Sát Thần

Chương 242: Xử lý sạch sẽ!

Vẻ mặt thanh niên Dực tộc ngoan độc, trong hai mắt bắn ra tia sáng lạnh lùng, một luồng sát khí cực kỳ lăng lệ đột nhiên từ trong đôi cánh màu xám của hắn chậm rãi tuôn ra.

Nhẹ nhàng vỗ đôi cánh, tên thanh niên Dực tộc không vội không chậm áp sát tới hướng Thạch Nham.

Giữa chừng, từng luồng kiếm phong sắc bén bỗng chốc ngưng luyện ra, mỗi một luồng đều bắn ra tia sáng chói lóa rực rỡ, phong lực lượng ẩn chứa bên trong đó rất kinh người.

- Tiểu tử nhân loại, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! Kẻ đắc tội Hàn Long ta, đừng mơ tưởng sẽ chết sảng khoái.

Thanh niên Dực tộc kia vỗ cánh, từng kiếm phong sắc bén rít lên bay ra, trong hư không tạo thành những tia sáng chói mắt, chợt lóe lên rồi biến mất.

Ở phía sau hắn, hai tên thanh niên Dực tộc khác cũng có ánh mắt âm trầm lạnh lùng, một trái một phải che chở thanh niên Dực tộc kia ở chính giữa.

Ba tên thanh niên Dực tộc đều có tu vi cảnh giới Địa Vị, thanh niên Dực tộc cầm đầu kêu là Hàn Long, tu vi hơi cao hơn một bậc, có lẽ là cảnh giới Địa Vị nhị trùng thiên, thân hình tên này bưu hãn, trong bắp thịt ẩn chứa sức bật rất mạnh, tựa như chỉ cần khẽ nhích người sẽ giống như cây lao được phóng ra bay thẳng tới hắn.

- Đến rất tốt!

Ở dưới từng luồng kiếm phong sắc bén, Thạch Nham cười nhạt, vẻ mặt không lộ ra chút kinh sợ, đã thể còn có sức hét lên một tiếng rồi mới bình tĩnh khẽ nhích người.

Thân thể như tia chớp, bị từng luồng kiếm phong sắc bén kia đánh tới nhưng Thạch Nham tránh rất nhanh, dễ dàng né qua từng luồng kiếm phong sắc bén do phong lực lượng ngưng luyện thành.

- Chỉ có chút lực lượng thế sao?

Thậm chí Thạch Nham vẫn chưa thúc dục Bạo Tẩu, chưa vận dụng lực lượng tiêu cực

- Nếu chỉ có chút năng lượng thế, vậy lần này ngươi thảm rồi.

- Hàn Long!

Khuôn mặt xinh đẹp của Dịch Thúy Bích khẽ biến, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc

- Ngươi là Hàn Long tiểu nhi tử của tộc trưởng Hôi Dực tộc sao?

- Tiểu tử nhân loại, ngươi chết chắc rồi.

Thanh niên Dực tộc kia không có quan tâm đến Dịch Thúy Bích, chậm rãi hít một hơi, hình như đang nén lửa giận trong lòng

- Ta muốn bắt ngươi lại, mang ngươi về Hôi Dực tộc chúng ta, cho ngươi nếm thử tư vị bị dâm viên chơi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hai tên thanh niên Dực tộc bên cạnh hắn, vừa nghe hắn nói như vậy thì đột nhiên cười ầm lên, trên mặt lộ ra nét mặt thâm ý đầy quái dị.

- Ngươi có sở thích khá đặc biệt nha, có phải thường làm ái chuyện đó với dâm viên không?

Thạch Nham làm nét mặt như không thể tưởng tượng được, bỗng như bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay cười to nói:

- Cũng đúng nha, điểu nhân các ngươi cũng là tạp chủng do súc sinh sinh ra, làm chuyện đó với dâm viên thì lại quá hợp rồi, là ta quá ngạc nhiên thôi.

"Phịch!"

Tiếng không khí bộc phá, đột nhiên phát ra từ phía sau thanh niên Hôi Dực tộc tên là Hàn Long, tốc độ vỗ đôi cánh màu xám của hắn cũng nhanh hơn.

Giống như mũi tên rời cung, sắc mặt Hàn Long âm trầm, trong ánh mắt toát lên vẻ oán độc, bắn nhanh đến Thạch Nham.

Gió sắc rít gào khắp trời, hai bí bảo màu bạc kỳ lạ như lợi trảo ở trong tay hắn phát ra ánh sáng bạc chói mắt, trong ánh sáng bạc có lệ khí rất mãnh liệt, giống như không gì phá vỡ được.

Cùng lúc đó, bắp thịt trên thân thể thanh niên Hôi Dực tộc này bành trướng lên, Tinh Nguyên hùng hậu cực kỳ hung mãnh ở trong người hắn di chuyển nhanh hơn.


Giờ khắc này, Hàn Long đã hoàn toàn bị chọc giận, quyết tâm một kích này phải làm cho Thạch Nham chết thảm tại chỗ.

Hai mắt Thạch Nham hơi nheo lại.

Luồng sương khói nhạt màu trắng xám sắc lặng lẽ từ lỗ thân lông khắp toàn thân hắn bay ra, trong sương khói màu trắng xám có đủ loại cảm xúc tiêu cực tuyệt vọng, thô bạo, hiếu sát, cùng tụ tập ở phía sau hắn.

Một luồng khí tức cổ quái tà ác, âm hàn, oán hận, đột nhiên trở nên càng lúc càng nồng đậm, sương khói màu trắng xám này nhanh chóng tụ tập thành một, ngưng luyện thành ảo ảnh một yêu ma dữ tợn khủng bố.

Lực lượng tiêu cực ngưng thực chất.

Đây là một loại kỹ xảo công kích đặc biệt do chính Thạch Nham mò mẫm ra, lợi dụng lực lượng tiêu cực lượn lờ không tiêu tán trong không trung, ngưng luyện thành ảo ảnh yêu ma giữa thực chất và hư ảo, bởi vì bên trong ảo ảnh yêu mà chứa đầy lực lượng tiêu cực, cũng gần như giao cho nó sinh mệnh nào đó.

Sau khi ảo ảnh yêu ma thành hình, chẳng những mang theo lực lượng tiêu cực kinh người, còn có thể đủ loại cảm xúc tiêu cực tập sát đối phương, khiến cho thần chí đối phương thất thủ, dễ dàng bị cảm xúc tiêu cực thẩm thấu vào, bỏ qua dùng lực lượng phản kháng.

- Cái gì vậy!

Thấy ảo ảnh yêu mà, ba tên thanh niên Hôi Dực tộc đồng thời kinh hô lên.

Khuôn mặt xinh đẹp của Dịch Thúy Bích khẽ biến, lặng lẽ di chuyển về phía sau một khoảng cách, tránh xa ảo ảnh yêu ma kia.

Linh hồn Âm Mị tộc đặc biệt, tạo nghệ của Dịch Thúy Bích về tu luyện linh hồn rất thâm hậu, cảm ứng lực của nàng cực kỳ sâu sắc, trong khoảng khắc ảo ảnh yêu ma kia xuất hiện, nàng lập tức phát giác ra chỗ kỳ lạ của ảo ảnh yêu ma này, bên trong thân thể chỉ do năng lượng tà ác nào đó tụ tập thành, thế nhưng lại có được rất nhiều dao động cảm xúc.

Thứ đặc biệt này, như là có được sinh mệnh tà ác, tràn ngập dục vọng khát máu giết chóc.

"Phá!" Thạch Nham quát lớn, hai tay nâng lên không, Sinh Tử Ấn ngưng luyện trong tia sáng chói lọi, đột nhiên bắn ra.

Bí bảo màu bạc kỳ lạ như lợi trảo của Hàn Long cũng phát ra ánh sáng bạc cực kỳ sắc bén, ánh sáng bạc như thực chất bắn về phía thân thể Thạch Nham.

Nhưng trong khoảng khắc Sinh Tử Ấn bắn ra thì tất ánh sáng bạc tập trung đến hướng Thạch Nham, nháy mắt vỡ vụn hóa thành nhiều điểm sáng bạc, bỗng chốc tiêu tán đi.

Sinh Tử Ấn bắn nát ánh sáng bạc kia như bẽ gãy cánh khô, tiếp đó bay một mạch mạnh thẳng tới ngực Hàn Long.

Hàn Long đột nhiên biến sắc, thân thể rắn chắc dừng ở giữa không trung nhanh chóng bay vút đi, bên trong thân thể Tinh Nguyên dao động đột mạnh mẽ đột nhiên tụ tập lại, hắn vỗ cánh rất nhanh, gió sắc rít gào hợp lại tạo thành luồng gió lốc có thể nhìn thấy được.

Một kích Sinh Tử Ấn khí thế không giảm, bay thẳng vào bên trong luồng gió lốc kia, đột nhiên một tiếng nổ tung nặng nề liên tục truyền ra, luồng gió lốc kia nổ tung tan tành, lại nối tiếp tai nạn, nháy mắt tiêu tán đi.

- Giết hắn!

Đôi mắt Hàn Long như độc xà bàn, trừng mắt nhìn chằm Thạch Nham, trong nháy mắt lúc gió lốc tiêu tán thì hắn lui về phía sau rất nhanh.

Hai tên thanh niên Dực tộc khác, một trái một phải, nhanh chóng vọt tới chỗ Thạch Nham, Hàn Long lui ra sau né tránh dư ba Sinh Tử Ấn nổ tung, cũng lại tiếp tục bay về phía Thạch Nham, trên người tản ra sát khí cực kỳ lăng lệ.

- Thạch Nham, hắn là con của tộc trưởng Hôi Dực tộc, ngươi, ngươi...

Dịch Thúy Bích không nhịn được la hoảng lên, hình như muốn ngăn cản Thạch Nham tiếp tục động thủ.

- Đi!

Thạch Nham không thèm liếc mắt nhìn Dịch Thúy Bích, đưa tay chỉ vào Hàn Long, ảo ảnh yêu ma thật lớn lơ lững phía sau hắn, bỗng nhiên như quỷ mị bay ra, vươn lợi trảo, há răng nanh, cắn đến bọn Hàn Long.

"Ầm!"

Từng đoàn hỏa viêm đỏ rực đột nhiên bốc lên trong lòng bàn tay hắn rồi quấn lên ngón tay, như một con giun liên tục vặn vẹo.

- Thiêu đốt lông chim của các ngươi trước.Thạch Nham lạnh nhạt phất tay, một ngọn lửa bay khỏi trong lòng bàn tay, quấn đến hai thanh niên Dực tộc đang đâm đầu tới.


- Hắn là con của tộc trưởng Hôi Dực tộc, Thạch Nham, ngươi chiếm không được lợi gì đâu, hãy quên đi, bây giờ chúng ta đi thôi.

Dịch Thúy Bích vội la lên.

- Tiện nhân, ngươi cũng không sống được đâu!

Ở dưới ảo ảnh yêu ma mà Hàn Long vẫn càn rỡ, nhe răng cười nói:

- Kẻ đắc tội với Hàn Long ta, đều phải sống không bằng chết!

- Điểu nhân chính là điểu nhân, trí tuệ có hạn.

Thạch Nham lắc lắc đầu ánh mắt dần âm trầm lạnh lùng, tâm niệm khẽ biến, ảo ảnh yêu ma kia nhào đến Hàn Long, lực lượng tiêu cực mãnh liệt nháy mắt lan tỏa ra bao phủ thân thể Hàn Long.

"Xuy xuy xuy!"

Tiếng gào thảm thiết vang lên, hai thanh niên Hôi Dực tộc kia bị ngọn lửa Thiên hỏa chạm vào, đôi cánh màu xám chỗ lưng bị hỏa viêm thiêu đốt, hai người điên cuồng hét lên to rất thê lương, lực lượng toàn thân biến mất dần.

- Chết hết thì sẽ không còn hậu hoạn gì.

Hỏa viêm mạnh mẽ như đám mây, bỗng nhiên xoay chuyển bay về hướng ba thanh niên Hôi Dực tộc, lúc Dịch Thúy Bích kinh hô lên thì ba tên thanh niên Dực tộc rnhanh chóng bị Thiên hỏa quấn quanh.

Ảo ảnh yêu ma kia đã lặng lẽ trở lại bên cạnh Thạch Nham rồi dần dần biến mất.

Hỏa viêm thiêu đốt mạnh mẽ, ba tên thanh niên Hôi Dực tộc ở giữa hỏa viêm ngay cả kêu thảm thiết cũng chưa kịp kêu, chỉ vài giây ngắn ngủn mà thân thể ba người bị đốt thành tro bụi, theo gió tiêu tán đi.

Ngay cả tinh khí cũng không có lưu lại.

Thạch Nham ngạc nhiên, nhắm mắt cảm thụ một lát, mới lắc lắc đầu có chút tiếc nuốt, thầm nghĩ về sau hãy chỉ dùng một phần nhỏ Thiên hỏa để đối địch thôi, nếu không thì cũng không còn cái gì để mà lấy.

Tro bụi tiêu tán, ba tên thanh niên Hôi Dực tộc này cứ như thế mà biến mất trong tầm mắt.

Trong đôi mắt trong suốt mê người của Dịch Thúy Bích đầy vẻ kinh hoàng, ngơ ngác nhìn tro bụi đầy trời, đột nhiên thấy toàn thân ớn lạnh.

"Gào! Gào!"

Trên Âm thú sơn phía trước, rất nhiều con Âm thú trong nháy mắt Thiên hỏa xuất hiện đột nhiên đều rít gào lên.

Vốn theo Âm thú sơn lao xuống rất nhiều Âm thú, lúc tiếng rít gào vang lên thân hình run run đều vội vàng lại nhanh chóng bay về, lại một lần nữa theo chân núi trốn lên Âm thú sơn.

Âm thú cấp cao, từ trong Thiên hỏa cảm ứng được khí tức hủy diệt, thông qua tiếng gầm gừ, để kêu gọi con cháu dưới trướng tránh né Thiên hỏa của Thạch Nham đốt cháy.

Rất nhanh, Âm thú từ trên Âm thú sơn đi ra, đã rút trở về hết.

Chỗ sườn núi Âm thú sơn, mấy con yêu thú hình thể thật lớn có khí tức xa xưa, đồng tử quỷ dị lộ ra vẻ kinh sợ từ xa nhìn chằm vào Thạch Nham.

Hiển nhiên, những Âm thú đó cũng đều biết sợ hãi, biết sự lợi hại của Thiên hỏa.

- Ngươi, ngươi giết Hàn Long. Thế mà ngươi lại giết Hàn Long.

Dịch Thúy Bích lẩm bẩm nói nhỏ, vẻ mặt phức tạp, chưa hết sửng sốt nói:

- Hàn Long là con tộc trưởng Hôi Dực tộc, Hôi Dực tộc là một trong ba chi Dực tộc, tộc trưởng Hôi Dực tộc trước nay hiếu chiến, lại rất bao che khuyết điểm, hắn biết Hàn Long đã chết, tất nhiên sẽ điên cuồng lên.

- Ba người đã chết hết, tin tức sẽ không tiết lộ đi ra ngoài.

Thạch Nham cười cười

- Tên kia muốn giết ta, tự nhiên ta cũng không thể khoanh tay chịu chết, giết hắn cũng gọn gàng. Ừm, ta nghĩ ta ở chỗnày, đám Âm thú trên Âm thú sơn chắc là tạm thời sẽ không đi ra, hay là chúng ta tránh đi trước, chờ đám Âm thú từ trên núi đi xuống, chúng ta lại tiếp tục săn giết?

- Hy vọng như thế.

Dịch Thúy Bích có chút không dám xác định

- Dực tộc tu luyện linh hồn rất kém cỏi, có lẽ hắn biết được Hàn Long bỏ mình, nhưng nhưng có thể không biết là ai giết Hàn Long. Hy vọng, hy vọng hắn sẽ không biết nguyên nhân chết thật sự của Hàn Long, bằng không chẳng những ngươi sẽ gặp tai ương, ngay cả bộ tộc chúng ta cũng phải nhận lấy lửa giận của hắn.

"Vù vù vù!"

Tiếng vang cánh vỗ bay đi, đột nhiên từ đằng xa phía sau Âm thú sơn truyền đến, lần này dao động tiếng cánh vỗ trong không khí rất nhiều, điều này có nghĩa sẽ có nhiều người Dực tộc, sợ là đang từ phía sau Âm thú sơn bay tới.

- Đi mau!

Dịch Thúy Bích biến sắc, nắm lấy Thạch Nham, mang theo hắn bay đi tiến về hướng cổ thành cự thạch.