Sát Thanh

Chương 25: Mồi lửa

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Sau khi nhìn thấy thi thể được chôn dưới bùn đáy hồ nước, Rio trở lại nhà gỗ lập tức gọi điện cho cảnh sát địa phương — đó là một bé gái khoảng 11 tuổi, hai tay bị dây thừng trói sau lưng, bên hông còn bị cột cái túi dùng cho việc chạy bộ thường dùng, trên mặt bị sưng phồng tới trắng bạch, đôi mắt màu lam chết không nhắm mắt mà trợn tròn.

Lý Tất Thanh vẫn ôm hai chân ngồi trên cầu gỗ, vùi mặt vào trong khuỷa tay. Rio biết trong lòng cậu hiện tại có bao nhiêu khó chịu, không ai có thể nhìn thấy thi thể của một đứa nhỏ bị mưu sát như thế xong vẫn có thể thờ ơ.

Do địa điểm hẻo lánh, xe cảnh sát của New Jersey phải mất hơn 1 tiếng đồng hồ mới có thể tới nơi, đi đầu là một cảnh sát người da trắng gọi là Eden, sau khi kiểm tra giấy chứng nhận thân phận của Rio xong, xác nhận là thật, thái độ vừa thân thiết vừa mang theo cung kính, hỏi anh quá trình phát hiện thi thể. Sau khi hoàn thành lấy lời khai cùng ghi chép hình ảnh hiện trường sơ bộ, thi thể của bé gái được vớt lên, bỏ vào túi xác đưa vào trong xe cảnh sát, một phần cảnh sát ở lại để tiếp tục thăm dò hiện trường, một nhóm người khác đưa xác về để kiểm định pháp y.

Sắc mặt Lý Tất Thanh vẫn còn chút tái nhợt, nhưng thoạt nhìn đã khôi phục bình tĩnh không ít. Cậu đi tới bên cạnh Eden, người đó đang cùng Rio thấp giọng nói chuyện với nhau. Cậu nói với y: “Tôi đề nghị cảnh sát nên lục soát lại 1 lần toàn bộ đáy hồ.”

“Ý của cậu là …” Eden có chút không rõ quan hệ của cậu nhóc người Hoa cùng FBI, nhưng hiển nhiên lúc này không phải lúc quan tâm vấn đề này.

“Tôi nghĩ, có thể — tuy rằng bản thân tôi không muốn chuyện này xảy ra — nhưng xin các anh hãy cho người lục soát lại triệt để đáy hồ đi.” Lý Tất Thanh liên tục chuyển ngoặt, đến cuối cùng nói ra 1 câu. “Tôi hoài nghi thi thể không chỉ có 1.”

Eden sắc mặt liền đổi: “Cậu là nói … đây là một vụ án giết người liên hoàn?” Phần lớn thời gian công tác của y đều là tuần tra trên đường cao tốc, hoàn toàn chưa từng thấy qua thế trận này cả, nếu như suy đoán của cậu nhóc này không chỉ là suy đoán vô căn cứ … Fuck, New Jersey đã tròn 7 năm chưa từng phát sinh mấy vụ án ác tính như giết người liên hoàn, vì sao lần này hết lần này tới lần khác lại xảy ra ngay nhiệm kỳ của y cơ chứ? Loại vụ này truyền thông quan tâm khá cao, cấp trên nhất định thúc giục, hung phủ lại giảo hoạt hung tàn, cảnh sát phá án sẽ chịu một loại áp lực khá lớn, đối với một Eden chỉ là một cảnh sát không có lý tưởng chỉ thầm nghĩ mỗi ngày đều chỉ đơn giản tuần tra trên đường mà nói, thì hoàn toàn là một vụ án đầy khổ sở.

Cậu có chứng cứ gì cơ chứ? Y rất muốn phản bác như thế, nhưng vị tổ trưởng hình sự FBI anh tuấn chẳng khác gì một ngôi sao điện ảnh lại khá tin tưởng vào phán đoán của cậu nhóc này. Vị đặc vụ tóc đen nhíu mày nói: “Có thể các anh nên thiết lập phạm vi giới nghiêm lớn hơn, trước tiên nên sơ tán du khách đã. Nếu như là vụ án giết người liên hoàn thật sự, tôi sẽ tiếp nhận điều tra vụ án này.”

Vị cảnh sát đang rầu rĩ ước gì có thể bỏ khoai lang phỏng ra khỏi tay, lập tức đồng ý: “Yes, sir. Tôi sẽ lập tức cho người tìm tòi dưới đáy hồ, nhưng hồ này quá lớn, tôi cũng không đảm bảo sẽ không sơ hở.”

“Dùng hết khả năng của anh đi.” Đặc vụ nói.

Chuyện này chí ít cũng cần 2 3 ngày, sợ rằng nhà gỗ bên hồ không cách nào ở tiếp được, mặc dù có thể không cần chú ý tới cảnh giới, nhưng hai người họ cũng không muốn tiếp tục nghỉ dưỡng ở nơi mà một đám cảnh sát đang bận rộn.

“Làm sao giờ?” Lý Tất Thanh hỏi.

Rio nói: “Về New York trước, hoặc là tới một chỗ gần đây ở tạm vậy.”

Lý Tất Thanh lựa chọn cái sau, tuy rằng New York cách đây không xa. Nhưng mái tóc xoăn dưới đáy hồ của oan hồn nhỏ kia không chỉ quấn lấy cổ chân cậu, cho đến giờ, cậu vẫn cảm nhận cổ chân một cảm xúc lạnh lẽo, tựa như có một đôi tay bé nhỏ băng lãnh ẩm ướt không ngừng nắm lấy nó.


Cậu không khỏi rùng mình một cái, gió mát vùng núi ban đêm khá thấm xương cốt, Rio cởi áo khoác khoác lên vai cậu: “Trời đã tối rồi, trước tiên ở trong nhà gỗ 1 đêm cái đã, mai hãy đi.”

Vào đêm, cảnh sát để lại vòng dây cảnh giới màu vàng sáng tại hiện trường cùng vài nhân viên thường trực rồi toàn bộ rời đi, chờ hừng đông thì trở lại

Lý Tất Thanh ngồi ở bệ cửa sổ nhìn mặt hồ đờ ra, Rio đi tới bên cạnh cậu nói: “Xin lỗi, kế hoạch nghỉ phép sợ rằng phải ngâm nước nóng rồi.”

“Chuyện này cũng không phải lỗi của anh.” Cậu nhóc thấp giọng nói. “Hơn nữa anh đã cứu tôi một mạng, tôi còn chưa cám ơn anh.”

“Giữa chúng ta còn cần phải khách khí như thế sao, huống chi ngạn ngữ Trung Quốc có 1 câu, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.”

“Nói cũng đúng,” Lý Tất Thanh cười cười. “Nhưng câu đó còn có một câu sau nữa: ‘Tự nhiên lấy thân báo đáp!’…”

Rio sửng sốt vài giây, mới có thể cơ bản hiểu được hàm nghĩa của thành ngữ này, nhất thời cảm thấy hô hấp không ổn: “… Là có ý gì?” Anh dùng sức mà bẻ cong móng vuốt nhỏ đang ôm lấy cái đầu đa nghi, bất động thanh sắc hỏi.

Lý Tất Thanh nghiêng đầu nhìn anh, trên khuôn mặt tuấn mỹ mà nghiêm túc của vị đặc vụ liên bang mang đầy nghiêm trang và khí chất, tựa như cái đầu chụp thủy tinh trước cửa hàng trưng bày kim cương, khiến người ta có xung động muốn đưa một cây búa lên gõ bể.

Vui  đ ùa tới  đ ây  đ ã  đ ủ rồi, n ế u ti ế p tục thì sẽ quá mức, cậu nhắc nhở chính mình. Nhưng dường như có một lực lượng nào đó không thể nào chống cự mà đẩy bánh xe cho nó tiếp tục chạy, khiến bánh xe bắt đầu lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu …. Tay của cậu dường như mang một ý thức độc lập, hướng tới vị đặc vụ tóc đen mà ngoắc, ý bảo anh tới gần chút nữa, sau đó khi thấy đối phương tới gần 2 bước rồi, ngón tay liền nắm lấy cúc áo thứ hai trên sơmi của người đó, kéo nửa người trên của người đó chậm rãi quỵ xuống.

Rio tùy ý để mặc cho ngón tay kia chi phối thân thể của chính mình, trong đầu vô số giọng nói ong ong vang thành một mảnh, nhưng một chữ cũng không nghe rõ … Quả thực như bị ma ám vậy! Trong lòng anh lo sợ không yên mà suy nghĩ, vừa hân hoan vừa đau khổ, đây thực sự là một đề bài do ma quỷ thiết lập, chỉ để khảo nghiệm khả năng điều khiển tự động cùng cực hạn khắc chế dục vọng của một người phàm …

Gần đến không cách nào gần hơn nữa, đến khi có thể thấy rõ ràng bản thân mình ở trong đôi mắt phản chiếu của đối phương, cảm giác từng mảng lông mao nhỏ ngay tại vành môi của đối phương, cảm nhận được sự rung động … Đó chỉ là vui đùa sao?? Lại dường như không chỉ là sự vui đùa, với một cậu nhóc người Hoa ngay cả từ gay nói ra cũng mất tự nhiên, với tính cách ôn hòa, nội liễm của cậu, không có khả năng làm ra cái loại trò đùa này … Chỉ là, đây là một cách thử? Hay là một ám chỉ mang ý nghĩa gì đó? Rio tâm loạn như ma mà suy đoán, nhưng hiện tại anh không thể nào suy nghĩ một cách bình thường được nữa, lý trí đang vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ đang văng xa anh, chỉ còn lại dục niệm động tình vô hạn rõ ràng.

Ngay trước giây phút đê đập tan vỡ, đỉnh lũ thay đổi tuyến đường đi —- môi của cậu nhóc kề sát má, tay kia từ trong tóc anh bắt một con sâu cánh dài chân nhỏ: một con sâu nước đã chết, hoặc là giống sâu gì đó. Nhưng nó không quan trọng, quan trọng chính là … Ảo cảnh ám muội ngay một giây trước đã tan biến chẳng còn chút gì.

“Trên tóc của anh có sâu.” Lý Tất Thanh nghiêm túc mà nói, hai đầu ngón tay bắt lấy xác sâu, biểu tình đơn thuần khiến Rio muốn thổ huyết.

“… Không cần quan tâm tới nó! Hồi nãy cậu định nói gì?”

“Cái gì? Tôi quên mất rồi … À, cái thành ngữ kia, ý là thân thể này hiện tại là của anh, tùy ý anh muốn nấu chưng thế nào cũng được.”

Rio trầm mặc một chút.

“Câu chuyện cười này một chút cũng không buồn cười, nhóc con, khiến tôi nhớ tới ba năm trước đây có tiếp nhận một vụ án sát nhân liên hoàn, án phanh thây, lúc tôi bắt được tên biến thái ăn thịt người kia, thì gã đang rắc tiêu vào trong chén canh xương người.” Anh lộ ra nét mặt nghĩ lại mà kinh.

Lý Tất Thanh cúi đầu chặn lại câu nói của anh: “Xin lỗi …”

“Chỉ vì một câu nói đùa? Không đáng đâu.”

“Không phải, vì bữa tối nay.. Tôi vừa vặn cũng nấu một nồi canh xương, cũng có rắc tiêu.”

“Trời …” Ngón tay của đặc vụ liên bang ấn lên thái dương thở dài. “Cậu đúng là thiên tài, Lý Tất Thanh.”

“Nếu không, tôi đi nấu 1 nồi canh cá khác.”

“Dùng cá trong hồ kia? Không, cám ơn, tôi không muốn nghĩ tới thứ gì đã nuôi sống chúng nó đâu.”

“Vậy cũng chỉ còn hot dog thôi.”

“Hôm nay trên xe không còn phần cơm trưa nào sao? Được rồi, tôi thà ngặm nó còn hơn.”

Tình cảnh thiếu chút nữa không khống chế được đã bị kéo lại như thế, hai người họ lại khôi phục bầu không khí dễ dàng khoái trá, kích tình xung động hồi nãy, mồi lửa đã bị dập tắt không còn một mảng.

Thật tốt, còn xoay chuyển kịp thời, một người cảm thấy vừa may mắn vừa tiếc nuối.

Thật tốt, còn chưa có lệch khỏi quỹ đạo quá xa, lại có một người cảm thấy vừa may mắn vừa tiếc nuối.

Sáng ngày hôm sau, từ cảnh sát địa phương truyền tin tới, đã xác nhận thân phận của người chết, là Renée Doerr, 9 tuổi, đến từ một nơi gần đây được gọi là “Water Gap”. Rio cùng Lý Tất Thanh quyết định trước tiên lái xe đến trấn nhỏ đó, còn về phần còn có người bị hại nào khác hay không, thì lúc kiểm soát xong toàn bộ đáy hồ, Eden sẽ tự động gọi điện báo cho họ biết.

Khi bọn họ tới trước khu dân cư bình thường của Water Gap, cảnh sát trấn ở đây đã khống chế hiện trường, chuẩn bị đưa một người phụ nữ trung niên đi ra. Thân thể của bà mập mạp, nét mặt lạnh lùng lại đần ra, mái tóc màu nâu vàng cắt quá ngắn, có vẻ nhạt nhẽo vô vị, có thể vài chục năm trước khuôn mặt này rất đẹp, nhưng trải qua cuộc sống đã đánh mất đi sự thùy mị, chỉ chừa lại cho bà ta một thân thể béo ụt ịt.

Rio đưa ra giấy chứng nhận xong, liền bắt đầu nói chuyện với một cảnh sát địa phương cao gầy.

“Bà ta là Beley, mẹ người chết — về mặt ý nghĩa di truyền học.” Vị cảnh sát địa phương này căm ghét mà liếc mắt nhìn bà ta.

“Nghĩa là sao?”

“Bà ta vốn chính là không xứng đáng là một người mẹ, ngược đãi con mình, đánh chửi tụi nhỏ, không cho tụi nhỏ ăn no mặc ấm, càng ác độc hơn, chính là bà ta dám đem đứa con trai mới 6 tháng tuổi của mình dìm chết trong bồn tắm lớn, hai năm trước.”

“Không bị phạt sao?” Vị đặc vụ liên bang truy vấn, tức giận bắt đầu ngưng tụ trong mắt.

“Các bác sĩ đều chuẩn đoán bà ta có chứng bệnh tâm thần phân liệt, không thể gánh chịu trách nhiệm pháp luật, vì vậy được một bệnh viện tâm thần tiếp nhận. Tháng 5 năm nay bệnh viện nói rằng bệnh tình của bà ta đã chuyển biến tốt đẹp, đã không còn ảnh hưởng đến cuộc sống hằng này nữa, nên thả bà ta ra. Bà ta vừa ra ngoài, đã xin lại quyền giám hộ hai đứa con gái được nuôi dưỡng tại giáo đường trong trấn. Hai đứa nhỏ đó trước đó đều được Cha Beth chăm sóc — nếu vẫn để cho Cha tiếp tục chăm sóc thì tốt biết mấy, ít nhất thì đứa nhỏ kia cũng không đến mức trầm thi nên đáy hồ, đó là một đứa nhỏ cực kỳ xinh đẹp …” Vị cảnh sát địa phương đồng tình thở dài.

“Hiện tại các anh đang nghi ngờ Beley giết Renee?”

“Chuyện này với bà ta chẳng mấy khó khăn, không phải sao, chỉ là nó lớn hơn bồn tắm hơn một chút thôi.” Vị cảnh sát địa phương lạnh lùng nói. “Tuyệt vời hơn là bà ta còn có tấm mộc ‘Bệnh tâm thần phân liệt’, là bùa hộ mệnh thật tốt mà! Chỉ cần đổi một bệnh viện khác tiếp tục an dưỡng 2 3 năm, lại có thể đi ra giết hại đứa con gái cuối cùng của mình.”

Lý Tất Thanh đứng ở phía sau Rio, không biết phải dùng biểu tình gì để đối mặt với những lời này. Một người mẹ! Đến tột cùng là lãnh khốc đến nông nỗi nào, mới có thể đem đứa con trai mới 6 tháng tuổi của mình dìm chết trong bồn tắm? Tim của bà ta là răng độc xà, đuôi bò cạp hay là lửa địa ngục tạo ra? Cậu thà rằng tin bà ta bị bệnh tâm thần phân liệt, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì thì hơn.

Bước chân của Beley cứng ngắc cùng cảnh sát leo lên xe, không ai quan tâm đến sống chết của bà ta, bà ta nhìn qua dường như cũng không quan tâm đến tất cả chung quanh.

Rio mang sắc mặt ủ dột mà đi tới căn nhà ở rách nát. Ngay chỗ tối ở bên bậc thềm đi xuống cửa hiện có ẩn chứa một thân thể nho nhỏ, đó là một đứa bé gái khoảng 5,6 tuổi, mặc cái quần trắng bị bẩn, hai người cảnh sát địa phương đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nhẹ giọng mà an ủi bé. Nhưng bé vẫn ôm đầu gối không rên một tiếng, cũng không nhúc nhích.

Có lẽ đây chính là đứa con gái út kia chăng? Rio thương xót suy nghĩ, thương cảm cho đứa nhỏ này, chị cùng em trai đều chết, mẹ lại là hung thủ, thế giới này tựa như một cơn ác mộng khung bố mà vĩnh viễn vẫn chưa thể tỉnh giấc. Anh nhịn không được xung động muốn tới gần.

Bé chợt nâng mặt lên, tựa như cảm nhận được gì đó, ánh mắt nhìn thẳng về phía anh.

Khuôn mặt này — khiến Rio chợt lùi mạnh về sau một bước!

Bé gái này có mái tóc màu vàng nhạt vừa dài vừa dày tựa như rong biển, tuy rằng rối bời chẳng ra nét, nhưng vẫn có những lọn cong dễ thương, đôi mắt màu lam trong suốt tựa như bầu trời đã được tẩy qua nước, bé chính là một tiểu thiên sứ cực kỳ xinh đẹp.

Tựa như bị một cơn sét đánh trúng, khuôn mặt Rio vùa khiếp sợ lại vừa như không cách nào tin tưởng, anh lảo đảo lùi về sau 2 bước.

Lý Tất Thanh phát hiện khác thường, tiến lên cầm lấy cánh tay anh: “Rio!” Cậu nhìn thấy đặc vụ liên bang đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, cảm giác cả người anh dường như đang run rẩy, không khỏi vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Rio, sắc mặt của anh rất khó coi …” Quả thực dường như vừa thấy quỷ vậy. Nhưng nửa câu cuối cậu lại chẳng dám nói ra.

“… Debby, ra đây được không con? Đừng sợ, các cô chú sẽ bảo vệ con, Debby?” Một cô cảnh sát dịu dàng mà gọi tên cô bé.

Sắc mặt Rio càng thêm trắng xanh, máu đều tan hết, tựa như một người bệnh ung thư sắp chết, sự liên hệ duy nhất với sự sống chính là hơi thở chưa kịp nuốt xuống.

“Đi thôi, chúng ta quay về xe trước.” Lý Tất Thanh lo lắng, lại không nắm được manh mối, chỉ có thể nắm chặt cánh tay anh mà kéo qua bên xe. Rio tùy ý để cho cậu tha túm, tựa như linh hồn đã tan biến về thế giới bên kia.


Lý Tất Thanh nhét anh vào ghế sau, cảm giác như vừa di chuyển một cái xác không hồn. “Rio!” Cậu thật sự rất sợ, liền hung hăng đánh mạnh vào mặt đối phương. “Tỉnh! Tỉnh!”

Nửa bên má của Rio lập tức sưng lên, nhưng nó cũng thành công thức tỉnh thần chí của anh, cảm nhận sự vật bắt đầu ngưng tụ trong ánh mắt.

Lý Tất Thanh vừa ra tay đã hối hận: Hàm trên của anh vừa mới được phẫu thuật cách đây không lâu, sao mình lại đi đánh mặt anh ta? Ngực, chân, mông, tùy tiện chỗ nào cũng có thể đánh được, chính là không thể đánh mặt, chẳng lẽ tình thế cấp bách nhất thời ngu muội đầu sao?

“Anh có sao không, Rio?” Cậu khẩn trương hỏi. “Xảy ra chuyện gì?”

“… Không có việc gì, người có chút khó chịu.” Rio trả lời, thanh âm chẳng hề lo lắng gì tựa như nước bọt tan trong làn không khí.

“Bệnh rồi? Chúng ta đi bệnh viện.”

“Không, hiện tại đỡ nhiều rồi, chỉ là tôi muốn nằm 1 chút …”

Lý Tất Thanh do dự một chút, thấy vẻ mặt của đặc vụ tóc đen mệt mỏi rã rời đến cực điểm, quyết định vẫn theo ý của anh, trước tiên tìm một motel nghỉ ngơi trước đã.

Ngay đầu đường, có một motel không lớn, trên bảng hiệu có ghi chữ “Motel Green Season” Lý Tất Thanh bất chấp xoi mói hoàn cảnh, trực tiếp dừng xe ở sân, lôi kéo Rio thẳng đến sảnh. “Cho thuê phòng!” Cậu gấp gáp mà nói với một người phụ nữ trung niên ở phía sau quầy tiếp tân.

“Một phòng hay là hai phòng?” Bà ta nâng lông mi dày cùng khuôn mặt âm trầm quan sát họ.

“Tùy!” Lý Tất Thanh không nhịn được mà đáp.

“Rốt cục là một phòng hay là hai phòng?” Bà ta trừng mắt, đôi môi đỏ chót bất mãn mà phun ra.

“Một phòng!”

Trạng thái Rio cực kỳ hỏng bét, cậu cần phải chăm sóc anh.

“Hai giường đơn hay là một giường đôi?” Bà ta tiếp tục hỏi.

Một luồng nóng nảy dân trào, Lý Tất Thanh một tay đập mạnh xuống quầy, đem cái hộp plastic giới thiệu ngay trên quầy mà trực tiếp xé thành từng mảnh nhỏ: “Con mẹ nó bà có chịu yên hay không hả? Nhanh đưa chìa khóa cho tôi.”

Bà ta bị dọa đến cuống quít mở ngăn kéo, lấy ra một cái chìa khóa, nhanh chóng đưa ra. Lý Tất Thanh đoạt lấy cái chìa khóa, từ túi lấy ra một cọc tiền mặt nhét vào quầy, sau đó kéo Rio lên lầu.

Bà ta dự định báo cảnh sát, nhưng sau khi cầm lấy microphone, bỗng nhiên phát hiện cọc tiền này còn đáng giá hơn thể diện của mình lắm. Cẩn thận đếm lại, bà ta thỏa mãn mà thả cái microphone xuóng, bắt đầu thành thạo mà đăng ký vào sổ: “Jack Smith, Tom Wilson, địa chỉ …”