Sát Thần

Chương 490: Lấy thân báo đáp

Vẻ mặt mạc danh kỳ diệu đi tới chỗ đá ngầm của Đường Uyên Nam, Thạch Nham lắc đầu cười khổ.

Hắn cảm giác được thái độ của Nguyệt Thần Âu Dương Lạc Sương đối với hắn cũng không được thân mật lắm, tựa hồ còn có chút khinh thị, điều này khiến cho hắn rất nghi hoặc, không biết nữ nhân đó có cái gì đáng để kiêu ngạo.

Không sai, cảnh giới của nữ nhân này quả thật rất cao, nhưng cũng bởi vì được phong ấn ngàn năm, hấp thu vô số ánh trăng mới có thể có được tiềm lực này.

Cầm một giọt sinh mệnh nguyên dịch của mình mà không hề cảm động đến rơi nước mắt thì cũng thôi đi, có điều chỉ nhìn nhìn mặt của nàng ta một chút đã bị nàng ta quát mắng một phen, điều này khiến cho Thạch Nham tức giận bất bình, cũng có chút hối hận vì sự hào phóng của mình.

" Thế nào?" Đường Uyên Nam cười gian: "Không thất vọng chứ?"

"Trông đúng là không tồi, cực phẩm thế gian, có điều tính tình thì hơi thối." Thạch Nham cười khổ: "Tự dưng lại mắng ta, nữ nhân đó có bệnh à?"

" Hắc hắc, nàng ta là cảm thấy ngươi vẫn mượn dùng ngoại lực, bất lợi đối với tu vi tương lai của ngươi. Trong mắt nàng ta chỉ có lực lượng của mình mới là vĩnh hằng, nếu mỗi một lần chiến đấu đều cần dựa vào người khác thì sẽ hình thành sự ỷ lại, sẽ làm cảnh giới của bản thân trì trệ không tiến."

Đường Uyên Nam cười cười giải thích: "Nàng ta cũng là muốn tốt cho ngươi thôi, cảm thấy tốc độ tu luyện của ngươi quá nhanh, có thể là cơ sở không vững, ngược lại sẽ làm tu luyện trong tương lai trở nên càng thêm gian nan. Nàng ta mặc dù ngàn tuổi rồi, nhưng kỳ thật vẫn là tiểu nha đầu, chưa thành thục, cũng không biết che giấu suy nghĩ của mình, ngươi đừng tính toán là gì."

Thạch Nham vẫn cảm thấy có chút tức giận bất bình: "Chuyện của ta sao tới lượt nàng ta khoa tay múa chân?"

" Tinh thần vũ hồn trên người ngươi đến từ Âu Dương Trì, cũng là trưởng bối của nàng ta, nàng ta đây là yêu ai yêu cả đường đi."

" Yêu ai yêu cả đường đi chính là như vậy ư?" Thạch Nham bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu: "Quên đi, kệ nàng ta, ta đi đây, về sau ở Vô Tẫn hải nếu Dương gia gặp phải phiền toái thì mong rằng ngươi nể mặt ta viện trợ một chút."

" Có Dương Thanh đế thì cần gì ta hỗ trợ, ngươi đây là lo lắng không đâu." Đường Uyên Nam cười.

" Thế sự vô thường, Dương gia hiện tại có thể khiến Vô Tẫn hải kinh sợ thì cũng không có nghĩa là có thể vĩnh cửu. Dù sao ngươi cứ nhớ rõ phần ân tình này của ta là được rồi. Thế nhé.

"Đợi đã."

Đường Uyên Nam ngăn lại.

"Gì nữa..."

" Có người đã ở đây đợi ngươi được một thời gian rồi, ngươi có muốn gặp không?"

"Hả?" Thạch Nham vẻ mặt nghi hoặc, kinh ngạc nói: "Ai đang đợi ta?"

" Thánh nữ Cù Nghiễn Tình của Thiên Trì Thánh Địa, nửa tháng trước nàng ta đã tới đây, tìm tới ta, hy vọng ta có thể dẫn tiến. Nàng ta tựa hồ sau khi biết ngươi về thì sẽ đến Tam Thần Giáo một chuyến, chắc lẽ biết ngươi dẫn theo Tinh Thần Vệ rời khỏi, nữ nhân này cũng rất khiến cho người ta khó hiểu."

Đường Uyên Nam trầm ngâm một chút rồi nói: "Lúc trước cũng là nàng ta truyền đến tin tức nói ngươi khi ở đáy biển đã giết Trâu Dược Phong và Tư Đồ Kiệt, Chung Ly Độn, nói ngươi có thể sẽ rất nhanh trở về Vô Tẫn hải. Ta cũng thấy lạ, không biết nàng ta vì sao muốn giấu Vu Cầm, nói cho chúng ta biết tin tức có liên quan tới ngươi."

Thạch Nham kinh ngạc.


"Tâm tư của nữ nhân đích xác khó có thể suy đoán, ngươi nếu không muốn gặp thì có thể đi ngay, chỗ nàng ta ta sẽ nói chuyện."

"Nàng ta ở đâu?"

" trong tiểu trang viên Phía nam Nguyệt đảo, rất vắng vẻ, không có ai canh gác, một mình ở đó nửa tháng không ra rồi."

"Ta đi xem thế nào."

Lòng đầy nghi hoặc, Thạch Nham và Đường Uyên Nam chia tay, chạy như bay tới không ra phía nam Nguyệt đảo, trong rừng trúc ở bờ biển, tìm được trang viên đó.

Một đạo thân ảnh yểu điệu hiện ra trong trúc lâu năng tầng, ở trên cửa sổ, mắt đẹp của nàng ta chiếu ra tia sáng kỳ dị, lẳng lặng nhìn chăm chú Thạch Nham.

Cau mày, phi thân chui vào từ cửa sổ, liếc một cái rồi lạnh lùng cười bảo: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

"Két!"

Cù Nghiễn Tình đợi hắn tiến vào rồi thì đóng cử lại, chợt nhẹ nhàng tháo mặt nạ trên mặt, lộ ra dung nhan điên đảo chúng sinh.

Thản nhiên cười cười, thánh nữ của Thiên Trì Thánh Địa nhẹ giọng nói: "Ta hy vọng ngươi có thể dẫn ta đi."

"Dẫn ngươi đi?" Nhướn mày, Thạch Nham nhếch miệng cười quái dị: "Ngươi sao biết ta sắp đi?"

"Ta nghe nói người từng tới ám từ vụ trướng, muốn tới Thần Châu đại địa, mấy tin tức này cũng không xem như là bí mật, ta biết cũng không có gì là lạ?" Cù Nghiễn Tình nụ cười tỏa nắng, nhẹ nhàng dựa vào cửa sổ: "Ta cũng muốn đi tới kiến thức sự thần kỳ của Thần Châu đại địa, nhưng ta không dám một mình đi xuyên qua ám từ vụ trướng, cho nên hy vọng ngươi có thể dẫn đường."

" Ngươi không làm thánh nữ của Thiên Trì Thánh Địa nữa ư, vì sao muốn tới Thần Châu đại địa?"

"So với ngươi thì Thiên Trì Thánh Địa chẳng là gì cả." Đôi môi đỏ của Cù Nghiễn Tình run run, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ mặt kỳ dị: "Mới qua mấy năm, lúc trước khi chúng ta đuổi giết ngươi tới chiến trường vực sâu, ngươi ngay cả niết sào cảnh cũng không có, ngươi hiện tại lại đạt tới thiên vị nhị trọng thiên chi cảnh, còn có trợ lực cường đại như vậy, toàn bộ thế cục của Vô Tẫn hải bởi vì ngươi mà trở thành ổn định hiện tại hiện tại sư phó của ta nói đến ngươi thì vẻ mặt e ngại, lo lắng ngươi một ngày nào đó không vui, sẽ tới Thiên Trì Thánh Địa giết một trận, người năm đó đối địch với ngươi, có ai mà không ngày ngày sống trong lo âu, sợ ngươi trả thù?"

"Ta đã nói sẽ không truy cứu thì sẽ không lật lọng." Hừ lạnh một tiếng, Thạch Nham quát: "Ngươi cho rằng ai cũng như sư phó của ngươi ư? Coi hiệp nghị là rắm chó, nói đổi là đổi?"

" Ngươi đương nhiên không phải." Cù Nghiễn Tình cười cười: "Cho nên ta mới tìm ngươi."

" Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Ta muốn theo đuổi lực lượng mạnh hơn, muốn tới Thần Châu đại địa kiến thức, tốt nhất là hy vọng có thể trở thành nữ nhân của ngươi, thiếp cũng được." Hai mắt của Mỹ nữ cực nóng, chiếu ra ánh sáng minh diễm kinh người, lớn mật nhìn về phía hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thân hình Thạch Nham chấn động, vẻ mặt không thể tin được: "Ngươi điên rồi ư?"

" Ta không điên." Cù Nghiễn Tình hít một hơi địa, ưỡn thẳng bộ ngực to: "Tại nơi bị vứt bỏ, ngươi đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, người ta cũng bị ngươi sờ rồi. Còn nữa, lần này khi ngươi về cũng vậy, cũng khinh bạc ta..."

Tiểu mỹ nhân mặt đỏ bừng, thanh âm càng lúc càng thấp, đầu cúi gằm, cuối cùng ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.


"Ta chưa chơi ngươi." Thạch Nham cười khổ: "Không phải chỉ sờ mấy cái thôi ư? Có cần thiết phải lấy thân báo đáp ta như vậy không?"

"ngươi!"

Thánh nữ đột nhiên ngẩng đầu, oán giận trừng mắt lườm hắn: "Dù sao ngươi cũng đã làm mấy chuyện xấu với ta rồi, ngươi nếu không quan tâm tới ta, thì ta sẽ tuyên cáo với mọi người, làm bại hoại thanh danh của ngươi, cho ngươi thân bại danh liệt."

" Vậy ngươi là đi, ta dù sao cũng chẳng sao cả, ta nghĩ những đề tài nho nhỏ như vậy chỉ làm chuyện cười cho người ta thôi, người chịu thiệt nhất vẫn là ngươi." Thạch Nham nhếch miệng cười quái dị,

Xài cứng không được, mỹ nữ lại dùng tới mềm, nàng ta bỗng nhiên hóa thành một làn gió thơm, trực tiếp nhào vào trong lòng Thạch Nham, hơn nữa dùng sức ôm chặt hắn, dí thằng hai bầu vú to vào lòng hắn, nỉ non: "Ta không đẹp ư?Người như tao nhào vào lòng ngươi, ngươi một chút cũng không động tâm ư? Ta có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi muốn ta, cho dù là ngươi muốn kết hôn với Hạ Tâm Nghiên thì ta cũng không hối hận, ta nào có kém nàng ta, còn ngoan hơn kìa."

Mỹ nhân vào lòng, hương khí ngất trời, dưới sự ma sát của bộ ngực sữa đó, Thạch Nham bị loại hương diễm này kích thích lập tức sinh ra phản ứng bình thường.

Mỹ nữ Trong lòng lập tức nhận thấy được, không khỏi cười khanh khách: "Còn nói không thích ta à, ngươi đã như vậy rồi, ngươi chỉ cần gật gật đầu, ta có thể để mặc ngươi..." Thanh âm của Nữ nhân này dụ hoặc khôn cùng, bộ dạng cái gì cũng chịu, hận không thể hận không thể bắt Thạch Nham hiện tại tử hình nàng ta ngay tại chỗ.

Mẹ nó, tự đưa đến cửa.

Mắt Thạch Nham cực nóng, do dự một chút rồi cắn chặt răng, đột nhiên ôm lấy thánh nữ Thiên Trì Thánh Địa này, ấn lên trên vách tường của trúc lâu, bắt đầu giở trò, sờ soạng này ta.

"Ư!"

Cù Nghiễn Tình mắt đẹp mông lung, nhẹ nhàng rên khẽ, thân thể mềm mại dần dần nóng lên.

" Chờ ta dàn xếp xong chuyenj ở Thần Châu đại địa rồi sẽ dẫn người tới." Thạch Nham thọc tay vào áo nàng ta, vần vò cặp vú, hắc hắc cười nói.

" Không!"

Tiểu mỹ nhân dùng sức giãy ra, mạnh mẽ trấn định lại, thở phì phò rồi cắn răng nói ta: "Chờ ngươi đưa ta tới Thần Châu đại địa rồi hẵng muốn ta. Hoặc là hiện tại Bằng không dẫn ta đi, ta sẽ theo ngươi, hoặc là hoặc là chờ ngươi thực hiện rồi ta sẽ theo ngươi, tự ngươi lựa chọn. Bằng không chờ ngươi muốn ta rồi, lại phong lưu khoái hoạt ở Thần Châu đại địa quên mất nga ta, người ta chẳng phải là phải đau khổ chờ ngươi cả đời không có kết quả ư?"

Nàng ta vào lúc này vẫn rất lý trí lý trí khắc chế tình dục, mặc cả.

Nàng ta vừa nói như vậy, dục hỏa của Thạch Nham cũng vơi đi không ít, nhíu mày rồi thản nhiên nói: "cũng được."

" Ngươi đáp ứng ư?" Cù Nghiễn Tình kinh hỉ: "Ngươi muốn dẫn ta đi Thần Châu đại địa ư?"

"Ừ, có điều là để sau, thân thể này của ngươi tạo thời giữ lại cho ta, chờ ta ngày sau sẽ hái." Thạch Nham nhếch miệng, hung hăng hôn nàng ta một cái rồi cười ha ha bay.

Cù Nghiễn Tình vẻ mặt thất vọng, ánh mắt u oán.

"Thế nào?" Đường Uyên Nam mỉm cười hỏi.

" Không có gì!" Thạch Nham vẻ mặt đạm mạc: "Ta đi rồi, lưu ý nữ nhân đó cho ta, ừ, đừng để bị người ta giết."

" Minh bạch rồi." Đường Uyên Nam nói: "Nếu nàng ta gặp phải phiền toái ta sẽ nể mặt ngươi mà sẽ ra tay viện trợ, ngươi có thể yên tâm, hắc hắc, là thanh niên tốt thật, tinh lực dầy dào, chuyện tình yêu ta cũng hiểu được, chẳng trách nha đầu đó không ngờ lại phản bội Vu Cầm, truyền tin tức về ngươi, thì ra đã sớm bị ngươi thu phục rồi, tiểu tử, thủ đoạn rất lão luyện, rất có phong phạm của ta năm đó."

"..."

" Biết, ngươi có thể yên tâm, nữ nhân của ngươi ta nhất định sẽ chiếu cố." Đường Uyên Nam liên tục gật đầu, vỗ ngực cam đoan.

" Được rồi, đừng nói những lời vô nghĩa, chúng ta sẽ còn gặp lại."

Nói lời từ biệt với Đường Uyên Nam, đoàn người lại đi mười ngày thì hàng lâm Bất Tử đảo.

Đợi hai tháng trên Bất Tử đảo, an bài thỏa đáng cho Thạch gia, Tả gia rồi, Thạch Nham cuối cùng cũng không kiên nhẫn lại bước lên hành trình