Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau.
Lôi Mặc, Ngả Phách ẩn núp nhiều ngày, nín hơi ngưng thần, dùng bí bảo che lấp khí tức thân thể, chờ đúng giờ khắc này.
Ánh sáng u ám vỡ ra một thoáng, Lôi Mặc cùng Ngả Phách bắn ra mãnh liệt, trong nháy mắt lướt đến Lôi Tiêu Thú như trận gió mạnh.
Một bảo kính mặt bạc lập lòe, hư không chợt lóe, phút chốc mặt kính chiếu rọi hướng Lôi Tiêu Thú.
Lôi Tiêu Thú như gặp phải trọng kích, dưới sự chiếu rọi của mặt kính, thân mình cuộn tròn, không ngừng run rẩy.
Năm cái Phục Long Thằng từ ống tay áo Ngả Phách bay ra, Phục Long Thằng như kim sắc điện quang, mạnh mẽ quấn chặt lấy Lôi Tiêu Thú.
Lôi Tiêu Thú bị Lôi Mặc chiếu bảo kính đến, lực lượng bị áp chế, linh hồn lại ở vào trạng thái thần tríí không rõ, cố gắng giãy dụa, toàn thân lôi điện kích động.
Phục Long Thằng chính là bí bảo của Ngả Phách, được luyện từ hơn sáu mươi sợi tơ kim loại, sợi tơ mềm mại như bông vải, cứng cỏi như sắt.
Chế tạo một cây Phục Long Thằng, giá trị gần vạn khối nguyên tinh thượng phẩm, Ngả Phách thoáng cái lấy ra năm sợi Phục Long Thằng, hiển nhiên là hạ vốn gốc.
Phục Long Thằng chính là lợi khí trói buộc yêu thú, từ phi đạt tới cửu cấp, nếu không Lôi Tiêu Thú bị Phục Long Thằng trói lại, bất luận giãy dụa như thế nào cũng khó thoát khỏi.
Bảo kính lập lòe tia sáng trắng trong hư không, như thủy dịch ngân sắc chiếu rọi trên người Lôi Tiêu Thú.
Lôi Tiêu Thú bị Phục Long Thằng trói buộc, trong ánh mắt sắc thái thô bạo ảm đạm một chút, chợt đột nhiên hôn mê.
Lôi Mặc cùng Ngả Phách liên thủ, kéo Lôi Tiêu Thú hóa thành một đoàn kim quang thiêu đốt mãnh liệt, phút chốc phóng sâu vào trong phần mộ.
Phần mộ nọ sớm có người thủ hộ, đợi Lôi Mặc, Ngả Phách tới lập tức khởi động bí pháp nào đó, mang khí tức Lôi Mặc, Ngả Phách cùng nhau ẩn nấp.
Thủ đoạn liên tiếp, mau lẹ như điện, Diệp Hùng hét to, Lôi Tiêu Thú mới phóng tới phát hiện kết đã định rồi.
Thạch Nham, Chư Dật, Nguyệt Lê, Vân Tú trợn mắt há hốc mồm nhìn Lôi Mặc, đắc thủ Ngả Phách, vô kế khả thi.
Bảo kính trong tay Lôi Mặc phóng thích ra tia sáng trắng, phảng phất như cấm chế thẩm thấu Tinh Nguyên cổ thụ của mọi người, làm cho Tinh Nguyên co rút lại, lực lượng bị áp chế, không thể nhanh chóng thúc dục ra.
Lôi Mặc tựa như sớm đã biết bọn họ sẽ đi qua.
Lôi Mặc biến mất, bảo kính cũng bị thu hồi, lực lượng mọi người chợt khôi phục bình thường.
Nhưng mà lúc này Lôi Mặc cùng Ngả Phách đang đứng ở cửa phần cổ mộ đã biến mất, khí tức hoàn toàn không có.
Diệp Hùng xanh mặt, thần sắc âm trầm: "Đáng chết! Hai người này ẩn núp hồi lâu, cũng là vì Lôi Tiêu Thú mà đến!"
Hắn tựa như cũng không biết mục đích của Lôi Mặc, Ngả Phách.
"Lôi Tiêu Thú cùng cổ động phủ có liên quan gì, rốt cuộc còn có bao nhiêu người biết? Trước khi tới, không phải ngươi đã từng nói chỉ có Vũ Hồn Điện cùng Thiên Cung biết sao? Tại sao người Chiến Minh cũng tiến đến?" Nguyệt Lê mặt lạnh, thần sắc cũng bất thiện.
Lôi Mặc, Ngả Phách đột nhiên ra tay, bọn họ dùng bí bảo bắt Lôi Tiêu Thú, hung hăng cho các nàng một cái tát.
"Lôi Mặc đã ẩn núp lâu rồi, hẳn là không biết làm thế nào để dụ Lôi Tiêu Thú đến, cho nên mới một mực chờ đợi cơ hội." Chư Dật híp mắt. Ngươi dùng thủ đoạn mang Thất Diệp Đoạn Thần Thảo dụ Lôi Tiêu Thú ra, đúng lúc để cho bọn họ có được cơ hội, hiện tại Lôi Tiêu Thú bị bắt, không biết bọn họ sẽ làm cái gì."
Đoàn người đã đi tới cửa mộ Lôi Mặc, Ngả Phách đi vào.
Lối vào có nhiều đám ám tử sắc khí, gió lạnh âm trầm, nhưng không thấy sinh mệnh Lôi Mặc, Ngả Phách chấn động.
Thần thức Diệp Hùng buông ra, sắc mặt cẩn thận điều tra cực kỳ khó coi, tựa như không phát hiện được gì. Chư Dật, Nguyệt Lê, Vân Tú thần thức cũng ào ào buông ra.
Nhưng mà thần thức vừa vào cửa phần mộ, tựa như bị chìm vào vũng bùn, không cảm ứng được gì cả.
"Nơi này thật cổ quái." Chư Dật cau mày nói: "Lão Diệp, tại sao người Chiến Minh cũng biết?"
"Ta cũng không biết." Diệp Hùng lắc đầu: "Có lẽ Thiên Cung, Vũ Hồn Điện lộ ra. . ."
"Rốt cuộc các ngươi phát hiện cổ động phủ như thế nào?" Thạch Nham nhịn không được.
"Vũ Hồn Điện Công Tôn Thao mời ta tới Thiên Âm Cổ Mộ, nói muốn khai quật một phần cổ mộ, hắn nói trong cổ mộ có một bí bảo thánh cấp thổ hệ, muốn mượn lực lượng của ta. Ta đáp ứng đi xuống khai quật phần cổ mộ nọ, trên đường đi chúng ta phát hiện Lôi Tiêu Thú. . ." Diệp Hùng giải thích.
Công Tôn Thao chính là trưởng lão Vũ Hồn Điện, Thông Thần tam trọng thiên cảnh giới, lúc này còn bị Thạch Nham giở trò vây trong cấm chế.
Một đoạn thời gian trước hắn mời Diệp Hùng, còn có Thiên Cung Trác Huy đến Thiên Âm Cổ Mộ muốn mở ra một phần cổ mộ, sau khi phần mộ được mở ra Công Tôn Thao sẽ thuận lợi tìm được bí bảo thổ thuộc tính.
Hắn thử vận dụng bí bảo nọ, không biết động vào cái gì làm xuất hiện Lôi Tiêu Thú.
Lôi Tiêu Thú vừa ra, liền phóng xuất ra lôi điện lực đầy trời. Dẫn động cấm chế, làm cho mọi người nhìn thấy một đoàn hỏa viêm bị phong trong mắt trận, hỏa viêm trong lôi điện cực kỳ kinh khủng.
Mắt trận phong ấn hỏa viêm nọ, ở thời điểm lôi điện lực đại thịnh, hiện ra một cái động phủ u ám, từ trong truyền ra khí tức cổ xưa, có thể mơ hồ thấy được rất nhiều cung điện, hiện ra một tông phái đã từng cường thịnh.
Ở trong chốc lát Lôi Tiêu Thú dẫn động cấm chế, chợt cùng cấm chế nọ biến mất, không biết đi nơi nào.
Công Tôn Thao, Trác Huy Diệp Hùng, ba người ở nơi đó thủ hộ hồi lâu, một lần nữa tìm thấy Lôi Tiêu Thú, lúc này phát hiện chỗ Lôi Tiêu Thú đã thay đổi, ở trong có một mảng cương phong.
Ba người Công Đóa Thao, Trác Huy, Diệp Hùng khẽ chạm vào cương phong, lập tức thần thức bị hao tổn nên càng hoảng sợ, đều vội vàng lui về.
Ba người bắt đầu ở bên ngoài công kích Lôi Tiêu Thú, phát hiện một khi Lôi Tiêu Thú lôi điện lực đạt tới tình trạng mạnh nhất, có thể dẫn động một ít cấm chế, cổ động phủ trong mắt trận hiện ra.
Ngoài dự liệu của bọn họ là phương hướng cổ cấm chế nọ cũng không phải cố định, nó tựa như đều hoạt động, mỗi lần xuất hiện vị trí cũng không như nhau.
Mà bát cấp Lôi Tiêu Thú dần dần suy đoán ý độ của người tới, bắt đầu ẩn núp sâu trong cương phong, không hề ra mặt.
Bởi vậy mọi người liền vô kế khả thi, thương nghị cách bắt Lôi Tiêu Thú, chỉ có bắt Lôi Tiêu Thú mới có thể tiến vào cổ cấm chế được.
Lần đó bọn họ đến không phải vì Lôi Tiêu Thú, chuẩn bị không đầy đủ, không có linh thảo dụ Lôi Tiêu Thú, cũng không có bí bảo chuyên môn săn bắt yêu thú nên phải trở ra, chuẩn bị cho tốt mới vào lại.
Diệt Thế Lôi Viêm cùng cổ động phủ dụ hoặc quá lớn, ba người từ Thiên Âm Cổ Mộ đi ra, đã xảy ra tranh chấp, ra tay tranh đấu, tất cả đều có ý tưởng độc chiếm.
Lúc ấy Diệp Hùng thế yếu, bị hai người khác bỏ qua một bên, thậm chí hai người kia muốn diệt hắn trước, Diệp Hùng phản kích nên bị thương, mới từ Thiên Âm Cổ Mộ đi ra.
Diệp Hùng giữ kín như bưng, che giấu mấu chốt trong đó.
Nhưng mà, bọn người Thạch Nham chỉ trong vài câu cũng có thể suy đoán ra vì cổ động phủ và Diệt Thế Lôi Viêm, ba người tất nhiên vô cùng không thoải mái.
"Mấu chốt ở Lôi Tiêu Thú đúng không?" Thạch Nham trầm ngâm một chút: "Chỉ cần Lôi Tiêu Thú thúc dục lôi điện lực đến mức mạnh nhất là có thể xúc động cổ cấm chế?".
"Chúng ta trải qua nghiệm chứng, chính là như vậy." Diệp Hùng gật đầu.
"Lôi Mặc nọ chính là Lôi đế thành chủ, tựa như cũng có lôi điện lực, ngươi nói hắn có thể dẫn phát cấm chế không?" Chư Dật nhíu mày.
"Hẳn là không thể, bằng không Lôi Mặc sẽ không bắt Lôi Tiêu Thú." Diệp Hùng lắc đầu: "Lúc này đây, Lôi Mặc và Ngả Phách chắc chắn đã ở bên trong, chúng ta tiến vào nhất định sẽ bị công kích."
"Bây giờ tiến không được, lui không xong, nên làm cái gì đây?" Chư Dật cười khổ. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Không phải có Thạch Nham sao?" Nguyệt Mâu cười hắc hắc: "Cấm chế trận pháp gì, Thạch Nham cũng có thể không đếm xỉa, chúng ta trực tiếp đi vào."
Nhãn tình mọi người sáng lên.
"Trước hết ta khôi phục tốt mới được." Thạch Nham trầm ngâm một chút: "Không chỉ là cấm chế mà còn có Lôi Mặc, Ngả Phách nếu muốn đi tiếp nữa, ta phải khôi phục toàn lực."
"Phải như vậy." Diệp Hùng gật đầu.
Thạch Nham cũng không nói nhảm trước mặt mọi người, bắt đầu khôi phục Tinh Nguyên.
Không biết trôi qua bao lâu.
Thạch Nham còn đang khôi phục điều tức, ánh mắt Diệp Hùng âm trầm lạnh lùng, đột nhiên nhìn về phía sau lưng.
Đoàn người chật vật như ăn mày, con mắt ảm đạm, nghiêm mặt hung ác, chậm rãi đi tới.
Bọn họ giống như đã trải qua sự tàn phá của mưa to gió lớn, nguyên một đám có chút mỏi mệt, nhưng mà vừa nhìn thấy bọn người Diệp Hùng mắt lập tức lộ ra vẻ hung quang.
"Diệp Hùng, ngươi làm chuyện tốt". Một người cầm đầu, nhịn không được hét to.
"Công Tôn Thao, bản thân ngươi không do dự ám toán người khác, nếu không phải chúng ta có biện pháp, không chừng không gặp ngươi ở đây." Diệp Hùng cười lạnh.
"Quả nhiên là các ngươi!" Công Tôn Thao gầm lên.
Thiên Cung Trác Huy, sắc mặt cũng âm hàn: "Trong mắt hung quang rạng rỡ, bất thiện nhìn về phía bọn người Diệp Hùng.
"Là ai mà bản lãnh lớn như vậy, có thể trực tiếp phá hư mắt trận?" Linh Nhi vuốt vuốt tóc dài trên trán, con mắt như tinh thạch lóe sáng nhìn sang nguyên một đám.
"Đừng tưởng rằng ngươi hiểu được trận pháp, có thể đi lung tung ở Thiên Âm Cổ Mộ, người cao minh hơn ngươi còn rất nhiều." Diệp Hùng cười nhạt một tiếng, liếc qua Thạch Nham.
Mặc Linh Nhi mắt đẹp chợt lóe dị quang, liền nhìn về hướng Thạch Nham, sắc mặt cổ quái: "Là hắn?"
"Hắn so với ngươi cao minh hơn." Diệp Hùng hắc hắc nói.
Mặc Linh Nhi hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng gợi lên một cái góc độ kỳ lạ: "Vậy phải thử một chút mới biết được."
"Lôi Tiêu Thú đâu?" Công Tôn Thao nổi giận đùng đùng: "Có phải các người đã đắc thủ rồi?"
Ở cương phong đằng kia, cũng không thấy tung tích Lôi Tiêu Thú, điều này làm cho Công Tôn Thao lập tức có phán đoán sai lầm.
"Đắc thủ là không phải là ta." Diệp Hùng dáng tươi cười: "Bị Lôi Mặc, Ngả Phách của Chiến Minh bắt lấy."
"Chiến Minh làm sao có thể biết được?" Công Tôn Thao không tin: "Ngoại trừ chúng ta, tuyệt sẽ không có tin tức toát ra, tất nhiên là các ngươi gạt chúng ta, đã chiếm được Lôi Tiêu Thú."
Công Tôn Thao cùng mọi người nghe vậy, nguyên một đám bắt đầu khởi động chiến ý.
Mặc Linh Nhi chằm chằm nhìn vào Thạch Nham, toát ra thần thái tức giận, một bộ tư thế muốn ra tay.