Sát Thần

Chương 785: Lực uy hiếp

Một góc Luyện Ngục Tinh.

Đám người Lỵ An Na, Áo cổ Đa, đều cau mày, nhìn hồ nước phía dưới, vẻ mặt kinh ngạc.

Á Lan cùng Thiết Mục đã hiện ra, sau khi Thạch Nham chiến đấu cùng lão giả xong, thì cảnh tượng mà bọn họ nhìn thấy, lại khôi phục bình thường.

Khu vực chiến đấu kia, vỡ tan thành từng hố sâu lớn, vết tích vô cùng rõ ràng, ở ngoài ngàn dặm, Á Lan, Thiết Mục chụm đầu ghé tai, tựa như muốn chuyện gì.

"Thạch Nham đâu rồi?" Tạp Tu Ân nhíu mày, "Mới vừa rồi có chiến đấu xảy ra, bọn họ đánh nhau với ai? Đừng nói là Thạch Nham?”

"Cũng có thể." La Thiết Tư Đặc nhếch miệng, "Nhưng tiểu tử kia đi đâu rồi? Nếu như Á Lan, Thiết Mục đánh nhau với Thạch Nham, ai sẽ chiến thắng?”

"Hai bên ngang nhau." Đạt Lặc híp mắt, "Chẳng qua, thoạt nhìn thì hình như Á Lan, Thiết Mục thắng, nếu Thạch Nham biến mất, hẳn là bị giết rồi?" Đây là kết quả hắn muốn nhìn thấy.

"Tạp Tu Ân, hai người dưới trướng của ngươi, cũng không hề thua kém ai, ha ha." Áo cổ Đa cũng nhếch miệng nở nụ cười, "Tên tiểu tử Thạch Nham kia, trong khoảng thời gian này giết không ít người, hiện giờ tự làm tự chịu, bị người giết chết, cũng là chuyên đương nhiên.”

"Ngươi ra lệnh cho Á Lan, Thiết Mục?" Sắc mặt Lỵ An Na, bỗng nhiên u ám, ở chỗ sâu trong đôi mắt màu xanh thẫm, hiện ra một tia tàn bạo.

Tạp Tu Ân hoảng sợ, lắc đầu liên tục, "Làm sao có thể như vậy? Ta rất xem trọng Thạch Nham, ta còn từng chiêu đãi hắn, hắn ở bên trong trọng lực thất, từng cùng Á Lan, Thiết Mục trao đổi một lần, theo ta thấy, tuyệt đối sẽ không có chuyện ba người bọn họ đánh nhau.”

Nghe hắn giải thích như vậy, Lỵ An Na hừ một tiếng, cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.

"Hình ảnh vừa rồi bị loại lực lượng nào đó che đậy, không biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng theo ta thấy, ba người bọn họ sẽ không tranh đoạt lẫn nhau." Độ Thiên Nhạc sờ sờ cằm, không dám khẳng định.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tạp Tu Ân nói thầm một câu, trong lòng tò mò  muốn chết.

Đồng dạng.

Độ Thiên Kỳ trên Thiên Niết Tinh, cũng tràn đầy nghi ngờ, hắn giật mình nhìn về tấm gương sáng thật lớn kia, sửng sốt một lúc lâu mới thì thào tự nói: “Thần Quốc đã không có quốc sư lâu lắm rồi, ta biết, quốc sư trước kia, đều sinh sống trong Cực Đạo luyện ngục tràng, hình như chỗ đó có truyền thừa của bọn hắn. Xem ra, sau khi lần thí luyện này chấm dứt là thời điểm tìm kiếm một cái quốc sư mới cho thần quốc rồi, việc lần trước ngươi làm như thế nào rồi?" Hắn nhìn về phía Tử Diệu.

Tử Diệu khẽ nhíu mày một chút, đôi mắt lóe lên ánh sáng kì dị, trầm ngâm hồi lâu, mới lắc lắc đầu, "Hắn không có ý định làm chức quốc sư.”

"Tâm kết trong lòng hắn, vẫn chưa thể cởi bỏ, xem ra, ta muốn đích thân đi xem hắn rồi." Độ Thiên Kỳ gật gật đầu, hình như đã biết trước kết quả này, không hề ngạc nhiên tó nào, "Tên kia hiện giờ là luyện dược sư mạnh mẽ hiểm có trong Liệt Diễm tinh vực, nếu hắn chịu giúp đỡ thần quốc thì thần quốc sẽ có thêm càng rứúều cường giả. Haiz, nếu như thần quốc có quốc sư, nhận được vài loại truyền thừa cao cấp ở Cực Đạo luyện ngục tràng, thì thần quốc có phương hướng phát triển rồi, đáng tiếc, là ta có lỗi với hắn.”

Tử Diệu im lặng không nói, sắc mặt có vẻ phức tạp, nàng vẫn không hiểu rõ ràng cho lắm năm đó xảy ra chuyện gì, không biết Độ Thiên Kỳ áy náy có phải liên quan đến việc cha mẹ nàng chết hay không.

"Diệu nhi, ngươi không còn nhỏ nữa, có người nào vừa ý hay không?" Độ Thiên Kỳ đột nhiên hỏi một câu.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tử Diệu hiện lên vẻ ngượng ngùng lắc lắc đầu, “ta tạm thời không muốn nghĩ đến những thứ này.”

"Đoạn thời gian trước có Phạm lão của Cửu Tinh thương hội, từng đề cập với ta về một mối hôn sự.

Đứa con duy nhất của Phạm lão, ngươi cũng từng nghe qua, là Phạm Thiên Phá, bất kể là cảnh giới hay là thế lực sau lưng, đều mạnh hơn Áo Cách Lạp Tư nhiều. Phạm Thiên Phá ở Liệt Diễm tinh vực cũng là tiếng tăm lừng lẫy, phẩm chất cũng không tệ, người cũng đẹp trai, nghe nói các mặt đều rất tài giỏi, thân phận cùng địa vị của Phạm lão ở Cửu Tinh thương hội, ngươi cũng biết, nếu như nói ở Liệt Diễm tinh vực có người thực sự xứng với ngươi, thì Phạm Thiên Phá coi như là một người rồi, ngươi có hứng thú hay không?”

"Không." Tử Diệu trầm ngâm một chút, lắc lắc đầu, "Ta tạm thời không nghĩ tới việc này.:

"Cũng tốt, để cho ta suy nghĩ một chút, uhm, mà chính ngươi cũng cố gắng một chút." Ánh mắt Độ Thiên Kỳ sáng lên một cái, "Hư Thần cảnh chính là là một cánh cửa thật lớn, dù là ta, cũng không dám nói có thể bước qua dễ dàng. Vì vậy, một khi ta có chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi hãy tìm cái tên ở Nhật Tinh Bạo Toái tràiig, ta nghĩ hắn sẽ sắp xếp cho ngươi một cách thỏa đáng.”    

"Phụ vương, nếu ngươi xảy ra đều gì ngoài ý muốn, thì thần quốc phải làm sao bây giờ?" Tử Diệu cười khổ, "Ngũ đại chư hầu mang binh tự do, mỗi người đều có thế lực mạnh mẽ, không có ngươi, thì có ai có thể chèn ép bọn họ?”

Độ Thiên Kỳ im lặng, sau một lúc, mới lạnh nhạt nói: "Ta tin tưởng

bọn họ trung thành với thần quốc.

"Nhưng Đạt Lặc." ATử Diệu muốn nói lại thôi.

"Không cần nhiều lời" Độ Thiên Kỳ quát lớn một tiếng, trên mặt hiện vẻ giận dử, "Lúc ta sắpNíột phá, thì sẽ có sắp xếp”

Tử Diệu cảm thấy bất đắc dĩ, yên lặng gật đầu, tầm mắt một lần nữa rơi vào trong tấm kính, bắt đầu lo lắng cho Thạch Nham, không muốn nhìn thấy hắn có gì ngoài ý muốn.

về phần Phạm Thiên Phá của Cửu Tinh thương hội, nàng đã sớm nghe thấy, biết đối phương tuyệt đối là một nhân vật lớn, nhưng chẳng biết tại sao, nàng lại không cảm thấy một chút hứng thú nào.

Cực Đạo luyện ngục tràng, trong một chỗ cấm địa.

Lão nhân hiểu được cách vận dụng ảo giác làm mê hoặc lòng người kia, vẻ mặt lạnh nhạt, đứng ở chỗ hai dòng suối giao nhau, lẳng lặng nhìn đàn cá phía dưới.

"Ngươi rất quen thuộc nơi này?" Thạch Nham đi tới từng bước, không nhanh không chậm, bình tĩnh đáng sợ.

"Đúng vậy, nơi này ta phi thường quen thuộc, sở dĩ ta có thể sống sót qua vài lần Cực Đạo luyện ngục tràng thí luyện, đều là dựa vào nơi này." Lão nhân xoay người, bốc một ngụm nước, không coi ai ra gì uống vài ngụm, cũng không nhìn hắn, cúi đầu nở ạụpười, "Đúng là ta bị thương, nhưng ngươi cũng như vậy. Nhưng điềụ quan trọng nhất là, ở chỗ này, ngươi không có người giúp đỡ, còn không biết ngươi đã rơi vào cảnh nguy hiểm. Ngươi có thể lại đây, ta thật cao hứng, vì điều này, ta có thể đạt được luyện ngục lệnh bài của ngươi, có thể rời đi nơi đây, có được tự do thêm lần nữa.”

Thạch Nham ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Đúng như vậy không?" Thạch Nham nhếch miệng nở nụ cười, "Ta muốn nhìn xem, ngươi làm như thế nào lấy được luyện ngục lệnh bài bên hông của ta? Không sai, giống như ngươi, bản thân ta cũng chịu trọng thương, nhưng có một điều, ngươi vĩnh viễn không thể bằng ta, đó là ta trẻ hơn ngươi, tốc độ khôi phục sức khỏe của ta, so với trong suy nghĩ của ngươi nhanh hơn rất nhiều?”

"Tuổi trẻ? Tuổi trẻ thì có tác dụng gì!" Rốt cuộc lão nhân kia cũng đứng lên, nhìn thẳng vào hắn, "Tiểu tử, là do chính ngươi muốn tìm đường chết, đừng trách ta không khách khí.”

"Ngươi thật sự chỉ muốn một khối luyện ngục lệnh bài?" Thạch Nham lặng đi một chút, bỗng nhiên nói: "Thật ra, mong muốn này của ngươi có thể thực hiện một cách dễ dàng, nếu như ta giúp ngươi, thì ngươi phải chia sẻ bí mật mà ngươi biết với ta, nếu chỉ là một khối luyện ngục lệnh bài, ta bảo đảm kiếm được cho ngươi.”


Vẻ mặt lão nhân kia trở nên khác thường, cười thú vị, "Kiếm cho ta một khối luyện ngục lệnh bài, điều này có ý nghĩa như thế nào, chắc ngươi cũng đã biết? Ta không biết ngươi là người của ai, nhưng nếu làm như vậy, có nghĩa là ngươi phải giết chết người tham dự khác, cũng là thanh niên tài tuấn của thần quốc, là người tâm phúc bên cạnh ngũ đại chư hầu, ngươi sẽ vì ta mà làm như vậy?”

"Vì sao sẽ không?" Thạch Nham nhếch miệng, "Ta không ra tay, thì người khác cũng sẽ ra tay, ở chỗ này, ta có kẻ thù bắt buộc phải giết chết, hắn cũng sẽ dùng toàn lực giết

Lão nhân không hề nôn nóng rồi, rất thoải mái duỗi lưng một cái, liếc mắt nhìn hắn, "Nói một chút coi, chuyện gì xảy ra?”

"Ngươi có từng nghe qua Áo Cách Lạp Tư?" Thạch Nham trầm ngâm xuống, thử hỏi.

Ánh mắt của lão nhân trở nên lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng, "Tự nhiên nghe qua, cháu trai cửấ, Ắo cổ Đa, thiên tài của thần quốc, đừng nói người mà ngươi muốn giết lại là hắn?”

Thạch Nham gật đầu, "Hử, ngươi ở trong Cực Đạo luyện ngục tràng nhiều năm như vậy, làm sao lại biết Áo Cách Lạp Tư. Nhìn bộ dáng của ngươi, hình như cực kỳ không ưa hắn, đây là có chuyện gì?”

"Ta không đi ra ngoài, nhưng cách một đoạn thời gian, thì sẽ có không ít người bị giam vào Cực Đạo luyện ngục tràng, thông qua những người đó thì ta tự nhiên biết được thông tin bên ngoài”. Lão nhân hừ một tiếng, sắc mặt lạnh lùng, "Người có quan hệ vơi Áo cổ Đa, ta đều không thích, bởi vì hắn đúng là kẻ đem ta đưa vào Cực Đạo luyện ngục tràng. Áo Cách Lạp Tư là cháu trai của hắn, hơn nữa biểu hiện cũng xuất chúng, ta tự nhiên sẽ biết đến, nếu biết hắn ở trong Cực Đạo luyện ngục tràng từ sớm, thì ta sẽ tìm kiếm hắn, biến hắn thành mục tiêu, bất cứ việc gì làm cho Áo cổ Đa khó chịu, thì ta đều muốn làm!”

"Áo Cổ Đa bắt ngươi? Ha ha, thú vị thú vị, xem ra chúng ta có tiếng nói chung rồi." Thạch Nham nở nụ cười, "Thuận tiện hỏi một câu, năm đó ngươi đã làm ra chuyện gì, mà bị giam ở nơi đây?”

"Không liên quan đến ngươi !"Xão nhân hừ lạnh.

Thạch Nham cười cười, cũng không thèm để ý, hắn đứng lại ở chỗ cách lão nhân kia khoảng trăm mét, bỗng nhiên cởi bỏ quần áo ở trên người, quần áo dính máu bị hắn tiện tay ném xuống, liền nhào vào trong khe nước, rửa sạch vết máu trên người.

Hai tròng mắt lão nhân bỗng nhiên tuôn ra thần quang, lập tức ngưng tụ ở trên người hắn.

vết máu đầy người, bị nước suối sạch sẽ tẩy sạch, cả người Thạch Nham giống như sắt thép rắn chăc, làm gì có vết thương nào?

Hắn và lão nhân đánh nhau một trận gần nữa canh giờ, lão nhân kia đã thấy rõ ràng, biết rõ mặc dù thần thể của hắn không bị vỡ tan ra nhưng cũng tràn đầy vô số vết thương, nếu không thân thể cũng không tràn đầy máu tươi như vậy

Nhưng bây giờ, huyết khí cả người Thạch Nham cực kỳ tràn đầy, một vết thương đều không có, năng lượng ẩn chứa trong cơ thể lưu chuyển thống suốt, thần hồn tản ra vầng sáng, rõ ràng đang ở trạng thái tốt nhất, không hề giống người đang bị trọng thương?

Trái lại, bản thân hắn trải qua nửa canh giờ khôi phục điều tức, hiệu quả quá nhỏ, vẫn tràn đầy máu đen như cũ, ngực cùng sau lưng có ba chỗ bị Cốt Thứ đánh trúng, có lỗ máu rõ ràng, sâu thấy xương, ở trên thắt lưng, bụng cùng tay chân, đều có miệng vết thương dày đặc, đó là vết thương do Á Lan, Thiết Mục đánh lên.

Thạch Nham so với hắn, không có tổn thương chút nào, phát hiện này, làm cho lão nhân vẫn đang rục rịch, chợt im lặng xuống dưới.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy được, Thạch Nham dám can đảm một mình xông tới, còn dám thương lượng trước mặt hắn, cũng không phải là phô trương thanh thể, mà là thực sự lo lắng!

Ở trước mặt của lão nhân, Thạch Nham rửa máu đen, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, trong phút chốc liền đem lực lượng của bất tử ma huyết phóng ra, tràn đầy cánh tay, chợt giống như nắm đấm sắt đấm xuống đất.

Ầm ầm!

Đại địa truyền đến dao động khủng bố, lấy nơi hắn đấm xuống làm trung tâm, khu vực có diện tích mấy ngàn thước ở quanh, giống như bị thiên thạch đâm xuống, đánh thành mảnh nhỏ, mặt đất giống như xảy ra động đất, xé rách ra từng khe hở, sâu không thấy đáy.

Bất tử ma huyết được ngirn^ íuyện ra, đột nhiên hình thành lực lượng, rót vào mặt đất, dẫn tới bến trong lòng đất nổ tung lên, tạo thành dao động khủng bố, hình như phóng xuống chỗ sâu trong Luyện Ngục Tinh, tiếng gầm rú không ngừng vang lên, ngọn núi bên cạnh sơn cốc cũng lung lay sắp đổ, thanh thế làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.

Mà ngay cả lão nhân kia có tu vi Thần Vương cảnh, cũng nổi hết da gà, đứng yên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thạch Nham chợt thu hồi lực lượng, vừa lòng nhìn hố sâu thật lớn do mặt đất bị đánh chìm mẩ^chục thước, nghe tiếng vang không ngừng dưới lòng đất, đột nhiên quay đầu, mỉm cười nhìn lão nhân, "Ngươi có còn cảm thấy, len lén giết ta, Uhm, ngươi có cảm thấy rằng, ngươi thực sự là được hay không?”

Sắc mặt Lão nhân âm trầm xuống, không nói được một lời.

"Vậy thì chúng ta có thể nói chuyện một cách thoải mái rồi?" Bỗng nhiên dừng lại, Thạch Nham đi chầm chậm về phía lão đầu, không hề lo lắng bị đánh lén, vẻ mặt thoải mái vô cùng.

Lão nhân kia, sắc mặt thay đổi liên tục, nhìn hắn một lúc lâu, mới nói: "Đúng vậy, ngươi đã chứng minh được lực lượng ngươi, ta đúng là rất khó có thể giết chết ngươi, được rồi, ta sẽ không mạo hiểm, ngươi muốn biết cái gì?"

Chỉ thấy ở giữa bàn tay kia, hiện ra từng đạo bóng người, có huynh đệ Thạch Kiên, Thạch Thiết, có Dương Thanh Đế, Dịch Thiên Mạc còn có Hạ Tâm Nghiên, Hà Thanh Mạn, Băng Tình Đồng.

Ở trong lòng bàn tay đó, tất cả những người hắn hiểu biết quan tâm đột nhiên biến thành một đám kẻ thù, vẻ mặt lạnh lùng, điên cuồng lao xuống.

Từng người quen biết, đều thành người muốn lấy mạnh hắn, năng lượng cuồn cuộn, từ bốn phương tám hướng đánh đến.

Linh Hồn Tế thai của hắn, hình như bỗng nhiên bị ảnh hưởng, thần hồn bị mê hoặc, trong lòng bỗng nhiên phát ra một cảm giác đau khổ, thất vọng, chua xót.

Ở bên trong linh hồn của hắn, những người đó, theo góc độ quan sát của hắn biến thành tử thần muốn giết chết hắn.

Tâm Huyễn Chi Thuật!

Đây là chỗ kỳ lạ trong áo nghĩa quỷ dị eủa lão nhân, hình như có thể ảnh hưởng đến lòng người, làm cho thần trí của người ta mê hoặc, tin tưởng tất cả những gì hắn chứng kiến đều là chân thật.

Nhìn thấy những bằng hữu quen thuộc cùng người thân, đều nhào đến, muốn kết thúc tính mạng của hắn, thì trong nội tâm của Thạch Nham tràn đầỵ mất mác, bị nội tâm trói buộc rồi, toàn bộ năng lượng trong cơ thể đều bị hắn ngăn chặn, sợ nổ tung, làm bị thương người thân của hắn.

"Ngươi trải qua những ngày tốt đẹp nên đã quên chúng ta rồi phải không?”

"Vì cái gì còn không quay về? Chẳng lẽ ngươi không biết, năng lượng của Thần Ân đại lục đã khô kiệt, chúng ta đang giãy dụa trên con đường chết sao?”

"Ngươi ở bên ngoài quá thoải mái, làm sao còn nhớ tới chúng ta? Ở trong lòng ngươi, có phải đã quên đi chúng ta rồi phải không?”

Một đám người thân bằng hữu, vừa điên cuồng nhào về phía hắn, vừa kể lại những việc gì đó, làm cho lòng hắn càng thêm mê loạn, làm cho linh hồn hắn bị mê hoặc, không biết ứng đối như thế nào.

Trong lòng rối loạn, ý chí tinh thần sa sút, liền không có khả năng đem toàn bộ lực lượng phóng ra, tất cả bị kiềm hãm.


Bản thân hắn lúc này, liền bị vây trong hoàn cảnh gian nan như thế.

Lão nhân kia biến hóa thành khổng lồ, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh lùng, bàn tay còn lại cũng ấn xuống, lại biến hóa  ra đủ loại cảnh tượng, có khả năng mê hoặc lòng người.

Từng đạo bóng người nhào lên, đủ loại công kích nện xuống, từng bóng người đều biến thành từng đòn sắc bén, toàà bộ tinh thuần năng lượng, toàn bộ rơi xuống người hắn.

Rầm rầm rầm!

Thân hình của Thạch Nham, bị đánh trực tiếp vào lòng đất, tiến vào mấy chục thước dưới nền đất, chỗ hắn đứng, xuất hiện một hố sâu thật lớn.

Ảo giác lập tức biến mất.

ở trong hố sâu trằm mét, Thạch Nham một gối chạm đất, cả người tràn đầy máu tươi, xương cốt truyền đến tiếng vỡ vụn, ánh mắt muốn nứt ra.

Hắn lập tức tỉnh táo lại.

Quanh thân truyền đên đau đớn, một thân lực lượng bị một đòn mạnh mẽ như thế, làm cho tán loạn, các loại lực lượng chạy loạn trong cơ thể, va chạm lẫn nhau, làm cho hắn đau đớn muốn chết, gân mạch truyền đến đau đớn, làm lực lượng của hắn bị quản chế, không hề thông suốt.

Lão nhân biến thành người khổng lồ, đứng ở bên ngoài hố sâu, cúi đầu quan sát hắn, ánh mắt lộ ra một tia kinh dị, "Tiểu tử, thần thể của ngươi lại chưa tan vỡ sao!”

Hắn là Thần Vương tam trọng thiên, một đòn như thế, nếu là cường giả cảnh giới Thần Vương nhất trọng thiên bình thường, thì thần thể đã chịu không nổi, sẽ bị lực lượng của hắn đánh vỡ tan, chỉ có Linh Hồn Tế thai có thể chạy trốn.

Theo góc độ quan sát của hắn, một đòn kia, thì đáng ra Thạch Nham đã phải tử vong.

Đáng tiếc, hắn đánh giá sai sự cường hãn biến thái của Thạch Nham, một đòn kia của hắn, chỉ làm cho Thạch Nham bị thương nặng, cũng không thể làm cho thần thể của Thạch Nham vỡ nát ra.

"Lão quỷ, ta sẽ không để cho ngươi sống yên lành." vẻ mặt Thạch Nham tràn đầy máu tươi, khóe mắt cũng nhỏ ra vài giọt máu, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, "Ta hận nhất là người khác biến thành người thân cùng bằng hữu, ngươi vô sỉ âm hiểm như vậy, cũng đừng trách ta làm như vậy

với ngươi.

Vừa nói xong, Thạch Nham giống như một thanh lợi kiếm, CHÍU...U...U! Theo trong hố sâu bắn ra.

Trong phạm vi Thần Chi Lĩnh Vực bao trùm, tràn đầy đủ loại cảm xúc như tử vong, tuyệt vọng, oán hận, thị huyết, ngưng luyện thành sóng biển cuồn cuộn, ẩn chứa đủ loại tà năng phản đối, giống như ngựa hoang, chạy chồm mà ra, giống như thiên hà, cũng bao trùm về phía lão giả kia.

Loại ảo diệu có thể mê hoặc lòng người, mê loạn tâm trí cũng không phải chỉ có một mình lão nhân biết được, ở trong Thần chi lĩnh vực của hắn, cũng có loại ảo diệu này.

Một lời oán giận, thần hồn Thạch Nham điều khiển ba cái cốt Thứ, cuối cùng từ trong khe hẹp không gian dần hiện ra.

Ba cái Cốt Thứ vừa xuất hiện, liền hướng tới hai mắt cùng sau gáy lão nhân kia, giống như ba đạo tia chớp màu ngân bạch, đâm thẳng xuông.

Lão nhân bỗng khiếp sợ, không có dự đoán được cốt Thứ có mang theo Không Gian Áo Nghĩa, lại quỷ dị xảo quyệt như thế, đợi đến khi Cốt Thứ hiện hình, mới mạnh mẽ thúc dục lực lượng trong cơ thể, hình thành từng vòng lưu quang bao trùm toàn thân.

Lưu quang này, giống như một đám cá nhỏ, lui tới tuần tra quanh người hắn, ba cái cốt Thứ hung hăng đánh úp lại, đều bị một mảnh dài hẹp lưu quang quấn chặt lấy, cốt Thứ giống như đâm vào đầm lầy, bị nhìn dây thừng không thấy giữ chặt, lập tức bị dừng lại rồi rồi.

Cốt Thứ là do tự tay hắn luyện chế, từ xương cốt của yêu thú cấp mười một làm vật liệu chính, tăng thêm hơn mười loại tài liệu phụ có tác dụng tăng cường cứng cỏi, sắc bén, đã đạt tới cường độ thần cấp nhất phẩm.

Đó là phòng ngự của Thầk Vương tam trọng thiên, bất ngờ ứng phó ba cái Cốt Thứ, cũng đánh phải dùng toàn bộ tinh lực.

Lão giả tạo thành năng lượng phòng ngự, tạo thành lưu quang ngăn cản ba cái cốt Thứ, can bản không thể tiếp tục tạo ra huyễn tràng, bởi vậỵ, ảnh hưởng lên Thạch Nham cùng Thiết Mục, Á Lan, đều lập tức biến mất.

Đại dương do đủ các loại cảm xúc phản đối ngưng luyện thành của Thạch Nham liền lan tràn lại đây trong nháy mắt, lập tức đem lão giả bao trùm.

Không do dự chút nào, hai tay tạo thành chữ thập, lòng bàn tay có vô số tinh quang ngưng tụ thành một, một thanh tinh quang thần kiếm dài mấy chục thước lập tức thành hình, tay cầm tinh quang thần kiếm thật lớn, Thạch Nham cắt ngang xuống dưới, đâm mạnh vào phản đối đại dương, hướng tới trán lão nhân chém xuống.

Cùng một thời gian đó, Á Lan, Thiết Mục vừa thoát ra khỏi ảo cảnh, cũng đều thi triển ra Thần Chi Lĩnh Vực, cuồng phong tàn sát bừa bãi, đại địa lật qua lật lại, cuồng bạo năng lượng giống như vô số thần quang từ ngoài vũ trụ rơi xuống dưới, giống như sao băng, hung hăng nhàm về phía lão nhân kia.

Ba cái Cốt Thứ cực kỳ lợi hại, bị lưu quang ngăn cản, có được linh tính liền lui về phía sau, lần nữa biến mất ở trong không gian tường kép.

Mà lúc này, phản đối hải dương đã đem lão nhân kia bao trùm lấy, ở trong vô số tà ác phản đối cảm xúc, cho dù là người am hiểu mê hoặc lòng người như hắn, cũng chịu ảnh hưởng, giống như bị kéo vào địa ngục, chứng kiến, đều là ma quỷ, máu tươi, đưa hắn bao phủ trong đó.

Thần hồn của hắn chịu ảnh hưởng, ảo banh mà hắn am hiểu khó có

thể hình thành lại trong thời gian ngắn, mà lúc này, thanh tinh quang thần kiếm kia đã hạ xuống, làm cho hắn không thể không tạm dừng Thần Chi Lĩnh Vực diễn hóa ảo ảnh. tụ tập lực lượng hình thành vô số lưu quang phòng tuyển, khu vực trở ngại quanh thân bị phá rụng.

Tinh quang thần kiếm ầm ầm hạ xuống, từng đạo lưu quang nổ tung bay ra, tinh, quang tạo thành thần kiếm, cũng bay vụt ra, biến thành mấy vạn tinh điểm, bay thẳng về phía thân thể hắn.

Từng vòi rồng điên cuồng quay tròn, nhân cơ hội tiến đến, đem thân hình lão nhân bao phủ, mặt đất dưới chân hắn, ở đưới áo nghĩa của Thiết Mục, liên tục nổi lên, một lực lượng trói buộc nặng nè, đưa thân hình hắn gắt gao đè xuống đất, làm cho hắn không thể phóng lên cao.

Á Lan cùng Thiết Mục đều là Thần Vương Nhị trọng thiên, lại là kẻ dưới trướng của Tạp Tu Ân, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, cũng lại am hiểu thuật liên kích, một khi hai người thoát khỏi ảo cảnh, đem toàn bộ lực lượng tuôn ra đến, tạo thành cảnh tượng khủng bố, không hề thua kém Thạch Nham.

CHÍU...U...U!!

Một đạo thần quang hiện lên, Thạch Nham đi đến bên cạnh lão giả kia, linh hồn vừa động, Thần Chi Lĩnh Vực lại thay đổi.

Hai tay ngưng tụ, kết thành một phản ứng kỳ diệu, Thần Chi Lĩnh Vực không gian của hắn, giống như bị hắn nắm ở trong lòng bàn tay, hình thành một cỗ không gian huyền ảo vô cùng ảo diệu, ngưng lại thành một quang cầu thật lớn, lập tức rơi về phía lão đầu.

"Không gian phong ấn!" Thạch Nham hét to.

"Tạchtạchtạch!”

Khu vực lão giả đứng, không gian truyền đến tiếng kêu giòn vang, giống như bị phong ấn giam cầm, nhưng mà, Phong Chi Áo Nghĩa cùng Đại Địa Áo Nghĩa của Á Lan cùng Thiết Mục, lại được miễn, năng lượng mãnh liệt nhào đến như trước.

Thân thể lão giả, đột nhiên tạm dừng, lưu quang giống như vô số cá bơi lội chung quanh cũng quỷ dị ngưng lại.

Lực lượng của Á Lan cùng Thiết Mục, nháy mắt quấn quanh nhào tới, liên tiếp nổ varig, ìnang theo vô số tia sáng, từ trong thần thể lão giả kia tỏa ra.

Chỉ trong một chốc, lão giả kia đã giống như Thạch Nham, cũng máu tươi đầm đìa, giống như bị mấy trăm thanh đao kiếm chém qua, thân hình chật vật, đầu tóc lộn xộn, vương vãi rối bù, nhìn rất là buồn cười.

Víu víu víu!!

Cốt Thứ tiếp tục kêu to, ba cái cốt Thứ đột ngột hiện hình, phân biệt đâm vào ngực cùng giữa lưng lão giả.

Vèo!

Từ thần thể của hắn, truyền đến máu tươi phun ra cùng xương bể nát, lão nhân phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt ửng hồng rất quỷ dị, hai tròng mắt có vô số ảo giác hiện lên, trong chớp mắt bóng người biến mất, giống như quỷ hồn, mất đi tung tích.

Tất cả hơi thở, tất cả dao động, tất sinh mạng từ trường, vào giờ phút này, đồng thời ẩn núp, một chút tung tích cũng không thấy.

Á Lan cùng Thiết Mục đã đi tới, sau khi thân ảnh lão giả biến mất, cau mày tìm tòi, vuốt luyện ngục lệnh bài, không ngừng cảm ứng.