Sát Thần

Chương 255: Lĩnh ngộ linh hồn

Thạch Nham đôi mắt nhắm chặt, hô hấp đều đều, trên người tràn ra từng đợt khí tức tiêu cực.

Trong mật thất, Thạch Nham đang tĩnh tâm khổ tu, từ từ tiến vào một loại cảnh giới kì diệu nào đó, thậm chí sắp quên luôn bản thân mình.

Nhìn biểu hiện bên ngoài, thân thể hắn chưa hề có biến hóa đặc biệt nào nhưng nếu như có người thức hải cường đại ở đây, có thể nhận ra được hồn dao động trong đầu Thạch Nham cực kì hỗn loạn phức tạp.

Năm luồng khí tức linh hồn bất đồng tụ lại trong thức hải của hắn, năm luồng khí tức linh hồn này tràn ngập cảm xúc tuyệt vọng, sợ hãi, hiếu sát, tham lam, oán hận đang từng chút ngưng luyện lại, tựa như đang không ngừng hấp thu những cảm xúc tiêu cực trong thân thể hắn.

Rất nhiều cảm xúc tiêu cực tụ tập lại, ngũ ma trong thức hải do năm loại linh hồn khí tức tuyệt vọng, sợ hãi, hiếu sát, tham lam, oán hận ngưng tụ thành, chúng đều có bộ dạng dữ tợn, tựa như muốn thoát khỏi thức hải xông vào não vực của Thạch Nham, cưỡng đoạt tâm linh của hắn.

Dẫn dắt cảm xúc tiêu cực, hắn không dám có chút thả lỏng vẫn giữ cho tâm linh trống rỗng bình tĩnh, hắn muốn tìm lại quyền chủ động.

Thuật tu luyện Tâm Hải Ngũ Ma này đến từ Huyết Văn giới, chắc là môn pháp quyết kỳ lạ như độ sẵn theo yêu cầu của thân thể hắn, kết hợp hoàn hảo với Võ Hồn thần bí.

Giống như tam trùng thiên của Bạo Tẩu, phương pháp tu luyện Tâm Hải Ngũ Ma này cần thông qua Võ Hồn thần bí, tu luyện thông qua cảm xúc tiêu cực tụ tập bên trong huyệt đạo của hắn.

Những cảm xúc tiêu cực này bình thường có thể làm hắn sa vào cảnh vạn kiếp bất phục đó lại ngưng thành ngũ ma. Lúc chưa thoát ra khỏi sự khống chế của thức hải đã làm Thạch Nham kinh hồn bạt vía, một khi bọn chúng thoát khỏi khống chế của thức hải sẽ hoàn toàn chiếm lấy ý thức của Thạch Nham.

Điều này lúc Thạch Nham tu luyện Tâm Hải Ngũ Ma đã biết rồi.

Trước khi chưa tu luyện thành võ kỹ kỳ lạ này thì lực phản phệ tập kích của ma đầu có thể xảy ra bất cứ lúc nào, điều này tạo thành một loại khảo nghiệm của ma đầu cho bản thân mình, nếu không thể phá được tâm ma thì cho dù ma đầu hình thành, Thạch Nham chỉ có thể tự nhận hậu quả.

Trong lòng hắn hiểu rõ tu luyện Tâm Hải Ngũ Ma nguy hiểm hơn Bạo Tẩu nhiều, nhưng một khi tu luyện thành công tất nhiên sẽ giống như tam trùng thiên của Bạo Tẩu, có sức uy hiếp rất khủng bố.

Bởi vậy, dù biết rõ tu luyện loại võ kỹ này vô cùng nguy hiểm nhưng lúc trước hắn vẫn không chút do dự, khi vừa có được phương pháp tu luyện Tâm Hải Ngũ Ma liền lập tức bắt đầu tu luyện ngay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Hắn thích thử thách những võ kỹ khó tu luyện.

Đủ loại cảm xúc tiêu cực tập hợp tại thức hải biến thành nguồn dinh dưỡng cho năm ma đầu, Thạch Nham tụ tập thần thức lại muón chui vào trong thân thể của năm ma đầu để ảnh hưởng tới chúng, rồi tạo thành mối liên hệ ôn hòa với chúng.

Nhưng mà, sau khi năm ma đầu đó được rất nhiều cảm xúc tiêu cực rót vào hình như đã dần dần có được ý thức, bởi vì trong ma đầu có linh hồn lạc ấn của Thạch Nham cho nên năm qua đầu này cũng xem như có trí tuệ của hắn, bọn chúng dường như đã biết được ý đồ của hắn, một khi ý thức hắn tới gần liền lập tức bài xích.

Thử đi thử lại, Thạch Nham chỉ có thể hơi khống chế được biến hóa của tâm cảnh, khiến cho thần trí bản thân không đến mức thần chí bị ảnh hưởng khi cảm xúc tiêu cực lấp đầy thức hải, nhưng không thể thẩm thấu tinh thần ý thức chui vào bên trong năm ma đầu, tao thành liên hệ vớ ngũ ma để thật sự không chế được ngũ ma.

Rất lâu sau.

Thạch Nham từ từ mở mắt, tĩnh tâm suy nghĩ một lát, lặng lẽ lấy ra bảy quyển điển tịch linh hồn của Âm Mị tộc, bắt đầu lần lượt đọc từng quyển.

Bảy quyển điển tịch linh hồn này không ghi lại tường tận phương pháp tu luyện võ kỹ linh hồn mà là các nghiên cứu mọi điều huyền diệu linh hồn, nói rõ đặc điểm và các loại phương pháp tu luyện linh hồn, nói khá là rõ ràng tỉ mỉ.


Thạch Nham chỉ xem một hồi mà ánh mắt dần dần sáng lên, vẻ mặt rất vui mừng.

Bảy quyển điển tịch linh hồn này có đủ loại thể ngộ sâu sắc về sự ảo diệu của linh hồn, mức độ lĩnh ngộ về linh hồn của tộc nhân Âm Mị tộc quả thực vượt xa các tộc khác, Vũ Nhu kia dường như cũng biết loại điển tịch linh hồn nào bây giờ có tác dụng nhất với hắn, bảy quyển điển tịch này, đều không ngoại lệ đều trình bày những áo nghĩa có liên quan đến linh hồn.

Thạch Nham như nhặt được châu báu, không có gấp gáp tiến hành khống chế Tâm Hải Ngũ Ma mà nghiên cứu đọc bảy quyển điển tịch của Âm Mị tộc đến mất ăn mất ngủ.

Hắn không hề biết rằng, bảy quyển linh hồn điển tịch này chính là tinh túy linh hồn áo nghĩa về linh hồn của Âm Mị tộc.

Các loại linh hồn bí kỹ của Âm Mị tộc toàn bộ đều dựa vào bảy quyển điển tịch này, hiểu được bảy quyển điển tịch linh hồn của Âm Mị tộc thì hắn sẽ nắm rõ các loại linh hồn bí kỹ của Âm Mị tộc như lòng bàn tay.

Dẫn dắt chủ hồn ẩn sâu trong tâm linh, dẫn chủ hồn vào thức hải, lấy thức hải nuôi dưỡng chủ hồn, từ từ hình thành thần hồn, một khi thần hồn thành sẽ thoát ra khỏi trói buộc của linh hồn thì thân thông có thể đạt tới mức thông thiên triệt địa.

Một quyển điển tịch có liên quan đến áo nghĩa của chủ hồn thu hút sự chú ý của Thạch Nham khiến hắn nghiên cứu sâu hơn quên đi thời gian, quên đi ràng buộc trên con đường tu luyện, chỉ dụng tâm thể ngộ mọi thứ liên quan đến chủ hồn.

Dựa theo điển tịch này, bất cứ ai cũng có chủ hồn, chủ hồn chính là hạch tâm của linh hồn.

Người thường không thể cảm ứng được sự tồn tại của chủ hồn, cũng không có cách nào khống chế được chủ hồn, có được lực lượng của chủ hồn.

Nhưng Võ Giả tu luyện võ đạo, theo nhục thân tinh huyết mạnh mẽ và đột phá tâm cảnh thì linh hồn sẽ chậm rãi tăng cường theo, một ngày nào đó có thể cảm ứng được chủ hồn hạch tâm của linh hồn.

Một khi Võ Giả đột phá cảnh giới Niết Bàn hình thành nên thức hải, nếu có thể dẫn dắt ra chủ hồn tiến vào trong thức hải, vậy thức hải và chủ hồn sẽ hỗ trợ cho nhau, cùng nhau phát triển.

Chủ hồn tiến vào trong thức hải, được thức hải tẩm bổ nuôi dưỡng, khi cảnh giới Niết Bàn tăng lên cũng sẽ từ từ phát sinh biến hóa.

Một ngày nào đó, nếu Võ Giả bước vào Thần cảnh, vậy chủ hồn cũng sẽ tiến hóa lên một mức rất cao, biến thành thần hồn trong thức hải.

Thần hồn thành, có nghĩ Võ Giả thật sự trở thành cường giả Thần cảnh, thần hồn và thức hải hỗ trợ lẫn nhau có thể phát huy ra lực lượng linh hồn đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Thạch Nham khổ cực tìm hiểu, ghi nhớ thật kỹ mội một quyển điển tịch vào trong đầu, dần dần cũng đã có nhận thức độc đáo của mình về thể ngộ linh hồn của Âm Mị tộc.

Chủ hồn, dẫn dắt chủ hồn vào thức hải, lấy thức hải nuôi dưỡng chủ hồn, như vậy chủ hồn có thể khống chế ngũ ma không?

Vào một ngày, trong đầu Thạch Nham lóe lên linh quang, đột nhiên cảm thấy chuyện này có thể làm được, sau khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu liền khiến hắn không thể đè nén lại, hắn nóng lòng rút tìm ra được chủ hồn ẩn sâu trong linh hồn, để dẫn dắt chủ hồn tiến vào thức hải.

Bạch ngọc linh quả!

Vẻ mặt Thạch Nham chấn động, đột nhiên nở nụ cười.

Dựa theo lời Vũ Nhu, Bạch ngọc linh quả này có thể tẩm bổ linh hồn, khiến cho chủ hồn cũng nhận được lợi ích từ trái quả kỳ dị này. Một khi dùng Bạch ngọc linh quả, năng lượng kỳ lạ trong quả phát tán ra rót linh hồn, làm cho linh hồn và chủ hồn cùng nhận được thêm nhiều năng lượng.


Nếu như vậy, chỉ cần dùng xong Bạch ngọc linh quả, tĩnh tâm cảm thụ năng lượng của Bạch ngọc linh quả di chuyển thì có thể dễ dàng tìm ra chủ hồn hay không? Đôi mắt Thạch Nham liền sáng lên.

Khẽ vuốt Huyễn Không giới, một tia sáng lóe lên, hộp ngọc kia lập tức xuất hiện.

Mở hộp ngọc ra, một mùi thơm như thấm vào ruột gan bỗng từ trong hộp tỏa ra.

Bạch ngọc linh quả trong hộp màu trắng óng ánh, mới nhìn tưởng như một khối ngọc tuyệt đẹp, bên trong còn có tia sáng lấp lánh, dường như có một loại năng lượng kỳ dị nào đó ẩn giấu trong Bạch ngọc linh quả.

Thạch Nham nheo mắt, tỉ mỉ đánh giá Bạch ngọc linh quả thì phát hiện trong đó có rất nhiều sợi tơ chi chít quấn lại với nhau, giống như tuyến thần kinh trên vỏ não, vô cùng thần kỳ.

Ngửi mùi hương của Bạch ngọc linh quả tỏa ra cũng đã khiến linh hồn Thạch Nham chấn động, lại có cảm giác không linh xuất trần, dường như linh hồn được kỳ vật nào đó tẩy rửa qua.

Thạch Nham ngẩn người, lập tức không dám nghĩ nhiều, vội vàng mở miệng nuốt Bạch ngọc linh quả xuống bụng, lập tức thúc dục Tinh Nguyên tiêu hóa Bạch ngọc linh quả.

"Bùng!"

Trong thân thể bất thình lình xuất hiện một ngọn lửa, ngọn lửa đó đến từ vị trí trái tim trong ngực, trong khoảng khắc Bạch ngọc linh quả chui vào bụng, ngọn lửa đó liền bao lấy Bạch ngọc linh quả.

Bạch ngọc linh quả óng ánh như ngọc ở trong bụng Thạch Nham bỗng nhiên bùng cháy lên, từng tia năng lượng kỳ dị như làn sương khói lượn lờ bốc lên, từ từ tụ tập lại rót về hướng não hãi cả Thạch Nham.

Thạch Nham lâp tức có cảm giác kỳ dị như lúc hấp thụ lực lượng linh hồn từ Tụ Hồn châu, chẳng qua là cảm giác này càng rõ ràng hơn. Lúc trước khi hắn thông qua hấp thu lực lượng linh hồn bên trong Tụ Hồn châu thì từ bên trong đó tràn ra rất nhiều lực lượng linh hồn nhưng lại rất tán loạn, khi rót vào trong não hải hắn liền lập tức phân tán ra, tràn ngập khắp mỗi một khu vực trong não hải hắn.

Nhưng lực lượng kỳ dị của Bạch ngọc linh quả khá đặc biệt, lực lượng kỳ dị này tựa như có mục tiêu của mình, chúng từ từ tiến vào não hải của Thạch Nham nhưng lại chỉ tụ tập vào một góc khá đặc biệt trong não vực của Thạch Nham.

Cái trán.

Tia sáng thần kỳ màu trắng ngà chói lọi, đột nhiền từ giữa mi tâm Thạch Nham bắn ra.

Mi tâm Thạch Nham tựa như có thêm một con mắt lóe ra tia sáng kỳ dị, bên trong tia sáng thần kỳ chói loại kia hình thành nên một cơn lốc lực lượng linh hồn rất nồng đậm, dường như đang dấy lên cuồng phong bão táp trong não hãi của hắn.

Thân thể to lớn của Thạch Nham chấn động dữ dội, giữa mi tâm càng phát ra ánh sáng chói mắt, dần dần, ánh sáng bao phủ hoàn toàn não bộ của Thạch Nham, khiến cho não bộ của hắn phát ra từng vầng hào quang như các vị thần, rất thần bí và rất quỷ dị.

Tìm được rồi!

Thạch Nham vui mừng khôn xiết, tinh thần hắn vẫn luôn đi lực lượng kỳ dị của Bạch ngọc linh quả thẩm thấu tiến vào, cùng tụ tập với lực lượng của Bạch ngọc linh quả cùng tụ tập lại một khu vực thần bí ở trán.

Ở trong đó, hắn nhìn thấy được một "mình" khác, thấy được một cảnh tượng chói mắt.

Trong khu vực thần bí, một "mình" khác đang khoang chân ngồi, hai mắt nhắm chặt, giữa mi tâm lóe lên thần quang chói mắt, tình trạng giống y đúc không khác gì với bản thân mình!

Trong khu vực đó, ánh sáng bảy màu rực rỡ, một người tý hon đang ngồi xếp bằng ngay ngắn, khóe miệng lộ ra vẻ vui mừng, trên đầu có thần quang màu trăng vây quanh, giữa mi tâm thần lại lóe lên hào quang chói mắt.

Tinh thần Thạch Nham đuổi theo tới đây, dường như người tý hon đó đã cảm giác được điều gì, đột nhiên mở to đôi mắt.

Đôi mắt đó như hồ nước sâu không thấy đáy, hiện ra từng hình ảnh sinh mệnh ấn ký của Thạch Nham.

Những sự kiện trong đời Thạch Nham đều hiện ra trong đôi mắt đó, mà tinh thần của hắn tiến vào nơi này dường như cũng đã bị hấp dẫn, đột nhiên chui vào trong đôi mắt ấy, hóa thành một đoạn linh hồn ấn ký của hắn.

"Ầm!"

Trong đầu Thạch Nham như nổ mạnh, thần thức chấn động dữ dội, thức hải cũng trở nên cực kỳ bất ổn, nhưng người tỳ hon ở nơi thần bí kia lại từ từ thoát ra khỏi khu vực đó, được tia sáng linh hồn dẫn đường tiến vào thức hải.

Tình hình đột nhiên im lặng lại.