trai – yêu dấu – của chị, đừng có nói là em quên tới sân bay đón bạn trai chị nha. Máy bay 10h đáp, em có thể nói cho chị biết bây giờ là mấy giờ không?”
“Em đương nhiên không quên. Hiện tại cách thời gian máy bay đáp xuống còn có tới —” Rio giơ tay lên xem đồng hồ, xấu hổ đáp. “50 phút … trước …”
“Ảnh ở chỗ này ngôn ngữ không thạo, cũng chẳng quen ai.” Molly ở một đại lục khác nghiến răng nghiến lợi mà cảnh cáo anh. “Nếu như trong vòng 1 tiếng nữa em còn không tìm thấy ảnh cho chị, thì chị sẽ đem chuyện xấu của em cùng cái tên bị tình nghi kia nói cho mẹ biết, rất nhanh em sẽ nhận được vô số cuộc gọi chẳng cần biết ngày đêm, mang đầy nước mắt bắt ép em kết hôn!”
Rio cảm thấy phía sau lưng chợt mát lạnh rùng mình. Anh lại phải một lần nữa cố gắng đem hết toàn lực làm rõ tính hướng của mình. “Chuyện đó hoàn toàn là bịa đặt mà …” Nhưng chị của anh chẳng chút không lưu tình chút nào cúp máy. “Hiện tại, ra bãi đỗ xe, lấy chìa khóa của em ra, lập tức … Xuất – Phát!”
Rio lần thứ hai thua ở trong tay chị mình, chỉ có thể gọi điện báo cho nhân viên pháp y biết, rồi lập tức lái xe chạy ra khỏi cảnh cục, thẳng tới sân bay quốc tế Portland. Dọc theo đường đi anh liên tục tưởng tượng, đến tột cùng là một người đàn ông thân cường thể tráng, tư duy trì độn, chẳng có lòng tự trọng đến thế nào, mới có thể xứng đôi với một Molly miệng tàn nhẫn, chân đạp chết người cùng trái tim cứng như sắt như thế?
Kết quả khi nhìn thấy người thanh niên châu Á đang ôm tấm bảng bằng giấy car-ton ngủ gà ngủ gật trên ghế trong sảnh chờ sân bay, anh không khỏi hít sâu 1 hơi. Hay là do người Đông Phương thoạt nhìn trẻ hơn hẳn mấy tuổi so với tuổi thật ta, nhưng nhìn thanh niên kia thì quá trẻ rồi đi, thậm chí có thể xem là ‘Thiếu niên’ luôn đó. Rio nhìn ra quá lắm cậu ta chỉ mới hơn 20 là cùng — mà Molly thì đã 32 tuổi rồi!
Được rồi, tình yêu chị em cũng không thể là không được đi, vấn đề là, cậu ta mang khuôn mặt thanh tú hòa cùng mái tóc ngắn nhuộm nâu nhu thuận, thân thể gầy, ngủ gật chẳng chút đề phòng nào, cùng với tấm bảng bằng giấy car-ton có viết dòng chữ tiếng Trung ‘Rio Laurence, mau tới đón tôi!’ Đến tột cùng là cái tình hình gì đây?
Ở dị quốc tha hương, sân bay người đến người đi, cậu dường như một con cừu nhỏ ngây thơ ngồi trên ghế, dựa vào cái túi du lịch ngủ tới bất tỉnh nhân sự, thậm chí ngay cả nếu lỡ gặp một tên cặn bã râu mép, hay một ông trung niên hèn mọn lỡ thấy qua, sẵn tiện sờ soạn mặt cậu ta một cái chắc cậu cũng không biết.
Rio khổ não nhíu mi, anh phải tiếp nhận hiện thực trước mắt này — cậu nhóc con tựa như bánh pút-đing sữa bò hương xoài, mềm mại, phấn nộn, khiến cho ai đều muốn cắn 1 cái này, chính là bạn trai mới của Molly.
Anh đi tới, nắm vai của đối phương dùng sức mà lắc, hướng về đôi mắt hơi mơ màng, môi khẽ nhếch dùng tiếng Hoa hỏi: “Lý Tất Thanh?”
Cậu nhóc tựa như mới tỉnh từ trong mộng ra mà gật đầu một cái, hỏi lại: “Keanu Reeves?” (3)
Rio thở dài không tiếng động, cố gắng không nghĩ tới cách dùng nước lạnh tạt vào mặt nghi phạm để khiến cho cậu triệt để tỉnh táo, rút tấm bảng đang nắm chặt trong tay cậu ra. “Tôi là Rio Laurence, em trai của Molly.”
“A, Rio, xin chào.” Lý Tất Thanh vẻ mặt ngái ngủ lầm bầm. “Tôi buồn ngủ quá, sai múi giờ chẳng quen tí nào …”
Rio không thể làm gì khác hơn là một tay cầm túi du lịch, một tay kéo cậu nhóc bước thẳng tới bãi giữ xe, nhét vào trong xe. Mới vừa dựa lưng vào ghế da, cậu liền thoải mái mà ngáp vài cái rồi nhanh chóng ngủ say.
Lúc trở lại phòng trọ, anh chỉ có thể ôm lấy cậu nhóc con bất tỉnh gọi thế nào cũng không tỉnh này vào trong thang máy, trên đường nhận lấy biết bao ánh mắt chứa đầy hàm ý ám muội, ngay cả cô gái sát vách thường thích đến tìm anh vừa nhìn thấy họ, cũng khó mà tin được, sau đó ‘Ầm’ một cái đóng cửa ngay trước mặt anh.
Tuy rằng hiện tại không có mối quan hệ nào với phụ nữ, nhưng thái độ thẳng thừng đến thế vẫn khiến cho Rio nghĩ vừa oan uổng lại bất đắc dĩ.
Sau khi ném bạn trai của Molly lên trên giường, anh lập tức rời khỏi phòng trọ, chuẩn bị trở về tiếp tục làm việc. Do ban đêm anh thường tăng ca đến muộn, nên trong tòa nhà văn phòng anh có một phòng nghỉ nhỏ, ở sofa nằm ngủ một giấc cũng không đến nỗi
Hiện trường hung án còn cần phải tiến hành khám tra lần nữa, để đảm bảo không bỏ sót bất kì chu ti mã tích nào: bài báo cáo phân tích tâm lý phạm tội đã xong, các điều tra viên tham gia phụ trách vụ án sát nhân liên hoàn này mở cuộc họp lần 2, đang tiến hành thu thập thông tin từ xe cộ nhân chứng, giấy phép cùng các camera ven đường, … Rio bận rộn ngay cả cơm cũng không ăn đúng giờ được, càng không rảnh bận tâm đến cái người chợt dư thừa trong phòng trọ của mình. Chuẩn xác mà nói, anh đã quên mất tiêu rồi, nếu như lúc đó anh mang vào phòng trọ không phải người mà là một cái bánh ngọt, lúc này tuyệt đối đã mốc meo tới nổi rêu xanh.
Chờ đến khi anh rốt cục nhớ tới người bạn trai nhỏ của Molly, thì đã qua ngày thứ năm rồi.
Tủ lạnh trong phòng trọ ngoại trừ bia thì chẳng còn gì cả, cái tên kia không có chìa khóa thì sao ra cửa, dù cho ra khỏi cửa được, thì ngôn ngữ không thông, không biết đường, lại mang khuôn mặt thanh tú rất dễ khi dễ kia, hơn nữa cùng với khí tức ngu ngốc đó … Rio bỗng nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề — nếu như cứ bỏ mặc chẳng thèm quan tâm, để cái bánh pút-đing mềm mại đó ngu ngốc mơ hồ đi qua lại trên phố lớn ngõ nhỏ, sớm muộn gì cũng có mấy tên khốn lưu manh, biến thái đói bụng nào đó, không có ý tốt một ngụm ăn tươi!
Vừa nghĩ đến hậu quả cùng với sắc mặt phẫn nộ của Molly, Rio quyết định tạm thời bỏ qua công tác trong tay, nhanh chóng chạy về phòng trọ xem thử!HẾT CHƯƠNG 03
(1) Portland là một thành phố nằm nơi giao tiếp của hai con sông Willamette và Columbia trong tiểu bang Oregon. Với dân số 562.690[3] nó là thành phố đông dân nhất Oregon và hạng ba vùng Tây Bắc Thái Bình Dương sau Seattle, Washington và Vancouver, British Columbia. Khoảng 2 triệu người sinh sống trong Đại Portland, sắp hạng 23 trong danh sách các Vùng đô thị Hoa Kỳ.
Portland được thành lập vào 1851 và là quận lỵ của Quận Multnomah; nó lấn ranh một chút vào hai quận Washington và Clackamas.
(2) Cựu Ước là phần đầu của toàn bộ Kinh Thánh Kitô giáo được tuyển chọn từ phần lớn kinh Tanakh của Do Thái giáo.
Một khoản luật nữa của Cựu Ước, đó là luật của sự “ăn miếng trả miếng”.
Trong bài ca man rợ mà nhân vật La-méc đã hát có câu: Cain được báo thù gấp bảy (1 trả 7 lần) thì La-méc được báo thù gấp 77 (1 trả 77 lần). Đến thời của Môisê, đã có một sự tiến bộ hơn: 1 trả 1, tức là luật “ăn miếng trả miếng”, hay là luật “răng đền răng, mắt đền mắt”.
Đây là giới hạn lẽ công bằng theo nghĩa chặt.
(3) Keanu Charles Reeves (phát âm là /keˈɑːnuː/) sinh ngày 2 tháng 9 năm 1964, là một diễn viên Canada. Keanu nổi tiếng với vai Neo trong bộ ba phim khoa học giả tưởng Ma trận và nhiều bộ phim khác như Tốc độ, Constantine, The Lake House, Street Kings, The day the Earth stood still… Năm 2006, Keanu được bầu chọn là một trong 10 ngôi sao được yêu thích nhất tại Mỹ trên tạp chí ETonline. Vào ngày 31 tháng 1 năm 2005, anh được gắn sao trên đại lộ Danh vọng Hollywood.
Mai_kari: Hãy nhìn hình và bạn sẽ biết Rio trông như thế nào!