Sát Thần

Chương 415: Yêu trùng ăn xác

" Chắc phải xử lý sớm thôi!"

Một võ giả thiên vị cảnh thấp lùn lướt qua hư không, nhìn võ giả niết bàn cảnh đang đứng trên băng nham, lành lùng nói.

Bên trong Đầm lầy thỉnh thoảng có bọng máu nổi lên, mỗi khi bọng máu vỡ tan thì đều sẽ có huyết vụ màu đỏ tươi mù mịt, tản ra phía trên đầm lầy.

"Trên đó không có người của các ngươi à?"

Thạch Nham cũng đứng trên băng nham, lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói.

" Có." Võ giả thấp lùn đó nhếch miệng cười cười rồi vô tình nói: "Hai người đó đều là người của ma cốc chúng ta, ta làm như vậy cũng là nghĩ cho mọi người thôi, một khi chờ bọn họ mất đi lý trí rồi, sẽ điên cuồng tấn công mọi người, đến lúc đó mọi người cũng sẽ không vui vẻ gì đâu."

Vừa nói hắn vừa vươn tay ra chỉ vào hai võ giả niết bàn cảnh, trên người hai người đó mặc võ giả phục màu xanh đen, quả nhiên giống với quần áo của người này.

" Tiểu huynh đệ, đừng có lòng dạ đàn bà, ngươi hiện tại cứu bọn họ, chờ lát nữa họ mất đi lý trí rồi thì ngươi cũng thành người bị hại thôi, chẳng thà quyết định thật nhanh nhanh một chút, nhân lúc bọn họ còn chưa triệt để điên cuồng thì diệt họ đi." Lại có một võ giả thiên vị cảnh đề nghị.

Đám người Triệu Phong, Lý Duyệt gật đầu, chỉ chờ Thạch Nham ra lệnh một tiếng thì sẽ không chút do dự giết chết toàn bộ đám người Lao Lý, Dạ Trường Phong.

Xích Tiêu sắc mặt phát lạnh.

Vào lúc nàymà hắn bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì không cho Tả Hư, Tả Thi xuống dưới, nếu hai ông cháu này ở trong đầm lầy thì e là sẽ thân hãm hiểm cảnh giống như những võ giả niết bàn cảnh này, bị bọn người kia không chút khách khí hy sinh.

Võ giả Đến từ Thần Châu đại địa không biết có phải thiên tính đạm mạc hay không, không ngờ lại ngay cả người một nhà cũng không quan tâm, trong lòng bọn họ chỉ cần là người có uy hiếp đối với mình thì đều nên sớm giết chết, để tránh lát nữa phát sinh bất trắc.

Mắt đẹp của Thải Y lấp lóe không ngừng, không phát biểu ý kiến, chỉ theo bản năng nhìn về phía Thạch Nham, đang đợi Thạch Nham quyết định.

" Các ngươi nếu muốn động thủ thì có thể động thủ với người của các ngươi, người bên ta thì không phiền các ngươi giúp, chúng ta tất nhiên sẽ xử lý."

Thạch Nham cau mày nhìn về phía đoàn người Lao Lý, Dạ Trường Phong, do dự một chút rồi lạnh lùng nhìn võ giả thiên vị cảnh bốn pía.

" Lòng dạ đàn bà!"

Võ giả thấp lùn hừ một tiếng, có chút khinh thường nói: "Cách làm này của ngươi, đối với bọn họ mà nói thì cũng không phải là lựa chọn tốt đâu. Lát nữa thật sự phải động thủ thì, bọn họ chết còn thảm hơn, có lẽ ngay cả xác cũng không được bảo toàn."

" Chuyện của chúng ta chúng ta tự mình làm chủ, không liên can tới các ngươi."

Thạch Nham đứng trên băng nham, tay trái nâng lên, một dòng hỏa viêm nóng cháy từ đầu ngón tay bắn nhanh ra, như hỏa kiếm bổ vào băng nham, cắt đi một phần băng nham.

Một nửa băng nham trong đó là đoàn người Lao Lý, Dạ Trường Phong đứng, nửa còn lại thì là võ giả của các đoàn khác.

Tinh nguyên khởi động, khối băng nham có huynh đệ của Lao Lý thì chậm rãi hoạt động, theo tâm thần hắn biến ảo, cách khối băng nham còn lại càng lúc càng xa.


" Những người đó, các ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng người bên ta thì không cho phép các ngươi nhúng tay!"

Lạnh lùng bốn phía, hắn dần dần di động băng nham dưới thân tới một góc của đầm lầy, bản thân cũng đi theo băng nham..

" Tiểu tử chỉ có tu vi thiên vị nhất trọng thiên chi cảnh mà cũng ngữ khí cũng cuồng vọng như vậy."

Võ giả thấp lùn hắc hắc cười lạnh, nhìn Triệu Phong một cái: "Quang Minh thần giáo của Các ngươi lần này tiến vào đầm lầy, chắc cũng muốn có được thần hồn như chúng ta, vì mục đích này, hy sinh một số người hẳn phải chết là chuyện đương nhiên, ngươi thân là lãnh tụ mà tựa hồ không thể làm chủ à?"

" Con mẹ nó ngươi nói ít thôi, chúng ta muốn làm gì tì làm, không tới phiên ngươi tới vung tay múa chân!"

Triệu Phong tức giận nói.

Hắn tuy rằng không đồng ý với quyết định của Thạch Nham, nhưng khi Thạch Nham đã hạ quyết định thì hắn cũng không phản đối, ngược lại đứng ở một chỗ với Thạch Nham.

Trong mắt Triệu Phong, tương lai Thạch Nham sẽ là vì sao chói mắt nhất của Quang Minh thần giáo, hơn nữa khi chỉ có niết bàn tam trọng thiên Thạch Nham đã có thể trảm sát cường giả thiên vị tam trọng thiên chi cảnh, cho nên Triệu Phong rất coi trọng hắn, sẽ không đối đãi với hắn như tiểu bối bình thường.

"Tùy các ngươi."

Võ giả thấp lùn cười hắc hắc, thân thể bay vút tới khối thiêm nham khác rồi nhìn quanh bốn phía, nói với các võ giả đang tụ tập chung quanh: "Quyết định của Các ngươi và của ta chắc nhất trí chứ hả?"

Võ giả thiên vị cảnh Chung quanh đều gật đầu.

Tên võ giả thấp lùn này nghiêm mặt nhìn về phía Triệu Phong: "Một khi đã như vậy thì ta động thủ, chắc không liên quan tới các ngươi đâu nhỉ?"

" Tùy ngươi."

Triệu Phong nhìn nhìn Thạch Nham, thấy hắn không tỏ vẻ gì thì lúc này mới gật đầu.

" Rầm rầm!"

Từng cột tà quang đen xì đột nhiên từ trong cổ tay áo của võ giả thấp lùn bay ra, tà quang này ở giữa đường thì hóa thành một con linh hồn yêu thú hình thái dữ tợn, nhảy vào trong cơ thể của ác võ giả niết bàn cảnh trên băng nham.

Võ giả niết bàn cảnh Ánh mắt đang mê mang bị tà quang bắn vào thì thân thể toác ra, nhục thân bị tà quang này hủy diệt từ bên trong, ngay cả linh hồn cũng bị xóa sạch.

Trong nháy mắt, sáu gã võ giả niết bàn cảnh trên khối băng nham đều nhục thân phân liệt, khí tức sinh mệnh mât hết. Nguồn truyện: Truyện FULL

Từng dòng tinh khí từ trên cụ xác chết trào ra, bay nhanh về phía Thạch Nham.

Cách xa khoảng hai mươi thước, huyệt đạo trong cơ thể Thạch Nham cũng xoay chuyển rất nhanh, sinh ra lực hút mãnh liệt, hút những tinh khí này vào trong cơ thể.

Không bao lâu sau, võ giả niết bàn cảnh này một thân tinh khí đều bị huyệt đạo của hắn hấp thu.


Bảy trăm hai mươi huyệt đạo Toàn thân không có cảm giác phồng lên, bên trong các huyệt khiếu, tinh khí bị ngưng luyện chuyển hóa rất nhanh, lờ mờ tỏa ra ba động có thể ảnh hưởng tới tình tự của con người.

Sau khi Bước vào thiên vị cảnh giới, vũ hồn thần bí này có thể cất chứa tinh khí, tựa hồ nhảy lên một bậc thang mới.

Một thân tinh khí của Sáu gã võ giả niết bàn cảnh ở bên trong huyệt khiếu của hắn, một chút cũng không hiềm nhiều, huyệt khiếu trong cơ thể khi chuyển hóa ngưng luyện tinh khí này, thần trí của hắn vẫn tỉnh táo, không hề có cảm giác thần trí hỗn loạn.

Cảnh giới đề thăng, dung lượng hấp thu tinh khí của vũ hồn thần bí cũng tăng cường, ngay cả tốc độ tinh lọc ngưng luyện cũng nhanh không ít.

Cách xa một đoạn, vẫn có thể nhận thấy được rõ ràng tinh khí bắt đầu khởi động bắt đầu khởi động, nhìn Lao Lý, Thạch Nham ánh mắt dần dần điên cuồng, hắn do dự một chút do dự một chút rồi bỗng nhiên thúc dục năng lượng của Huyền Băng Hàn Diễm.

Từng dòng lãnh khí băng hàn từ trong lòng bàn tay hắn bắn ra, giống như là những con rắn nước, chui vào trên người huynh đệ Lao Lý và Lâm Chi, La Hiểu, La Mông.

dưới sự thẩm thấu của lãnh khí, mấy người này thân thể dần dần đóng băng, không bao lâu sau thì giống như là băng khác.

Chỉ có Dạ Trường Phong là dưới sự thẩm thấu của năng lượng của Huyền Băng Hàn Diễm thì vẫn bình yên vô sự, Luyện Ngục Chân Hỏa trong cơ thể hắn chủ động sinh ra hỏa viêm cực nóng, triệt tiêu toàn bộ Huyền Băng Hàn Diễm thẩm thấu vào trong cơ thể hắn.

Khi Huyền Băng Hàn Diễm thẩm thấu, mắt của Dạ Trường Phong cũng dần dần trở nên tà ác âm độc, trên người tản mát ra một cỗ khí tức cực kỳ hung ác.

Sương khói đỏ như máu vẫn lượn lờ không tiêu tán chung quanh không biết có phải đã nhận ra gì đó hay không, không ngờ lại bao vây lấy hắn.

" Thùng thùng! Thùng thùng!"

Từng tiếng chấn động kỳ diệu tiếp tục từ bên trong đầm lầy truyền đến, trong tiếng chấn động, Dạ Trường Phong dần dần đánh mất bản thân, bên trong sương khói đỏ như máu bỗng nhiên tru lên thê lương, tựa hồ bên trong linh hồn đã bị lực lượng tà ác nào đó xâm nhập, khiến cho hắn không thể khống chế được lý trí của mình.

Cùng lúc đó.

Ở trung tâm đầm lầy bỗng nhiên từng gợn sóng nhộn nhạo, trung tâm nhất của gợn sóng, một gốc đại thụ đã chết héo chậm rãi từ phía dưới đầm lầy trồi lên, giống như là bị lực lượng nào đó thôi động, vươn ra khỏi đâm lầy.

Đại thụ không có cành lá, khô héo không biết đã bao nhiêu năm rồi, nhưng cực kỳ khổng lồ nó khi nó thò ra, dần dần tràn ngập toàn bộ đầm lầy, trên đại thụ là những quái trùng to như ngón cái, quái trùng này màu xanh đậm, giống như là bọ ăn xác, trên người có giáp xác rất dày.

Vô số quái xanh đậm chậm rãi bò lúc nhúc trên đại thụ, rất nhiều trùng từ trong những lỗ của đại thụ chui ra, lấy đại thụ làm căn cơ, lan ra toàn bộ đầm lầy.

" Yêu trùng ăn xác!"

Triệu Phong biến sắc, đột nhiên kinh hô.

Các võ giả bên trong Đầm lầy vừa nghe thấy tiếng kinh hô của hắn thì toàn bộ biến sắc, ai nấy như lâm đại địch, đều thi triển ra các loại bí bảo phòng ngự và vũ kỹ, bảo vệ kín kẽ cơ thể, sợ sẽ bị yêu trùng ăn xác này chạm vào.

Yêu trùng ăn xác đầu tiên là đi trên cổ thụ, trong chốc lát đã lấp đầy cả cổ thụ, chợt phá ra tiếng kêu ong ong, có mấy trăm con trùng thân hình loi nhoi, trên vỏ mọc ra cánh thịt, không ngờ từ trên cổ thụ đứng lên, rồi bay quanh bên trên đầm lầy.

" Thạch Nham cẩn thận, yêu trùng ăn xác này chuyên ăn não người, cực kỳ đáng sợ, một khi bị yêu trùng ăn xác tiến vào trong não thì bị yêu trùng ăn xác ăn luôn cả tuỷ não, chỉ còn cái xác thôi." Thải Y mặt lạnh lùng, trong mắt đẹp hiện ra vẻ kiêng kị, lặng lẽ tới gần Thạch Nham.

Cổ thụ chậm rãi từ trong đầm lầy chồi ra, khi cổ thụ che khuất toàn bộ đầm lầy, bộ vị rễ cây của cổ thụ đột nhiên bwans ra hào quang mầu trắng ngà mầu trắng ngà, bên trong hào quang, một bảo tọa hoa sen tạo ra từ thủy tinh dần dần hiện ra.

Trên bảo tọa hoa sen thủy tinh này không có một bóng người, nhưng lại tỏa ra thiên địa linh khí kinh người.

Thiên địa linh khí Nồng đậm như nước từ bảo tọa hoa sen thủy tinh tỏa ra, khiến các võ giả bên trong đầm lầy động dung, chỉ hít một hơi thiên địa linh khí nồng đậm đều sẽ cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Thiên địa linh khí ùa ra, sương khói đỏ như máu lượn lờ tứ phía bỗng nhiên toàn bộ ùa vào trên lá hoa thủy tien trên bảo tọa hoa sen, trong quá trình này tâm của bảo tọa hoa sen chợt lóe bạch quang rồi biến mất, từ bên trong bỗng nhiên hiện ra một dụng cụ hình trái tin, từ trong phóng ra một thủy dịch mầu trắng ngà khiến cho linh hồn người ta chấn động.

Thủy dịch đó róc rách lắc lư, truyền tới những tiếng thùng thùng, từng cỗ năng lượng sinh mệnh cực kỳ mãnh liệt từ trong đó phóng ra, khiến cho linh hồn người ta giống như là muốn rách ra.

" Sinh mệnh nguyên dịch!"

Mắt Triệu Phong bỗng nhiên đỏ lên, hô hấp dồn dập, gầm nhẹ một tiếng, vẻ mặt tham lam.