Thạch Nham đi phía trước, Dịch Thiên Mạc ở phía sau, một gia tộc Khoa Lặc lớn như thế thì cũng có không ít thị vệ nhưng một mạch đi tới, trong mắt những Võ Giả cực kỳ cảnh giác trên Tuyết Long đảo này lại giống như đều biến thành kẻ mù, không một ai nhìn thấy hai người Thạch Nham.
Ưu thế tạo nghệ về phương diện của Âm Mị tộc được thi triển toàn bộ.
Dịch Thiên Mạc đi theo phía sau Thạch Nham không nói một lời, ngay cả bản thân Thạch Nham cũngkhông phát hiện được hắn giở thủ đoạn gì, nhưng toàn bộ Võ Giả đều có vẻ mặt mơ màng, ngơ ngẩn giống như thằng ngốc.
Dịch Thiên Mạc thật lòng xem Thạch Nham như chủ nhân, một khi quyết tâm toàn lực trợ giúp Thạch Nham, khả năng mà hắn biểu hiện ra ngay cả Thạch Nham cũng chấn kinh!
- Chủ nhân không cần lo lắng, thần thức của ta có thể bao trùm Tuyết Long đảo, chỉ cần ta động ý niệm thì toàn bộ sinh tử của tất cả Võ Giả trên đảo này đều nằm trong một câu nói của chủ nhân, bất kể khoảng cách bao xa.
Dịch Thiên Mạc tựa như nhìn ra nghi hoặc của Thạch Nham, đành ở phía sau lưng hắn Thạch Nham nhẹ nhàng giải thích một câu.
Thạch Nham hoảng sợ.
- Không gian ở nơi bị vứt bỏ kia vốn là để ràng buộc hai tộc chúng tôi. Ở đó, vẫn luôn tồn tại một lực lượng vô hình, ở vùng đất bị ruồng vứt bỏ đó bất lần là tôi, Tạp Ba, Trát Mãnh hay là Đế Sơn, Vũ Nhu đều không thể phát huy ra sức mạnh thật sự, ở nơi đó sức mạnh thật sự của chóng tôi sẽ bị hạn chế…
- Nhưng đến nơi đây thì đã không còn lực lượng nào ràng buộc chúng ta, loại cảm giác này vô cùng tuyệt vời, tôi đã mơ hồ cảm thấy được lực lượng của chúng tôi đang tăng lên, không phải chỉ một chút xíu.
Dịch Thiên Mạc không giống như đang đùa, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Về đến nơi này, chúng tôi mới tính là cường giả chính thức, lực lượng của chúng tôi trước kia ít nhất đã bị áp chế cả một cảnh giới!
Sắc mặt chợt biến, Thạch Nham cố gắng đè nén chấn động trong lòng, trầm giọng nói:
- Ông nói, ở nơi bị vứt bỏ kia, cảnh giới Thần cảnh của các người chỉ có thể phát huy lực lượng chỉ ngang với Võ Giả cảnh giới Thiên Vị đồng cấp sao? Nhưng trở lại nơi này thì các người đã không còn ràng buộc nào nữa, thật sự có được thực lực của Võ Giả Thần cảnh sao?
Dịch Thiên Mạc im lặng gật đầu.
Trong mắt Thạch Nham lóe lên một tia sáng kỳ dị, hồi lâu sau mới cười khổ gật đầu vui mừng nói:
- Không trở thành địch nhân với của các ngươi thật đúng là một chuyện đáng mừng. Trước kia ta cũng cảm thấy bất thường, cảm thấy lực lượng của các ngươi dường như không mạnh mẽ bằng cường giả Thần cảnh trong truyền thuyết, còn cảm thấy các ngươi không đáng sợ lắm. Mặc dù trở lại đây, đối diện với Võ Giả thần cảnh chân chính ở đây cũng không tạo thành bao nhiêu uy hiếp, ta thật sự đã quá sai lầm...
Dịch Thiên Mạc cười nhạt
- Chủ nhân không cần để ý, ngay cả chúng ta cũng chỉ mơ hồ cảm thấy lực lượng bị áp chế nhưng không dám khẳng định chắc chắn. Nhưng sau khi đi ra khỏi biển, chúng là đã từ từ phát hiện tất cả đều đang biến hóa, lực lượng về mọi mặt của chúng tôi đều lặng lẽ tăng cường, lúc đó mới đoán ra nguyên nhân.
Hai người vừa nói vừa bước về hướng đại điện của gia tộc Khoa Lặc.
Nơi cửa điện, mười mấy Võ Giả thân hình bưu hãn, ban đầu đều cực kỳ cảnh giác, nhưng sau khi Thạch Nham và Dịch Thiên Mạc xuất hiện thì ánh mắt những người này lập tức ảm đạm giống như bị người ta cầm cố linh hồn không thể động đậy.
Trong điện đang tranh cãi kịch liệt, vài tiếng uy nghiêm không ngừng truyền ra.
Dịch Thiên Mạc khẽ nhíu mày, cung kính nói:
- Võ Giả trong điện cảnh giới cao nhất cũng chỉ là cảnh giới Niết Bàn, không đáng lo ngại, nếu chủ nhân thấy phiền tôi có thể làm bọn chúng câm miệng.
Thạch Nham cười lắc đầu nói:
- Không cần thiết, bây giờ tình hình nơi đây không rõ ràng, tạm thời không cần quá đáng, à, bọn họ xem như thế lực bên dưới của Tam Thần Giáo, Tam Thần Giáo … chưa từng tham gia hành động đối phó với ta, ta cũng có chút quan hệ sâu xa với cỗ lực lượng này, không nên làm bừa.
- Hiểu rồi.
"Két!"
Cánh cửa đá đóng chặt lặng lẽ mở ra,hai người Thạch Nham, Dịch Thiên Mạc chầm chậm bước vào.
Trong điện có hơn mười tên Võ Giả ngồi ngay ngắn ở một chỗ, vẻ mặt nguyên một đám âm trầm, hinh như đà nói chuyện với nhau không được vui vẻ lắm, Lâm Đạt đứng sau lưng một Võ Giả cảnh giới Niết Bàn hơi mập mạp, nhẹ nhàng cúi đầu, đôi mắt đẹp đầy sự tức giận, thân thể yêu kiều khẽ run rẩy, mái tóc trên đầu dài đến thắt lưng dùng dây buộc cột lại.
Thạch Nham vừa tiến vào, ánh mắt di chuyển một vòng, lập tức nhìn về thiếu nữ đã lâu không gặp, ngắm ánh mắt hơi lộ vẻ quật cường của nàng, trong lòng nổi lên một cảm xúc kỳ lạ.
Trong điện vốn đang tranh cãi kịch liệt nhưng âm thanh cánh cửa đá bị đẩy ra vẫn bị bọn họ phát hiện.
Trong khoảng khắc, mọi người trong điện đều nhìn đến Thạch Nham và Dịch Thiên Mạc, một đám cau mày, vẻ mặt bất thiện.
"A!"
Lâm Đạt che miệng, mặt đầy vẻ kinh ngạc, không dám tin nhìn vào Thạch Nham vui không kìm nén được, chỉ hơi chút do dự liền đột nhiên vọt về phía trước vui mừng nói:
- Chàng, sao chàng lại tới đây?
Thạch Nham khẽ cười một tiếng
- Nàng nói ta có rảnh thì đến Tuyết Long đảo thăm nàng, ha ha, nhân tiện đi ngang thì đến thăm, sao? Không hoan nghênh ta à?
Lâm Đạt nhếch miệng, thân thể yêu kiều khẽ run, đôi mắt lóe lên tia sáng dị thường, vui mừng không biết nên nói gì.
- Y Ân, hắn là ai vậy?
Một lão già trong điện khoảng năm mươi tuổi hai mai tóc đã lấm tấm bạc, mặc một bộ trường bào tím đen khó chịu khẽ quát lên, trừng mắt nhìn Võ Giả cảnh giới Niết Bàn thân hình hơi béo nói:
- Gia tộc Khoa Lặc các ngươi quá không có nề nếp, lúc chúng ta đang thương nghị sao lại có loại tiểu tử lạ này xông vào?
Y Ân chính là tộc trưởng của gia tộc Khoa Lặc cũng là phụ thân của Lâm Đạt, nghe vậy sắc mặt ông khẽ biến, nhìn Thạch Nham có hơi chút kỳ quái, nhíu mày nói:
- Lâm Đạt, hắn là ai vậy? Bằng hữu của con sao? Sao lại đột nhiên xông vào?
- Đúng vậy, huynh ấy là bằng hữu của con.
Lâm Đạt hơi hoảng loạn, vội vàng xoay người giải thích với những Võ Giả trong điện:
- Đây là một bằng hữu đã lâu không gặp của con, rất xin lỗi các vị thúc bá, bây giờ con sẽ dẫn huynh ấy rời đi, thật xin lỗi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nói như vậy, Lâm Đạt không ngừng nháy mắt ra hiệu với Thạch Nham, ý bảo Thạch Nham nhanh chóng cùng nàng rời đi.
- Chờ một chút.
Võ Giả lúc nãy nói chuyện lạnh lùng nghiêm mặt phất tay ngăn cản, nhìn Thạch Nham có chút khó chịu, thản nhiên nói:
- Tiểu tử, ngươi có nghe những lời của chúng ta nói lúc trước không? Còn nữa, ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện ở trong này?
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Y Ân, hừ lạnh một tiếng, không khách khí nói:
- Nếu ngay cả lúc chúng ta nói chuyện, gia tộc Khoa Lặc các ngươi cũng cho người khác đi vào, chúng ta thật sự hoài nghi gia tộc Khoa Lặc các ngươi rốt cuộc còn có thể làm được việc gì? Y Ân, ngươi không cảm thấy nên cho chúng tôi một lời giải thích sao?
Sắc mặt Y Ân mập mạp khẽ biến, trừng mắt khiển trách Lâm Đạt, bỗng nói:
- Lâm Đạt, hắn là ai? Vì sao lại xuất hiện ở gia tộc chúng ta, con mang đến đây làm gì? Tại sao trước đây cha chưa từng gặp?
Lâm Đạt á khẩu không trả lời được.
- Đây là thời khắc rất nhạy cảm, vậy mà lại có tiểu tử không hiểu từ đâu trà trộn xông vào, hừ, nói không chừng chả có ý tốt gì, nên lập tức bắt lấy tra hỏi!
Lão già hai mai tóc hoa râm lạnh lùng quát.
Lâm Đạt bị dọa hoảng sợ, vội vàng giải thích:
- Đây là bằng hữu con, có thể hành động không được ổn thỏa nhưng con biết nhất định huynh ấy không có ý đồ gì, Ô Khắc thúc thúc, xin người đừng truy cứu, con bảo đảm huynh ấy sẽ không tái phạm nữa, cầu xin thúc!
- Hừ!
Vẻ mặt lão già được gọi là Ô Khắc khó chịu, chỉ nhìn về Y Ân nói:
- Ông nên biết phải làm sao chứ?
Y Ân bất đắc dĩ, cười khổ một lúc nói:
- Hay là chúng ta trước tiên làm rõ tình huống, sau đó mới quyết định làm thế nào?
Nói như vậy, Y Ân bỗng cao giọng hô lên một tiếng.
Không lâu sau, một thị vệ của gia tộc Khoa Lặc ngoài điện vội vã chạy vào, cung kính nói:
- Gia chủ có gì dặn dò?
- Bọn họ làm sao vào được? Tại sao các ngươi cho phép hai người bọn họ tiến vào đây?
Y Ân chỉ vào Thạch Nham, Dịch Thiên Mạc hỏi.
Tên thị vệ đó ngẩn người, nhìn Thạch Nham, Dịch Thiên Mạc thấy rất lạ, sau đó lắc đầu mù mờ nói:
- Chúng thuộc hạ không có cho ai tiến vào mà, chẳng lẽ không phải bọn họ vẫn luôn ở trong điện sao?
Vài đại nhân vật trong điện đều sợ hãi biến sắc, đột nhiên đứng dậy đều có vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Thạch Nham.
- Rót cuộc ngươi là ai?
Ô Khắc đột nhiên quát lớn một tiếng sau đó không chút khách khí hạ lệnh:
- Bắt lại!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Đạt biến sắc, vô cùng lo lắng, không ngừng muốn giải thích gì đó.
Rất nhiều thị về bên ngoài điện đột nhiên xông vào, bao vây Thạch Nham, Dịch Thiên Mạc, sau đó bắt đầu nhìn Y Ân, chờ Y Ân ra lệnh.
ê Lâm Đạt, chuyện này con đừng nhúng tay.
Y Ân hơi bất lực lắc lắc đầu, sau đó hạ lệnh:
- Bắt trước nói sau.
- Chủ nhân...
Dịch Thiên Mạc sau lưng Thạch Nham khẽ hỏi ý kiến.
Vẻ mặt Thạch Nham hờ hững gật gật đầu.
Một đám thị vệ xông đến, còn chưa tới gần được hai người Thạch Nham bỗng như bị cái gì đó đánh trúng đột ngột dừng lại, ánh mắt đờ đẫn.
Toàn bộ những đại nhân vật trong điện đều chấn kinh, không dám tin nhìn hai người Thạch Nham, nhất thời không biết nói gì.
- Muốn chết! Dám ngông cuồng trên Tuyết Long đảo chúng ta!
Ô Khắc phản ứng đầu tiên, quát to một tiếng đột nhiên thân hìnhvặn vẹo y hệt một con rắn, khớp xương trong người phát ra tiếng "rắc rắc" kỳ dị, trườn mình vọt tới hướng Thạch Nham.
Ánh mắt Dịch Thiên Mạc sửng sốt, trong đồng tử màu trắng xám bỗng lóe lên một tia sáng kỳ dị, một luồng linh hồn dao động chỉ có Ô Khắc mới cảm nhận được, đột nhiên lan tỏa ra.
Ô Khắc bỗng ôm đầu, không kềm được hét lên, lỗ mũi chảy ra máu, thân thể vẫn truyền ra tiếng "rắc rắc", giống như bị đóng đinh lên mặt đất, không còn có thể động đậy được nữa
Y Ân và rất nhiều người trong điện đồng loạt đứng lên, cũng cảm thấy trong điện bỗng ngập tràn tầng dao động kinh người, cảm thấy thức hải không ngừng biến động, lực lượng toàn thân bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Linh hồn áp chế!
Chỉ có cường giả có cảnh giới ít nhất cao hơn một cấp, đồng thời tạo nghệ linh hồn vượt bậc mới có khả năng không cần dùng chút tinh nguyên nào, chỉ dựa vào sự mạnh mẽ của linh hồn cũng đã khiến cho đối thủ cấp thấp hơn mất đi năng lực.
Dịch Thiên Mạc hiển nhiên chính là loại người này, đối với những Võ Giả cảnh giới Niết Bàn này mà hắn vận dụng áo nghĩa của Âm Mị tộc để làm bọn họ thành thật lại đã là dùng dao mổ trâu giết gà.
Nếu không phải Thạch Nham không muốn đại khai sát giới, Dịch Thiên Mạc có thể trong nháy mắt chỉ dựa vào hồn kỹ Phong Cuồng giây sát mọi người trong điện!
Thân thể của Dịch Thiên Mạc có lẽ không mạnh mẽ như Võ Giả cảnh giới Thần cảnh chân chính nhưng tạo nghệ về linh hồn tuyệt đối không thua kém bất cứ một cường giả Thần cấp nào của Vô Tận hải!
Võ Giả trong điện đứng lên, sau nhân cảm nhận được sự khác biết kinh người về cạnh giới đều biến sắc, cũng không dám làm càn nữa, đều hoảng sợ nhìn Thạch Nham.
- Lâm Đạt, hắn, hắn rốt cuộc là ai?
Trong lòng Y Ân xuất hiện sự sợ hãi, kinh hoảng hô lên.
- Con, con cũng không biết….
Lâm Đạt ngần người ngập ngừng một lúc mới ngẩng đầu nhìn Thạch Nham, thành thật hỏi:
- Thạch Nham, rốt cuộc chàng là ai?