Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Rio tỉnh lại từ hôn mê, trần nhà tuyết trắng của bệnh viện dần hình thành trong tầm mắt của anh. Anh chớp chớp mí mắt, phát hiện cổ mình không thể nhúc nhích, đưa tay lên sờ sờ, thì khuôn mặt đang bị băng lại như cái xác ướp. Cảm giác đau đớn từ các vết thương đã giảm bớt đi nhiều, thân thể nhẹ nhàng như đang nằm trên đám mây.
Lý Tất Thanh đẩy cửa phòng bệnh bước vào, vui mừng kêu lên: “Rio, anh tỉnh rồi!” Cậu chạy hai ba bước đến bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Rio. “Đừng động đậy, anh vừa mới phẫu thuật xong, cố định lại phần hàm trên bị bẻ gẫy. Bác sĩ có nói, nếu anh quá đau thì có thể dùng thuốc giảm đau.”
Rio giật môi, Lý Tất Thanh ngăn cản anh trước khi anh kịp mở miệng: “Mấy ngày này tốt nhất anh đừng nên nói chuyện, có gì cần thì có thể viết.” Cậu lấy bút viết từ tủ đầu giường bên cạnh tới, một tay nâng vở, một tay đặt bút vào ngón tay Rio.
“Tôi không sao, đừng lo lắng.” Rio viết ngoáy.
Lý Tất Thanh sợ run một chút: “Còn hơn cả tôi nữa, anh nên quan tâm chính mình một chút đi.” Cậu nỗ lực che giấu lo lắng trên khuôn mặt. “Anh có biết bản thân mình bị thương nghiêm trọng đến thế nào không? Tôi đứng ở bên ngoài thủy tinh phòng phẫu thuật, thấy các bác sĩ không ngừng mổ xẻ anh tựa như xé cái bao tải vậy, lúc đó tôi thực sự là —” Cậu nghẹn ngào không thể nói tiếp được gì, trong mắt tràn đầy khổ sở và đau lòng.
Rio yên lặng nhìn cậu, bỗng nhiên đưa tay kéo vạt áo của cậu, chậm rãi kéo cậu xuống, để trán của đối phương ấn lên trán mình. Nhiệt độ cơ thể ấm áp và khí tức quen thuộc truyền qua, Lý Tất Thanh phảng phất nghe thấy lời nói không thể thành lời của Rio: “Yên tâm, hiện tại tôi ổn rồi, hơn nữa sẽ rất nhanh khỏe mạnh hơn thôi.” Anh đẩy cậu ra xa 1 chút, sau đó bướng bỉnh trừng mắt nhìn, tựa như một đứa trẻ tràn đầy tinh lực, thể hiện ý nghĩa là “Tôi còn mạnh hơn cậu tưởng tượng nhiều lắm.”
“Được rồi, tôi biết anh ngày mai sẽ ổn hơn, siêu nhân.” Lý Tất Thanh bị anh chọc nở nụ cười, từ bàn lấy một ly nước có ống hút, chậm rãi đút cho anh uống.
“Tôi không sao, ở đây còn có y tá, cậu về đi học đi.” Rio viết.
Lý Tất Thanh lắc đầu: “Anh phải ở viện, tôi phải ở lại đây, xem có thể hỗ trợ gì không.”
Rio còn muốn viết gì đó biểu thị phản đối, thì người anh rể tương lai đã lập tức ra chiêu cuối: “Nếu như anh không đồng ý thì tôi bắt buộc phải đem chuyện anh bị thương nói cho Molly biết.” Những lời này đủ để lấy hết máu của anh, huống chi hiện tại anh chỉ còn lại nửa mạng, không thể không ngừng bút đầu hàng.
“Thật tốt. Hiện tại tôi đi hỏi bác sĩ, xem anh có thể ăn được gì, dù sao suốt 1 ngày đêm anh không có ăn gì.” Lý Tất Thanh nói xong, đặt ly nước xuống bàn, rồi xách cà mên giữ ấm ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng một lần nữa rơi vào trắng noãn vắng vẻ, Rio bắt đầu chìm vào vụ án vừa rồi, sau đó buồn chán nhìn trần nhà đờ ra. Lúc rảnh rỗi thiệt là khổ sở mà! Anh không tiếng động thở dài, bắt đầu cân nhắc có nên ấn chuông gọi y tá mang mấy quyển tạp chí 《Sport News 》
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng, tiến vào là một thân ảnh mà anh hoàn toàn không muốn nhìn thấy. Người nọ trực tiếp đi tới bên giường anh, kéo cái ghế ngồi xuống, trên cao cẩn thận nhìn anh, biểu tình trên mặt phải nói là “Đồng tình và thoải mái”, nhưng Rio hoài nghi kỳ thực đằng sau mặt nạ thánh lễ đó là “Nhìn có chút hả hê”.
“…. Thật tốt, không bị hủy dung, vẫn là một mỹ nhân.” Người đàn ông người vạm vỡ đầu bóng lưỡng nhìn một hồi, ngữ khí ngả ngớn mà giám định.
Cút mẹ mày đi. Rio nói trong cổ họng.
“Còn chưa thể nói chuyện à? Tuy rằng cũng chẳng nói được gì có ích, nhưng tôi vẫn rất nhớ tiếng nói của em.” Anthony đưa hai cánh tay rắn chắc gác lên lưng ghế dựa, thong thả mà nhún nhún tay. “Đặc biệt cái câu ‘Đi chết đi’, âm cuối uốn lưỡi rất mê người.”
Rio đưa tay muốn gỡ mũi kim truyền nước biển trên mu tay phải, dường như muốn nâng người lên đánh cho y một quyền, lúc này Anthony mới bị dọa nhảy dựng lên, vội vã đè lại cánh tay anh: “Được rồi, được rồi, đùa dừng tại đây. Tôi tới ngoại trừ thăm em, còn muốn hỏi, cái tên khốn kia chết như thế nào, trước khi chết có nói gì hay không?”
Đặc vụ tóc đen biết y đang chỉ tới cái tên địch thủ trên sàn đấu boxing, Elam “Ma vương”, y thiếu chút nữa là chết trong tay gã kia. À, bọn họ đều đến từ trại huấn luyện Siberia, nói không chừng ở đó đã từng có một trận đấu sinh tử, sau đó cừu hận tới chết cũng không thể quên được.
Lại nói tiếp, từ lần giao đấu ở phòng huấn luyện ngầm kia, từ lúc Anthony đánh bại anh bằng đòn hai chân liên hoàn kia khiến anh ấn tượng khắc sâu, mặc dù phần trêu đùa trong đó nhiều hơn phần giáo dục. Nhưng không thể phủ nhận, nếu không phải nhờ vào hai đòn đó, cho dù Elam có thất thần thì anh cũng khó hạ gục gã.
Nghĩ tới đây, Rio cầm lấy bút, viết trên vở: “Chết vì đòn của chính anh, hơn nữa trước khi chết gã có nhận ra đòn đó.”
Anthony dường như một người đang lên cơn nghiện vừa được hút heroin, lộ ra nét mặt thỏa mãn mê đắm. Y nhắm mắt lại hưởng thụ khoái cảm thắng lợi gián tiếp, sau một lúc lâu mở mắt ra, ngữ điệu lộ ra phần đứng đắn hiếm có: “Cám ơn, Rio, tôi thiếu em một món nợ ân tình.”
Rio rất không quen mà lắc lắc cái cổ, viết: “Tôi sẽ không nói ‘you are welcome’, thực tế, phương thức biểu đạt cám ơn tốt nhất của anh dành cho tôi chính là cách xa tôi ra một chút.”
Anthony vẻ mặt thương tổn đầy buồn bã: “Em thật biết cách làm tôi tổn thương đó, Rio.”
Rio bất vi sở động trả lời: “Thôi đi, không cần mấy kỹ xảo kiểm định dối trá tôi cũng có thể phát hiện được mấy lời này của anh giả muốn chết.”
Đối phương nhất thời thu liễm bi tình, thất bại nhún vai, khóe miệng lại mang tiếu ý ngả ngớn: “Thực sự là lì lợm mà, Rio, khó có thể tưởng tượng được nửa còn lại của em sẽ là cái dạng gì đây.”
“Chuyện này không liên quan tới anh. Lúc ra ngoài nhớ đóng cửa, cám ơn.”
Anthony không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, đi ra vài bước, lại đi tới bên giường, từ áo trong móc ra một cây dao nhỏ khoảng chừng 10cm, nhét vào cái chăn mỏng của anh. “Quà thăm bệnh.” Nói xong mới đi ra khỏi phòng bệnh.
Rio liếc mắt liền nhận ra, đây chính là đao bỏ túi VICTORINOX thuộc dòng mã tấu Thụy Sĩ, xem kiểu dáng chính là cây “Hunter”, chuôi đao còn có ký hiệu hình hươu đực, là một cây dao thám hiểm săn bắn cấp chuyên nghiệp. Cầm trên tay thưởng thức một phen, anh phát hiện ở một chỗ bí mật có khắc 1 chữ cái danh tính của người tạo ra con dao này, xem ra chính là hàng tinh phẩm do dân chuyên nghiệp làm ra. Anh khá thích tiểu đao này, cho nên cũng không giả bộ mà trả lại, đương nhiên nếu như thật phải trả lại, thì trời biết Anthony sẽ vì tự ái mà dám ra cái chuyện tày trời gì.
Ngay khi Robert đẩy cửa vào, Rio còn đang buồn chán mà đem gỗ, tua-vít, răng cửa tiểu đao, lấy linh kiện rút ra lại áp vào lại.
“Hừ, tôi biết anh chắc chắn sẽ cảm thấy buồn chán, cho nên mới đem mấy cái tài liệu này tới đây đó.” Đặc vụ mắt xám đắc ý dào dạt mà ngồi xuống bên ghế.
“‘Tài liệu’ chính là mấy đoạn phim tình dục từa lưa trên mạng chứ gì? Không cần, tôi biết gu của anh rồi.” Cộng sự của y không chút khách khí mà tạt nước lạnh.
“Không không, cái này khác, liên quan tới đám khốn đã bị K.Green giết.”
Những lời này có một từ lập tức khiến cho tim của Rio đập hỗn loạn, ngay lúc tim đập mạnh và loạn nhịp thì Robert bắt đầu thao thao bất tuyệt mà giảng thuật: “Tên khốn đó gọi là Martin Seligman, từng ở Du kỵ binh hai năm, sau khi xuất ngũ thì biết được bà vợ do cô đơn mà ngoại tình, cùng một tên cảnh sát tuần cảnh trong khu, khi một lần y về muộn nhưng không báo trước thì phát hiện cẩu nam nữ yêu đương vụng trộm đang hôn lăn trên giường. Y ngay tại chỗ bùng nổ, giựt lấy cây súng của tay cảnh sát, cuối cùng tạo thành một vụ một chết một bị thương, vì thế ngồi trong nhà giam 12 năm — nếu không phải phán quyết cuối cùng là “giết người do bị kích động” thì sợ rằng đến chết cũng đừng mong nghĩ đến từ ra ngoài.”
“Khó trách mục tiêu hạ thủ của y đều là cảnh sát, do vợ mình không chuyên nhất mà giận chó đánh mèo lên toàn bộ hệ thống chấp pháp.”
“8/10 thôi. Tính cách của y vốn quái gở thô bạo, người bạn thân duy nhất chính là Savio Elam, hai người là ở trong phòng đấu cờ vua online mà biết nhau. Vừa lúc này cái tên ‘Ma vương’ cũng chẳng phải tên thánh thiện gì, sau khi rời khỏi sàn đấu đấm bóc chợ đêm, thì gã vẫn luôn nhớ tới cảm giác đá banh đầu người khác, chỉ tiếc sở thích này không thể được chấp nhận, vì vậy hai tên đó ăn nhịp với nhau, cùng nhau chơi 1 trò chơi sát nhân.” Sắc mặt Robert âm trầm âm trầm, trong mắt chớp động quang căm ghét và phẫn hận, xem ra cái chết ngay trước mắt của Maines đã lưu lại trong lòng y một bóng ma, hơn nữa có thể sẽ tồn đọng trong đó một thời gian dài, khó mà tiêu trừ.
Ngay cả Rio cũng không muốn khuyên giải y. Trong quá trình phá án của bọn họ, chắc chắn sẽ gặp phải những chuyện tác động đến tâm lý như thế, bọn họ phải học cách tự mình khắc phục, vượt qua cản trở, ỷ lại người khác để giải mở tâm lý cũng không phải là một biện pháp tốt. Cũng may, thời gian tựa như một dòng suối vĩnh viễn không ngừng nghỉ, có thể cọ rửa phần lớn tạp chất, cũng bao gồm cả tâm hồn.
“Nói chung, án tử này rốt cục cũng kết thúc!” Robert cảm thán nói. “Hiện tại tôi bắt đầu suy nghĩ, K.Green là một tên độc hành hiệp thừa hành ‘Ác có ác báo’, anh xem, hắn đưa hai tên cặn bã xuống địa ngục đồng thời kéo lại một cảnh sát — đùng phủ nhận, tôi đã xem qua báo cáo khám xét hiện trường rồi, trừ khi hai người các anh liên thủ, bằng không không có khả năng đối phó với hai tên điên kia.”
Rio trầm mặc một lát sau, viết: “Hiện tại tôi đau đầu nhất chính là báo cáo kết án, thực sự là khó viết.”
“Có thể hiểu mà,” Robert cảm động lây mà nói. “Chính là cái dạng ‘Không thể viết lại hoàn toàn tình hình thực tế, lại không thể không thể không viết tình hình thực tế’, anh phải nắm chắc mà cân đo. Thế nhưng, tôi nghĩ chuyện này chắc cũng không làm khó được anh, nói chừng tương lai khi anh bắt được K.Green rồi, thì phần báo cáo này của anh có thể làm căn cứ để giảm tội cho hắn thì sao.”
Rio lần thứ hai trầm mặc, mang theo khí tức tối tăm tựa như bầu trời mây dày không mưa.
Robert thoải mái vỗ nhẹ bờ vai của anh 1 chút: “Thế nhưng tất cả đều phải chờ anh bình phục cái đã.”
“… Tôi muốn nghỉ phép.” Rio bỗng nhiên nói.
“Nghỉ phép? Thật tốt? Chúng ta đã bao lâu rồi không nghỉ phép nhỉ?” Robert hưng phấn hầu như muốn nhảy vài điệu. “Từ khi hợp tác với anh, mỗi ngày ngoại trừ công tác, công tác, chính là công tác, tôi sắp bị chứng uất ức rồi. Thừa cơ hội này mà nghỉ phép đi, ba tháng … không, nửa năm, thời gian dưỡng thương không tính, thế nào?”
Rio bất đắc dĩ nhìn vị partner đang cao hứng: “Tối đa chỉ có 2 tháng, tính luôn dưỡng thương.”
Robert kêu thảm thiết: “Tôi hận K.Green! Khi đó sao hắn không buông tay cho anh quay về địa ngục luôn đi!”
“Đó là không có khả năng, bởi vì hắn muốn kéo tay của tôi (một lời hai nghĩa, nghĩa khác chính là chỉ quan hệ XX ~~~)”
“Gì cơ? Thật à?”
“… Đùa thôi.”
“Hey, Rio! Tôi nhớ trước đây anh không có thú vị như thế nha!”
“Hiện tại tôi bị ép nằm dài trên giường bệnh — mặc dù tôi muốn trực tiếp mặc áo khoác về nhà cũng cảm thấy bản thân chẳng có vấn đề gì — ở đây rất buồn chán, dù sao anh cũng phải cho tôi chút tiêu khiển chứ.”
“Tôi không phải thứ để anh tiêu khiển!”
“Đương nhiên, đếm số cùng điền chữ mới là trò có thể tiêu khiển, anh so với mấy trò đó thì đơn giản hơn nhiều.”
Robert tức giận rời khỏi.
Khi xuống lầu thì y đụng phải Lý Tất Thanh đang cầm cà mên ngược trở về.
“Hey, Robert, sao sắc mặt kém vậy?” Cậu nhóc Hoa kiều hỏi.
“Không có gì.” Đặc vụ mắt xanh đánh giá cậu. “Nhưng có phải em có chỗ khó chịu hay không? Anh thấy em đi lại không được thoải mái cho lắm.”
Cậu nhóc Hoa kiều vô ý thức mà kéo tay áo dài của mình xuống chút nữa, xấu hổ cười cười: “Hồi nãy ở thang lầu trượt chân té, từ bậc thang lăn xuống … Bọn họ chưa lau khô sàn nhà đó mà.”
“Cần tìm bác sĩ xem thử không, dù sao cũng tiện.” Robert chỉ chỉ bác sĩ đang đi trên hành lang.
“Không có việc gì, qua vài ngày là được rồi, cũng chỉ là bầm xanh chút thôi.”
“Vậy chúng ta có đến 3 người bệnh rồi.” Robert giơ giơ cánh tay treo băng vải chào từ biệt cậu, vừa đi vừa chưa từ bỏ ý định mà lầm bầm: “Có thể mình nên nói chuyện lại với Rio 1 chút, kéo dài ngày nghỉ ra chăng?”
Lúc Lý Tất Thanh trở lại phòng bệnh thì phát hiện tâm tình vị đặc vụ tóc đen dường như chuyển biến tốt đẹp không ít, lúc này đang dựa lưng mà xem tờ 《 Diễn đàn Chicago 》. “Hồi nãy dưới lầu tôi có gặp Robert, hình như y hơi tức giận … Hai người cãi nhau à?” Cậu hỏi.
Rio muốn cười một chút, nhưng động tác này khiến cho vết thương bị tác động làm anh khá khó khăn. “Không có gì, bình thường chúng tôi cũng có cãi nhau, quay đầu thì y sẽ quên mất thôi.”
“Xem ra ở cùng với y rất tốt chẳng phải sao? Rất dễ thương.” Lý Tất Thanh khoái trá mà nói.
Rio hồ nghi nhìn cậu 1 cái. “Dễ thương? Tôi cũng từng nghe y hình dung về cậu như thế … Cái từ này không thể tùy tiện dùng đâu, mà gần đây cứ tới giờ ăn là y lại tìm cậu, giữa hai người các cậu, sẽ không …”
Cậu nhóc Hoa kiều nhất thời tức giận mà đỏ mặt: “Anh nói cái gì vậy, Rio! Anh biết tôi không phải là … gay …” Cậu có chút xấu hổ mở miệng, nhỏ giọng nói.
Rio cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng đồng thời mà ngay cả bản thân cũng cảm nhận 1 sự phiền muộn không thể hiểu được, kéo tới đè nặng ngay ngực anh. Anh thở sâu, cực lực vùng thoát khỏi cảm giác mạc danh kỳ diệu này, quyết định thay đổi câu chuyện: “Tôi dự định nghỉ phép, đại khái 2 tháng, cậu tính sao?”
Lý Tất Thanh tính trẻ con mở to hai mắt: “Nghỉ phép? Quá tuyệt vời! Chúng ta đi đâu? Bãi biển? Cắm trại dã ngoại? Du lịch?”
“Không phải cậu phải đi học lớp ngôn ngữ hay sao?”
“Phải, nhưng tôi càng muốn được đi nghỉ phép. Hơn nữa, không phải có anh đi cùng sao, anh có thể trở thành thầy dạy ngôn ngữ cho tôi mà.”
Nhìn ánh mắt lòe lòe chiếu sáng tràn ngập chờ mong, tựa như con chó sau khi nỗ lực bắt được trái banh mang tới đang chờ đợi được khen thưởng, nhu thuận nóng bỏng, Rio cảm thấy bản thân dù lạnh lùng cỡ nào cũng không thể từ chối, nên đành gật đầu.
Lý Tất Thanh cao hứng, rất nhanh cũng bình tĩnh lại, mở cà mên lấy muỗng: “Trước tiên anh phải dưỡng thương cho tốt cái đã, bác sĩ nói mấy ngày này anh chỉ được ăn món nấu nhừ thôi, đừng cố sức nuốt. Cần tôi đút không?”
Rio lập tức tiếp nhận cà mên cùng muỗng. Anh thực sự không quen việc người khác xem anh là người bệnh, cẩn thận mà hỏi han ân cần, thực tế, anh chỉ định nằm 2 3 ngày thì sẽ xuất viện. Tuy rằng vụ án đã chấm dứt, nhưng công tác cần giải quyết sau đó vẫn còn nhiều, anh phải nhận cái phần chết tiệt nhất, viết báo cáo … Nhất là phần của K.Green, anh không thể viết hắn chuốc thuốc mình, nếu vậy thì trên tòa án sẽ cho rằng đây là căn cứ tập kích cảnh sát, nhưng cần phải biên soạn ra một quá trình chạy trốn của hắn sao cho hợp lý, còn không thể để trách nhiệm đó rơi vào đầu mình … Thực sự là chết tiệt, khiến người khác đau đầu mà!
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Tất Thanh đang im lặng đợi anh ăn, Rio đột nhiên sinh ra một ý niệm quỷ dị trong đầu: Nếu như tên hỗn đản không kiêng nể gì cả đó có được một phân nửa sự lý trí cùng trầm tĩnh của cậu nhóc này thì tốt biết mày …
Cậu nhóc của anh. Rio không ý thức mà nghĩ tới, lần thứ hai sử dụng đại từ danh xưng mang tính sở hữu này.
Hiện tại, anh thầm nghĩ có cậu nhóc này bầu bạn để vượt qua thời gian này, cho dù chỉ có 2 tháng an ninh và nhàn nhã — sau đó anh sẽ lại một lần nữa đầu nhập chiến trường mưa bom bão đạn.