Sát Thần

Chương 819: Đừng dựa gần quá

"Ha ha ha, anh hùng xuất thiếu niên, hôm nay tiểu hữu mà đến. Chỗ này của ta đúng là vinh hạnh".

Phong Khả cao giọng, trong thạch điện rộng lớn nhiệt tình dào dạt, lộ ra vẻ rất cao hứng.

Thạch Nham và Phong Nhiêu cùng quay về, Thanh Quỷ Lược Đoạt giả ở ven đường vẻ mặt tò mò , đều chú ý tới hắn.

Qua hơn hai trăm năm, Phong Nhiêu bỗng nhiên quay về, mang theo tin tức của Tinh Đồ, khiến những Lược Đoạt giả biết truyền thuyết về Liệt Diễm tinh vực này đều có chút hưng phấn và tò mò , biết Tinh Đồ ở trong tay Thạch Nham thì ai nấy thầm kích động.

Thạch Nham mặc chiến của võ giả thông thường, thoạt nhìn cũng không đặc biệt xuất chúng, chỉ có mắt là sáng ngời, tinh thần chấn hưng, khí tức nội liễm, khiến cho người ta không dám coi thường.

Phong Nhiêu mặc quần trang bằng tơ lụa, tôn hết dáng người lung linh.

Ở Thần Phạt chi địa diễm danh của Phong Nhiêu truyền xa, hơn hai trăm năm trước đã là mỹ nữ số một số hai, thời gian qua lâu như vậy, lần này về, sự diễm lệ chẳng những không hề giảm, mà còn tăng thêm một chút phong vận thành thục mê người, những Lược Đoạt giả ngắm nhìn mà hai mắt sáng rỡ, thèm nhỏ dãi không thôi.

Nàng ta và Thạch Nham sóng vai đi tới, ngược lại hấp dẫn đại đa số ánh mắt, chỉ là không ai cả gan lộ ra bộ dạng dâm dục, ngoài mặt vẫn cung kính dị thường.

Nàng ta là độc nữ của Phong Khả, là thiên kim tiểu thư của khôi thủ, cảnh giới của bản thân lại cao, thủ đoạn cũng tàn nhẫn hung lệ, nhân vật rời khỏi nơi khó chơi như Thần Phạt chi địa, lần này còn cầm theo trọng bảo về, càng không thể coi khinh nàng ta.

"Bái kiến Phong Khả tiền bối". Thạch Nham cười, hơi khom người, đi tới trung ương thạc đi, lưng ưỡn thẳng.

Cứ điểm của Thanh Quỷ cao trăm mét, là một tòa vật kiến trúc hình trùy kỳ lạ, phần bên dưới thì rất rộng, càng đi lên cao thì càng hẹp.

Lúc này Thạch Nham đứng giữa kiến trúc, bốn phía trống trải không có cửa, ở trên thạch điện dựng một cột đá, trên cột đá khắc hoa văn tinh mỹ, khảm tinh thạch sáng ngời, có năng lượng ba động nhè nhẹ từ trong tỏa ra.

Trong thạch điện trừ cha con Phong Khả, Phong Kiêu ra thì còn có mấy tên võ giả dưới trướng Phong Khả, đại đa số đều là cảnh giới Thần Vương tam trọng thiên.

Đợi cho Thạch Nham đi vào rồi, Phong Khả cười cười, giơ tay lên ra hiệu, võ giả ngồi ngay ngắn bên cạnh đều đứng lên khom người lui ra.

Từ lúc này, trong thạch điện chỉ có Phong Khả, Phong Kiêu và Thạch Nham, Phong Nhiêu bốn người.

"Tốt lắm, quả nhiên là quả nhiên là người thủ tín, điểm này rất đáng quý". Phong Khả ngồi trên đài cao của thạch điện, phất tay ra hiệu cho Thạch Nham tùy tiện ngồi xuống, sau đó nói: "Tinh Đồ là chuyện quan trọng, ngươi có thể chủ động tới đây, nói thực ra ta cũng có chút bất ngờ. Ha ha, nếu đổi lại là ta, sẽ không bởi vì ba nhân thân dược đỉnh mà lấy Tinh Đồ ra trao đổi".


Phong Kiêu cũng mỉm cười gật đầu: "Tiểu huynh đệ đúng là một nhân vật, quả nhiên không hổ là cường giả thanh niên có thể tiến vào Cực Đạo luyện ngục trường, hôm nay được gặp mới hay Thiên Niết thần quốc đúng là nhân tài đông đúc".

"Ta đã đáp ứng Phong Nhiêu, tất nhiên sẽ không nuốt lời, người sống trên đời, có một số việc phải kiên trì. Thí dụ như ba bằng hữu của ta, trong mắt các ngươi thì chỉ là nhân vật nhỏ, nhưng với ta mà nói thì lại cực kỳ trọng yếu, vì giữ được tính mạng của bọn họ, mất Tinh Đồ ta cũng không cảm thấy không đáng". Thạch Nham cười cười, quay đầu nhìn Phong Nhiêu bên cạnh, ánh mắt hiện ra một tia lửa nóng: "Ta nếu như nuốt lời, nàng ta không hận ta đến chết mới lạ đó".

"Coi như ngươi thức thời". Phong Nhiêu hé miệng cười, mắt đẹp tỏa sáng, tâm tình tựa hồ cực tốt.

Hai phụ tử Phong Khả và Phong Kiêu đều là hạng người tâm cơ âm trầm, từ lời nói cử chỉ của Thạch Nham và Phong Nhiêu tựa hồ cảm thấy được gì đó, ánh mắt có chút khác thường.

"Đây là Tinh Đồ, Phong Khả tiền bối xin hãy nhận lấy". Thạch Nham trầm ngâm một chút rồi từ trong Huyễn Không Giới lấy ra Tinh Đồ, niệm đầu khẽ động, Tinh Đồ hóa thành một đạo ánh sáng trực tiếp bắn về phía Phong Khả.

Phong Khả hai mắt sáng rực, không nén được cười ha hả rồi thò tay ra bắt lấy Tinh Đồ, thần thức dò quét, trên mặt đầy vẻ hưng phấn, liên tục hô to: "Tốt, tốt tốt!".

Phong Kiêu cũng khó giấu được vẻ kích động, theo bản năng ghé lên, tựa hồ muốn nhìn kỹ sự ảo diệu của Tinh Đồ. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Nhiêu Nhi, dẫn tiểu huynh đệ đi nghỉ ngơi, ta lập tức sẽ triệu tập khôi thủ các phương, đồng mưu tân tinh vực! Đợi cho khôi thủ các phương đến đông đủ rồi thì ngươi lại dẫn tiểu huynh đệ cùng tới tham gia, Tinh Đồ là nhờ hắn mà có, tất nhiên phải tính cho hắn một phần". Phong Khả rất cao hứng, cũng rất thống khoái thống khoái trong lòng nghĩ đến Tinh Đồ, vốn muốn nói thêm với hắn vài câu, nhưng lúc này cũng mặc kệ.

Phong Nhiêu cười khanh khách, phong tình ngàn vạn liếc Thạch Nham một cái rồi lập tức đi ra ngoài.

Thạch Nham cũng không dong dài, hơi cúi người hành lễ với Phong Khả rồi theo nàng ta đi ra.

"Phụ thân, tiểu muội và tiểu tử đó tựa hồ quan hệ không nhạt. Ta thấy tiểu muội giống như đã động chân tình rồi". Đợi cho hai người.

Thạch Nham đi rồi, Phong Kiêu thu liễm nụ cười nhíu mày nói.

Phong Khả cũng tạm dừng dò xét Tinh Đồ, sắc mặt xuống gật đầu: "Ừ, Nhiêu nhi đã động chân tình, nhưng tiểu tử đó, ta có chút... không nhìn thấu hắn".

"Tiểu muội từng nói qua, một khi khai khẩn tân tinh vực, phải cắt nhường một viên Sinh mệnh chi tinh cho hắn. Phụ thân... ngươi thực sự sẽ làm như vậy ư?". Mắt Phong Kiêu đầy vẻ không nỡ. Nhẹ giọng nói: "Khôi thủ các phương đều sẽ trực tiếp tham dự, nếu tân tinh tân tinh thật sự được phát hiện, cần hao phí vô số nhân lực vật lực để khai khẩn. Đến lúc đó, mỗi một khôi thủ đều sẽ có yêu cầu, Sinh mệnh chi tinh cực kỳ quý giá, bọn người Lạp Tắc Nhĩ, Ba Lôi Đặc, Giới Nông không phải dễ đối phó, tất sẽ tranh đoạt, nếu cho hắn một Sinh mệnh chi tinh thì chúng ta sẽ rất khó xử".

Phong Khả cũng trầm mặc, cau mày thật sâu, nửa ngày sau mới nói: "Trước tiên cứ đáp ứng đã. Chờ sau khi phát hiện tân tinh vực rồi sẽ thương thảo lại, nếu tiểu tử đó thực sự xuất chúng như lời Nhiêu nhi nói, toàn tâm toàn ý làm việc cho chúng ta, lại có thể kết hợp với Nhiêu nhi thì sẽ thành người của chúng ta, Sinh mệnh chi tinh... Tất nhiên cũng là của chúng ta, coi như là cớ để có thêm một phần".


"Phụ thân cao minh". Phong Kiêu khen một câu, dừng một chút rồi lại nói: "Nếu năng lực của hắn không xuất chúng, không thể kết hợp với tiểu muội, không cam tâm làm việc cho chúng ta thì sẽ thế nào?".

"Ha ha, cái này còn cần ta dạy ư!". Sát khí trong mắt Phong Khả phụt ra, lạnh giọng nói.

Phong Kiêu giật mình, cười nhẹ hắc hắc: "Con đã hiểu".

"Trước tiên xem Tinh Đồ đã. Đừng suy nghĩ nhiều quá làm gì, nếu lực lượng và năng lực của tiểu tử đó không đủ, cho dù hắn và Nhiêu nhi lưỡng tình tương duyệt thì ta cũng phải cực lực can thiệp. Trừ phi hắn chứng minh được lực lượng của mình, có thể trở thành cường lực của chúng ta, bằng không muốn có được lợi ích ở địa bàn của chúng ta thì quá ngây thơ rồi". Phong Khả nhíu mày, lại tập trung sự chú ý vào Tinh Đồ, ngưng thần cảm ngộ.

Đỉnh vật kiến trúc hình mũi khoan, trên một bình đài hình tam giác, đặt một cái bàn thủy tinh, bên trên đặt hoa quả.

Thạch Nham và Phong Nhiêu ngồi trên ghế thủy tinh, ăn hoa quả, uống rượu ngon, quan sát Thiên Phạt thành dưới chân, thần thái thản nhiên.

Cung điện hình mui khoan, cứ điểm của Thanh Quỷ Lược Đoạt giả này là cao nhất Thiên Phạt thành, ở đây có thể nhìn rõ các của Thiên Phạt thành, Phong Khả rất thích loại cảm giác trên cao nhìn xuống này, khi rảnh rỗi thường xuyên ở đây nhìn xuống thành trì, tự có một loại cảm giác thỏa mãn.

Ngồi cách bàn thủy tinh với Phong Nhiêu, Thạch Nham quan sát toàn thành, cũng lờ mờ thể ngộ được cảm giác thỏa mãn của Phong Khả.

Một thành trì to như vậy, lại là nơi phồn hoa dị dạng nhất của Liệt Diễm tinh vực, vô số thế lực Lược Đoạt giả đóng quân, cuồng giả, du côn các nơi thường xuyên lui tới, đều hoạt động dưới chân mình, tựa hồ tất cả đều ở trong lòng bàn tay, cảm giác này Quả thật phi thường tuyệt.

"Sao? Không lừa ngươi chứ hả!". Thạch Nham một ngụm uống cạn rượu ngon trong chén rồi bỗng nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống võ giả lui tới dưới chân, hô: "Phụ thân ngươi rất biết hưởng thụ, từ nơi này quan sát toàn thành, với cảnh giới tu vi Nguyên Thần nhị trọng thiên chi cảnh của hắn, có thể nhìn thấy tướng mạo và động tĩnh của bất kỳ võ giả nào dưới chân, ha ha, e là không có gì có thể qua được mắt hắn?".

"Ta biết ngươi nhất định sẽ đến". Phong Nhiêu cười, cũng đứng dậy, thướt tha đi tới bên cạnh hắn, cùng hắn nhìn xuống thành trì dưới chân, ôn nhu nói: "Nam nhân lòng mang hùng đồ bá nghiệp, giẫm người khác dưới chân, nắm giữ sinh tử của người khác thì sẽ có được cảm giác thỏa màn. Nhưng nữ nhân chúng ta có đôi khi không cần những thứ này, một người đáng để phó thác cả đời đối với chúng ta thì quan trọng hơn".

Thạch Nham động dung, mỉm cười, quay đầu nhìn về phía nàng ta nói: "Ngươi thấy ta thế nào? Đáng để phó thác cả đời không?".

"Sặc!". Phong Nhiêu lắc đầu bật cười, nhìn hắn thật lâu rồi nói: "Ngươi đúng là biết thuận theo ống trúc mà bò lên, tên gia hỏa ngươi rất nguy hiểm, đầu toàn suy nghĩ xấu, không có một khắc nào yên ổn cả, nữ nhân theo ngươi e là không có một ngày nào được sống yên".

"Ngươi không phải cũng thích mạo hiểm ư!". Thạch Nham cười cười: "Loại người như chúng ta, vì lực lượng cảnh giới mà bỏ ra tinh lực cả đời, lấy đâu ra ngày tháng yên ổn? Không giãy dụa ma luyện trong nghịch cảnh, không tinh tiến lực lượng của mình thì sao mà được an ổn thoải mái?".

Trong lúc nói chuyện, hắn xoay người, ánh mắt nóng bỏng bước về phía Phong Nhiêu.

Phong Nhiêu trong lòng run lên, nhưng cũng không tránh, mắt nhìn về phía hắn, cắn răng, mặt đỏ bừng: "Hỗn đản! Đừng có tới gần quá!".

Thạch Nham bỗng nhiên dừng lại, mặt đối mặt với Phong Nhiêu, lồng ngực to rộng của hắn trực tiếp ép lên bầu vú cao ngất của Phong Nhiêu, hắn có thể cảm ứng được hai hạt đào trên ngực nàng ta đang dần dần cứng lên.

Hô hấp của Phong Nhiêu trở nên dồn dập, thổ khí như lan, mắt ngập nước, nhìn hắn không chớp, nhưng không lui về phía sau, để mặc cho hắn chiếm tiện nghi.

Mắt Thạch Nham cực nóng, trong mắt lửa dục cháy hừng hực, hắn cười nhẹ, ngực chậm rãi ép lên, còn lắc trái lắc phải, ngực của Phong Nhiêu và ngực hắn ép vào nhau, không nhịn được mà rung khẽ, tạo ra ba động cực kỳ mê người.

Năng lượng lửa nóng chậm rãi nảy sinh giữa hai người, tràn ngập sâu trong thân thể hai người.