Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Ngay khi ý thức của Rio dần hồi phục lại, thì trong mông lung nghe thấy tiếng rên rỉ của Robert.
“… Anh có sao không?” Anh khó khăn hỏi.
“… Không tốt lắm, tôi nghĩ thế,” Hàng ghế trên truyền tới tiếng trả lời với hơi thở mong manh, thanh âm khô khốc tựa như nham thạch đang ma sát, “Tôi trúng đạn rồi … một súng xuyên qua Maines, ghim vào xương bả vai của tôi, trên mặt cùng người tôi toàn bộ đều là máu thịt của cậu ấy … Bọn chó đó, dám giết cậu ấy! Một giây trước cậu ấy còn nói chuyện với tôi, hiện tại lại chỉ còn 2/3 đầu! Cái bọn chó chết, mẹ khiếp, bọn cặn bã phải xuống địa ngục! Tôi muốn bắn nát đầu của chúng nó! A ~~~ Chết tiệt, chết tiệt …” Robert tựa như người bị tâm thần không ngừng nói từ đó.
“Bình tĩnh chút đi, Robert! Bình tĩnh một chút …” Rio khẽ quát một tiếng, nói với Robert, cũng là nói với chính mình. Anh cố gắng đem hết toàn bộ sức lực đã mất đi mà dồn hết lên não để suy nghĩ: Maines là vì anh mà chết! Nếu không phải anh không thể lái xe do vết thương vẫn còn đau, thì Maines cũng không cần phải đổi vị trí với anh. Một súng chết người đó vốn dĩ là anh chịu, chứ không phải là cậu nhóc da đen bước ra từ xóm nghèo, luôn mang mộng tưởng có thể đổi mới cuộc đời kia! Ý nghĩ này anh cố gắng áp chế, nghiền nát, thời gian lúc này rất quý giá, anh không thể lãng phí 1 giây phút nào để hổ thẹn được!
“Anh còn có thể cử động không, Robert?”
“Ngoại trừ cánh tay trái cùng vai ra, thì chỗ khác không sao … Nhưng cửa xe bị kẹt rồi.”
Rio cố nén cảm giác mê muội trong đại não, đẩy phần cửa xe ở phía sau ra xuống xe, trên mặt đất nhặt lấy một cây sắt tới trước kính thủy tinh phía trước xe, đập nát, rồi kéo Robert nằm dưới thi thể Maines ra. Máu trên vai trái của y không ngừng chảy, khiến nửa người của y tất cả đều là máu cùng thịt, trên mặt bị phần xương sướt qua làm trầy vài đường.
“Gọi điện yêu cầu trợ giúp thôi! Phía sau nhà kho này chắc chắn có cửa sau, anh lập tức từ cửa sau chạy đi đi, tìm một chỗ kín rồi cầm máu!” Rio rút khẩu súng Glock 18 ra, dùng thân xe che chắn cho cộng sự của mình, nòng súng hướng thẳng tới bóng đen đang di chuyển trên tường nhà kho. Tia sáng chỗ đó bỗng nhiên có thân hình cao lớn che khuất đi, hiển nhiên có người đang ẩn ở sau tường.
“Chúng ta cùng nhau đi!” Robert ôm chặt phần vết thương đang máu chảy không ngừng kia.
Rio thoáng nhìn bóng cây súng trên tay tên đó, không hề nghĩ ngợi mà nổ súng, đối phương lập tức liền đưa nòng súng vào mà bắn trả, đầu súng không hề do dự mà liên tục nổ đạn, bắn thẳng vào thân xe SUV Cheverlot, khiến nó không ngừng xuất hiện lỗ nhỏ trên đó. Rio cúi đầu núp toàn thân sau xe, thấp giọng nói: “Tôi sẽ yểm hộ cho anh! Nhanh đi!” Thừa dịp đối phương bắn xong loạt đạn đầu tiên, anh liền lộ ra nửa mặt mà bắn trả, đạn bắn thẳng vào tường xi măng, khiến thân ảnh người đó lập tức ẩn vào phía sau tường. “Đi!” Sau đó anh quát vào mặt Robert vẫn do dự.
Robert cắn răng một cái, rút toàn bộ đạn đề phòng trong người ra để bên chân Rio, sau đó ẩn thắt lưng mà biến mất vào giữa khe núp các thùng hàng.
Một loạt đạn nữa rất nhanh bắn tới, Rio ngón cái nhấn khe rút băng đạn, tay trái trong chớp mắt thay đổi băng đạn mới, tay phải không ngừng nhấn cò. Sau khi bắn xong loạt đạn đầu tiên, anh đánh giá Robert hẳn là đã ra khỏi nhà kho này, liền không dùng cách bắn loạn xạ để yểm hộ nữa, xoay người giấu mình phía sau xe, đem toàn bộ đạn dự phòng để vào bên hông, sau đó nín hơi lắng nghe động tĩnh bốn phía.
Mồ hôi ướt nhẹp trán anh, thấm đẫm phía sau lưng, thấm ướt băng vải, khiến miệng vết thương càng thêm đau đớn, không biết có phải vì ướt mồ hôi hay do vận động mạnh không mà vết thương lần thứ hai rách ra. Rio dựa lưng vào thân xe ngồi chồm hổm, không tiếng động mà hít thở, thần kinh căng thẳng nghe được tiếng bước chân rất nhỏ từ xa đến gần, trong lòng tính toán phương hướng và cự ly …
Hơn 10s sau, anh lấy từ phía bên hông trang phục tác chiến lấy ra một bao lựu đạn mini. Đây là lựu đạn có tính tiến công, bán kính sát thương trong khoảng 5m, khi nổ cũng không phát ra mảnh văng, chủ yếu là dùng sóng xung kích đả thương người. Anh dùng hổ khẩu đè chặt miếng bảo hiểm, kéo ra, sau đó thả miếng bảo hiểm, trong lòng đếm 3 tiếng rồi ném …
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vừa biến mất, thì Rio từ sau xe nhảy ra, cong thắt lưng tiến vào một chỗ sâu của nhà kho, cực kỳ mẫn tiệp mà xuyên qua đám đồ vật đặt lung tung kia, hướng vào cửa sắt loang lổ ẩn trong góc âm u mà chạy …
Robert trước đó đã kẹp một cây thiết chắn ngang phần cửa sắt, để tránh nó đóng lại, ánh sáng mặt trời ở bên ngoài rọi vào một tia sáng, tựa như một cầu thang hẹp dài an toàn và tự do. Tim của anh không tự chủ mà đập nhanh hơn, hướng thẳng về cửa sắt vươn tay ra …
Phía sau chợt có một lực đánh mạnh tới, Rio cả kinh, vội vã nghiêng người né tránh. Cây thiết chắn ngang kia rớt xuống đất, tiếng đóng cửa mạnh vang lên rần.
Có phục kích! Chỉ mong Robert đã kịp chạy trước … Trong đầu Rio chợt có suy nghĩ đó.
Giữa bụi bậm khắp trời chợt hiện ra một thân ảnh, một cú đá chân mạnh như hổ hướng thẳng tới huyệt Thái Dương của anh, lực đạo khủng bố tới mức đủ để nát xương sọ, Rio trong trong nháy mắt đưa ra phản ứng chính xác, né tránh nửa người ra phía sau để né đòn đó, nhưng vẫn không thể tránh việc tác động tới vết thương, đau đớn bén nhọn khiến cho cơ thể anh bất giác ngừng lại.
Kẽ hở này tuy nhỏ nhưng với kẻ tập kích mà nói, thì lại chính là cơ hội không thể bỏ qua, thế chân càng không ngừng tựa như roi quất tới, hung hăng đá mạnh vào phần vết thương ngay sau lưng của Rio.
Đau nhức khiến trong cổ họng Rio bức ra một tiếng kêu rên, lảo đảo về phía trước hầu như muốn ngã xuống. Kẻ tập kích lại không cho anh có cơ hội hồi sức, ngay sau đó một quyền thẳng tới xương hàm anh. Đau đớn toàn thân dường như theo dòng máu chảy thẳng tới đại não. Rio phun ra máu loãng cùng một chiếc răng, trong tai tựa hồ nghe ra tiếng đầu khớp xương vỡ vụn. Quyền tiếp theo hướng thẳng tới bụng anh, toàn thân anh mềm xuống, dạ dày tựa như bị một quyền đó xuyên thủng, toàn bộ thân thể đau nhức khiến phản xạ thần kinh căng lại, tựa như tượng đá cứng ngắc, sau đó trầm trọng ngã xuống đất.
Trong cơn mưa bão quyền cước không ngừng phủ xuống trên người Rio, tư duy của anh toàn bộ đã bị đau đớn nuốt hết, chỉ còn có thể đưa tay theo bản năng ôm lấy thân thể tha thiết cuộn tròn lại, bảo vệ chỗ hiểm, dùng hết lực lượng bé nhỏ mà chịu đựng tất cả bạo lực áp đảo đối kháng.
Kẻ tập kích rốt cục ngừng tay nghỉ ngơi, biết đau đớn đã nhồi vào hệ thần kinh đối phương, trong khoảng thời gian ngắn anh không thể phản kích được, liên nâng đùi phải đè chặt lên sau thắt lưng đã chảy máu, tràn ngập ác ý mà cố sức nghiền một cái, hưởng thụ cảm giác cơ thể dưới chân mình run kịch liệt cùng nôn khan, gã đưa tay kéo khăn trùm đầu, hưng phấn mà cười quái 1 tiếng: “Ha, rất đau phải không? Đau thì kêu to lên. Nghẹn thế thì có ý nghĩa gì chứ? Không phải mày phát lệnh truy nã tao hay sao? Tao đang ở đây này, tới bắt tao đi, tới còng tay tao này, tới đây!”
“Chết tiệc, thiếu chút nữa bị nổ điếc! Đồ phải gió!” Một người đàn ông da đen dùng gậy chông bước, bước chân có chút tập tễnh, toàn thân nhất là mặt trái tất cả đều là vết thương — thoạt nhìn dọa người, trên thực tế bị thương cũng không tính là quá nghiêm trọng, máu chảy cũng không nhiều. Trong lúc quả bom nổ y đã chuyên nghiệp mà lựa chọn một tư thế an toàn nhất, bảo hộ đầu cùng ngực bụng của mình. Vết thương phía sau chủ yếu là do mấy mảnh sắt vụn bị sóng xung kích nổ tung linh văng trúng, cà sát da thịt, có vài mảnh vụn thậm chí tiến vào thân thể gã, cho dù phẫu thuật cũng khó lấy ra.
Gã đàn ông người da đen thân hình cao lớn to lớn, khoảng 30 tuổi này, hùng hùng hổ hổ mà mà đem tay trái hướng phía sau vai, nhịn đau mà hít sâu 1 hơi, rút ra một cái đinh ốc ghim vào phần da thịt của mình, vứt lên mặt đất, tay phải cầm lấy nòng súng M468 hướng thẳng vào ót đặc vụ liên bang: “Vì mày mà lão tử nửa đời sau không ngồi được hàng không dân dụng nữa đó! Để hồi đáp, tao tặng mày một viên 6.8x43mm, không cần cám ơn.”
“Cứ thế thì tiện cho nó quá rồi!” Elam một quyền gõ súng của y. “Với lại, lúc này là lúc của tao — vừa rồi súng của mày bắn không trúng nó, không phải sao, kỵ binh”
Tên đàn ông người da đen được xưng là “Kỵ binh” phẫn nộ quát lớn: “Tao bắn trúng! Ai biết trước đó tụi nó đổi chỗ ngồi cho nhau chứ?”
“Dù sao mày cũng không có lần thứ hai tiếp tục đâu, chuyện đó có phải là lỗi của tao đâu. Đừng quên quy tắc trò chơi, một kích không trúng, phải đổi người!” Elam nói.
‘Kỵ Binh’ tức giận cắn răng, cực kỳ không cam lòng mà phun một ngụm nước bọt, sau đó thu lại nòng súng, “Được rồi, hiện tại nó là của mày, ‘Ma Vương’. Để tao coi 1 màn thú vị đi, đừng có dùng mới vài quyền đã đánh chết người nha, tuy rằng mày am hiểu nhất chính là nó.”
Elam nâng giầy mình lên 1 chút, sau đó đạp thẳng xuống, nhìn cơ thể thống khổ co quắp của đặc vụ liên bang mà cười lớn: “Không thành vấn đề, lúc này tao chợt có một chủ ý cực kỳ, cực kỳ thú vị, mới có thể xứng với con mồi sinh mãng như thế chứ! Thế nhưng hiện tại, chúng ta phải rời khỏi đây trước, nghe thấy không, xe cảnh sát từ phía quảng trường đang chạy tới đó, chúng tôi cũng không muốn bị đám FBI đó đột kích vào nhà kho này mà phải không?”
“Bắt nó theo!” ‘Kỵ Binh’ giáng một súng vào sau cổ Rio. Elam cúi người khiêng vụ đặc vụ liên bang hôn mê lên vai, tựa như vác bao tải đặt lên vai mình, hai người từ cái lỗ lớn do chiếc SUV đụng vào tường mà tạo ra hồi nãy, rời khỏi không gian âm u tràn ngập khói thuốc súng, bụi và mùi máu tươi.
XXXXXXXXXXXXX
20 phút sau, 12 chiếc xe cảnh sát mang tiếng còi thê lương gào thét mà đến, các đặc vụ FBI mặc trang phục tác chiến, áo chống đạn, cầm trong tay súng tự động nhảy xuống xe, tựa như lâm đại địch mà vây quanh nhà kho bỏ hoang vắng vẻ.
Ở phía sau khu vực bị phong tỏa, một chiếc xe màu đen bình thường chạy tới, sau đó đậu lại bên cạnh một tòa nhà cũ cách đó 100m. Người đàn ông ngồi ở ghế lái mặc bộ quần áo vận động màu xám đậm, chiếc mũ vành rộng kéo sát che gần nửa khuôn mặt, khiến cho khuôn mặt người đó chìm vào bóng ma hối muội bất minh.
Hắn lấy điện thoại ra, nhấn 1 dãy số. Sau khi vang chuông, thấy bên kia nhận máy, hắn liền hạ giọng nói: “BL Spiders, người bạn tôi chưa từng gặp, anh lại có khách tới cửa này … Tôi cần định vị chuẩn xác của 1 người, phía Nam Chicago, Englewood, một nhà kho cũ có tên hiệu là ‘nhà xưởng xử lý sắt thép vụn Renoir’, anh ta hẳn là bị hai người đàn ông bắt cóc, phương tiện giao thông có thể là một chiếc Evoque màu thủy ngân, thời gian khoảng chừng 20 phút trước … Này, đừng có giả bộ! Tôi biết anh hai năm trước ở DHS (Bộ an ninh nội bộ Hoa Kỳ) (1) dám ra tay với ‘Mạng lưới an ninh nội địa’, toàn bộ hơn 1.000.000 thăm dò quản chế khắp các khu công cộng ở các thành phố đều nằm trong tầm tay của anh … Đừng có nói với tôi anh đã hủy nó nha, anh muốn tôi tin một siêu cấp hacker đứng thứ 3 thế giới, sẽ không giữ lại một ‘ngõ sau’ với phần mềm mình lập trình nha? Đây là chuyện khẩn cấp, đúng vậy, cực kỳ gấp, anh cứ chuyển hết toàn bộ thông tin cho tôi, tôi không quản nó thiệt hay giả, cứ chuyển hết qua cho tôi … Được rồi, cứ nói giá, anh nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu … Được! Trong vòng ngày mai sẽ chuyển qua tài khoản anh! Nhưng tôi muốn anh phải dùng tốc độ nhanh nhất, chờ hồi âm của anh!” Hắn cúp máy, bỏ máy vào chỗ tay có thể chạm đến nhanh nhất, sau đó nắm chặt tay lái bắt đầu lo lắng mà kiên trì đợi.
Hơn 5,6 phút sau, điện thoại di động lần thứ hai vang lên, hắn vừa nghe xong một chuỗi địa chỉ liền đồng thời nổ máy xe, trong tíc tắc đã biến mất trong dòng người gây rối trên đường. Vị trí ‘người bị truy tung’ đang nằm trên di động, nhưng không sao, đây là nơi công cộng dưới sự khống chế của cơ quan quốc gia, con mắt giám thị không đâu không có.
(Note của tác giả: Cốt truyện giữa hacker BL cùng anh chàng đẹp trai phiền phức nhà hắn sẽ được đề cập trong ‘Spiders – Con nhện’)
XXXXXXXXXXXXXXXXX
Khi ý thức không rõ bắt đầu ngưng tụ, Rio cảm giác chính mình như vữa xi măng đọng lại bị cạy ra mạnh mẽ, mê muội và buồn nôn chiếm hết đại não, đau đớn truyền đến từ các chỗ bị thương gặm nhắm thần kinh của anh, rõ ràng nhắc nhở cho anh thấy tình cảnh tù nhân của mình hiện tại.
Anh phát hiện bản thân đang nằm trên nền đất xi măng lạnh lẽo, bị dây lính dù trói lại, dùng cách thức trói buộc của quân đội, từ vai, cánh tay, bộ ngực đến hông đều bị cột đến nghiêm kín, nhất là hai tay bị trói quặt ra phía sau, tuyệt không thể có khả năng tay không tháo ra được. Dây thừng thô ráp thậm chí luồn qua phần dưới háng của anh, ôm siết lấy phần mông căng tròn của anh, nếu như giãy dụa thì chỗ nơi riêng tư có thể cảm nhận được sự đau đớn do ma sát của dây thằng thô.
Cái dây chết tiệt thật! Rio ở trong lòng chửi bới, vẫn duy trì tư thế hôn mê bất động, mí mắt hơi hơi giơ lên nhìn trộm hai tên đàn ông vạm vỡ trước mặt mình.
‘Kỵ Binh’ đang ngồi trên một cái ghế không có lưng dựa, đang cầm một cây MOD Trident (2) cắt đi cánh tay áo T-shirt dài tay kia, lộ ra thân thể ngăm đen võ sĩ nhưng trăm lỗ thương, cắn răng dùng mũi đao bỏ đi mấy dị vật ghim trong cơ thể mình. Từng miếng kim loại được cậy ra, trên mặt đất chợt phát sinh tiếng vang nhỏ, chỉ có tên đó từ đầu tới đuôi không hề phát ra tiếng rên nào, chỉ là không ngừng hít hơi khí lạnh.
Dựa theo góc nhìn, Rio có thể thấy rõ, ở hai bên tay của gã có hai hình xăm, cánh tay trái là một lợi kiếm có hai cánh dài, mũi cánh hướng lên trên, nâng một bộ xương khô không có cằm, mũi kiếm phía dưới thì cái khiên có hình tia chớp. Cánh tay phải thì là một dãy băng vải, ở giữa có một nhóm chữ bằng máu: ” Rangers Lead The Way.”
— Tên này có khả năng là quân xuất ngũ từ “Du kỵ binh”! Là tinh nhuệ của bộ đội đặc chủng lục quân gần với vùng châu thổ, thảo nào lại có năng lực giết chóc chuyên nghiệp như thế, xem ra lần này gặp trắc trở cũng không uổng rồi, Rio cười khổ.
“Mày nhìn tựa như miếng phô mai Thụy Sĩ đầy lỗ vậy!” Elam ôm hai tay đứng ở bên tường cười trêu nói.
‘Kỵ Binh’ xử lý xong vết thương, run rẩy cổ tay vung lên, chiếc MOD Trident mang theo răng cưa xuyên qua không khí, thẳng tới ghim vào tường ngay kế bên mặt gã: “Lúc rãnh thì bớt lời lại, không bằng tới giúp tao lấy chúng ra đi!”
Elam mặt không đổi sắc mà rút đao ra, đi tới phía sau y, lấy mũi dao nhọn hoắc khượi ra từng mảnh kim loại bị ghim ở phần sau lưng của y.
Lúc này tên ‘Kỵ Binh’ không nén nữa, nhe răng trợn mắt mà mắng: “Có thể làm chính xác 1 chút hay không? Chết tiệt, bộ coi tôi là miếng phô mai thiệt đó hả? Con mẹ nó mày cố ý phải không, trả thù lần trước tao đánh vỡ chỡ xương nối lệch để nối lại cho thẳng đó hả? Ê ~~~ Tên khốn khiếp chết tiệt, Ma Vương!”
“Nếu như chửi có thể giúp mày bớt đau thì cứ chửi đi, tao không ngại mày tốn nước bọt đâu.” Elam có chút hả hê mà tiếp tục đưa dao vào sau lưng y.
“Tên khốn, tao muốn đem nòng súng Light Fifty cắm vào lỗ của mày!” ‘Kỵ Binh’ khàn giọng uy hiếp, nhưng ở dưới mũi dao của đối phương lại chẳng dám cử động.
Elam không chút khách khí phản bác: “Giữ lại cây Bareet Model M82A1 yêu dấu của mày mà tự sướng đi nha, đừng quên mang áo mưa cho nó, đồ cuồng súng!”
(Note của tác gải chú: “Light Fifty thị nick name của súng ngắm Barret Model 82 trong nội bộ quân Mỹ.)
Đáp lại gã chính là tiếng cười mắng thô lỗ hạ lưu của ‘Kỵ Binh’.
Hơn 10 phút sau, những miếng thiếc mắt thường có thể thấy được đều đã được gỡ bỏ sạch sẽ, chỉ còn lại một số ít ghim quá sâu hoặc quá nhỏ, cho dù có đi mổ lấy ra cũng khó mà lấy sạch toàn bộ, tựa như ‘Kỵ Binh’ đã nói, chỉ cần y bước ngang qua cửa kiểm soát của sân bay, thì máy báo sẽ lập tức kêu vang liên tục, dù cho y có lấy thân phận là lính xuất ngũ để che giấu, cũng không tránh được việc bị thẩm tra, nhờ cái thứ dính trong người thì y có thể chào từ biệt triệt để với máy bay hàng không dân dụng luôn rồi.
Elam đồng tình vỗ vỗ vai ‘Kỵ Binh’, lực đạo khiến cho y kêu lên một tiếng đau đớn: “Lên đỉnh tháp đi, tao giúp mày xoa chút thuốc cầm máu, khâu lại mấy vết thương lớn, thuận tiện tiêm cho mày 1 mũi TIG (3).”
“Cái thứ đó làm sao đây?” ‘Kỵ Binh’ hướng cằm về phía Rio đang nằm trên mặt đất.
Elam cười lạnh nói: “Bị tao đánh 1 trận như thế, nếu là người thường đã sớm chết rồi, nó đã qua huấn luyện, cũng chỉ còn lại nửa cái mạng thôi, để nó đây đi không có việc gì đâu.”
Xuất phát từ sự cẩn thận được tôi luyện ở trên chiến trường, ‘Kỵ Binh’ đứng dậy, dùng lính dù trói hai chân của Rio thêm vài vòng nữa, đem mắt cá chân bẻ ra phía sau, buộc lại ở chỗ cách cổ tay 30cm, sau đó xách một cái túi lớn đặt trên mặt đất — trong đó có đựng trang bị vũ khí, điện thoại di động, các thiết bị thông tin được lục soát từ người Rio ra — cùng Elam rời khỏi phòng.
Lúc cửa phòng trầm trọng đóng lại, Rio mở mắt. Hiện tại quả là cơ hội khó có được, anh phải trước lúc hai tên đó quay lại, thoát khỏi dây buộc, chạy ra khỏi chỗ này mới được.
Gian nan hoạt động tứ chi, anh cố gắng lấy ngón tay nhét vào ống quần — nơi giấu vũ khí phòng ngừa, giày tác chiến dũng sĩ trên chân đã bị tên kỵ binh kia tháo bỏ. May mắn chính là, sau khi bị tập kích anh đã không còn mặc âu phục bó tay bó chân, mà đổi tay một bộ tác chiến phục CQB đen do công ty Black Hawk sản xuất (4). Trong lai quần tác chiến, anh có may kèm với một mảnh hắc diệu thạch đã được mài bén, còn bén gấp 10 lần so với đao kim loại thép, mà cũng chẳng thể bị máy dò kim loại phát hiện.
Lúc đầu ngón tay càng lúc càng đến gần, anh cảm giác vết thương phía sau lưng tựa như một cái khăn lau mặt bị dày vò, lúc này lại bị cố sức khom chặt lại, đau đến trước mắt biến thành màu đen, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Cố lên, Rio, cố lên, mày có thể làm được mà …” Anh thì thầm tự nói với mình, cố gắng khom lưng lại, ngón tay phải tiến vào trong ống quần cố sức xé ra, cầm lấy lưỡi dao cứu mạng.
Cơ thể căng thẳng phút chốc buông lỏng, tựa như dỡ xuống gánh nặng quân=ngàn cân, anh từng ngụm từng ngụm thở phì phò, mồ hôi rơi xuống thấm ướt mặt sàn xi măng thấm ra được hình người.
Quá đau nhức! Vết thương bị xé rách, còn có xương gãy. Trên mặt tuyệt đối đã bị gãy xương, phía sườn bên trái đau đớn khó nhịn, có khả năng hai căn xương sườn cũng bị gãy, chỉ mong không muốn đâm vào nội tạng khiến cho xuất huyết, nếu như đâm ra phía ngoài xuyên qua thân thể thì càng hỏng bét, lồng ngực phụ áp một ngày biến mất, thì phổi sẽ bị trũng xuống, toàn bộ nội tạng đều có thể lệch vị trí. Lúc này anh cảm thấy bản thân chẳng khác gì con rối bị đập vỡ vụn, dùng mấy sợi dây thô này mà cột lại thành người, giờ chỉ cần dùng chút lực thì có khả năng khiến cho cả người tan nát.
Nhưng anh không thể ngồi đây chờ chết được.
Cho dù cơ thể có thể bị hành động quá độ mà khiến thương tổn không thể lành, thì anh cũng tuyệt đối không cho phép mình chịu khuất nhục mà chết dưới tay kẻ địch.
Anh dùng lưỡi dao diệu thạch cắt đứt phần kết nối của dây lính dù, con mắt màu lam của Rio do quá đau mà trở nên ảm đạm, rồi từ sâu trong đó vẫn lóng lánh một ánh sáng nhạt vĩnh viễn không thể bị tắt.
Chỗ bị buộc chặt phía sau lưng bỗng nhiên cảm thấy thư giãn ra, anh biết có một sợi dây đã bị cắt đứt. Thở hổn hển dành dụm thể lực gầy còm, anh dùng tay phải đã có thể cử động 1 chút bắt đầu cắt đứt sợi dây khác.
Dùng thể năng cực hạn nghiền ép giằng co gần 20 phút, đợi được triệt để thoát khỏi ràng buộc, thì anh đã mệt tới ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích. Cơ thể bị thương kêu gào cần phải nghỉ ngơi, nhưng ý chí lại ngoan cường phản kháng, Rio không ngừng hít sâu, tựa như tuyển thủ quyền anh bị bại trên đài, thống khổ mà chờ đếm giây, trước lúc con số 10 được đếm, anh dùng hai tay chống lên mặt đất, chậm rãi đứng lên.
Lấy tay giữ lấy phần phía trái, phát hiện chỗ gương xãy cũng không quá nghiêm trọng, Rio thở phào nhẹ nhõm, từ góc tường nhặt lấy giày tác chiến của mình mang vào, đi lên mở cánh cửa gỗ, bước chân tập tễnh mà ra khỏi căn phòng xi măng vẽ loạn, trống trải đơn giản này.HẾT CHƯƠNG 18
(1) DHS: The Department of Homeland Security – Bộ An Ninh Nội Địa Hoa Kỳ (Department of Homeland Security) hay DHS là một Bộ thuộc Nội các thuộc Chính phủ Liên bang Hoa Kỳ, được thành lập nhằm đáp trả Sự kiện 11 tháng 9 và với trách nhiệm chính là bảo vệ Hoa Kỳ và thuộc địa của nó (bao gồm cả nước được bảo hộ) khỏi và phản ứng trước khủng bố, tai nạn nhân tạo và thảm họa tự nhiên. Bộ An ninh Nội địa, mà không phải Bộ Nội vụ, tương đương với các Bộ Nội vụ của các nước khác.
(2) MOD Trident:
(3) TIG: globulin miễn dịch chống uốn ván của người hay còn có tên gọi khác là Huyết thanh trung hòa độc tố uốn ván.
(4) Tham khảo các mẫu trang phục đó ở đây: